Thẩm Du Hi: Vật...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Thẩm Du Hi không báo thời gian tới, tuy năng lực đi xuyên không gian của Mạc Tư rất tiện nhưng theo hiểu biết về anh Thẩm của hắn, hẳn anh sẽ không đến ngay tối nay.
Để chắc chắn, Thích Triều vẫn hỏi một câu. Quang não rung lên, khung chat xuất hiện tin mới.
Tiến sĩ: [Sáng mai tôi sẽ qua, giờ cậu về nhà sao?]
Cha Triều: [Em về tới nhà rồi.]
Nhìn tin nhắn của Tiến sĩ, Thích Triều thầm nghĩ vừa rồi anh không đáp ngay quả nhiên do có việc bận.
Hắn tắt quang não, chuẩn bị lên tầng dọn giường nệm cho Tiến sĩ và Mạc Tư. Lúc đi qua phòng khách, Thích Triều vỗ vỗ ba búp bê đang ngồi trên sofa. “Đừng xem nữa, tám giờ rồi. Mấy đứa mau lên giường đi ngủ đi, mai anh Thẩm tới, các con đừng có ngủ nướng đấy.”
“Ba ba, cha nuôi tới đây ạ?”
Đôi mắt vàng dưới mặt nạ của Li Bạch sáng lên. Cậu bé cực kỳ thích Thẩm Du Hi và Mạc Tư, nghĩ tới hai người sắp đến, Li Bạch không nhịn được nở nụ cười để lộ cặp răng nanh nhỏ. “Anh Mạc Tư cũng tới phải không ạ?”
“Ừm.”
Thích Triều gật đầu, đôi mắt nâu thẫm lộ ra ý cười. “Chắc là anh có tới đó, đến lúc đó nhà mình sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều, nở nụ cười rạng rỡ. “A Cốt có tới không ạ?”
Lời này vừa nói ra, Li Bạch bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc, dường như rất để ý chuyện này.
“Không đâu.”
Anh Thẩm không nói A Cốt có qua đây hay không, Thích Triều đoán nhóc ấy sẽ không tới. Thật ra cũng không quan trọng, dù sao trong nhà có nhiều phòng, A Cốt sang thì vẫn còn chỗ ở.
Lan Lạc và Li Bạch lập tức vui vẻ.
Thích Triều thấy biểu cảm của hai búp bê cũng không nghĩ nhiều, cho cho rằng bọn họ đang hào hứng vì ngày mai anh Thẩm tới. Hắn xoa đầu mấy búp bê, để mấy đứa nhỏ đi nghỉ sớm, mình thì lên tầng dọn phòng cho Thẩm Du Hi.
Nhìn bóng dáng Thích Triều biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai, Hướng Nguyệt cúi đầu nhìn hai búp bê, vẻ mặt bĩnh tĩnh, chiếc đuôi sau lưng vung vẩy, giọng điệu nghi hoặc. “A Cốt là ai?”
Thẩm Du Hi là người đưa thuốc mỡ cho ba ba, Mạc Tư là người ôm búp bê vải lần trước, thế A Cốt là ai? Hướng Nguyệt nhạy bén phát hiện hai búp bê không có ấn tượng tốt với “A Cốt“.
Li Bạch và Lan Lạc liếc nhau, Li Bạch bước lên túm góc áo Hướng Nguyệt. Hướng Nguyệt hiểu ý cậu bé, ngồi xổm xuống, quần áo đen quét đất.
Li Bạch kề sát tai cậu thì thầm chuyện A Cốt đánh ngất cha. Hướng Nguyệt vốn đang bình tĩnh, ánh mắt lập tức loé lên tia sát ý, chiếc đuôi phía sau ngừng vẫy, lông tóc cũng dựng đứng lên.
“Cậu ta làm cha bị thương?”
Hướng Nguyệt nghiến chặt hàm, giọng trầm xuống. Cậu nhìn Li Bạch và Lan Lạc, đôi mắt đỏ tối đi, khí chất âm u. Nếu bây giờ A Cốt xuất hiện trước mặt cậu thì chắc chắn sẽ bị cậu xé xác.
Người bình thường sẽ sợ hãi trước biểu cảm của Hướng Nguyệt nhưng Li Bạch và Lan Lạc thì không. Lan Lạc nở nụ cười xán lạn. “Bọn này từng dạy dỗ A Cốt rồi cơ mà tên kia hay quên lắm. Nếu cậu gặp thì không cần nương tay, cứ đánh là được.”
Hướng Nguyệt nhìn Lan Lạc, dường như đang xem xét lời cậu nhóc nói là thật hay giả. Mấy giây sau, lông đuôi của cậu rũ xuống, bình tĩnh gật đầu. “Ừm, sẽ không nương tay.“. Ngôn Tình Sắc
Thích Triều không biết ba đứa nhỏ đạt được hiệp nghị gì sau lưng mình, hắn chuẩn bị giường nệm cho hai phòng xong thì quay về phòng khách. Chắc chắn bọn nhỏ đã lên lầu đi ngủ, hắn thầm cảm thán mấy nhóc con nhà mình thật ngoan ngoãn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Thích Triều rời giường vào bếp làm mấy món tráng miệng. Hắn nhớ anh Thẩm không thích ăn quá ngọt nên chỉ bỏ một ít đường lấy vị.
Mới vừa đặt bánh quy vào lò nướng, Thích Triều xoay người đã thấy Hướng Nguyệt không biết chạy tới sau hắn từ lúc nào. Nhìn cậu vung vẩy chiếc đuôi xù xù, Thích Triều dừng tay, mỉm cười. “Hướng Nguyệt dậy sớm thế?”
Hướng Nguyệt còn đang cầm quả bóng chày Thích Triều tặng hôm qua, đôi tai cún của cậu khẽ run, đôi mắt đỏ nhìn cha chằm chằm, nghiêm túc nói. “Vâng, Hướng Nguyệt dậy sớm ạ.”
Thích Triều nhìn thoáng qua lò nướng, bỗng hắn nhớ ra gì đó, vỗ vỗ đầu Hướng Nguyệt, “Đúng lúc thật, con cùng ba ba xuống tầng hầm kiểm tra cấp bậc nhé?”
Hướng Nguyệt không hiểu lắm nhưng chỉ cần có cha bên cạnh thì cậu sẽ vui vẻ nên không phản đối.
Dụng cụ kiểm tra cấp bậc cho Li Bạch lần trước đến cất dưới tầng hầm, Thích Triều nhấc thiết bị ra khỏi tủ kính, sau đó dán miếng dán cao su lên ngực Hướng Nguyệt, an ủi cậu. “Cái này không đau đâu, Hướng Nguyệt không phải sợ.”
“Vâng, Hướng Nguyệt không sợ ạ.”
Hướng Nguyệt không sợ đau, trong thời gian dài chìm trong bóng tối khi còn là mẫu thạch cậu chỉ sợ cha đột nhiên biến mất, những thứ khác đều không quan trọng.
Thích Triều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hướng Nguyệt, không nhịn được xoa đầu nhóc con này, khen ngợi. “Hướng Nguyệt dũng cảm quá.”
Thích Triều không xem trọng cấp bậc của búp bê, dù kết quả có ra sao thì vẫn là nhóc con nhà hắn. Song muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư thì hắn phải chế tạo năm búp bê cấp S, điều này khiến hắn không thể không để ý đến cấp bậc của các búp bê.
Được cha khen, đôi tai cún trên đầu Hướng Nguyệt run run, khóe môi cong lên.
Số liệu trên thiết bị không ngừng nhấp nháy, Thích Triều đi tới trước màn hình ấn vài nút, chỉ số đang dao động đột nhiên tăng vọt, tới một mức thì dường như gặp trục trặc, bắt đầu từ từ giảm dần, cuối cùng dừng lại ở con số 9604/S.
Trên 9000 là cấp S, lần trước Li Bạch được 9704/S, chỉ số này thấp hơn Li Bạch 100 điểm nhưng chỉ cần là cấp S là được. Hắn tải bản báo cáo xuống rồi gỡ miếng dán trên người Hướng Nguyệt, khích lệ cậu. “Cấp bậc Hướng Nguyệt rất cao, là cấp S đó. Con giỏi lắm.”
Thấy ý cười trong mắt cha, cái đuôi phía sau Hướng Nguyệt nhiệt tình vẫy vẫy. Cậu xuống khỏi thiết bị, đứng bên cạnh bể cá, mấy giây sau liền ngập ngừng thu dọn dụng cụ với Thích Triều.
Thích Triều nhìn Hướng Nguyệt, hắn không nói gì mà duỗi tay xoa đầu cậu. Kế hoạch hôm nay vốn là chế tạo Song Kính nhưng anh Thẩm tới nên chắc sẽ hoãn lại một thời gian.
Cất xong hết đồ, Thích Triều đi tới trước bể cá, thong thả truyền sức mạnh tinh thần cho hai viên pha lê đỏ. Tuy hai “trái tim búp bê” đã chuyển sang màu đỏ sáng nhưng vì chúng từng gặp vấn đề nên hắn không dám mặc kệ chúng, mỗi ngày đều truyền một ít sức mạnh tinh thần.
Hướng Nguyệt đứng đằng sau quan sát cha làm việc, tầm mắt dừng trên hai viên “trái tim búp bê“.
Khi còn là mẫu thạch, Hướng Nguyệt có thể cảm nhận hai trái tim búp bê này và cậu đều cùng được đánh thức bởi sức mạnh tinh thần của cha.
Sức mạnh tinh thần của cha rất dồi dào, đáp ứng được nhu cầu của cả ba viên mẫu thạch. Nhưng hai viên mẫu thạch kia rất dè dặt, họ luôn đợi khi nào Hướng Nguyệt ăn xong mới hấp thu nhiều hơn, giống như đang thăm dò giới hạn của cậu, tránh cậu không vui.
Hướng Nguyệt dời mắt, cậu không biết hai viên mẫu thạch này gặp phải chuyện gì, song cậu không rảnh để tò mò. Cơ mà Hướng Nguyệt không ghét họ, nghĩ vậy, chiếc đuôi phía sau chậm rãi vung vẩy.
Truyền sức mạnh tinh thần cho Song Kính xong, Thích Triều ước tính thời gian, dắt Hướng Nguyệt rời tầng hầm. Bây giờ Li Bạch và Lan Lạc vẫn chưa dậy. Bình thường Thích Triều sẽ để bọn nhỏ tự tỉnh nhưng hôm nay anh Thẩm tới, chắc mấy đứa sẽ không muốn để anh thấy mình ngủ nướng.
Thích Triều giao nhiệm vụ đánh thức hai búp bê cho Hướng Nguyệt, mình thì vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cùng lúc đó, Thẩm Du Hi và Mạc Tư đi xuyên qua không gian lốc xoáy tới căn phòng mà anh từng ở.
Nhìn cách bày trí chẳng khác gì trước đây, Thẩm Du Hi cong môi, dẫn Mạc Tư ra ngoài, vừa lúc gặp được búp bê lạ mặt đứng ngoài cửa.
Thẩm Du Hi bình tĩnh, ôn hoà lên tiếng. “Chào con, Hướng Nguyệt.”
Hướng Nguyệt lùi lại một bước, lễ phép gật đầu với anh, xoay người lần lượt gõ cửa phòng Li Bạch và Lan Lạc.
Thẩm Du Hi hơi nhướng mày, liếc sang Mạc Tư đang đứng phía sau mình. Anh cảm thấy tính cách của hai đứa này có hơi giống nhau. Anh hé môi. “Mạc Tư, con với Hướng Nguyệt cùng đi gọi bọn Lan Lạc đi, ta xuống tầng trước.”
Mạc Tư nhớ Hướng Nguyệt từng dòm ngó búp bê vải của mình. Cậu ôm chặt búp bê trong tay, không muốn ở cùng với cậu ta, nhưng vì nhiệm vụ cha giao, Mạc Tư mím môi đi tới.
Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua bọn họ rồi bước xuống tầng.
Phòng bếp thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, Thích Triều đeo tạp dề, cầm dao điêu khắc đá năng lượng. Nghe được tiếng cửa mở, hắn vô thức quay đầu lại. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, động tác Thích Triều khựng lại, mỉm cười. “Anh tới rồi à?”
“Ừm.”
Thẩm Du Hi cong môi.
Hai người quen nhau đã gần một năm, lúc ở chung không còn khách sáo như trước. Thích Triều đưa đĩa bánh quy mới nướng xong đến trước mặt Thẩm Du Hi. “Anh thử xem, không ngọt lắm đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Du Hi liếc Thích Triều rồi dời mắt. Dường như đối phương rất hiểu sở thích của anh. Thẩm Du Hi cầm một miếng bánh quy bỏ vào miệng, đúng là không quá ngọt, vừa đúng mức mà anh thấy ổn.
“Ăn rất ngon.”
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi cong cong, anh mới ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt nâu sẫm tràn đầy ý cười. Trong lòng anh bỗng xuất hiện một loại cảm xúc khó hiểu, song khi anh muốn làm rõ thì nó đã biến mất.
“Thế thì tốt rồi.” Tiếng cười của Thích Triều trầm ấm, hắn không để ý tới sự bất thường của Thẩm Du Hi, cúi đầu tiếp tục nấu cơm.
Lúc này Thẩm Du Hi cũng bình thường trở lại, nhớ đến mục đích hôm nay, anh tạm thời không nghĩ sâu thêm, tỏ vẻ tự nhiên hỏi. “Hôm nay cậu không đưa Tam Nguyệt tới đây à?”
“Không, hôm nay mấy đứa em trai của em được nghỉ.” Thích Triều thuận miệng đáp. Hôm qua đón Tam Nguyệt cũng chỉ là ngẫu nhiên, mấy tháng qua hắn bận bù đầu, chẳng có thời gian đưa y tới giới thiệu với mấy đứa nhỏ trong nhà. Hôm qua rảnh rỗi nên mới đột nhiên nhớ tới.
Thẩm Du Hi không ngạc nhiên, anh rũ mi, cười nói. “Hôm nào có thời gian thì cứ đưa cậu ấy tới. Tôi cũng muốn xem tình trạng búp bê được cậu chữa khỏi bây giờ ra sao.”
Mục đích anh tới là vì Tam Nguyệt. Thẩm Du Hi biết trước mặt Thích Triều không cần tính toán quá nhiều, chỉ cần nói thật suy nghĩ của mình với hắn thì hắn sẽ đồng ý.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thích Triều đáp. “Được thôi, để khi nào có thời gian em sẽ đưa cậu ấy qua đây. Tính tình cậu ấy khá trầm nhưng cũng ngoan lắm.”
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, Thích Triều nói tiếp. “Lần này anh tới Lâm Kinh là có chuyện gì sao, có cần em giúp gì không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều, người trước mặt đã giúp anh rất nhiều. Đôi mắt lam dịu dàng dường như đong đầy tình ý. “Lát nữa tôi ra ngoài một chuyến là được rồi.”
Mấy lời này không phải lấy cớ, Thẩm Du Hi đúng là cần phải đi gặp một người.
Thích Triều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Sáng nay em đã kiểm tra cấp bậc cho Hướng Nguyệt, là cấp S.”
Thẩm Du Hi cũng không ngạc nhiên, anh cười nói. “Hướng Nguyệt rất ưu tú.”
Thích Triều không phủ nhận, trong mắt tràn đầy niềm tự hào, kiêu hãnh của phụ huynh. Thẩm Du Hi thấy vậy liền cong mắt, cảm thấy Thích Triều đúng là dễ dỗ.
Mấy búp bê từ trên lầu đi xuống, Lan Lạc và Li Bạch sôi nổi chào hỏi Thẩm Du Hi. Hôm nay Lan Lạc cực kỳ vui vẻ, cậu thích Thích Triều, cũng rất thích cha. Chỉ cần có hai người bên cạnh thì chẳng cần xem hoạt hình Lan Lạc đã vui rồi.
Ăn sáng xong, Thẩm Du Hi cùng Thích Triều vào bếp rửa bát. Thích Triều dự định hôm nay sẽ bắt đầu chế tạo Song Kính, hắn không định giấu diếm, trực tiếp nói với Thẩm Du Hi.
“Không định nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”
Thẩm Du Hi hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của anh, Thích Triều gần như làm việc không ngừng, chỉ mới nghỉ ngơi hai ngày đã bắt đầu chế tạo búp bê. Anh biết hắn muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư, song lại không ngờ đối phương gấp gáp như vậy.
“Không, hôm nay anh phải ra ngoài xử lý công việc mà? Nay em làm việc một ngày, mai chúng ta có thể cùng dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi.” Bàn tính trong đầu Thích Triều kêu lách cách.
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, anh cong môi. “Được.”
Nếu là trước kia, Thẩm Du Hi sẽ không đáp ứng với mấy chuyện nhàm chán thế này. Anh nhớ A Cốt từng đánh giá mình là người hèn nhát, không vui mím môi, đôi mắt đào hoa híp lại. Lúc Thích Triều quay người, Thẩm Du Hi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười với hắn. “Chuẩn bị làm việc luôn sao?”
Thích Triều đáp ừm, ngẫm nghĩ rồi hỏi. “Giờ anh không phải đi ngay nhỉ, có muốn xuống tầng hầm với em không?”
Đúng là Thẩm Du Hi không định ra ngoài vào buổi sáng nên liền đồng ý với đề nghị của Thích Triều.
Bản thiết kế Song Kính đã được vẽ xong, kế tiếp là công đoạn chế tạo khuôn. Tuy Thích Triều chủ động gọi Thẩm Du Hi xuống đây nhưng trừ lúc trò chuyện vài câu ban đầu thì sau đấy hắn luôn cúi đầu tập trung làm việc, cực kỳ nghiêm túc.
Thẩm Du Hi nhìn bóng lưng im lặng của hắn, anh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt quan sát. Trong mắt Thẩm Du Hi, người đam mê búp bê như Thích Triều khi làm việc sẽ tập trung như vậy.
Hoặc là nói, theo Thẩm Du Hi, Thích Triều là kiểu người đơn thuần không rành sự đời. Bất kể là cách hắn đối xử với búp bê hay công việc đều khác với người thường.
Không biết bao lâu sau, không gian lốc xoáy chậm rãi xuất hiện trên tường tầng hầm. Thẩm Du Hi để lại giấy nhắn, yên lặng đứng dậy rời đi.
Bên kia, Kiều Thịnh nằm dài trên xe lăn bẻ ngón tay, nhìn Triều Dương cầm quang não của mình chọn váy, cất giọng run run. “Con gái à, con nương tay chút đi, dạo này cha con hơi túng thiếu.”
Triều Dương cẩn thận gật đầu, lúc chọn mua cũng do dự hơn nhiều.
“Thôi được rồi, cùng lắm cha đi tìm chú Lục vay tiền. Con thích gì thì cứ mua đi!” Kiều Tịnh nhịn đau phất tay.
Triều Dương lập tức hưng phấn, vui vẻ dạ một tiếng, chiếc đuôi đằng sau vẫy tít. Song khi cô nàng cúi đầu tiếp tục mua quần áo thì cảm nhận được gì đó, phát hiện không gian lốc xoáy xuất hiện, Triều Dương lập tức cảnh giác.
“Không cần sợ.”
Kiều Thịnh không mấy bất ngờ, thấy Thẩm Du Hi đi ra, Kiều Thịnh che ngực, tỏ vẻ đau đớn. “Sao cậu lại tới đây nữa hả?”
Vẻ mặt Thẩm Du Hi dịu dàng, mái tóc vàng xuôi theo vai phải, nở nụ cười ôn hòa. “Lâu rồi không gặp.”
Sắc mặt búp bê quấn băng vải đằng sau anh cực kỳ tệ, hiển nhiên không hài lòng với “bộ dạng giả vờ giả vịt” của Kiều Thịnh.
Kiều Thịnh thấy vậy, quay đầu nhìn biểu cảm lo lắng của con gái. Ông ta thở dài, cũng lười giả vờ tiếp, chống đầu hỏi. “Cậu tới làm gì?”
“Tôi muốn danh sách tất cả các thợ chế tác vừa tạo ra búp bê cấp S của viện nghiên cứu.”
“Vì sao tôi phải giúp cậu?”
Kiều Thịnh có hơi buồn cười. Ông ta chẳng biết vì sao Thẩm Du Hi lại tìm mình đòi thứ này trong khi hai người đang ở phe đối lập.
Khóe môi Thẩm Du Hi cong lên, không lên tiếng. Kiều Thịnh nhớ tới gì đó, bực bội tặc lưỡi. Ông ta ghét nhất là bị đe dọa, nhất là bị Thẩm Du Hi uy hiếp.
Kiều Thịnh không nói ông ta đồng ý hay không, nhưng dựa vào biểu hiện đã thể hiện thái độ của ông ta. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Du Hi, ông ta càng thêm nhức đầu. Mấy giây sau, như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt Kiều Thịnh lóe lên tia hóng hớt. “Gần đây Hiệp hội khá nhiều búp bê cấp S ra đời. Trong danh sách kia có không ít thợ chế tác, nếu tất cả đều bị cậu túm đi thì Hiệp hội sẽ đau đầu lắm đây. Cậu nói xem bọn họ sẽ xử lý thế nào?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi không thay đổi.
Kiều Thịnh chậc một tiếng, giống như không hài lòng với phản ứng của anh.
“Cho cậu.”
Thẩm Du Hi chậm rãi đứng dậy rời đi, không để ý tới Kiều Thịnh, nhưng khi bước vào vòng xoáy, biểu cảm anh trở nên u ám.
Sao anh có thể không hiểu ý của Kiều Thịnh.
Ánh mắt Thẩm Du Hi lạnh lùng. Một loạt thợ chế tác của Hiệp hội mất tích, bọn họ nhất định sẽ lôi kéo những thợ chế tác mới. Quán quân cuộc thi như Thích Triều chắc chắn sẽ được liệt vào danh sách những người được chọn.
Tạm thời anh không có ý định bắt đám thợ chế tác kia, song mấy lời vừa rồi của Kiều Thịnh đã thành công chọc giận Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi rất ghét người khác dòm ngó vật sở hữu của mình.
Không, giờ Thích Triều vẫn chưa thuộc về anh, lông mi Thẩm Du Hi khẽ run.
Lần gọi video trước đó, Thẩm Du Hi có thể cảm nhận được Thích Triều có hứng thú với thân thể anh, nhưng điều khiến anh sốt ruột là loại cảm giác này của Thích Triều biến mất rất nhanh, cứ như thể não hắn có lưới lọc, tự động loại bỏ mấy thứ “mê hoặc” hắn.
Cảm giác tiến mãi không xong này làm Thẩm Du Hi cực kỳ khó chịu. Thậm chí đáng lẽ A Dư có thể tự xử lý công chuyện nhưng anh lại đích thân tới tìm Tam Nguyệt.
Không gian lốc xoáy nối với phòng khách của Thích Triều. Nhìn thấy bóng người nằm dài trên sofa, Thẩm Du Hi khựng lại, liếc qua Mạc Tư. Mạc Tư hiểu ý, gật đầu rời đi.
Giờ đã không còn sớm, ánh sáng trong phòng khách lờ mờ. Thẩm Du Hi từ từ đi tới. Phát hiện lông mi của người đàn ông run run, Thẩm Du Hi đoán được gì đó, tiến thẳng tới ghế sofa. Ngón tay trắng muốt, lạnh lẽo của anh trượt dọc theo chân mày hắn, lướt qua bờ môi.
Thẩm Du Hi dừng lại, làm bộ có việc, rời khỏi phòng khách.
Sau khi anh đi, Thích Triều chậm rãi mở mắt, giơ tay sờ môi mình.
Động tĩnh của không gian lốc xoáy đã đánh thức hắn từ sớm. Vốn Thích Triều định giỡn với Thẩm Du Hi, dọa anh một chút, ai ngờ mình mới là người hãi hùng.
Nhớ tới đầu ngón tay lạnh lẽo. mềm mại của đối phương, vành tai Thích Triều đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt. Rốt cuộc anh Thẩm có ý gì?
Thẩm Du Hi không báo thời gian tới, tuy năng lực đi xuyên không gian của Mạc Tư rất tiện nhưng theo hiểu biết về anh Thẩm của hắn, hẳn anh sẽ không đến ngay tối nay.
Để chắc chắn, Thích Triều vẫn hỏi một câu. Quang não rung lên, khung chat xuất hiện tin mới.
Tiến sĩ: [Sáng mai tôi sẽ qua, giờ cậu về nhà sao?]
Cha Triều: [Em về tới nhà rồi.]
Nhìn tin nhắn của Tiến sĩ, Thích Triều thầm nghĩ vừa rồi anh không đáp ngay quả nhiên do có việc bận.
Hắn tắt quang não, chuẩn bị lên tầng dọn giường nệm cho Tiến sĩ và Mạc Tư. Lúc đi qua phòng khách, Thích Triều vỗ vỗ ba búp bê đang ngồi trên sofa. “Đừng xem nữa, tám giờ rồi. Mấy đứa mau lên giường đi ngủ đi, mai anh Thẩm tới, các con đừng có ngủ nướng đấy.”
“Ba ba, cha nuôi tới đây ạ?”
Đôi mắt vàng dưới mặt nạ của Li Bạch sáng lên. Cậu bé cực kỳ thích Thẩm Du Hi và Mạc Tư, nghĩ tới hai người sắp đến, Li Bạch không nhịn được nở nụ cười để lộ cặp răng nanh nhỏ. “Anh Mạc Tư cũng tới phải không ạ?”
“Ừm.”
Thích Triều gật đầu, đôi mắt nâu thẫm lộ ra ý cười. “Chắc là anh có tới đó, đến lúc đó nhà mình sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều, nở nụ cười rạng rỡ. “A Cốt có tới không ạ?”
Lời này vừa nói ra, Li Bạch bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc, dường như rất để ý chuyện này.
“Không đâu.”
Anh Thẩm không nói A Cốt có qua đây hay không, Thích Triều đoán nhóc ấy sẽ không tới. Thật ra cũng không quan trọng, dù sao trong nhà có nhiều phòng, A Cốt sang thì vẫn còn chỗ ở.
Lan Lạc và Li Bạch lập tức vui vẻ.
Thích Triều thấy biểu cảm của hai búp bê cũng không nghĩ nhiều, cho cho rằng bọn họ đang hào hứng vì ngày mai anh Thẩm tới. Hắn xoa đầu mấy búp bê, để mấy đứa nhỏ đi nghỉ sớm, mình thì lên tầng dọn phòng cho Thẩm Du Hi.
Nhìn bóng dáng Thích Triều biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai, Hướng Nguyệt cúi đầu nhìn hai búp bê, vẻ mặt bĩnh tĩnh, chiếc đuôi sau lưng vung vẩy, giọng điệu nghi hoặc. “A Cốt là ai?”
Thẩm Du Hi là người đưa thuốc mỡ cho ba ba, Mạc Tư là người ôm búp bê vải lần trước, thế A Cốt là ai? Hướng Nguyệt nhạy bén phát hiện hai búp bê không có ấn tượng tốt với “A Cốt“.
Li Bạch và Lan Lạc liếc nhau, Li Bạch bước lên túm góc áo Hướng Nguyệt. Hướng Nguyệt hiểu ý cậu bé, ngồi xổm xuống, quần áo đen quét đất.
Li Bạch kề sát tai cậu thì thầm chuyện A Cốt đánh ngất cha. Hướng Nguyệt vốn đang bình tĩnh, ánh mắt lập tức loé lên tia sát ý, chiếc đuôi phía sau ngừng vẫy, lông tóc cũng dựng đứng lên.
“Cậu ta làm cha bị thương?”
Hướng Nguyệt nghiến chặt hàm, giọng trầm xuống. Cậu nhìn Li Bạch và Lan Lạc, đôi mắt đỏ tối đi, khí chất âm u. Nếu bây giờ A Cốt xuất hiện trước mặt cậu thì chắc chắn sẽ bị cậu xé xác.
Người bình thường sẽ sợ hãi trước biểu cảm của Hướng Nguyệt nhưng Li Bạch và Lan Lạc thì không. Lan Lạc nở nụ cười xán lạn. “Bọn này từng dạy dỗ A Cốt rồi cơ mà tên kia hay quên lắm. Nếu cậu gặp thì không cần nương tay, cứ đánh là được.”
Hướng Nguyệt nhìn Lan Lạc, dường như đang xem xét lời cậu nhóc nói là thật hay giả. Mấy giây sau, lông đuôi của cậu rũ xuống, bình tĩnh gật đầu. “Ừm, sẽ không nương tay.“. Ngôn Tình Sắc
Thích Triều không biết ba đứa nhỏ đạt được hiệp nghị gì sau lưng mình, hắn chuẩn bị giường nệm cho hai phòng xong thì quay về phòng khách. Chắc chắn bọn nhỏ đã lên lầu đi ngủ, hắn thầm cảm thán mấy nhóc con nhà mình thật ngoan ngoãn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Thích Triều rời giường vào bếp làm mấy món tráng miệng. Hắn nhớ anh Thẩm không thích ăn quá ngọt nên chỉ bỏ một ít đường lấy vị.
Mới vừa đặt bánh quy vào lò nướng, Thích Triều xoay người đã thấy Hướng Nguyệt không biết chạy tới sau hắn từ lúc nào. Nhìn cậu vung vẩy chiếc đuôi xù xù, Thích Triều dừng tay, mỉm cười. “Hướng Nguyệt dậy sớm thế?”
Hướng Nguyệt còn đang cầm quả bóng chày Thích Triều tặng hôm qua, đôi tai cún của cậu khẽ run, đôi mắt đỏ nhìn cha chằm chằm, nghiêm túc nói. “Vâng, Hướng Nguyệt dậy sớm ạ.”
Thích Triều nhìn thoáng qua lò nướng, bỗng hắn nhớ ra gì đó, vỗ vỗ đầu Hướng Nguyệt, “Đúng lúc thật, con cùng ba ba xuống tầng hầm kiểm tra cấp bậc nhé?”
Hướng Nguyệt không hiểu lắm nhưng chỉ cần có cha bên cạnh thì cậu sẽ vui vẻ nên không phản đối.
Dụng cụ kiểm tra cấp bậc cho Li Bạch lần trước đến cất dưới tầng hầm, Thích Triều nhấc thiết bị ra khỏi tủ kính, sau đó dán miếng dán cao su lên ngực Hướng Nguyệt, an ủi cậu. “Cái này không đau đâu, Hướng Nguyệt không phải sợ.”
“Vâng, Hướng Nguyệt không sợ ạ.”
Hướng Nguyệt không sợ đau, trong thời gian dài chìm trong bóng tối khi còn là mẫu thạch cậu chỉ sợ cha đột nhiên biến mất, những thứ khác đều không quan trọng.
Thích Triều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hướng Nguyệt, không nhịn được xoa đầu nhóc con này, khen ngợi. “Hướng Nguyệt dũng cảm quá.”
Thích Triều không xem trọng cấp bậc của búp bê, dù kết quả có ra sao thì vẫn là nhóc con nhà hắn. Song muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư thì hắn phải chế tạo năm búp bê cấp S, điều này khiến hắn không thể không để ý đến cấp bậc của các búp bê.
Được cha khen, đôi tai cún trên đầu Hướng Nguyệt run run, khóe môi cong lên.
Số liệu trên thiết bị không ngừng nhấp nháy, Thích Triều đi tới trước màn hình ấn vài nút, chỉ số đang dao động đột nhiên tăng vọt, tới một mức thì dường như gặp trục trặc, bắt đầu từ từ giảm dần, cuối cùng dừng lại ở con số 9604/S.
Trên 9000 là cấp S, lần trước Li Bạch được 9704/S, chỉ số này thấp hơn Li Bạch 100 điểm nhưng chỉ cần là cấp S là được. Hắn tải bản báo cáo xuống rồi gỡ miếng dán trên người Hướng Nguyệt, khích lệ cậu. “Cấp bậc Hướng Nguyệt rất cao, là cấp S đó. Con giỏi lắm.”
Thấy ý cười trong mắt cha, cái đuôi phía sau Hướng Nguyệt nhiệt tình vẫy vẫy. Cậu xuống khỏi thiết bị, đứng bên cạnh bể cá, mấy giây sau liền ngập ngừng thu dọn dụng cụ với Thích Triều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Triều nhìn Hướng Nguyệt, hắn không nói gì mà duỗi tay xoa đầu cậu. Kế hoạch hôm nay vốn là chế tạo Song Kính nhưng anh Thẩm tới nên chắc sẽ hoãn lại một thời gian.
Cất xong hết đồ, Thích Triều đi tới trước bể cá, thong thả truyền sức mạnh tinh thần cho hai viên pha lê đỏ. Tuy hai “trái tim búp bê” đã chuyển sang màu đỏ sáng nhưng vì chúng từng gặp vấn đề nên hắn không dám mặc kệ chúng, mỗi ngày đều truyền một ít sức mạnh tinh thần.
Hướng Nguyệt đứng đằng sau quan sát cha làm việc, tầm mắt dừng trên hai viên “trái tim búp bê“.
Khi còn là mẫu thạch, Hướng Nguyệt có thể cảm nhận hai trái tim búp bê này và cậu đều cùng được đánh thức bởi sức mạnh tinh thần của cha.
Sức mạnh tinh thần của cha rất dồi dào, đáp ứng được nhu cầu của cả ba viên mẫu thạch. Nhưng hai viên mẫu thạch kia rất dè dặt, họ luôn đợi khi nào Hướng Nguyệt ăn xong mới hấp thu nhiều hơn, giống như đang thăm dò giới hạn của cậu, tránh cậu không vui.
Hướng Nguyệt dời mắt, cậu không biết hai viên mẫu thạch này gặp phải chuyện gì, song cậu không rảnh để tò mò. Cơ mà Hướng Nguyệt không ghét họ, nghĩ vậy, chiếc đuôi phía sau chậm rãi vung vẩy.
Truyền sức mạnh tinh thần cho Song Kính xong, Thích Triều ước tính thời gian, dắt Hướng Nguyệt rời tầng hầm. Bây giờ Li Bạch và Lan Lạc vẫn chưa dậy. Bình thường Thích Triều sẽ để bọn nhỏ tự tỉnh nhưng hôm nay anh Thẩm tới, chắc mấy đứa sẽ không muốn để anh thấy mình ngủ nướng.
Thích Triều giao nhiệm vụ đánh thức hai búp bê cho Hướng Nguyệt, mình thì vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cùng lúc đó, Thẩm Du Hi và Mạc Tư đi xuyên qua không gian lốc xoáy tới căn phòng mà anh từng ở.
Nhìn cách bày trí chẳng khác gì trước đây, Thẩm Du Hi cong môi, dẫn Mạc Tư ra ngoài, vừa lúc gặp được búp bê lạ mặt đứng ngoài cửa.
Thẩm Du Hi bình tĩnh, ôn hoà lên tiếng. “Chào con, Hướng Nguyệt.”
Hướng Nguyệt lùi lại một bước, lễ phép gật đầu với anh, xoay người lần lượt gõ cửa phòng Li Bạch và Lan Lạc.
Thẩm Du Hi hơi nhướng mày, liếc sang Mạc Tư đang đứng phía sau mình. Anh cảm thấy tính cách của hai đứa này có hơi giống nhau. Anh hé môi. “Mạc Tư, con với Hướng Nguyệt cùng đi gọi bọn Lan Lạc đi, ta xuống tầng trước.”
Mạc Tư nhớ Hướng Nguyệt từng dòm ngó búp bê vải của mình. Cậu ôm chặt búp bê trong tay, không muốn ở cùng với cậu ta, nhưng vì nhiệm vụ cha giao, Mạc Tư mím môi đi tới.
Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua bọn họ rồi bước xuống tầng.
Phòng bếp thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, Thích Triều đeo tạp dề, cầm dao điêu khắc đá năng lượng. Nghe được tiếng cửa mở, hắn vô thức quay đầu lại. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, động tác Thích Triều khựng lại, mỉm cười. “Anh tới rồi à?”
“Ừm.”
Thẩm Du Hi cong môi.
Hai người quen nhau đã gần một năm, lúc ở chung không còn khách sáo như trước. Thích Triều đưa đĩa bánh quy mới nướng xong đến trước mặt Thẩm Du Hi. “Anh thử xem, không ngọt lắm đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Du Hi liếc Thích Triều rồi dời mắt. Dường như đối phương rất hiểu sở thích của anh. Thẩm Du Hi cầm một miếng bánh quy bỏ vào miệng, đúng là không quá ngọt, vừa đúng mức mà anh thấy ổn.
“Ăn rất ngon.”
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi cong cong, anh mới ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt nâu sẫm tràn đầy ý cười. Trong lòng anh bỗng xuất hiện một loại cảm xúc khó hiểu, song khi anh muốn làm rõ thì nó đã biến mất.
“Thế thì tốt rồi.” Tiếng cười của Thích Triều trầm ấm, hắn không để ý tới sự bất thường của Thẩm Du Hi, cúi đầu tiếp tục nấu cơm.
Lúc này Thẩm Du Hi cũng bình thường trở lại, nhớ đến mục đích hôm nay, anh tạm thời không nghĩ sâu thêm, tỏ vẻ tự nhiên hỏi. “Hôm nay cậu không đưa Tam Nguyệt tới đây à?”
“Không, hôm nay mấy đứa em trai của em được nghỉ.” Thích Triều thuận miệng đáp. Hôm qua đón Tam Nguyệt cũng chỉ là ngẫu nhiên, mấy tháng qua hắn bận bù đầu, chẳng có thời gian đưa y tới giới thiệu với mấy đứa nhỏ trong nhà. Hôm qua rảnh rỗi nên mới đột nhiên nhớ tới.
Thẩm Du Hi không ngạc nhiên, anh rũ mi, cười nói. “Hôm nào có thời gian thì cứ đưa cậu ấy tới. Tôi cũng muốn xem tình trạng búp bê được cậu chữa khỏi bây giờ ra sao.”
Mục đích anh tới là vì Tam Nguyệt. Thẩm Du Hi biết trước mặt Thích Triều không cần tính toán quá nhiều, chỉ cần nói thật suy nghĩ của mình với hắn thì hắn sẽ đồng ý.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thích Triều đáp. “Được thôi, để khi nào có thời gian em sẽ đưa cậu ấy qua đây. Tính tình cậu ấy khá trầm nhưng cũng ngoan lắm.”
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, Thích Triều nói tiếp. “Lần này anh tới Lâm Kinh là có chuyện gì sao, có cần em giúp gì không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều, người trước mặt đã giúp anh rất nhiều. Đôi mắt lam dịu dàng dường như đong đầy tình ý. “Lát nữa tôi ra ngoài một chuyến là được rồi.”
Mấy lời này không phải lấy cớ, Thẩm Du Hi đúng là cần phải đi gặp một người.
Thích Triều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Sáng nay em đã kiểm tra cấp bậc cho Hướng Nguyệt, là cấp S.”
Thẩm Du Hi cũng không ngạc nhiên, anh cười nói. “Hướng Nguyệt rất ưu tú.”
Thích Triều không phủ nhận, trong mắt tràn đầy niềm tự hào, kiêu hãnh của phụ huynh. Thẩm Du Hi thấy vậy liền cong mắt, cảm thấy Thích Triều đúng là dễ dỗ.
Mấy búp bê từ trên lầu đi xuống, Lan Lạc và Li Bạch sôi nổi chào hỏi Thẩm Du Hi. Hôm nay Lan Lạc cực kỳ vui vẻ, cậu thích Thích Triều, cũng rất thích cha. Chỉ cần có hai người bên cạnh thì chẳng cần xem hoạt hình Lan Lạc đã vui rồi.
Ăn sáng xong, Thẩm Du Hi cùng Thích Triều vào bếp rửa bát. Thích Triều dự định hôm nay sẽ bắt đầu chế tạo Song Kính, hắn không định giấu diếm, trực tiếp nói với Thẩm Du Hi.
“Không định nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”
Thẩm Du Hi hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của anh, Thích Triều gần như làm việc không ngừng, chỉ mới nghỉ ngơi hai ngày đã bắt đầu chế tạo búp bê. Anh biết hắn muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư, song lại không ngờ đối phương gấp gáp như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, hôm nay anh phải ra ngoài xử lý công việc mà? Nay em làm việc một ngày, mai chúng ta có thể cùng dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi.” Bàn tính trong đầu Thích Triều kêu lách cách.
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, anh cong môi. “Được.”
Nếu là trước kia, Thẩm Du Hi sẽ không đáp ứng với mấy chuyện nhàm chán thế này. Anh nhớ A Cốt từng đánh giá mình là người hèn nhát, không vui mím môi, đôi mắt đào hoa híp lại. Lúc Thích Triều quay người, Thẩm Du Hi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười với hắn. “Chuẩn bị làm việc luôn sao?”
Thích Triều đáp ừm, ngẫm nghĩ rồi hỏi. “Giờ anh không phải đi ngay nhỉ, có muốn xuống tầng hầm với em không?”
Đúng là Thẩm Du Hi không định ra ngoài vào buổi sáng nên liền đồng ý với đề nghị của Thích Triều.
Bản thiết kế Song Kính đã được vẽ xong, kế tiếp là công đoạn chế tạo khuôn. Tuy Thích Triều chủ động gọi Thẩm Du Hi xuống đây nhưng trừ lúc trò chuyện vài câu ban đầu thì sau đấy hắn luôn cúi đầu tập trung làm việc, cực kỳ nghiêm túc.
Thẩm Du Hi nhìn bóng lưng im lặng của hắn, anh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt quan sát. Trong mắt Thẩm Du Hi, người đam mê búp bê như Thích Triều khi làm việc sẽ tập trung như vậy.
Hoặc là nói, theo Thẩm Du Hi, Thích Triều là kiểu người đơn thuần không rành sự đời. Bất kể là cách hắn đối xử với búp bê hay công việc đều khác với người thường.
Không biết bao lâu sau, không gian lốc xoáy chậm rãi xuất hiện trên tường tầng hầm. Thẩm Du Hi để lại giấy nhắn, yên lặng đứng dậy rời đi.
Bên kia, Kiều Thịnh nằm dài trên xe lăn bẻ ngón tay, nhìn Triều Dương cầm quang não của mình chọn váy, cất giọng run run. “Con gái à, con nương tay chút đi, dạo này cha con hơi túng thiếu.”
Triều Dương cẩn thận gật đầu, lúc chọn mua cũng do dự hơn nhiều.
“Thôi được rồi, cùng lắm cha đi tìm chú Lục vay tiền. Con thích gì thì cứ mua đi!” Kiều Tịnh nhịn đau phất tay.
Triều Dương lập tức hưng phấn, vui vẻ dạ một tiếng, chiếc đuôi đằng sau vẫy tít. Song khi cô nàng cúi đầu tiếp tục mua quần áo thì cảm nhận được gì đó, phát hiện không gian lốc xoáy xuất hiện, Triều Dương lập tức cảnh giác.
“Không cần sợ.”
Kiều Thịnh không mấy bất ngờ, thấy Thẩm Du Hi đi ra, Kiều Thịnh che ngực, tỏ vẻ đau đớn. “Sao cậu lại tới đây nữa hả?”
Vẻ mặt Thẩm Du Hi dịu dàng, mái tóc vàng xuôi theo vai phải, nở nụ cười ôn hòa. “Lâu rồi không gặp.”
Sắc mặt búp bê quấn băng vải đằng sau anh cực kỳ tệ, hiển nhiên không hài lòng với “bộ dạng giả vờ giả vịt” của Kiều Thịnh.
Kiều Thịnh thấy vậy, quay đầu nhìn biểu cảm lo lắng của con gái. Ông ta thở dài, cũng lười giả vờ tiếp, chống đầu hỏi. “Cậu tới làm gì?”
“Tôi muốn danh sách tất cả các thợ chế tác vừa tạo ra búp bê cấp S của viện nghiên cứu.”
“Vì sao tôi phải giúp cậu?”
Kiều Thịnh có hơi buồn cười. Ông ta chẳng biết vì sao Thẩm Du Hi lại tìm mình đòi thứ này trong khi hai người đang ở phe đối lập.
Khóe môi Thẩm Du Hi cong lên, không lên tiếng. Kiều Thịnh nhớ tới gì đó, bực bội tặc lưỡi. Ông ta ghét nhất là bị đe dọa, nhất là bị Thẩm Du Hi uy hiếp.
Kiều Thịnh không nói ông ta đồng ý hay không, nhưng dựa vào biểu hiện đã thể hiện thái độ của ông ta. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Du Hi, ông ta càng thêm nhức đầu. Mấy giây sau, như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt Kiều Thịnh lóe lên tia hóng hớt. “Gần đây Hiệp hội khá nhiều búp bê cấp S ra đời. Trong danh sách kia có không ít thợ chế tác, nếu tất cả đều bị cậu túm đi thì Hiệp hội sẽ đau đầu lắm đây. Cậu nói xem bọn họ sẽ xử lý thế nào?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi không thay đổi.
Kiều Thịnh chậc một tiếng, giống như không hài lòng với phản ứng của anh.
“Cho cậu.”
Thẩm Du Hi chậm rãi đứng dậy rời đi, không để ý tới Kiều Thịnh, nhưng khi bước vào vòng xoáy, biểu cảm anh trở nên u ám.
Sao anh có thể không hiểu ý của Kiều Thịnh.
Ánh mắt Thẩm Du Hi lạnh lùng. Một loạt thợ chế tác của Hiệp hội mất tích, bọn họ nhất định sẽ lôi kéo những thợ chế tác mới. Quán quân cuộc thi như Thích Triều chắc chắn sẽ được liệt vào danh sách những người được chọn.
Tạm thời anh không có ý định bắt đám thợ chế tác kia, song mấy lời vừa rồi của Kiều Thịnh đã thành công chọc giận Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi rất ghét người khác dòm ngó vật sở hữu của mình.
Không, giờ Thích Triều vẫn chưa thuộc về anh, lông mi Thẩm Du Hi khẽ run.
Lần gọi video trước đó, Thẩm Du Hi có thể cảm nhận được Thích Triều có hứng thú với thân thể anh, nhưng điều khiến anh sốt ruột là loại cảm giác này của Thích Triều biến mất rất nhanh, cứ như thể não hắn có lưới lọc, tự động loại bỏ mấy thứ “mê hoặc” hắn.
Cảm giác tiến mãi không xong này làm Thẩm Du Hi cực kỳ khó chịu. Thậm chí đáng lẽ A Dư có thể tự xử lý công chuyện nhưng anh lại đích thân tới tìm Tam Nguyệt.
Không gian lốc xoáy nối với phòng khách của Thích Triều. Nhìn thấy bóng người nằm dài trên sofa, Thẩm Du Hi khựng lại, liếc qua Mạc Tư. Mạc Tư hiểu ý, gật đầu rời đi.
Giờ đã không còn sớm, ánh sáng trong phòng khách lờ mờ. Thẩm Du Hi từ từ đi tới. Phát hiện lông mi của người đàn ông run run, Thẩm Du Hi đoán được gì đó, tiến thẳng tới ghế sofa. Ngón tay trắng muốt, lạnh lẽo của anh trượt dọc theo chân mày hắn, lướt qua bờ môi.
Thẩm Du Hi dừng lại, làm bộ có việc, rời khỏi phòng khách.
Sau khi anh đi, Thích Triều chậm rãi mở mắt, giơ tay sờ môi mình.
Động tĩnh của không gian lốc xoáy đã đánh thức hắn từ sớm. Vốn Thích Triều định giỡn với Thẩm Du Hi, dọa anh một chút, ai ngờ mình mới là người hãi hùng.
Nhớ tới đầu ngón tay lạnh lẽo. mềm mại của đối phương, vành tai Thích Triều đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt. Rốt cuộc anh Thẩm có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro