Thích Triều: Na...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Vì để không ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ đang học nên lúc rời đi Thích Triều cố ý nhẹ tay nhẹ chân, nhưng động tĩnh như vậy cũng không thoát khỏi tai Lan Lạc.
Xác định Thích Triều đã nhìn thấy mình học hành chăm chỉ, Lan Lạc cực kỳ vừa lòng, cúi đầu tiếp tục đọc sách dạy đạo đức.
Trong mắt Lan Lạc, những quyển sách này là hướng dẫn làm trẻ ngoan, chỉ cần học xong Lan Lạc sẽ biết trong mắt Thích Triều thế nào mới là ngoan ngoãn.
Thích Triều thích bé ngoan.
Nhưng Lan Lạc biết cậu nhóc không phải, dù có giả vờ thế nào thì mình cũng chẳng thể là bé ngoan trong mắt con người.
Nhớ tới khoảnh khắc Thích Triều xoa đầu mình, đôi mắt Lan Lạc u ám. Nếu hiện tại trong mắt Thích Triều mình vẫn là bé ngoan thì cậu nhóc sẽ không thay đổi ấn tượng của hắn.
Ngược lại, nguyên nhân Li Bạch đọc sách đơn giản hơn. Cậu bé biết mình không giỏi học hành và nhớ bài, nếu không cố gắng thì tên A Cốt ngu ngốc sẽ vượt mặt mình mất.
Nhớ đến bài kiểm tra ba ba nói. đôi mắt vàng dưới mặt nạ nheo thành một đường.
Bây giờ Li Bạch cực kỳ ghét A Cốt.
Li Bạch nhất định sẽ không để A Cốt giỏi hơn mình.
Thích Triều không biết mục đích hai đứa nhỏ cố gắng học tập, hắn ngồi ở tầng hầm, gửi tin báo mình đã về nhà cho Thẩm Du Hi.
Vài giây sau, quang não vẫn im ắng. Thích Triều nhìn màn hình, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy lấy nguyên liệu chế tạo búp bê.
Bản vẽ Thiên Cẩu đã hoàn thành từ sớm, Thích Triều chuẩn bị chế tạo cơ thể búp bê. Do đã để lâu nên trên mặt hộp phủ một tầng bụi mờ, nhưng nhựa cây và đất sét bên trong không bị hỏng, vẫn dùng được.
Thích Triều lấy đất sét ra đặt lên mặt bàn, đeo găng tay chuyên dụng, chăm chú tạo hình đất sét.
Đất sét màu trắng trong tay Thích Triều dần dần thành hình, mơ hồ có thể thấy đường nét ngũ quan. Thích Triều liếc sang bên cạnh, duỗi tay lấy đao khắc loại bỏ những phần thừa.
Lúc Thích Triều buông bút, bên tai vang lên âm thanh điện tử quen thuộc.
[Đinh—
Kiểm tra cho thấy ký chủ đã bước vào giai đoạn đầu của quá trình chế tạo búp bê thứ hai. Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ phụ tuần này.
Hoàn thành khung đất sét cho búp bê
Điểm tích lũy thợ thủ công: +100 (đã nhận được)]
Thích Triều ngẩn ra, từ lúc làm xong Li Bạch, hắn chưa kích hoạt được nhiệm vụ phụ nào nữa. Nghe âm thanh nhắc nhở bỗng có chút hoài niệm.
Hiện giờ Thích Triều đã là ông lớn có hai quặng mỏ rồi, không còn quá coi trọng điểm thưởng nhiệm vụ như trước nữa. Nhưng nếu có cơ hội kiếm điểm thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Hệ thống trong biển ý thức thông báo xong nhiệm vụ phụ liền ngồi nhìn ký chủ vùi đầu chế tạo búp bê. Nó thở dài một hơi, nhớ lại trước đây mình còn ảo tưởng ký chủ đã phát hiện ra tất cả rồi tìm cách trốn thoát, không khỏi tự mắng mình đúng là đồ ngốc.
Thích Triều đúng là đã rời đi, song vẫn dắt theo ác ma Lan Lạc, hoàn toàn không giống những gì nó nghĩ.
Cứ liên quan đến búp bê là ký chủ hệt như người mù, lẽ ra nó phải sớm biết chuyện này chứ. Hệ thống thở dài thườn thượt. Tuy búp bê không giết ký chủ, song nghĩ đến tuyến chính của thế giới này sắp bắt đầu, hệ thống rùng mình, không dám nghĩ xa hơn, quay người rời khỏi đây.
Tuy ký chủ bên kia vô dụng nhưng vẫn là người hiền hòa, hệ thống liền chạy sang cách vách tìm sự an ủi.
Thích Triều không để ý hệ thống rời đi, hắn tập trung chỉnh sửa ngũ quan búp bê, nghe thấy quang não phát ra tiếng tinh tinh cũng không để ý. Nếu bây giờ hắn dừng tay thì có khi không tìm được cảm giác như cũ nữa.
Quang não vang lên mấy tiếng rồi ngừng, tầng hầm yên tĩnh trở lại, không có âm thanh quấy rầy, Thích Triều càng hăng say làm việc.
Thời gian dần trôi, Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua màn hình quang não, ánh mắt lạnh lùng. Đã qua hai tiếng mà hắn chưa trả lời anh.
Trên mặt bàn bầy đầy kim cương lấp lánh, Thẩm Du Hi nắm chặt một viên trong tay. Nếu Thích Triều ở đây sẽ nhận ra nó là viên kim cương hắn tặng cho Thẩm Du Hi.
Cho nên hắn thích cậu thiếu niên kia đến vậy sao?
Thẩm Du Hi biết có một số đàn ông chỉ thích mấy người kém tuổi hơn mình, anh cũng biết mình có ngoại hình xuất sắc nhưng có một số chuyện không chỉ dựa vào vẻ ngoài là thành công được.
Thấy quang não vẫn không có động tĩnh, Thẩm Du Hi mím đôi môi mỏng, ánh mắt u ám, mấy giây sau, anh nhẹ giọng nói với Mạc Tư không biết xuất hiện ở đằng sau từ bao giờ. “Con gọi A Dư tới đây.”
Mạc Tư gật đầu, ôm búp bê vải vào ngực, đi vào không gian lốc xoáy.
Không lâu sau khi Mạc Tư rời đi, quang não đột nhiên rung lên. Trên màn hình xuất hiện lời mời gọi video, Thẩm Du Hi hơi khựng lại, nhấn đồng ý.
“Anh Thẩm, xin lỗi anh. Ban nãy em mải làm búp bê quá nên không kịp trả lời anh.” Thích Triều không chú ý đến sự khác thường của Thẩm Du Hi, đôi mắt nâu sẫm cong lên, mang theo ý cười. “Để anh đợi lâu rồi.”
Nghe thấy lời giải thích của đối phương, sự không vui trong lòng Thẩm Du Hi giảm đi vài phần, anh nghiêng đầu, dường như rất nghi hoặc hỏi. “Mấy người Đồ Trang không về nhà cùng cậu sao?”
“Không.”
Thích Triều mỉm cười. “Em để cậu ấy ở với em trai em, dù gì mấy đứa đấy cũng xấp xỉ tuổi nhau, chủ đề chung cũng nhiều, em không cần chen cùng tụi nó làm gì.”
Tuổi xấp xỉ nhau sao?
Thẩm Du Hi nghe vậy, khóe môi cong lên, buông lòng bàn tay đang siết chặt viên kim cương, để lộ vệt trắng trên lòng bàn tay.
Hai người không nhắc đến chuyện Đồ Trang nữa.
Biết Đồ Trang không ở cùng Thích Triều thì thái độ Thẩm Du Hi cũng hòa hoãn hơn nhiều, anh ôn hòa nói chuyện mấy câu với hắn rồi ngắt cuộc gọi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, nhớ tới cảm xúc của mình ban nãy, nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất, gần đây anh rất dễ bị Thích Triều ảnh hưởng. Thẩm Du Hi nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện trên quang não, mắt lam híp lại, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Đúng lúc này không gian lốc xoáy xuất hiện trên vách tường, Mạc Tư và A Dư từ bên trong bước ra.
A Dư cao hơn Mạc Tư khá nhiều, nàng đứng sau lưng cha, hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, giọng điệu nghi hoặc. “Thưa cha, có chuyện gì sao ạ?”
Nàng vẫn luôn giám sát Tam Nguyệt và Đồ Trang, bình thường khi A Dư đang chấp hành nhiệm vụ, cha rất hiếm khi gọi nàng về.
“Không có gì.”
Giọng Thẩm Du Hi nhàn nhạt, chuyện anh định hỏi anh đã biết rồi.
Biểu cảm A Dư không thay đổi, yên lặng đứng sau lưng cha.
Mấy giây sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ, A Dư khựng lại. Nàng biết Xích Yêu và A Cốt phạm lỗi, nàng cũng đã nghiêm khắc trừng phạt hai búp bê. Tiếng động này hẳn do Xích Yêu gây ra.
Sau khi cha bị bệnh, mỗi ngày Xích Yêu đều trèo lên cây ngoài cửa sổ phòng cha để ngủ, đến giờ đã thành thói quen.
Nghĩ vậy, A Dư nhìn Thẩm Du Hi đang im lặng, hỏi. “Cha, khi nào người giao nhiệm vụ cho Xích Yêu ạ? Mấy việc ở sân huấn luyện tạm thời không thể thiếu Xích Yêu được.”
Ánh mắt Thẩm Du Hi không thay đổi, anh cầm viên kim cương trên bàn, nắm trong tay, đáng lẽ không nên thế này.
Chuyện khiến anh để tâm rất ít, chỉ cần mấy búp bê không làn gì ảnh hưởng đến kế hoạch của anh thì dù chúng gây ra rắc rối lớn đến đâu, Thẩm Du Hi cũng không quan tâm. Cùng lắm anh chỉ phạt chúng một chút, vì anh vẫn cần búp bê thực hiện nhiệm vụ, trừng phạt sẽ khiến kế hoạch của anh bị chậm trễ.
Nhưng lần này Thẩm Du Hi lại làm một việc khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, thậm chí còn dùng đến bạo lực lạnh.
Có phải vì bị Thích Triều ảnh hưởng nên anh mới dành cho búp bê mấy phần tình cảm không? Anh rũ mi, nhẹ giọng nói. “Gọi Xích Yêu vào, A Cốt thì không cần.”
Gương mặt lạnh lùng của A Dư lộ ra ý cười, nàng gật đầu, quay người kéo rèm cửa.
Bên kia, sau khi gọi video với Thẩm Du Hi xong, Thích Triều lên lầu dạo một vòng, trò chuyện với hai búp bê nhỏ một lúc rồi quay lại tầng hầm tiếp tục làm búp bê.
Dáng người của Thiên Cẩu tương tự thiếu niên loài người, Thích Triều chưa từng làm qua kiểu này, chưa kể trong thiết kế búp bê còn có đôi cánh đen, tai chó và đuôi chó, thuộc loại búp bê giả tưởng với độ khó rất cao.
Nghĩ đến đôi cánh kia Thích Triều lại hơi đau đầu, nhưng đã quyết định thì dù khó đến đâu hắn cũng phải làm được. Hắn đặt mua sợi đặc biệt và khung để làm lông vũ, sau đó đứng dậy truyền sức mạnh tinh thần cho ba viên mẫu thạch.
Hai viên pha lê đỏ trong bể cá dần sáng lên, ngược lại, viên mẫu thạch hình cún con vẫn xám xịt, không có dấu hiệu biến đổi, trông cực kỳ khiêm tốn.
Thích Triều nghĩ ngợi, lấy viên mẫu thạch Thiên Cẩu ra, nắm trong lòng bàn tay đến khi nó ấm lên thì đặt về.
Không biết mẫu thạch Thiên Cẩu nhà hắn bao giờ mới thức tỉnh, Thích Triều ước chừng thời gian, có lẽ là trong vài ngày tới.
Hôm sau, Thích Triều nhận được sợi đặc biệt, bắt đầu làm cánh. Trong quá trình này, thợ chế tác cần dùng sức mạnh tinh thần để khiến những sợi tơ này hợp thành lông chim, sau đó tốn thêm nhiều sức mạnh tinh thần và thời gian để đính lông vũ vào khung.
Để búp bê có thể thu cánh lại vào trong người còn cần bôi dung dịch chuyên dụng lên cánh và dùng sức mạnh tinh thần để hòa tan vào lông vũ.
Lúc này nếu quá trình truyền sức mạnh tinh thần bị gián đoạn thì cánh chim có khả năng sẽ thất bại.
Vì muốn làm ra được đôi cánh, Thích Triều quyết định ở luôn dưới tầng hầm. Lo lắng chuyện học hành của mấy đứa nhỏ, Thích Triều dọn bàn học xuống đây để Lan Lạc và Li Bạch mà có vấn đề thì tiện hỏi ngay.
Đây là lần đầu Lan Lạc và Li Bạch nhìn thấy quá trình làm cánh, khi mới dọn xuống, hai đứa nhỏ thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Thích Triều, sau này thì quen dần.
Thời gian học tập của hai búp bê dưới tầng hầm rất quy củ, bắt đầu từ lúc tám giờ sáng, lên lầu nghỉ ngơi lúc sáu giờ tối. Dù Lan Lạc và Li Bạch dậy sớm đến mức nào thì khi xuống tầng hầm đã thấy bóng dáng Thích Triều đang làm việc.
Li Bạch tò mò không biết cha ngủ lúc mấy giờ. Có một hôm, sau khi chúc cha ngủ ngon, cậu bé gắng thức đến một giờ sáng, lặng lẽ mò xuống tầng hầm.
Khi đó Thích Triều vẫn còn ngồi làm việc dưới ánh đèn bàn, xuyên qua khe cửa, Li Bạch chỉ có thể thấy sống lưng hơi cong của cha và đôi cánh đen mới làm được một nửa.
Rõ ràng Thích Triều thật sự mệt mỏi, hắn thường xuyên phải đứng dậy rửa mặt rồi lại tiếp tục làm việc.
Li Bạch đứng ngoài cửa nhìn Thích Triều từ một giờ sáng tới ba giờ. Trước khi tắt đèn, người đàn ông mệt mỏi cố chống đỡ tinh thần vỗ vỗ bể cá, chào mấy viên mẫu thạch trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cha, trên mặt Li Bạch không biết từ bao giờ đã toàn là nước mắt. Cậu bé nhớ tới khi mình vẫn còn là viên đá, mơ hồ cảm nhận được có người ngày nào cũng mong đợi mình ra đời, ngày ngày chế tạo cơ thể cho mình.
Ba ba thật sự yêu bọn họ.
Li Bạch tháo mặt ra, dùng cánh tay che mắt mình, nước mắt cậu bé chảy dài theo cánh tay.
Li Bạch không muốn ba ba ngủ muộn như thế.
Cậu bé cảm thấy ba ba mệt mỏi quá.
Chuyện đêm đó, Li Bạch không nói với ai kể cả Lan Lạc. Dường như cậu bé trưởng thành chỉ sau một đêm, nhưng vẫn giữ nụ cười xán lạn để lộ cặp răng nanh nhỏ, đôi mắt màu hổ phách cũng luôn rạng rỡ.
Không ai biết từ lúc đó trở đi, mỗi lần Thích Triều làm búp bê buổi tối, Li Bạch đều lén chạy xuống, một mình ngồi ngoài cửa tầng hầm, đợi đến khi đèn tắt mới về phòng.
Cậu bé không nói gì, không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi ngoài cửa đồng hành cùng ba ba.
Thích Triều quả thật không phát hiện ra chuyện này, hắn bận đến tối mắt tối mũi.
Từ khi bắt đầu làm Thiên Cẩu, Thích Triều ít khi ra cửa. Những lần hiếm hoi đều là đến nhà em trai để xác nhận Đồ Trang và Tam Nguyệt có thích nghi được với hoàn cảnh mới hay không.
Gần ba tháng trôi qua, Thích Triều luôn bận bù đầu làm việc dưới tầng hầm, thời gian dạy học cho hai đứa nhỏ cũng phải tranh thủ.
Li Bạch và Lan Lạc cũng rất cố gắng, không cần hắn đốc thúc nhiều. Hai đứa chưa từng lơ là ngày nào.
Trong các buổi kiểm tra mà Thích Triều và Thẩm Du Hi tổ chức, thành tích của hai đứa cực kỳ ưu tú.
Ngược lại, mỗi lần A Cốt đều đứng đầu bảng từ dưới đếm lên, rất ít khi đạt đủ điểm chuẩn. Khi gọi video với Thẩm Du Hi, Thích Triều luôn nghe thấy tiếng A Cốt ngắc ngoải, run rẩy học thuộc lòng làm hắn không khỏi đồng cảm.
Điều tiếc nuối duy nhất là Xích Yêu dường như có việc bận, cô nhóc ít xuất hiện hơn hẳn. Thẩm Du Hi thuận miệng giải thích rằng cô nhóc đi tìm A Dư chơi, Thích Triều cũng không hỏi thêm nữa.
“Thiên Cẩu của cậu vẫn chưa thức tỉnh sao?”
Lúc gọi video hôm nay, Thẩm Du Hi hỏi.
“Chưa anh.”
Nhớ tới viên mẫu thạch Thiên Cẩu ba tháng chưa tỉnh, Thích Triều cảm thấy mình nên đặt tên cho cậu nhóc là Na Tra.
Thông thường mẫu thạch sẽ được đánh thức trong khoảng một tháng. Nếu quá hai tháng, phần lớn thợ chế tác sẽ ngầm thừa nhận viên mẫu thạch đó là đá chết, không thể tỉnh dậy được nữa.
Thẩm Du Hi biết khoảng thời gian này Thích Triều rất bận rộn, đó cũng là lý do gần đây anh không tiếp tục quyến rũ Thích Triều. Anh biết trong lúc bận bù tối tăm mặt mũi như này, Thích Triều sẽ không còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ khác.
Anh cũng cần thời gian để giảm bớt ảnh hưởng của đối phương đối với mình. Thẩm Du Hi rũ mi, ánh mắt khó đoán, môi mỏng hé mở.
“Cậu muốn đổi viên mẫu thạch khác không?”
Thích Triều nghĩ ngợi, cong môi. “Không cần đâu, em nghĩ viên mẫu thạch này vẫn sống, chỉ là phản ứng chậm hơn chút thôi.”
Thích Triều đã chấp nhận búp bê mới nhà mình có khả năng gặp rủi ro vì phát triển không tốt.
Thẩm Du Hi bị cách so sánh của đối phương chọc cười, đôi mắt đào hoa cong cong như trăng non. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thích Triều, anh hỏi thăm. “Thiên Cẩu đã hoàn thành rồi sao?”
“Ừm.”
Thích Triều đi qua bên cạnh, hướng màn hình về phía búp bê trên giường.
Thiếu niên với mái tóc đen dài mặc trường bào đen, bên trên thêu họa tiết mặt trăng đỏ thẫm. Phía sau cậu là đôi cánh đen tuyền khép lại, có cảm giác như đang ôm lấy thiếu niên.
Trên đầu cậu là đôi tai chó màu đen, có thể tưởng tượng khi đôi tai của thiếu niên trông lạnh lùng, kiêu ngạo này động đậy sẽ thú vị đến nhường nào.
Vì chưa đặt trái tim, mỗi ngày Thích Triều đều phải truyền sức mạnh tinh thần vào cơ thể búp bê để tránh tình trạng tai, đuôi và cánh không thu lại được.
“Rất tốt đấy.”
Thẩm Du Hi nhìn búp bê trên giường, ánh mắt lộ ra ý cười. Chỉ lần thứ hai làm búp bê mà đã tạo chế tạo được búp bê giả tưởng với thời gian ngắn như vậy. Nếu Hiệp hội mà biết chắc chắn sẽ không tiếc công sức để mời Thích Triều gia nhập. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp. “Cậu đã quyết định tên của búp bê chưa?”
Ban đầu Thẩm Du Hi còn tưởng tên của búp bê là Thiên Cẩu, nhưng không lâu trước đây Thích Triều nói với anh rằng hắn không định đặt tên búp bê như thế. Theo hắn thì đó không phải một cái tên.
“Em đã quyết định rồi.” Thích Triều đã suy nghĩ rất lâu, hắn mỉm cười. “Tên là Hướng Nguyệt, em cảm thấy nghe rất hay.”
Hướng Nguyệt?
Thẩm Du Hi nhìn thiếu niên như sinh ra từ trong đêm tối u ám, khóe môi cong lên. “Ừ, một cái tên khá hay.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Thích Triều bế búp bê từ giường làm việc sang bồn tắm, đổ đầy dung dịch dinh dưỡng. Trước khi đặt trái tim, búp bê phải được ngâm trong đó để tránh tình trạng làn da bị nứt nẻ.
Thích Triều muốn đợi thêm một chút, nếu viên mẫu thạch quá lâu không có phản ứng, chắc chắn là đá chết thì hắn sẽ chọn viên mới.
Xong xuôi, Thích Triều đến trước bể cá truyền sức mạnh tinh thần vào ba viên mẫu thạch.
Hôm nay là ngày nghỉ của Lan Lạc và Li Bạch, hắn đã lùa hai đứa nhỏ lên tầng xem hoạt hình từ sớm. Dưới tầng hầm yên tĩnh, Thích Triều nhắm mắt đưa sức mạnh tinh thần dung nhập vào ba viên mẫu thạch, hắn không hay biết viên đá màu xám đã xuất hiện một vết nứt.
Cảm nhận được sức mạnh tinh thần của mình hệt như bị hố sâu hút vào, Thích Triều nhận ra gì đó, mồ hôi trên trán túa ra, hắn dẫn toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình vào viên mẫu thạch xám xịt.
Ánh sáng xanh bao quanh viên mẫu thạch lập tức bị hút cạn, nó như một con thú khổng lồ tham lam đến đáng sợ, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ khiêm tốn như trước. Dù Thích Triều có truyền bao nhiêu sức mạnh tinh thần cũng bị nó nuốt hết.
Thời gian trôi qua càng lâu, Thích Triều càng cảm thấy mất sức, thái dương ẩn ẩn đau nhức. Viên mẫu thạch trong bể cá dường nhận ra, lập tức dừng lại, Thích Triều có tiếp tục truyền sức mạnh tinh thần thì nó cũng không chịu ăn nữa.
Thích Triều mở bừng mắt, hắn nhìn thấy một viên pha lê đỏ hoàn toàn mới có hình dáng chú cún đáng yêu. Thích Triều ước lượng sức mạnh tinh thần của mình, nhấc nó ra khỏi bể, viên pha lê lạnh lẽo nằm trong tay hắn dần trở nên ấm áp.
Hắn bước đến bồn tắm, đặt viên pha lê đỏ vào trong lồng ngực búp bê, nhúng tay vào dung dịch, từ từ truyền sức mạnh tinh thần.
Vừa mới đánh thức mẫu thạch, giờ lại phải đánh thức búp bê, thái dương Thích Triều đau nhói, song mọi thứ vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được. Nụ cười trên môi hắn rạng rỡ. Na Tra nhà mình vất vả lắm mới chào đời, ai mà không kích động được chứ.
Ánh sáng xanh từ ngực búp bê lan ra tứ chi và đôi cánh, sau đó tụ lại ở trái tim. Thích Triều từ từ dẫn đường cho sức mạnh tinh thần, hắn nhắm mắt, tưởng sẽ tốn nhiều thời gian như vừa rồi nhưng lần này lại nhanh đến bất ngờ.
Gần như ngay sau khi sức mạnh tinh thần dạo một vòng kinh mạch, Thích Triều đã có cảm giác, hắn mở to mắt, đối diện với một cặp mắt đỏ như máu.
Đôi mắt đỏ như trăng máu lộ rõ sự lạnh lùng, khôn khéo và kiêu ngạo, song khi nhìn Thích Triều, thiếu niên thu hết tất cả gai nhọn, chỉ còn lại lòng trung thành và sự ngưỡng mộ. Đôi cánh đen khẽ nhúc nhích, lông vũ ẩm ướt ngâm trong dung dịch trông có chút chật vật.
Thích Triều nhìn cặp mắt đỏ, vài giây sau, hắn vươn tay về phía thiếu niên tóc đen, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn nói. “Hướng Nguyệt, cuối cùng con đã tỉnh.”
Hướng Nguyệt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm, thu hút của hắn vang lên bên tai. “Ta đã chờ con rất lâu rồi.”
Con cũng vậy.
Hướng Nguyệt nhìn người đàn ông, như thể đang nhìn thần linh của mình.
Vì để không ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ đang học nên lúc rời đi Thích Triều cố ý nhẹ tay nhẹ chân, nhưng động tĩnh như vậy cũng không thoát khỏi tai Lan Lạc.
Xác định Thích Triều đã nhìn thấy mình học hành chăm chỉ, Lan Lạc cực kỳ vừa lòng, cúi đầu tiếp tục đọc sách dạy đạo đức.
Trong mắt Lan Lạc, những quyển sách này là hướng dẫn làm trẻ ngoan, chỉ cần học xong Lan Lạc sẽ biết trong mắt Thích Triều thế nào mới là ngoan ngoãn.
Thích Triều thích bé ngoan.
Nhưng Lan Lạc biết cậu nhóc không phải, dù có giả vờ thế nào thì mình cũng chẳng thể là bé ngoan trong mắt con người.
Nhớ tới khoảnh khắc Thích Triều xoa đầu mình, đôi mắt Lan Lạc u ám. Nếu hiện tại trong mắt Thích Triều mình vẫn là bé ngoan thì cậu nhóc sẽ không thay đổi ấn tượng của hắn.
Ngược lại, nguyên nhân Li Bạch đọc sách đơn giản hơn. Cậu bé biết mình không giỏi học hành và nhớ bài, nếu không cố gắng thì tên A Cốt ngu ngốc sẽ vượt mặt mình mất.
Nhớ đến bài kiểm tra ba ba nói. đôi mắt vàng dưới mặt nạ nheo thành một đường.
Bây giờ Li Bạch cực kỳ ghét A Cốt.
Li Bạch nhất định sẽ không để A Cốt giỏi hơn mình.
Thích Triều không biết mục đích hai đứa nhỏ cố gắng học tập, hắn ngồi ở tầng hầm, gửi tin báo mình đã về nhà cho Thẩm Du Hi.
Vài giây sau, quang não vẫn im ắng. Thích Triều nhìn màn hình, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy lấy nguyên liệu chế tạo búp bê.
Bản vẽ Thiên Cẩu đã hoàn thành từ sớm, Thích Triều chuẩn bị chế tạo cơ thể búp bê. Do đã để lâu nên trên mặt hộp phủ một tầng bụi mờ, nhưng nhựa cây và đất sét bên trong không bị hỏng, vẫn dùng được.
Thích Triều lấy đất sét ra đặt lên mặt bàn, đeo găng tay chuyên dụng, chăm chú tạo hình đất sét.
Đất sét màu trắng trong tay Thích Triều dần dần thành hình, mơ hồ có thể thấy đường nét ngũ quan. Thích Triều liếc sang bên cạnh, duỗi tay lấy đao khắc loại bỏ những phần thừa.
Lúc Thích Triều buông bút, bên tai vang lên âm thanh điện tử quen thuộc.
[Đinh—
Kiểm tra cho thấy ký chủ đã bước vào giai đoạn đầu của quá trình chế tạo búp bê thứ hai. Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ phụ tuần này.
Hoàn thành khung đất sét cho búp bê
Điểm tích lũy thợ thủ công: +100 (đã nhận được)]
Thích Triều ngẩn ra, từ lúc làm xong Li Bạch, hắn chưa kích hoạt được nhiệm vụ phụ nào nữa. Nghe âm thanh nhắc nhở bỗng có chút hoài niệm.
Hiện giờ Thích Triều đã là ông lớn có hai quặng mỏ rồi, không còn quá coi trọng điểm thưởng nhiệm vụ như trước nữa. Nhưng nếu có cơ hội kiếm điểm thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Hệ thống trong biển ý thức thông báo xong nhiệm vụ phụ liền ngồi nhìn ký chủ vùi đầu chế tạo búp bê. Nó thở dài một hơi, nhớ lại trước đây mình còn ảo tưởng ký chủ đã phát hiện ra tất cả rồi tìm cách trốn thoát, không khỏi tự mắng mình đúng là đồ ngốc.
Thích Triều đúng là đã rời đi, song vẫn dắt theo ác ma Lan Lạc, hoàn toàn không giống những gì nó nghĩ.
Cứ liên quan đến búp bê là ký chủ hệt như người mù, lẽ ra nó phải sớm biết chuyện này chứ. Hệ thống thở dài thườn thượt. Tuy búp bê không giết ký chủ, song nghĩ đến tuyến chính của thế giới này sắp bắt đầu, hệ thống rùng mình, không dám nghĩ xa hơn, quay người rời khỏi đây.
Tuy ký chủ bên kia vô dụng nhưng vẫn là người hiền hòa, hệ thống liền chạy sang cách vách tìm sự an ủi.
Thích Triều không để ý hệ thống rời đi, hắn tập trung chỉnh sửa ngũ quan búp bê, nghe thấy quang não phát ra tiếng tinh tinh cũng không để ý. Nếu bây giờ hắn dừng tay thì có khi không tìm được cảm giác như cũ nữa.
Quang não vang lên mấy tiếng rồi ngừng, tầng hầm yên tĩnh trở lại, không có âm thanh quấy rầy, Thích Triều càng hăng say làm việc.
Thời gian dần trôi, Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua màn hình quang não, ánh mắt lạnh lùng. Đã qua hai tiếng mà hắn chưa trả lời anh.
Trên mặt bàn bầy đầy kim cương lấp lánh, Thẩm Du Hi nắm chặt một viên trong tay. Nếu Thích Triều ở đây sẽ nhận ra nó là viên kim cương hắn tặng cho Thẩm Du Hi.
Cho nên hắn thích cậu thiếu niên kia đến vậy sao?
Thẩm Du Hi biết có một số đàn ông chỉ thích mấy người kém tuổi hơn mình, anh cũng biết mình có ngoại hình xuất sắc nhưng có một số chuyện không chỉ dựa vào vẻ ngoài là thành công được.
Thấy quang não vẫn không có động tĩnh, Thẩm Du Hi mím đôi môi mỏng, ánh mắt u ám, mấy giây sau, anh nhẹ giọng nói với Mạc Tư không biết xuất hiện ở đằng sau từ bao giờ. “Con gọi A Dư tới đây.”
Mạc Tư gật đầu, ôm búp bê vải vào ngực, đi vào không gian lốc xoáy.
Không lâu sau khi Mạc Tư rời đi, quang não đột nhiên rung lên. Trên màn hình xuất hiện lời mời gọi video, Thẩm Du Hi hơi khựng lại, nhấn đồng ý.
“Anh Thẩm, xin lỗi anh. Ban nãy em mải làm búp bê quá nên không kịp trả lời anh.” Thích Triều không chú ý đến sự khác thường của Thẩm Du Hi, đôi mắt nâu sẫm cong lên, mang theo ý cười. “Để anh đợi lâu rồi.”
Nghe thấy lời giải thích của đối phương, sự không vui trong lòng Thẩm Du Hi giảm đi vài phần, anh nghiêng đầu, dường như rất nghi hoặc hỏi. “Mấy người Đồ Trang không về nhà cùng cậu sao?”
“Không.”
Thích Triều mỉm cười. “Em để cậu ấy ở với em trai em, dù gì mấy đứa đấy cũng xấp xỉ tuổi nhau, chủ đề chung cũng nhiều, em không cần chen cùng tụi nó làm gì.”
Tuổi xấp xỉ nhau sao?
Thẩm Du Hi nghe vậy, khóe môi cong lên, buông lòng bàn tay đang siết chặt viên kim cương, để lộ vệt trắng trên lòng bàn tay.
Hai người không nhắc đến chuyện Đồ Trang nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết Đồ Trang không ở cùng Thích Triều thì thái độ Thẩm Du Hi cũng hòa hoãn hơn nhiều, anh ôn hòa nói chuyện mấy câu với hắn rồi ngắt cuộc gọi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, nhớ tới cảm xúc của mình ban nãy, nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất, gần đây anh rất dễ bị Thích Triều ảnh hưởng. Thẩm Du Hi nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện trên quang não, mắt lam híp lại, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Đúng lúc này không gian lốc xoáy xuất hiện trên vách tường, Mạc Tư và A Dư từ bên trong bước ra.
A Dư cao hơn Mạc Tư khá nhiều, nàng đứng sau lưng cha, hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, giọng điệu nghi hoặc. “Thưa cha, có chuyện gì sao ạ?”
Nàng vẫn luôn giám sát Tam Nguyệt và Đồ Trang, bình thường khi A Dư đang chấp hành nhiệm vụ, cha rất hiếm khi gọi nàng về.
“Không có gì.”
Giọng Thẩm Du Hi nhàn nhạt, chuyện anh định hỏi anh đã biết rồi.
Biểu cảm A Dư không thay đổi, yên lặng đứng sau lưng cha.
Mấy giây sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ, A Dư khựng lại. Nàng biết Xích Yêu và A Cốt phạm lỗi, nàng cũng đã nghiêm khắc trừng phạt hai búp bê. Tiếng động này hẳn do Xích Yêu gây ra.
Sau khi cha bị bệnh, mỗi ngày Xích Yêu đều trèo lên cây ngoài cửa sổ phòng cha để ngủ, đến giờ đã thành thói quen.
Nghĩ vậy, A Dư nhìn Thẩm Du Hi đang im lặng, hỏi. “Cha, khi nào người giao nhiệm vụ cho Xích Yêu ạ? Mấy việc ở sân huấn luyện tạm thời không thể thiếu Xích Yêu được.”
Ánh mắt Thẩm Du Hi không thay đổi, anh cầm viên kim cương trên bàn, nắm trong tay, đáng lẽ không nên thế này.
Chuyện khiến anh để tâm rất ít, chỉ cần mấy búp bê không làn gì ảnh hưởng đến kế hoạch của anh thì dù chúng gây ra rắc rối lớn đến đâu, Thẩm Du Hi cũng không quan tâm. Cùng lắm anh chỉ phạt chúng một chút, vì anh vẫn cần búp bê thực hiện nhiệm vụ, trừng phạt sẽ khiến kế hoạch của anh bị chậm trễ.
Nhưng lần này Thẩm Du Hi lại làm một việc khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, thậm chí còn dùng đến bạo lực lạnh.
Có phải vì bị Thích Triều ảnh hưởng nên anh mới dành cho búp bê mấy phần tình cảm không? Anh rũ mi, nhẹ giọng nói. “Gọi Xích Yêu vào, A Cốt thì không cần.”
Gương mặt lạnh lùng của A Dư lộ ra ý cười, nàng gật đầu, quay người kéo rèm cửa.
Bên kia, sau khi gọi video với Thẩm Du Hi xong, Thích Triều lên lầu dạo một vòng, trò chuyện với hai búp bê nhỏ một lúc rồi quay lại tầng hầm tiếp tục làm búp bê.
Dáng người của Thiên Cẩu tương tự thiếu niên loài người, Thích Triều chưa từng làm qua kiểu này, chưa kể trong thiết kế búp bê còn có đôi cánh đen, tai chó và đuôi chó, thuộc loại búp bê giả tưởng với độ khó rất cao.
Nghĩ đến đôi cánh kia Thích Triều lại hơi đau đầu, nhưng đã quyết định thì dù khó đến đâu hắn cũng phải làm được. Hắn đặt mua sợi đặc biệt và khung để làm lông vũ, sau đó đứng dậy truyền sức mạnh tinh thần cho ba viên mẫu thạch.
Hai viên pha lê đỏ trong bể cá dần sáng lên, ngược lại, viên mẫu thạch hình cún con vẫn xám xịt, không có dấu hiệu biến đổi, trông cực kỳ khiêm tốn.
Thích Triều nghĩ ngợi, lấy viên mẫu thạch Thiên Cẩu ra, nắm trong lòng bàn tay đến khi nó ấm lên thì đặt về.
Không biết mẫu thạch Thiên Cẩu nhà hắn bao giờ mới thức tỉnh, Thích Triều ước chừng thời gian, có lẽ là trong vài ngày tới.
Hôm sau, Thích Triều nhận được sợi đặc biệt, bắt đầu làm cánh. Trong quá trình này, thợ chế tác cần dùng sức mạnh tinh thần để khiến những sợi tơ này hợp thành lông chim, sau đó tốn thêm nhiều sức mạnh tinh thần và thời gian để đính lông vũ vào khung.
Để búp bê có thể thu cánh lại vào trong người còn cần bôi dung dịch chuyên dụng lên cánh và dùng sức mạnh tinh thần để hòa tan vào lông vũ.
Lúc này nếu quá trình truyền sức mạnh tinh thần bị gián đoạn thì cánh chim có khả năng sẽ thất bại.
Vì muốn làm ra được đôi cánh, Thích Triều quyết định ở luôn dưới tầng hầm. Lo lắng chuyện học hành của mấy đứa nhỏ, Thích Triều dọn bàn học xuống đây để Lan Lạc và Li Bạch mà có vấn đề thì tiện hỏi ngay.
Đây là lần đầu Lan Lạc và Li Bạch nhìn thấy quá trình làm cánh, khi mới dọn xuống, hai đứa nhỏ thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Thích Triều, sau này thì quen dần.
Thời gian học tập của hai búp bê dưới tầng hầm rất quy củ, bắt đầu từ lúc tám giờ sáng, lên lầu nghỉ ngơi lúc sáu giờ tối. Dù Lan Lạc và Li Bạch dậy sớm đến mức nào thì khi xuống tầng hầm đã thấy bóng dáng Thích Triều đang làm việc.
Li Bạch tò mò không biết cha ngủ lúc mấy giờ. Có một hôm, sau khi chúc cha ngủ ngon, cậu bé gắng thức đến một giờ sáng, lặng lẽ mò xuống tầng hầm.
Khi đó Thích Triều vẫn còn ngồi làm việc dưới ánh đèn bàn, xuyên qua khe cửa, Li Bạch chỉ có thể thấy sống lưng hơi cong của cha và đôi cánh đen mới làm được một nửa.
Rõ ràng Thích Triều thật sự mệt mỏi, hắn thường xuyên phải đứng dậy rửa mặt rồi lại tiếp tục làm việc.
Li Bạch đứng ngoài cửa nhìn Thích Triều từ một giờ sáng tới ba giờ. Trước khi tắt đèn, người đàn ông mệt mỏi cố chống đỡ tinh thần vỗ vỗ bể cá, chào mấy viên mẫu thạch trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cha, trên mặt Li Bạch không biết từ bao giờ đã toàn là nước mắt. Cậu bé nhớ tới khi mình vẫn còn là viên đá, mơ hồ cảm nhận được có người ngày nào cũng mong đợi mình ra đời, ngày ngày chế tạo cơ thể cho mình.
Ba ba thật sự yêu bọn họ.
Li Bạch tháo mặt ra, dùng cánh tay che mắt mình, nước mắt cậu bé chảy dài theo cánh tay.
Li Bạch không muốn ba ba ngủ muộn như thế.
Cậu bé cảm thấy ba ba mệt mỏi quá.
Chuyện đêm đó, Li Bạch không nói với ai kể cả Lan Lạc. Dường như cậu bé trưởng thành chỉ sau một đêm, nhưng vẫn giữ nụ cười xán lạn để lộ cặp răng nanh nhỏ, đôi mắt màu hổ phách cũng luôn rạng rỡ.
Không ai biết từ lúc đó trở đi, mỗi lần Thích Triều làm búp bê buổi tối, Li Bạch đều lén chạy xuống, một mình ngồi ngoài cửa tầng hầm, đợi đến khi đèn tắt mới về phòng.
Cậu bé không nói gì, không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi ngoài cửa đồng hành cùng ba ba.
Thích Triều quả thật không phát hiện ra chuyện này, hắn bận đến tối mắt tối mũi.
Từ khi bắt đầu làm Thiên Cẩu, Thích Triều ít khi ra cửa. Những lần hiếm hoi đều là đến nhà em trai để xác nhận Đồ Trang và Tam Nguyệt có thích nghi được với hoàn cảnh mới hay không.
Gần ba tháng trôi qua, Thích Triều luôn bận bù đầu làm việc dưới tầng hầm, thời gian dạy học cho hai đứa nhỏ cũng phải tranh thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Li Bạch và Lan Lạc cũng rất cố gắng, không cần hắn đốc thúc nhiều. Hai đứa chưa từng lơ là ngày nào.
Trong các buổi kiểm tra mà Thích Triều và Thẩm Du Hi tổ chức, thành tích của hai đứa cực kỳ ưu tú.
Ngược lại, mỗi lần A Cốt đều đứng đầu bảng từ dưới đếm lên, rất ít khi đạt đủ điểm chuẩn. Khi gọi video với Thẩm Du Hi, Thích Triều luôn nghe thấy tiếng A Cốt ngắc ngoải, run rẩy học thuộc lòng làm hắn không khỏi đồng cảm.
Điều tiếc nuối duy nhất là Xích Yêu dường như có việc bận, cô nhóc ít xuất hiện hơn hẳn. Thẩm Du Hi thuận miệng giải thích rằng cô nhóc đi tìm A Dư chơi, Thích Triều cũng không hỏi thêm nữa.
“Thiên Cẩu của cậu vẫn chưa thức tỉnh sao?”
Lúc gọi video hôm nay, Thẩm Du Hi hỏi.
“Chưa anh.”
Nhớ tới viên mẫu thạch Thiên Cẩu ba tháng chưa tỉnh, Thích Triều cảm thấy mình nên đặt tên cho cậu nhóc là Na Tra.
Thông thường mẫu thạch sẽ được đánh thức trong khoảng một tháng. Nếu quá hai tháng, phần lớn thợ chế tác sẽ ngầm thừa nhận viên mẫu thạch đó là đá chết, không thể tỉnh dậy được nữa.
Thẩm Du Hi biết khoảng thời gian này Thích Triều rất bận rộn, đó cũng là lý do gần đây anh không tiếp tục quyến rũ Thích Triều. Anh biết trong lúc bận bù tối tăm mặt mũi như này, Thích Triều sẽ không còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ khác.
Anh cũng cần thời gian để giảm bớt ảnh hưởng của đối phương đối với mình. Thẩm Du Hi rũ mi, ánh mắt khó đoán, môi mỏng hé mở.
“Cậu muốn đổi viên mẫu thạch khác không?”
Thích Triều nghĩ ngợi, cong môi. “Không cần đâu, em nghĩ viên mẫu thạch này vẫn sống, chỉ là phản ứng chậm hơn chút thôi.”
Thích Triều đã chấp nhận búp bê mới nhà mình có khả năng gặp rủi ro vì phát triển không tốt.
Thẩm Du Hi bị cách so sánh của đối phương chọc cười, đôi mắt đào hoa cong cong như trăng non. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thích Triều, anh hỏi thăm. “Thiên Cẩu đã hoàn thành rồi sao?”
“Ừm.”
Thích Triều đi qua bên cạnh, hướng màn hình về phía búp bê trên giường.
Thiếu niên với mái tóc đen dài mặc trường bào đen, bên trên thêu họa tiết mặt trăng đỏ thẫm. Phía sau cậu là đôi cánh đen tuyền khép lại, có cảm giác như đang ôm lấy thiếu niên.
Trên đầu cậu là đôi tai chó màu đen, có thể tưởng tượng khi đôi tai của thiếu niên trông lạnh lùng, kiêu ngạo này động đậy sẽ thú vị đến nhường nào.
Vì chưa đặt trái tim, mỗi ngày Thích Triều đều phải truyền sức mạnh tinh thần vào cơ thể búp bê để tránh tình trạng tai, đuôi và cánh không thu lại được.
“Rất tốt đấy.”
Thẩm Du Hi nhìn búp bê trên giường, ánh mắt lộ ra ý cười. Chỉ lần thứ hai làm búp bê mà đã tạo chế tạo được búp bê giả tưởng với thời gian ngắn như vậy. Nếu Hiệp hội mà biết chắc chắn sẽ không tiếc công sức để mời Thích Triều gia nhập. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp. “Cậu đã quyết định tên của búp bê chưa?”
Ban đầu Thẩm Du Hi còn tưởng tên của búp bê là Thiên Cẩu, nhưng không lâu trước đây Thích Triều nói với anh rằng hắn không định đặt tên búp bê như thế. Theo hắn thì đó không phải một cái tên.
“Em đã quyết định rồi.” Thích Triều đã suy nghĩ rất lâu, hắn mỉm cười. “Tên là Hướng Nguyệt, em cảm thấy nghe rất hay.”
Hướng Nguyệt?
Thẩm Du Hi nhìn thiếu niên như sinh ra từ trong đêm tối u ám, khóe môi cong lên. “Ừ, một cái tên khá hay.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Thích Triều bế búp bê từ giường làm việc sang bồn tắm, đổ đầy dung dịch dinh dưỡng. Trước khi đặt trái tim, búp bê phải được ngâm trong đó để tránh tình trạng làn da bị nứt nẻ.
Thích Triều muốn đợi thêm một chút, nếu viên mẫu thạch quá lâu không có phản ứng, chắc chắn là đá chết thì hắn sẽ chọn viên mới.
Xong xuôi, Thích Triều đến trước bể cá truyền sức mạnh tinh thần vào ba viên mẫu thạch.
Hôm nay là ngày nghỉ của Lan Lạc và Li Bạch, hắn đã lùa hai đứa nhỏ lên tầng xem hoạt hình từ sớm. Dưới tầng hầm yên tĩnh, Thích Triều nhắm mắt đưa sức mạnh tinh thần dung nhập vào ba viên mẫu thạch, hắn không hay biết viên đá màu xám đã xuất hiện một vết nứt.
Cảm nhận được sức mạnh tinh thần của mình hệt như bị hố sâu hút vào, Thích Triều nhận ra gì đó, mồ hôi trên trán túa ra, hắn dẫn toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình vào viên mẫu thạch xám xịt.
Ánh sáng xanh bao quanh viên mẫu thạch lập tức bị hút cạn, nó như một con thú khổng lồ tham lam đến đáng sợ, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ khiêm tốn như trước. Dù Thích Triều có truyền bao nhiêu sức mạnh tinh thần cũng bị nó nuốt hết.
Thời gian trôi qua càng lâu, Thích Triều càng cảm thấy mất sức, thái dương ẩn ẩn đau nhức. Viên mẫu thạch trong bể cá dường nhận ra, lập tức dừng lại, Thích Triều có tiếp tục truyền sức mạnh tinh thần thì nó cũng không chịu ăn nữa.
Thích Triều mở bừng mắt, hắn nhìn thấy một viên pha lê đỏ hoàn toàn mới có hình dáng chú cún đáng yêu. Thích Triều ước lượng sức mạnh tinh thần của mình, nhấc nó ra khỏi bể, viên pha lê lạnh lẽo nằm trong tay hắn dần trở nên ấm áp.
Hắn bước đến bồn tắm, đặt viên pha lê đỏ vào trong lồng ngực búp bê, nhúng tay vào dung dịch, từ từ truyền sức mạnh tinh thần.
Vừa mới đánh thức mẫu thạch, giờ lại phải đánh thức búp bê, thái dương Thích Triều đau nhói, song mọi thứ vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được. Nụ cười trên môi hắn rạng rỡ. Na Tra nhà mình vất vả lắm mới chào đời, ai mà không kích động được chứ.
Ánh sáng xanh từ ngực búp bê lan ra tứ chi và đôi cánh, sau đó tụ lại ở trái tim. Thích Triều từ từ dẫn đường cho sức mạnh tinh thần, hắn nhắm mắt, tưởng sẽ tốn nhiều thời gian như vừa rồi nhưng lần này lại nhanh đến bất ngờ.
Gần như ngay sau khi sức mạnh tinh thần dạo một vòng kinh mạch, Thích Triều đã có cảm giác, hắn mở to mắt, đối diện với một cặp mắt đỏ như máu.
Đôi mắt đỏ như trăng máu lộ rõ sự lạnh lùng, khôn khéo và kiêu ngạo, song khi nhìn Thích Triều, thiếu niên thu hết tất cả gai nhọn, chỉ còn lại lòng trung thành và sự ngưỡng mộ. Đôi cánh đen khẽ nhúc nhích, lông vũ ẩm ướt ngâm trong dung dịch trông có chút chật vật.
Thích Triều nhìn cặp mắt đỏ, vài giây sau, hắn vươn tay về phía thiếu niên tóc đen, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn nói. “Hướng Nguyệt, cuối cùng con đã tỉnh.”
Hướng Nguyệt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm, thu hút của hắn vang lên bên tai. “Ta đã chờ con rất lâu rồi.”
Con cũng vậy.
Hướng Nguyệt nhìn người đàn ông, như thể đang nhìn thần linh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro