Thích Triều: Tệ...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Hệ thống: [Tiến sĩ và hai búp bê đều ở ngoài phòng khách phải không?]
Thích Triều nói chuyện trong đầu. [Ừ, hôm nay Tiến sĩ tới chữa cho búp bê.]
Mẹ kiếp.
Hệ thống vừa mới qua thế giới này thăm hỏi liền nghẹn họng, nó hỏi tiếp. [Vậy ngài đang nấu cơm sao?]
[Ừ.]
Thích Triều cảm thấy mấy câu hệ thống hỏi hơi vô nghĩa nhưng vẫn kiên nhẫn gật đầu.
Hệ thống đúng là không có gì để nói, nó sợ nếu tiếp tục hỏi chuyện về Tiến sĩ sẽ lỡ mồm mất. Còn người nào thảm hơn ký chủ nữa, trước khi chết vẫn còn phải nấu cơm cho đám ác ma kia.
[Hôm nay tôi sẽ ở đây với ngài.] Hệ thống quyết định tiễn ký chủ đoạn đường cuối cùng, làm tròn trọng trách của mình.
Thích Triều chẳng rõ vì sao nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Mùi thơm tỏa ra từ nồi cá.
Thích Triều nhìn sang, quay người tiếp tục thái rau, chợt nghe thấy giọng nam ôn hòa từ bên ngoài truyền tới.
“Tôi giúp cậu một tay nhé?”
Thích Triều nhìn theo âm thanh, thấy người đàn ông cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. Anh đi tới bên cạnh, lịch sự nói. “Tuy tôi không giỏi nấu cơm nhưng rửa rau với thái đồ ăn thì vẫn làm được.”
“Đương nhiên là được rồi.”
Thích Triều đoán Tiến sĩ ngại để hắn nấu nướng một mình, lo nếu từ chối sẽ làm mất mặt người ta liền mỉm cười đồng ý. Thích Triều đưa củ cà rốt để Tiến sĩ rửa sạch.
“Cái này rửa một lần là được, lát nữa em sẽ gọt vỏ sau.”
Vừa dứt lời, Thích Triều thấy Tiến sĩ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trẻo cùng những ngón tay thon dài tinh tế
Hiếm có thợ thủ công nào có bàn tay đẹp như vậy, làm việc một thời gian dài ngón tay sẽ ngày càng thô, còn có những vết chai và cả sẹo nữa.
Nhưng Thẩm Du Hi không giống vậy, tay anh như một khối ngọc bích thượng hạng, tinh tế, trắng nõn, không có tạp chất.
Thích Triều nhìn thoáng qua rồi thôi, lẩm nhẩm trong lòng với hệ thống. [Mi nói xem, tại sao lại có người hoàn hảo như thế chứ? Năng lực xuất sắc, tính cách cũng tốt, đã thế còn đẹp vậy?]
Hệ thống im lặng, nó cực kỳ muốn lay cho ký chủ tỉnh ra. Vai ác kia mà tính tình tốt thì thế giới này đã không bị liệt vào danh sách nguy hiểm cao rồi.
Sau khi Thẩm Du Hi rửa xong cà rốt, Thích Triều để anh về phòng khách nghỉ ngơi. Tiến sĩ ngạc nhiên, định nói thêm gì đó.
“Anh đã giúp em rồi, giờ thì mau nghỉ đi.”
Thích Triều mỉm cười, đặt tay lên vai đưa anh ra ngoài, mình thì quay lại phòng bếp đóng cửa.
Ngón tay đẹp như thế chắc chắn được chăm sóc kỹ càng, mấy việc nặng này không nên động vào.
Hệ thống ở trong biển ý thức xem toàn bộ quá trình gào thét trong yên lặng. Ký chủ ngốc quá thì phải làm sao? Đã để cho vai ác rửa cà rốt thì chớ còn đuổi người ta ra ngoài?!
Không biết có phải ảo giác của nó không nhưng có vẻ vai ác chưa có ý định tiễn bay ký chủ, nếu không sẽ chẳng tỏ ra lịch sự như vậy.
Hệ thống cực kỳ mông lung, lúc thì nghĩ ký chủ sẽ đi đời dưới tay đám ác ma, lúc thì nghĩ vai ác có khả năng không định giết ký chủ ngay. Trong đầu rối tinh rối mù, nó quyết định sẽ quan sát thêm.
Chuẩn bị xong bữa trưa, Thích Triều trở lại phòng khách.
Ba cha con ngồi trên sofa xem màn chiếu, trên đó là bộ phim hoạt hình phổ cập khoan học yêu thích của Lan Lạc.
Làm Thích Triều thấy buồn cười là dáng ngồi của người lớn và hai búp bê đều cực kỳ tiêu chuẩn, như đúc cùng một khuôn vậy. Rất đáng yêu.
Giờ Thích Triều đã biết thói quen tốt của Lan Lạc là học từ ai rồi, ba cha con không chỉ có dáng người tương tự mà cả cách ăn cơm cũng giống nhau.
Khác biệt là mọi hành động của Tiến sĩ đều toát lên vẻ thanh lịch, thành thục còn hai búp bê thì nhìn thế nào cũng dễ thương.
“Hai viên đá năng lượng này đều là cậu khắc à?”
Lúc ăn cơm, đột nhiên Thẩm Du Hi hỏi.
Thích Triều nhìn sang hai viên đá khắc thành hình con gấu ở giữa bàn, ngón tay cọ cọ chóp mũi, đáp lời. “Ừm. Lần đầu khắc mấy nhân vật hoạt hình nên chưa quen tay lắm.”
Hai con gấu cầu vồng này là vai chính trong phim hoạt hình Lan Lạc thường xem.
Lan Lạc rất thích nó, cậu nhóc nhìn chằm chằm gấu nhỏ, không nỡ ăn. Mạc Tư ở bên cạnh đã gỡ băng vải, ăn hơn nửa con gấu thì Lan Lạc mới cắn bông hoa nhỏ màu hồng trên đầu nó.
“Rất đẹp.” Thẩm Du Hi khen. “Hiếm người đối xử với búp bê chu đáo như cậu.”
Khắc đá năng lượng là trò để dỗ búp bê vui vẻ, không cần người khác khen ngợi nhưng Thích Triều nghe Tiến sĩ nói vậy lại ngượng ngùng.
Tai hắn phiếm hống, ho khan một tiếng. “Tạm được thôi.”
Gấu cầu vồng là nhân vật hoạt hình yêu thích của Lan Lạc. Lẽ ra hắn cũng muốn khắc nhân vật Mạc Tư thích nhưng cậu lại không có hứng thú với nhân vật nào. Vì vậy hắn liền khắc thành một đôi anh em gấu cầu vồng.
Trong khi nói chuyện, Thích Triều để ý Tiến sĩ gắp thêm mấy miếng thịt cá liền đẩy đĩa cá đến trước mặt đối phương. Quả nhiên Lan Lạc và Mạc Tư nói không sai, Tiến sĩ có vẻ thích ăn hải sản.
Đĩa cá xuất hiện trong tầm tay, Thẩm Du Hi khẽ khựng lại, mỉm cười cảm ơn Thích Triều.
Sau khi ăn xong, Thẩm Du Hi bắt đầu chữa trị cho Lan Lạc, Mạc Tư kiệm lời đem số liệu đã ghi chép từ hôm qua đưa cho cha.
Thích Triều đứng một bên, nhìn Tiến sĩ nắm lấy tay Lan Lạc quan sát vết nứt, trong lòng hơi bức bối.
“Chữa vết nứt này phải cần bao lâu?”
“Ba ngày.”
Thẩm Du Hi vào trạng thái làm việc không dịu dàng như ban nãy, anh không ngẩng đầu, đeo gọng kính vàng chăm chú quan sát mu bàn tay Lan Lạc, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Lan Lạc ngồi trên ghế lúc thì nhìn cha, lúc lại ngẩng đầu nhìn Thích Triều, trên môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Thích Triều cảm thấy không thoải mái, hắn miễn cưỡng cười với Lan Lạc, duỗi tay xoa đầu nhóc con, hỏi tiếp. “Lúc chữa trị em có thể ở bên cạnh xem không?. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Tốt nhất là không.” Thẩm Du Hi kiểm tra xong, hơi ngẩng đầu nhìn Thích Triều, nghiêm túc nói. “Tôi không quen có người ở cạnh.”
Thích Triều hiểu rõ, hắn mỉm cười, thấp giọng đáp. “Được, em biết rồi.”
Vì tiện cho Tiến sĩ phẫu thuật, Thích Triều thu dọn một phòng sạch sẽ ở tầng hai coi như “phòng giải phẫu“.
Lúc Lan Lạc làm phẫu thuật, Thích Triều đứng bên ngoài chờ.
Mạc Tư làm trợ lý lại không vào hỗ trợ mà đứng cùng Thích Triều. Cậu mở to đôi mắt đen kịt nhìn Thích Triều đang đứng ngồi không yên.
“Tại sao chú lo lắng?”
Mạc Tư khàn giọng hỏi.
Cậu không hiểu, rõ ràng Thích Triều làm Lan Lạc bị thương, vì sao lúc chữa trị lại trông sốt ruột như thế.
Thích Triều hơi ngừng lại, hắn trước giờ rất tinh ý, hiểu được Mạc Tư muốn hỏi gì. “Trước kia chú là một thằng cặn bã, không xứng làm người. Nhưng mà bây giờ chú thật sự coi Lan Lạc như con của mình.”
Coi như con mình?
Mạc Tư quấn kín băng vải nghiêng nghiêng đầu, ở nơi Thích Triều không nhìn tới, đôi mắt đen mở to đến mức quái dị.
Chủ nhân đầu tiên của Mạc Tư cũng từng nói vậy, sau đó cậu bị thương khắp người, kể cả trên mặt, bị tên đó vừa cười vừa cầm dao xẻo từng lớp da.
Đấy là coi như con mình ư?
Ngón tay quấn băng của Mạc Tư khẽ nhúc nhích.
Hệ thống trong biển ý thức sợ mất mật, ôm đầu run rẩy, sợ ác ma kia tức giận sẽ lao tới tiễn ký chủ chầu trời.
Nó thật sự muốn chạy sang thế giới bên kia, dù ký chủ bên ấy có yếu đuối, vô dụng đến mức nào thì cũng an toàn hơn nhiều!
Hệ thống run lẩy bẩy chờ cảnh ký chủ hẹo, ai ngờ búp bê quấn băng đầy người như hổ rình mồi nhưng không xông ra giết chết ký chủ, như thể có gì kiềm chế cậu.
Thích Triều chẳng hay biết gì, hắn đáp lời Mạc Tư xong thì bực bội cào cào tóc, cảm thấy câu trả lời ban nãy của mình giả dối quá.
Nhưng không thể nói chuyện hệ thống với vụ xuyên qua được nên dù có trả lời thế nào thì kết quả vẫn giống nhau.
Đợi ba tiếng bên ngoài, cuối cùng cửa cũng mở. Thẩm Du Hi từ bên trong đi ra, ngón trỏ kéo khẩu trang xuống. “Chữa trị vết rách sẽ hao phí năng lượng. Lan Lạc ngủ rồi, ăn cơm tối xong rồi đánh thức nhóc ấy là được.”
Thích Triều lập tức thả lỏng, đi vào trong.
Thẩm Du Hi hơi nghiêng người, chờ Thích Triều vào trong, tầm mắt anh hướng sang Mạc Tư đang trốn ở góc phòng.
Mạc Tư hệt như nhóc con mắc lỗi, thẳng lưng đứng trong góc.
Thẩm Du Hi vô cảm, anh đi tới trước mặt Mạc Tư, nhẹ giọng như biết hết chuyện vừa xảy ra. “Nếu con không bình tĩnh thì không còn giá trị đâu.”
Nghe thế, con ngươi Mạc Tư co lại, miệng dưới băng vải hơi mấp máy muốn nói gì đó xong cuối cùng chỉ đáp một câu. “Cha, con không động thủ.”
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi như hồ nước sâu không thấy đáy, lạnh thấu xương. Anh im lặng nhìn Mạc Tư, sau đó quay người rời đi.
Trong “phòng giải phẫu”, Lan Lạc nhắm mắt nằm trên giường, chỗ vết rách được bôi kín thuốc mỡ.
Thích Triều quan sát thấy nhóc con không có vấn đề gì. Hắn nhếch môi, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tiến sĩ.
“Không có gì.”
Thẩm Du Hi tháo kính xuống, ôn hoà nói, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Thích Triều cũng là thợ chế tác, hắn biết phải tập trung cao độ ba giờ liên tục mệt mỏi nhường nào. Hắn muốn Tiến sĩ được nghỉ ngơi đầy đủ. “Anh Thẩm, anh đi nghỉ đi. Khi nào ăn cơm em gọi anh dậy.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Du Hi cong môi từ chối.
“Thế thôi vậy.” Thích Triều không miễn cưỡng, hắn nhìn sang Mạc Tư đứng im tại chỗ, thắc mắc. “Sao con không vào Mạc Tư?”
Thẩm Du Hi cũng nhìn qua, ánh mắt tỏ ra khó hiểu không kém. “Mạc Tư, sao con không tới đây?”
Mạc Tư hoàn hồn, trầm mặc bước tới cạnh Tiến sĩ.
Tuy bình thường Mạc Tư rất ít nói nhưng vẫn nhận ra được sự khác biệt giữa khi tâm trạng tốt và xấu.
Lúc ăn trưa tâm trạng nhóc vẫn bình thường mà? Chỉ có chuyện xảy ra ban nãy. Thích Triều cọ chóp mũi, chẳng lẽ do mình trả lời có lệ quá nên cậu nhóc mới giận?
Tệ rồi đây.
Thích Triều nghĩ thầm, trong đầu liên tục nghĩ cách dỗ dành cậu nhóc này.
Hệ thống: [Tiến sĩ và hai búp bê đều ở ngoài phòng khách phải không?]
Thích Triều nói chuyện trong đầu. [Ừ, hôm nay Tiến sĩ tới chữa cho búp bê.]
Mẹ kiếp.
Hệ thống vừa mới qua thế giới này thăm hỏi liền nghẹn họng, nó hỏi tiếp. [Vậy ngài đang nấu cơm sao?]
[Ừ.]
Thích Triều cảm thấy mấy câu hệ thống hỏi hơi vô nghĩa nhưng vẫn kiên nhẫn gật đầu.
Hệ thống đúng là không có gì để nói, nó sợ nếu tiếp tục hỏi chuyện về Tiến sĩ sẽ lỡ mồm mất. Còn người nào thảm hơn ký chủ nữa, trước khi chết vẫn còn phải nấu cơm cho đám ác ma kia.
[Hôm nay tôi sẽ ở đây với ngài.] Hệ thống quyết định tiễn ký chủ đoạn đường cuối cùng, làm tròn trọng trách của mình.
Thích Triều chẳng rõ vì sao nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Mùi thơm tỏa ra từ nồi cá.
Thích Triều nhìn sang, quay người tiếp tục thái rau, chợt nghe thấy giọng nam ôn hòa từ bên ngoài truyền tới.
“Tôi giúp cậu một tay nhé?”
Thích Triều nhìn theo âm thanh, thấy người đàn ông cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. Anh đi tới bên cạnh, lịch sự nói. “Tuy tôi không giỏi nấu cơm nhưng rửa rau với thái đồ ăn thì vẫn làm được.”
“Đương nhiên là được rồi.”
Thích Triều đoán Tiến sĩ ngại để hắn nấu nướng một mình, lo nếu từ chối sẽ làm mất mặt người ta liền mỉm cười đồng ý. Thích Triều đưa củ cà rốt để Tiến sĩ rửa sạch.
“Cái này rửa một lần là được, lát nữa em sẽ gọt vỏ sau.”
Vừa dứt lời, Thích Triều thấy Tiến sĩ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trẻo cùng những ngón tay thon dài tinh tế
Hiếm có thợ thủ công nào có bàn tay đẹp như vậy, làm việc một thời gian dài ngón tay sẽ ngày càng thô, còn có những vết chai và cả sẹo nữa.
Nhưng Thẩm Du Hi không giống vậy, tay anh như một khối ngọc bích thượng hạng, tinh tế, trắng nõn, không có tạp chất.
Thích Triều nhìn thoáng qua rồi thôi, lẩm nhẩm trong lòng với hệ thống. [Mi nói xem, tại sao lại có người hoàn hảo như thế chứ? Năng lực xuất sắc, tính cách cũng tốt, đã thế còn đẹp vậy?]
Hệ thống im lặng, nó cực kỳ muốn lay cho ký chủ tỉnh ra. Vai ác kia mà tính tình tốt thì thế giới này đã không bị liệt vào danh sách nguy hiểm cao rồi.
Sau khi Thẩm Du Hi rửa xong cà rốt, Thích Triều để anh về phòng khách nghỉ ngơi. Tiến sĩ ngạc nhiên, định nói thêm gì đó.
“Anh đã giúp em rồi, giờ thì mau nghỉ đi.”
Thích Triều mỉm cười, đặt tay lên vai đưa anh ra ngoài, mình thì quay lại phòng bếp đóng cửa.
Ngón tay đẹp như thế chắc chắn được chăm sóc kỹ càng, mấy việc nặng này không nên động vào.
Hệ thống ở trong biển ý thức xem toàn bộ quá trình gào thét trong yên lặng. Ký chủ ngốc quá thì phải làm sao? Đã để cho vai ác rửa cà rốt thì chớ còn đuổi người ta ra ngoài?!
Không biết có phải ảo giác của nó không nhưng có vẻ vai ác chưa có ý định tiễn bay ký chủ, nếu không sẽ chẳng tỏ ra lịch sự như vậy.
Hệ thống cực kỳ mông lung, lúc thì nghĩ ký chủ sẽ đi đời dưới tay đám ác ma, lúc thì nghĩ vai ác có khả năng không định giết ký chủ ngay. Trong đầu rối tinh rối mù, nó quyết định sẽ quan sát thêm.
Chuẩn bị xong bữa trưa, Thích Triều trở lại phòng khách.
Ba cha con ngồi trên sofa xem màn chiếu, trên đó là bộ phim hoạt hình phổ cập khoan học yêu thích của Lan Lạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm Thích Triều thấy buồn cười là dáng ngồi của người lớn và hai búp bê đều cực kỳ tiêu chuẩn, như đúc cùng một khuôn vậy. Rất đáng yêu.
Giờ Thích Triều đã biết thói quen tốt của Lan Lạc là học từ ai rồi, ba cha con không chỉ có dáng người tương tự mà cả cách ăn cơm cũng giống nhau.
Khác biệt là mọi hành động của Tiến sĩ đều toát lên vẻ thanh lịch, thành thục còn hai búp bê thì nhìn thế nào cũng dễ thương.
“Hai viên đá năng lượng này đều là cậu khắc à?”
Lúc ăn cơm, đột nhiên Thẩm Du Hi hỏi.
Thích Triều nhìn sang hai viên đá khắc thành hình con gấu ở giữa bàn, ngón tay cọ cọ chóp mũi, đáp lời. “Ừm. Lần đầu khắc mấy nhân vật hoạt hình nên chưa quen tay lắm.”
Hai con gấu cầu vồng này là vai chính trong phim hoạt hình Lan Lạc thường xem.
Lan Lạc rất thích nó, cậu nhóc nhìn chằm chằm gấu nhỏ, không nỡ ăn. Mạc Tư ở bên cạnh đã gỡ băng vải, ăn hơn nửa con gấu thì Lan Lạc mới cắn bông hoa nhỏ màu hồng trên đầu nó.
“Rất đẹp.” Thẩm Du Hi khen. “Hiếm người đối xử với búp bê chu đáo như cậu.”
Khắc đá năng lượng là trò để dỗ búp bê vui vẻ, không cần người khác khen ngợi nhưng Thích Triều nghe Tiến sĩ nói vậy lại ngượng ngùng.
Tai hắn phiếm hống, ho khan một tiếng. “Tạm được thôi.”
Gấu cầu vồng là nhân vật hoạt hình yêu thích của Lan Lạc. Lẽ ra hắn cũng muốn khắc nhân vật Mạc Tư thích nhưng cậu lại không có hứng thú với nhân vật nào. Vì vậy hắn liền khắc thành một đôi anh em gấu cầu vồng.
Trong khi nói chuyện, Thích Triều để ý Tiến sĩ gắp thêm mấy miếng thịt cá liền đẩy đĩa cá đến trước mặt đối phương. Quả nhiên Lan Lạc và Mạc Tư nói không sai, Tiến sĩ có vẻ thích ăn hải sản.
Đĩa cá xuất hiện trong tầm tay, Thẩm Du Hi khẽ khựng lại, mỉm cười cảm ơn Thích Triều.
Sau khi ăn xong, Thẩm Du Hi bắt đầu chữa trị cho Lan Lạc, Mạc Tư kiệm lời đem số liệu đã ghi chép từ hôm qua đưa cho cha.
Thích Triều đứng một bên, nhìn Tiến sĩ nắm lấy tay Lan Lạc quan sát vết nứt, trong lòng hơi bức bối.
“Chữa vết nứt này phải cần bao lâu?”
“Ba ngày.”
Thẩm Du Hi vào trạng thái làm việc không dịu dàng như ban nãy, anh không ngẩng đầu, đeo gọng kính vàng chăm chú quan sát mu bàn tay Lan Lạc, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Lan Lạc ngồi trên ghế lúc thì nhìn cha, lúc lại ngẩng đầu nhìn Thích Triều, trên môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Thích Triều cảm thấy không thoải mái, hắn miễn cưỡng cười với Lan Lạc, duỗi tay xoa đầu nhóc con, hỏi tiếp. “Lúc chữa trị em có thể ở bên cạnh xem không?. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Tốt nhất là không.” Thẩm Du Hi kiểm tra xong, hơi ngẩng đầu nhìn Thích Triều, nghiêm túc nói. “Tôi không quen có người ở cạnh.”
Thích Triều hiểu rõ, hắn mỉm cười, thấp giọng đáp. “Được, em biết rồi.”
Vì tiện cho Tiến sĩ phẫu thuật, Thích Triều thu dọn một phòng sạch sẽ ở tầng hai coi như “phòng giải phẫu“.
Lúc Lan Lạc làm phẫu thuật, Thích Triều đứng bên ngoài chờ.
Mạc Tư làm trợ lý lại không vào hỗ trợ mà đứng cùng Thích Triều. Cậu mở to đôi mắt đen kịt nhìn Thích Triều đang đứng ngồi không yên.
“Tại sao chú lo lắng?”
Mạc Tư khàn giọng hỏi.
Cậu không hiểu, rõ ràng Thích Triều làm Lan Lạc bị thương, vì sao lúc chữa trị lại trông sốt ruột như thế.
Thích Triều hơi ngừng lại, hắn trước giờ rất tinh ý, hiểu được Mạc Tư muốn hỏi gì. “Trước kia chú là một thằng cặn bã, không xứng làm người. Nhưng mà bây giờ chú thật sự coi Lan Lạc như con của mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Coi như con mình?
Mạc Tư quấn kín băng vải nghiêng nghiêng đầu, ở nơi Thích Triều không nhìn tới, đôi mắt đen mở to đến mức quái dị.
Chủ nhân đầu tiên của Mạc Tư cũng từng nói vậy, sau đó cậu bị thương khắp người, kể cả trên mặt, bị tên đó vừa cười vừa cầm dao xẻo từng lớp da.
Đấy là coi như con mình ư?
Ngón tay quấn băng của Mạc Tư khẽ nhúc nhích.
Hệ thống trong biển ý thức sợ mất mật, ôm đầu run rẩy, sợ ác ma kia tức giận sẽ lao tới tiễn ký chủ chầu trời.
Nó thật sự muốn chạy sang thế giới bên kia, dù ký chủ bên ấy có yếu đuối, vô dụng đến mức nào thì cũng an toàn hơn nhiều!
Hệ thống run lẩy bẩy chờ cảnh ký chủ hẹo, ai ngờ búp bê quấn băng đầy người như hổ rình mồi nhưng không xông ra giết chết ký chủ, như thể có gì kiềm chế cậu.
Thích Triều chẳng hay biết gì, hắn đáp lời Mạc Tư xong thì bực bội cào cào tóc, cảm thấy câu trả lời ban nãy của mình giả dối quá.
Nhưng không thể nói chuyện hệ thống với vụ xuyên qua được nên dù có trả lời thế nào thì kết quả vẫn giống nhau.
Đợi ba tiếng bên ngoài, cuối cùng cửa cũng mở. Thẩm Du Hi từ bên trong đi ra, ngón trỏ kéo khẩu trang xuống. “Chữa trị vết rách sẽ hao phí năng lượng. Lan Lạc ngủ rồi, ăn cơm tối xong rồi đánh thức nhóc ấy là được.”
Thích Triều lập tức thả lỏng, đi vào trong.
Thẩm Du Hi hơi nghiêng người, chờ Thích Triều vào trong, tầm mắt anh hướng sang Mạc Tư đang trốn ở góc phòng.
Mạc Tư hệt như nhóc con mắc lỗi, thẳng lưng đứng trong góc.
Thẩm Du Hi vô cảm, anh đi tới trước mặt Mạc Tư, nhẹ giọng như biết hết chuyện vừa xảy ra. “Nếu con không bình tĩnh thì không còn giá trị đâu.”
Nghe thế, con ngươi Mạc Tư co lại, miệng dưới băng vải hơi mấp máy muốn nói gì đó xong cuối cùng chỉ đáp một câu. “Cha, con không động thủ.”
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi như hồ nước sâu không thấy đáy, lạnh thấu xương. Anh im lặng nhìn Mạc Tư, sau đó quay người rời đi.
Trong “phòng giải phẫu”, Lan Lạc nhắm mắt nằm trên giường, chỗ vết rách được bôi kín thuốc mỡ.
Thích Triều quan sát thấy nhóc con không có vấn đề gì. Hắn nhếch môi, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tiến sĩ.
“Không có gì.”
Thẩm Du Hi tháo kính xuống, ôn hoà nói, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Thích Triều cũng là thợ chế tác, hắn biết phải tập trung cao độ ba giờ liên tục mệt mỏi nhường nào. Hắn muốn Tiến sĩ được nghỉ ngơi đầy đủ. “Anh Thẩm, anh đi nghỉ đi. Khi nào ăn cơm em gọi anh dậy.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Du Hi cong môi từ chối.
“Thế thôi vậy.” Thích Triều không miễn cưỡng, hắn nhìn sang Mạc Tư đứng im tại chỗ, thắc mắc. “Sao con không vào Mạc Tư?”
Thẩm Du Hi cũng nhìn qua, ánh mắt tỏ ra khó hiểu không kém. “Mạc Tư, sao con không tới đây?”
Mạc Tư hoàn hồn, trầm mặc bước tới cạnh Tiến sĩ.
Tuy bình thường Mạc Tư rất ít nói nhưng vẫn nhận ra được sự khác biệt giữa khi tâm trạng tốt và xấu.
Lúc ăn trưa tâm trạng nhóc vẫn bình thường mà? Chỉ có chuyện xảy ra ban nãy. Thích Triều cọ chóp mũi, chẳng lẽ do mình trả lời có lệ quá nên cậu nhóc mới giận?
Tệ rồi đây.
Thích Triều nghĩ thầm, trong đầu liên tục nghĩ cách dỗ dành cậu nhóc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro