Song Kính: Ánh...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Thẩm Du Hi ôn hòa lắng nghe, nhìn từ bên ngoài thì căn bản không đoán được anh đang nghĩ gì.
Thích Triều nhìn gương mặt tái nhợt của anh, đột ngột dừng đề tài, hỏi. “Anh Thẩm, em sờ trán anh được không?”
Sờ trán?
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, không hiểu chuyện gì. Anh ngẩng lên quan sát hắn, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu. Cảm nhận mu bàn tay đối phương đặt trên trán mình, tay anh khe. run, từ từ cụp mi.
Đây là lần đầu tiên có người chạm vào trán anh.
Thích Triều không biết suy nghĩ của Thẩm Du Hi, hắn bị nhiệt độ trên trán của đối phương thu hút. Hắn thu tay lại, nhíu mày. “Anh Thẩm, anh bị sốt sao?”
“Không, từ nhỏ tôi đã ít khi bị ốm rồi.”
Ở nơi như Cam Phần, bị bệnh đồng nghĩa với cái chết.
“Trán anh nóng như thế cơ mà, sao lại không phải được?” Thích Triều kéo tay Thẩm Du Hi, để anh tự đặt tay lên trán mình, đôi mắt nâu sẫm tràn đầy lo lắng.
Thẩm Du Hi không thấy trán mình có gì khác, anh nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, mấy giây sau mới nhẹ nhàng gật đầu. “Có hơi cao thật.”
Lời này là nói dối thôi, anh chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy bàn tay đang giữ tay mình nóng hầm hập.
“Anh Thẩm, anh mau lên giường nằm đi.”
Thích Triều không biết anh nghĩ gì, vội vàng đỡ người lên giường.
Nhìn từ ngoài, hành vi, cử chỉ của Thẩm Du Hi đều bình thường, rất khó nhìn ra anh đang ốm. Nếu không phải Thích Triều nghi ngờ, sờ thử một chút thì có khi Thẩm Du Hi bị sốt đến hỏng đầu vẫn chẳng ai biết.
“Được.”
Thẩm Du Hi nhìn vẻ mặt đối phương, anh dừng lại một chút rồi gật đầu, đứng dậy đi tới giường trong phòng làm việc nằm xuống.
Thích Triều kéo chăn đắp cho anh, tiếp theo bắt đầu ra ra vào vào đo nhiệt độ, tìm thuốc uống. Ở Lam Tinh, khi bị sốt chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn.
“38 độ.” Thích Triều xem nhiệt kế. “May là chưa sốt cao lắm.”
Thẩm Du Hi nằm trên giường cực kỳ phối hợp, kể cả đo thân nhiệt hay uống thuốc anh đều chẳng có ý kiến gì, ánh mắt còn mang theo chút áy náy. “Xin lỗi, lát nữa cậu bận mà tôi lại gây phiền phức cho cậu.”
“Bệnh nhân thì đừng nói xin lỗi, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, nghe chưa?”
Thích Triều không hiểu sao anh Thẩm bị ốm mà vẫn khách sáo như vậy, hắn khẽ nói với Thẩm Du Hi, không để ý biểu cảm giật mình của đối phương, đứng dậy kéo màn.
Phòng lập tức tối hơn nhiều.
“Anh cứ ngủ đi, em đi giao nhiệm vụ hôm nay cho bọn nhỏ rồi tí nữa qua thăm anh.”
Thích Triều cúi đầu nhìn Thẩm Du Hi.
Trong căn phòng tối tăm, đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm Thích Triều, không có cảm xúc gì, chỉ đơn giản là nhìn vậy thôi.
Thích Triều không nhịn được duỗi tay xoa tóc anh, thầm nghĩ vẻ mặt này của anh Thẩm giống trẻ con quá.
Lúc xoa xong hắn mới thấy xấu hổ. Thẩm Du Hi còn lớn tuổi hơn hắn một xíu, không chừng anh lại ghét bị người khác sờ đầu. Thích Triều không dám nhìn biểu cảm của anh, hắn đút tay vào túi, cười gượng nói một câu em đi trước rồi xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Thẩm Du Hi nhin thoáng qua, anh duỗi tay từ trong chăn, khẽ chạm vào tóc mình.
Anh cảm thấy có lẽ anh ốm thật, không thì sao có thể nhiều lần thất thần như vậy được.
Nếu Thích Triều thuộc về mình anh thì anh đã có lý do bảo Thích Triều ở lại, không cần lo lắng mình phân tâm trước mặt người ta.
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, từ từ nhắm mắt lại. Phải nhanh lên thôi.
Anh sắp mất kiên nhẫn rồi.
Bên kia, Thích Triều đi tới phòng học, bốn búp bê đã ngồi vào chỗ của mình. Lúc Thích Triều đi tới bên cạnh Li Bạch thì Mạc Tư xuất hiện, cậu nắm chặt búp bê vải, gật đầu với Thích Triều.
Hắn cũng không bất ngờ, dù sao hắn là người mời Mạc Tư tới đây nghe giảng. Vốn Thích Triều còn tưởng Mạc Tư muộn một chút mới đến, không ngờ lại tới sớm vậy.
“Hôm nay các con đều có mặt đúng giờ.”
Thích Triều nói với các búp bê, trong lòng hắn đang lo lắng Tiến sĩ bị sốt nên không tươi cười như thường ngày. Hắn nhìn mấy đứa nhỏ, phát hiện A Cốt đang uể oải nằm bò ra bàn, không mở nổi mắt, Thích Triều khựng lại.
“A Cốt, con buồn ngủ vậy sao?”
Thích Triều nhớ nhóc này hai giờ sáng mới về phòng, mệt mỏi như vậy cũng đúng.
Không còn cách nào, cùng học lượng kiến thức như nhau mà Li Bạch không giỏi chữ cái học xong lúc chín giờ, A Cốt lại kéo dài đến tận hai giờ sáng. Nếu càng càng chậm thì A Cốt sẽ tụt lùi càng nhiều.
Thích Triều không học hết cấp ba, song cũng từng chiêm ngưỡng ánh trăng lúc ba giờ sáng. Tất nhiên trong một số thời điểm có thể phải từ bỏ giấc ngủ của mình, hắn mỉm cười với A Cốt. “Cố lên, hôm nay cố gắng về sớm nhé.”
Cố gắng... về sớm?
A Cốt rất thông minh, nghe lời này sao mà không hiểu ý hắn được, cậu ta lập tức sụp đổ.
Ngày hôm qua cậu ta hoàn toàn không được ngủ! Lan Lạc và Li Bạch lấy danh nghĩa quyết đấu chạy sang đánh cậu ta từ ba giờ tới tận sáu giờ sáng, A Cốt mệt chết mất.
Li Bạch và Lan Lạc còn ở phía sau nhìn chằm chằm cậu ta, giống như đang cảnh cáo cậu ta không được mách lẻo.
Sao mà A Cốt nói được, cậu ta đâu có ngu.
Nói ra để Li Bạch với Lan Lạc tới hội đồng cậu ta tiếp à.
A Cốt buồn ngủ, đôi mắt xanh biếc có chút tủi thân.
Cánh tay đã bị chặt đứt, tất cả mọi người đều ghét A Cốt. A Cốt không được ngủ, chỉ có thể học, lại còn bị búp bê đánh, chẳng qua cậu ta chỉ muốn đùa thôi mà.
Vì sao lại đối xử với A Cốt như vậy.
A Cốt cảm thấy khó chịu, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thích Triều, mím môi nói. “Chú ơi, con xin lỗi.”
A Cốt nói rất chân thành, nếu ban đầu cậu ta không đánh ngất Thích Triều thì đã không phải học, cũng sẽ được ngủ, càng không bị hai búp bê thay nhau đánh lúc ba giờ sáng.
Thích Triều nhìn ánh mắt A Cốt, hắn biết nhóc này đang xin lỗi thật lòng. Hắn dừng lại một chút rồi đáp. “Thật ra người con cần xin lỗi nhất không phải chú mà là cha con kìa.”
“Chú có giận thế nào thì thấy con thức khuya hai ngày, vất vả học những quyển sách làm con đau đầu cũng không còn giận nữa.” Thích Triều mỉm cười như nhớ tới bộ dáng vừa nghe thấy tiếng gậy trúc đã run của nhóc này. Hắn xoa đầu A Cốt rồi ngừng cười, nghiêm túc nói. “Nhưng cha con thì khác.”
“Anh Thẩm rất buồn, thậm chí còn vì thế mà bị ốm.”
Thích Triều chưa từng nói đỡ cho các búp bê, khuyên Thẩm Du Hi tha thứ cho mấy đứa nhỏ. Trong mắt hắn, anh Thầm có quyền được tức giận, cũng có quyền bao giờ sẽ tha thứ.
“Nếu A Cốt thật sự cảm thấy biết lỗi thì con hãy đi chân thành xin lỗi anh Thẩm nhé.” Thích Triều ngừng một lát, bổ sung thêm. “Cơ mà bây giờ anh Thẩm đang ngủ, chờ khi nào cha con dậy thì con hẵn đi.”
Cha bị ốm?
A Cốt và Xích Yêu lập lức ngẩng đầu nhìn Thích Triều. Mạc Tư đang nắm chặt búp bê cũng ngẩng lên rồi lia mắt sang A Cốt và Xích Yêu
Mạc Tư cảm thấy mình ra tay còn quá nhẹ.
Thích Triều đứng dậy, tiếp tục dạy mấy búp bê học “Đệ Tử Quy” bằng chữ Lam Tinh. Hắn nhận ra A Cốt và Xích Yêu hơi lơ đãng nhưng cũng không nói gì thêm, bọn nhỏ cần có thời gian tự suy nghĩ.
Có lẽ những lời vừa rồi đã gây đả kích lớn cho A Cốt, tâm trạng cậu ta không tốt lắm. Mấy ngày trước có mệt thế nào, cậu ta thỉnh thoảng vẫn ngân nga mấy giai điệu tự chế, song bây giờ A Cốt không làm gì cả, chỉ chăm chăm đọc sách.
Thích Triều quan sát vài lần, sắp xếp nhiệm vụ cho các búp bê, hắn đặt sách xuống, để mấy đứa nhỏ về phòng tự học. Đây là lần đầu tiên hắn không kêu A Cố ở lại.
Hắn đút tay vào túi, đi vào bếp chuẩn bị cơm cho Thẩm Du Hi. Thích Triều thầm nghĩ không biết khi nào Thẩm Du Hi mới có thể làm lành với các búp bê.
Bên kia, Thẩm Du Hi biết dựa trên tính tình của Thích Triều, nhất định hắn sẽ tới đưa cơm cho anh. Thẩm Du Hi ước chừng thời gian, đừng dậy thay áo sơ mi.
Sau khi nằm lại giường, Thẩm Du Hi cởi cúc áo trước xương quai xanh rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Khi Thích Triều tới, thấy Thẩm Du Hi vẫn còn ngủ liền đánh thức anh, kê chiếc bàn nhỏ mình tìm được dưới nhà lên giường, đỡ Thẩm Du Hi dậy.
Trong lúc vô tình, hắn liếc thấy xương quai xanh tinh xảo của đối phương. Thích Triều như thể bị bỏng, lập tức dời mắt. Hắn cào cào tóc, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa.
“Anh Thẩm, giờ anh thấy sao rồi?”
Thích Triều chuyển chủ đề.
“Vẫn ổn.” Thẩm Du Hi cong môi, sắc môi cũng hồng hào hẳn, nhìn qua thì trạng thái anh ổn hơn nhiều.
Thích Triều mỉm cười, hắn không nhắc đến các búp bê mà nói đùa về những chuyện khác.
Thẩm Du Hi hiểu đối phương muốn làm anh vui, thật ra anh cũng không cảm thấy buồn hay gì. Thẩm Du Hi biết rõ không ai đáng để mình tin tưởng hoàn toàn, kể cả các búp bê.
Anh vĩnh viễn cô độc.
Thẩm Du Hi nhìn bát cháo ấm rồi hơi nghiêng đầu liếc Thích Triều đang nói cười. Anh cảm thấy mình không thể thật sự tin tưởng người này, nhưng nếu có thể trói buộc đối phương cả đời thì hắn cũng chẳng có cơ hội phản bội mình.
Thích Triều không biết trong đầu Thẩm Du Hi nghĩ gì, thấy bây giờ đã muộn, lại nhìn sắc mặt mệt mỏi của đối phương, Thích Triều dừng đề tài, nói với anh một tiếng rồi bê bát đũa rời phòng.
Cùng lúc đó, Xích Yêu trốn trên cây nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Cô nhóc không nghe rõ Thích Triều và cha đang nói gì, song Xích Yêu biết cha bị ốm.
A Cốt dựa người vào thân cây nghỉ ngơi, bộ dáng vô tư, nhưng Xích Yêu biết cậu ta mà không để ý đã không đi theo mình tới đây.
Xích Yêu và A Cốt biết rõ cha không cho phép bọn họ vào phòng, hai người chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào.
Thời gian dần trôi, sau khi Thẩm Du Hi khỏi bệnh liền đảm nhận nhiệm vụ dạy học cho búp bê. Anh không có ý kiến với các loại sách luật mà Thích Triều đặt hàng. Mỗi ngày hai người đều cùng nghiên cứu làm thế nào để giải thích những thứ khó hiểu này cho mấy đứa nhỏ.
Nhưng trong lúc dạy học, Thẩm Du Hi vẫn không để ý đến Xích Yêu và A Cốt. Thậm chí vào ngày Thích Triều rời đi, anh còn chưa nói với bọn họ câu nào.
Thích Triều nhìn hai búp bê sau lưng Thẩm Du Hi, hắn biết mấy đứa nhỏ muốn được anh Thẩm tha thứ thì còn mất nhiều thời gian. Hắn bước tới, lần lượt xoa đầu hai đứa.
Khi Xích Yêu và A Cốt ngẩng đầu nhìn Thích Triều, hắn mỉm cười, ngay sau đó liền đưa cây gậy trúc bảo bối của mình cho Thẩm Du Hi. “Anh Thẩm, mỗi ngày chúng ta đều họp video để trao đổi kinh nghiệm dạy học nhé. Không thể lơ là chuyện dạy dỗ mấy đứa nhỏ được, cây gậy trúc này em cho anh đó, thứ này rất hữu dụng với A Cốt.”
A Cốt vốn đang cười tủm tỉm, song khi vừa nhìn thấy cây gậy trúc đã run lẩy bẩy
Thẩm Du Hi không nhìn A Cốt, anh mỉm cười ôn hòa với Thích Triều. “Tôi hiểu rồi.”
Hai người nói vài câu, Mạc Tư mở không gian lốc xoáy đưa Thích Triều và hai búp bê rời đi. Li Bạch còn cố ý quay đầu liếc A Cốt với Xích Yêu.
Những ngày này, mỗi tối cậu bé đều tìm A Cốt hoặc Xích Yêu để quyết đấu. Nhiều lần họ đều hòa nhau, thậm chí để không bị ba ba phát hiện, họ rất ít khi ra tay tàn nhẫn.
Li Bạch nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa. Lần sau gặp lại, Li Bạch phải chặt đứt một cánh tay của A Cốt hoặc Xích Yêu mới được.
Mạc Tư không ở lại lâu mà rời đi ngay. Dù mới vài ngày nhưng Lan Lạc và Li Bạch cảm thấy như đã lâu lắm. Hai búp bê ngồi trên sofa, không mở phim mà chỉ ngẩn ngơ nhìn màn chiếu.
Thích Triều nói với hai búp bê một câu rồi vội vàng đi xuống tầng hầm. Nguyên nhân khiến hắn gấp gáp về nhà phần lớn là do mẫu thạch trong bể cá.
Liên tục mấy ngày không được bổ sung năng lượng, viên mẫu thạch dành cho Thiên Cẩu trong bể cá vẫn xám xịt, viên pha lê đỏ của Song Kính bên cạnh cũng ảm đạm.
Thích Triều nhắm mắt lại, truyền sức mạnh tinh thần. Những đốm sáng xanh lục trong biển ý thức bay tới bể cá, vây xung quanh ba viên mẫu thạch, dần dần hòa tan vào bên trong.
Thời gian trôi qua, ánh đỏ trong hai viên pha lê mơ hồ rung động một chút rồi trở về bình thường, tựa như ảo giác.
Thẩm Du Hi ôn hòa lắng nghe, nhìn từ bên ngoài thì căn bản không đoán được anh đang nghĩ gì.
Thích Triều nhìn gương mặt tái nhợt của anh, đột ngột dừng đề tài, hỏi. “Anh Thẩm, em sờ trán anh được không?”
Sờ trán?
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, không hiểu chuyện gì. Anh ngẩng lên quan sát hắn, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu. Cảm nhận mu bàn tay đối phương đặt trên trán mình, tay anh khe. run, từ từ cụp mi.
Đây là lần đầu tiên có người chạm vào trán anh.
Thích Triều không biết suy nghĩ của Thẩm Du Hi, hắn bị nhiệt độ trên trán của đối phương thu hút. Hắn thu tay lại, nhíu mày. “Anh Thẩm, anh bị sốt sao?”
“Không, từ nhỏ tôi đã ít khi bị ốm rồi.”
Ở nơi như Cam Phần, bị bệnh đồng nghĩa với cái chết.
“Trán anh nóng như thế cơ mà, sao lại không phải được?” Thích Triều kéo tay Thẩm Du Hi, để anh tự đặt tay lên trán mình, đôi mắt nâu sẫm tràn đầy lo lắng.
Thẩm Du Hi không thấy trán mình có gì khác, anh nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, mấy giây sau mới nhẹ nhàng gật đầu. “Có hơi cao thật.”
Lời này là nói dối thôi, anh chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy bàn tay đang giữ tay mình nóng hầm hập.
“Anh Thẩm, anh mau lên giường nằm đi.”
Thích Triều không biết anh nghĩ gì, vội vàng đỡ người lên giường.
Nhìn từ ngoài, hành vi, cử chỉ của Thẩm Du Hi đều bình thường, rất khó nhìn ra anh đang ốm. Nếu không phải Thích Triều nghi ngờ, sờ thử một chút thì có khi Thẩm Du Hi bị sốt đến hỏng đầu vẫn chẳng ai biết.
“Được.”
Thẩm Du Hi nhìn vẻ mặt đối phương, anh dừng lại một chút rồi gật đầu, đứng dậy đi tới giường trong phòng làm việc nằm xuống.
Thích Triều kéo chăn đắp cho anh, tiếp theo bắt đầu ra ra vào vào đo nhiệt độ, tìm thuốc uống. Ở Lam Tinh, khi bị sốt chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn.
“38 độ.” Thích Triều xem nhiệt kế. “May là chưa sốt cao lắm.”
Thẩm Du Hi nằm trên giường cực kỳ phối hợp, kể cả đo thân nhiệt hay uống thuốc anh đều chẳng có ý kiến gì, ánh mắt còn mang theo chút áy náy. “Xin lỗi, lát nữa cậu bận mà tôi lại gây phiền phức cho cậu.”
“Bệnh nhân thì đừng nói xin lỗi, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, nghe chưa?”
Thích Triều không hiểu sao anh Thẩm bị ốm mà vẫn khách sáo như vậy, hắn khẽ nói với Thẩm Du Hi, không để ý biểu cảm giật mình của đối phương, đứng dậy kéo màn.
Phòng lập tức tối hơn nhiều.
“Anh cứ ngủ đi, em đi giao nhiệm vụ hôm nay cho bọn nhỏ rồi tí nữa qua thăm anh.”
Thích Triều cúi đầu nhìn Thẩm Du Hi.
Trong căn phòng tối tăm, đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm Thích Triều, không có cảm xúc gì, chỉ đơn giản là nhìn vậy thôi.
Thích Triều không nhịn được duỗi tay xoa tóc anh, thầm nghĩ vẻ mặt này của anh Thẩm giống trẻ con quá.
Lúc xoa xong hắn mới thấy xấu hổ. Thẩm Du Hi còn lớn tuổi hơn hắn một xíu, không chừng anh lại ghét bị người khác sờ đầu. Thích Triều không dám nhìn biểu cảm của anh, hắn đút tay vào túi, cười gượng nói một câu em đi trước rồi xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Thẩm Du Hi nhin thoáng qua, anh duỗi tay từ trong chăn, khẽ chạm vào tóc mình.
Anh cảm thấy có lẽ anh ốm thật, không thì sao có thể nhiều lần thất thần như vậy được.
Nếu Thích Triều thuộc về mình anh thì anh đã có lý do bảo Thích Triều ở lại, không cần lo lắng mình phân tâm trước mặt người ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, từ từ nhắm mắt lại. Phải nhanh lên thôi.
Anh sắp mất kiên nhẫn rồi.
Bên kia, Thích Triều đi tới phòng học, bốn búp bê đã ngồi vào chỗ của mình. Lúc Thích Triều đi tới bên cạnh Li Bạch thì Mạc Tư xuất hiện, cậu nắm chặt búp bê vải, gật đầu với Thích Triều.
Hắn cũng không bất ngờ, dù sao hắn là người mời Mạc Tư tới đây nghe giảng. Vốn Thích Triều còn tưởng Mạc Tư muộn một chút mới đến, không ngờ lại tới sớm vậy.
“Hôm nay các con đều có mặt đúng giờ.”
Thích Triều nói với các búp bê, trong lòng hắn đang lo lắng Tiến sĩ bị sốt nên không tươi cười như thường ngày. Hắn nhìn mấy đứa nhỏ, phát hiện A Cốt đang uể oải nằm bò ra bàn, không mở nổi mắt, Thích Triều khựng lại.
“A Cốt, con buồn ngủ vậy sao?”
Thích Triều nhớ nhóc này hai giờ sáng mới về phòng, mệt mỏi như vậy cũng đúng.
Không còn cách nào, cùng học lượng kiến thức như nhau mà Li Bạch không giỏi chữ cái học xong lúc chín giờ, A Cốt lại kéo dài đến tận hai giờ sáng. Nếu càng càng chậm thì A Cốt sẽ tụt lùi càng nhiều.
Thích Triều không học hết cấp ba, song cũng từng chiêm ngưỡng ánh trăng lúc ba giờ sáng. Tất nhiên trong một số thời điểm có thể phải từ bỏ giấc ngủ của mình, hắn mỉm cười với A Cốt. “Cố lên, hôm nay cố gắng về sớm nhé.”
Cố gắng... về sớm?
A Cốt rất thông minh, nghe lời này sao mà không hiểu ý hắn được, cậu ta lập tức sụp đổ.
Ngày hôm qua cậu ta hoàn toàn không được ngủ! Lan Lạc và Li Bạch lấy danh nghĩa quyết đấu chạy sang đánh cậu ta từ ba giờ tới tận sáu giờ sáng, A Cốt mệt chết mất.
Li Bạch và Lan Lạc còn ở phía sau nhìn chằm chằm cậu ta, giống như đang cảnh cáo cậu ta không được mách lẻo.
Sao mà A Cốt nói được, cậu ta đâu có ngu.
Nói ra để Li Bạch với Lan Lạc tới hội đồng cậu ta tiếp à.
A Cốt buồn ngủ, đôi mắt xanh biếc có chút tủi thân.
Cánh tay đã bị chặt đứt, tất cả mọi người đều ghét A Cốt. A Cốt không được ngủ, chỉ có thể học, lại còn bị búp bê đánh, chẳng qua cậu ta chỉ muốn đùa thôi mà.
Vì sao lại đối xử với A Cốt như vậy.
A Cốt cảm thấy khó chịu, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thích Triều, mím môi nói. “Chú ơi, con xin lỗi.”
A Cốt nói rất chân thành, nếu ban đầu cậu ta không đánh ngất Thích Triều thì đã không phải học, cũng sẽ được ngủ, càng không bị hai búp bê thay nhau đánh lúc ba giờ sáng.
Thích Triều nhìn ánh mắt A Cốt, hắn biết nhóc này đang xin lỗi thật lòng. Hắn dừng lại một chút rồi đáp. “Thật ra người con cần xin lỗi nhất không phải chú mà là cha con kìa.”
“Chú có giận thế nào thì thấy con thức khuya hai ngày, vất vả học những quyển sách làm con đau đầu cũng không còn giận nữa.” Thích Triều mỉm cười như nhớ tới bộ dáng vừa nghe thấy tiếng gậy trúc đã run của nhóc này. Hắn xoa đầu A Cốt rồi ngừng cười, nghiêm túc nói. “Nhưng cha con thì khác.”
“Anh Thẩm rất buồn, thậm chí còn vì thế mà bị ốm.”
Thích Triều chưa từng nói đỡ cho các búp bê, khuyên Thẩm Du Hi tha thứ cho mấy đứa nhỏ. Trong mắt hắn, anh Thầm có quyền được tức giận, cũng có quyền bao giờ sẽ tha thứ.
“Nếu A Cốt thật sự cảm thấy biết lỗi thì con hãy đi chân thành xin lỗi anh Thẩm nhé.” Thích Triều ngừng một lát, bổ sung thêm. “Cơ mà bây giờ anh Thẩm đang ngủ, chờ khi nào cha con dậy thì con hẵn đi.”
Cha bị ốm?
A Cốt và Xích Yêu lập lức ngẩng đầu nhìn Thích Triều. Mạc Tư đang nắm chặt búp bê cũng ngẩng lên rồi lia mắt sang A Cốt và Xích Yêu
Mạc Tư cảm thấy mình ra tay còn quá nhẹ.
Thích Triều đứng dậy, tiếp tục dạy mấy búp bê học “Đệ Tử Quy” bằng chữ Lam Tinh. Hắn nhận ra A Cốt và Xích Yêu hơi lơ đãng nhưng cũng không nói gì thêm, bọn nhỏ cần có thời gian tự suy nghĩ.
Có lẽ những lời vừa rồi đã gây đả kích lớn cho A Cốt, tâm trạng cậu ta không tốt lắm. Mấy ngày trước có mệt thế nào, cậu ta thỉnh thoảng vẫn ngân nga mấy giai điệu tự chế, song bây giờ A Cốt không làm gì cả, chỉ chăm chăm đọc sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Triều quan sát vài lần, sắp xếp nhiệm vụ cho các búp bê, hắn đặt sách xuống, để mấy đứa nhỏ về phòng tự học. Đây là lần đầu tiên hắn không kêu A Cố ở lại.
Hắn đút tay vào túi, đi vào bếp chuẩn bị cơm cho Thẩm Du Hi. Thích Triều thầm nghĩ không biết khi nào Thẩm Du Hi mới có thể làm lành với các búp bê.
Bên kia, Thẩm Du Hi biết dựa trên tính tình của Thích Triều, nhất định hắn sẽ tới đưa cơm cho anh. Thẩm Du Hi ước chừng thời gian, đừng dậy thay áo sơ mi.
Sau khi nằm lại giường, Thẩm Du Hi cởi cúc áo trước xương quai xanh rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Khi Thích Triều tới, thấy Thẩm Du Hi vẫn còn ngủ liền đánh thức anh, kê chiếc bàn nhỏ mình tìm được dưới nhà lên giường, đỡ Thẩm Du Hi dậy.
Trong lúc vô tình, hắn liếc thấy xương quai xanh tinh xảo của đối phương. Thích Triều như thể bị bỏng, lập tức dời mắt. Hắn cào cào tóc, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa.
“Anh Thẩm, giờ anh thấy sao rồi?”
Thích Triều chuyển chủ đề.
“Vẫn ổn.” Thẩm Du Hi cong môi, sắc môi cũng hồng hào hẳn, nhìn qua thì trạng thái anh ổn hơn nhiều.
Thích Triều mỉm cười, hắn không nhắc đến các búp bê mà nói đùa về những chuyện khác.
Thẩm Du Hi hiểu đối phương muốn làm anh vui, thật ra anh cũng không cảm thấy buồn hay gì. Thẩm Du Hi biết rõ không ai đáng để mình tin tưởng hoàn toàn, kể cả các búp bê.
Anh vĩnh viễn cô độc.
Thẩm Du Hi nhìn bát cháo ấm rồi hơi nghiêng đầu liếc Thích Triều đang nói cười. Anh cảm thấy mình không thể thật sự tin tưởng người này, nhưng nếu có thể trói buộc đối phương cả đời thì hắn cũng chẳng có cơ hội phản bội mình.
Thích Triều không biết trong đầu Thẩm Du Hi nghĩ gì, thấy bây giờ đã muộn, lại nhìn sắc mặt mệt mỏi của đối phương, Thích Triều dừng đề tài, nói với anh một tiếng rồi bê bát đũa rời phòng.
Cùng lúc đó, Xích Yêu trốn trên cây nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Cô nhóc không nghe rõ Thích Triều và cha đang nói gì, song Xích Yêu biết cha bị ốm.
A Cốt dựa người vào thân cây nghỉ ngơi, bộ dáng vô tư, nhưng Xích Yêu biết cậu ta mà không để ý đã không đi theo mình tới đây.
Xích Yêu và A Cốt biết rõ cha không cho phép bọn họ vào phòng, hai người chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào.
Thời gian dần trôi, sau khi Thẩm Du Hi khỏi bệnh liền đảm nhận nhiệm vụ dạy học cho búp bê. Anh không có ý kiến với các loại sách luật mà Thích Triều đặt hàng. Mỗi ngày hai người đều cùng nghiên cứu làm thế nào để giải thích những thứ khó hiểu này cho mấy đứa nhỏ.
Nhưng trong lúc dạy học, Thẩm Du Hi vẫn không để ý đến Xích Yêu và A Cốt. Thậm chí vào ngày Thích Triều rời đi, anh còn chưa nói với bọn họ câu nào.
Thích Triều nhìn hai búp bê sau lưng Thẩm Du Hi, hắn biết mấy đứa nhỏ muốn được anh Thẩm tha thứ thì còn mất nhiều thời gian. Hắn bước tới, lần lượt xoa đầu hai đứa.
Khi Xích Yêu và A Cốt ngẩng đầu nhìn Thích Triều, hắn mỉm cười, ngay sau đó liền đưa cây gậy trúc bảo bối của mình cho Thẩm Du Hi. “Anh Thẩm, mỗi ngày chúng ta đều họp video để trao đổi kinh nghiệm dạy học nhé. Không thể lơ là chuyện dạy dỗ mấy đứa nhỏ được, cây gậy trúc này em cho anh đó, thứ này rất hữu dụng với A Cốt.”
A Cốt vốn đang cười tủm tỉm, song khi vừa nhìn thấy cây gậy trúc đã run lẩy bẩy
Thẩm Du Hi không nhìn A Cốt, anh mỉm cười ôn hòa với Thích Triều. “Tôi hiểu rồi.”
Hai người nói vài câu, Mạc Tư mở không gian lốc xoáy đưa Thích Triều và hai búp bê rời đi. Li Bạch còn cố ý quay đầu liếc A Cốt với Xích Yêu.
Những ngày này, mỗi tối cậu bé đều tìm A Cốt hoặc Xích Yêu để quyết đấu. Nhiều lần họ đều hòa nhau, thậm chí để không bị ba ba phát hiện, họ rất ít khi ra tay tàn nhẫn.
Li Bạch nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa. Lần sau gặp lại, Li Bạch phải chặt đứt một cánh tay của A Cốt hoặc Xích Yêu mới được.
Mạc Tư không ở lại lâu mà rời đi ngay. Dù mới vài ngày nhưng Lan Lạc và Li Bạch cảm thấy như đã lâu lắm. Hai búp bê ngồi trên sofa, không mở phim mà chỉ ngẩn ngơ nhìn màn chiếu.
Thích Triều nói với hai búp bê một câu rồi vội vàng đi xuống tầng hầm. Nguyên nhân khiến hắn gấp gáp về nhà phần lớn là do mẫu thạch trong bể cá.
Liên tục mấy ngày không được bổ sung năng lượng, viên mẫu thạch dành cho Thiên Cẩu trong bể cá vẫn xám xịt, viên pha lê đỏ của Song Kính bên cạnh cũng ảm đạm.
Thích Triều nhắm mắt lại, truyền sức mạnh tinh thần. Những đốm sáng xanh lục trong biển ý thức bay tới bể cá, vây xung quanh ba viên mẫu thạch, dần dần hòa tan vào bên trong.
Thời gian trôi qua, ánh đỏ trong hai viên pha lê mơ hồ rung động một chút rồi trở về bình thường, tựa như ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro