Chương 50
2024-10-23 00:06:56
Tiểu Đào bóp cổ cậu mạnh đến nỗi Bạch Thạc Ân cảm giác mình không còn sống nổi nữa sắp ngất đi.
Còn Uẩn Đồng bị Tiểu Hoa dễ dàng trói lại.
Đến lúc Bạch Thạc Ân ngất đi, cậu cảm giác được từ phía sau có người đỡ lấy mình. Chính người đó đã cản Tiểu Đào lại cứu cậu.
"Cô đang làm gì vậy hả? Đừng quên họ là con tin quan trọng của mình" A Thêm lấp liếm lý do để thuyết phục cho Tiểu Đào dừng tay lại, không để cho cô ta biết rằng mình muốn người này.
Nhưng Tiểu Đào vẫn chưa hả hê cơn giận của mình, bấy lâu nay cô ta đã nhịn nhục Bạch Thạc Ân rất nhiều.
"Tôi phải giết nó." Cô ta gào lên.
A Thâm nhìn người đang nằm trong lòng mình nói.
"Xong việc rồi thì cô muốn làm gì thì làm." Trước hết phải giữ mạng cho Bạch Thạc Ân trước, có khi xong việc hắn giết hai chị em nhà Tiểu Hoa để đổi lấy Bạch Thạc Ân cũng không muộn.
"Nhớ lấy lời anh nói." Tiểu Đào không cam tâm nói.
Đảm bảo an toàn, A Thâm gắn thêm bộ phận giảm thanh vào súng bắn chết các vệ sĩ bị hai chị em Tiểu Hoa đánh ngất khi nãy. Xong việc, họ đeo khẩu trang che mặt bí mật đẩy Bạch Thạc Ân và Uẩn Đồng ra ngoài xe đưa đi.
Ở công ty.
Trong cuộc khảo sát để tìm đối tác của tập đoàn bên Anh. Đến lượt công ty của Tô Nam Phong thì Phác Hựu Âm và Hoàng Thiên Bá rất bất ngờ, đó chẳng phải là bản dự án demo lúc đầu của họ sao? Nhưng bản này đã có phần chỉnh sửa một chút.
Bên tập đoàn Anh cảm thấy hai bản dự án có điểm giống nhau và họ đã đem ra so sánh. Đúng là giống nhau, bên Hoàng Thiên Bá có vẻ hoàn chỉnh và tiềm năng hơn.
Nhưng họ vốn là công ty lớn không thể chấp nhận được việc hai bản dự án lại giống nhau thế này, họ phải tìm ra ai mới là kẻ ăn cắp ý tưởng. Nhất định phải làm rõ, đây không phải chuyện đùa.
Hoàng Thiên Bá quan sát Tô Nam Phong, hắn phát hiện ra sự bất ngờ trong đôi mắt của Tô Nam Phong. Không lẽ ngay cả hắn ta cũng không biết chuyện bản dự án của bản thân là bản sao chép?
Đôi môi cong nhẹ. Hoàng Thiên Bá lên tiếng.
"Tô tổng thấy bản dự án chúng tôi thế nào?"
Tô Nam Phong bị động, là mình sao chép của Hoàng Thiên Bá hay Hoàng Thiên Bá sao chép mình? Nhưng rõ ràng đây là A Thậm đưa cho hắn ta, làm sao có thể? Có vẻ hắn ta rất tin A Thậm.
"Bên mặt sau bản dự án của Hoàng Thiên Bá tôi đều có một kí hiệu mặt mèo nhỏ, xem xem đúng không?" Đó là kí hiệu của hắn mỗi khi nhớ đến Uẩn Đồng dần dần trở thành kí hiệu đặc biệt của hắn.
Đối tác Anh nhìn kĩ quả đúng thật là hai bản đều có, Tô Nam Phong vì quá bất ngờ lẫn kích động nên không thể biện minh được điều gì nữa. Họ quyết định loại bỏ tư cách tham gia của Tô thị từ bây giờ và cả sau này.
Kết thúc buổi họp, Tô Nam Phong đi thẳng về nhà.
"A Thâm. Rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy hả?" Tại sao A Thâm lại chơi hắn một vố đau thế này?
Hắn ta đã nói với Tô Nam Phong rằng để hắn ta lo phần chuẩn bị dự án vì trong đầu hắn đã có ý tưởng rất hay. Hoá ra hắn lại đi ăn cắp ý tưởng của Hoàng Thiên Bá. Vì quá tin tưởng nên Tô Nam Phong mới không chút nghi ngờ giao cho người này. Sai rồi, hắn tin sai người rồi.
Lần này Tô Nam Phong không thể nào mà ngóc đầu dậy được nữa. Hắn chạy về nhà, không thấy A Thâm đâu cả, chỉ thấy Tiểu Hồng bên ngoài hớt hải chạy vào.
"Cậu chủ, sao em gọi mãi cậu không bắt máy?"
"Chết, điện thoại hết pin. Có việc gì vậy?" Tô Nam Phong nhìn điện thoại hỏi.
"Mau đi cứu người. Mau lên." Tiểu Hồng gấp gáp kéo tay Tô Nam Phong.
"Cứu ai chứ? Em thấy A Thâm đâu không?"
"A Thâm và hai chị của em đi bắt cóc Uẩn Đồng rồi. Em không thể cản họ được, gọi cậu cũng không bắt máy. Em không làm gì được nữa."
Tiểu Hồng cũng có nỗi khổ tâm của mình, cô không dám tìm Hoàng Thiên Bá vì tìm hắn thì có lẽ hắn sẽ giết chết hai chị của mình. Dù gì cũng là chị em ruột, cô không thể làm được điều đó.
"Mau đi thôi"
Cả hai chuẩn bị xoay lưng ra cửa thì... "Rầm" Hoàng Thiên Bá đùng đùng tức giận đạp cửa nhà của Tô Nam Phong đi vào, vệ sĩ bên ngoài cũng đã bị hắn đánh ngã nằm dài dưới đất.
Hoàng Thiên Bá chạy nhanh như chớp vào túm lấy cổ áo của Tô Nam Phong, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí gắn giọng hỏi.
"Nói. Mày bắt Uẩn Đồng đi đâu rồi?"
"Tao cũng đang muốn biết." Tô Nam Phong không chống cự, hắn rất bình tĩnh đứng yên mặc cho Hoàng Thiên Bá túm cổ áo mình.
Phía sau Phác Hựu Âm đi vào. Tinh mắt phát hiện ra.
"Tiểu Hồng, sao cô ở đây?"
"Chuyện này không quan trọng, mau đi cứu Uẩn Đồng và Thạc Ân đi. Họ bị A Thâm bắt mất rồi."
"A Thâm?" Hoàng Thiên Bá buông người trong tay ra.
"Đó là nhân viên của tôi. Tôi sẽ tự giải quyết người này."
Tô Nam Phong chỉnh lại áo. Nào ngờ vừa dứt lời lại bị Hoàng Thiên Bá nắm cổ áo lại lần nữa.
"Mày tưởng tao sẽ tin vào mày sao hả?"
Làm sao Hoàng Thiên Bá có thể tin cái người hết lần này đến lần khác tiếp cận Uẩn Đồng của hắn. Lần này mất tích chắc chắn có liên quan đến tên này.
Đang rất căng thẳng thì điện thoại của Hoàng Thiên Bá vang lên.
"Người của mày và Phác Hựu Âm đang trong tay tao." Đầu dây bên kia có vẻ đã dùng bộ thiết bị chỉnh âm, không nhận ra được giọng của ai là của A Thâm hay Tiểu Hoa, Tiểu Đào.
"Mày là ai hả?" Hoàng Thiên Bá khẩn trương hỏi. "Mày muốn gì?"
"Thứ tao muốn là cả ba tài sản của tụi mày. Hoàng, Tô, Phác." Cười đểu một tiếng. "Uẩn Đồng và Bạch Thạc Ân là người của mày và Phác Hựu Âm nhưng hai mày phải làm mọi cách để lấy cả Tô thị cho tao, nếu không thì cả xác cũng không tìm được."
Người này rõ ràng muốn mượn tay của nhà họ Phác và họ Hoàng để ép Tô Nam Phong giao ra Tô Thị, một kế hoạch mượn dao giết người rất hay.
Đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào, loáng thoáng nghe được ai đó nói chuyện. "Liệu mình có đánh giá cao hai đứa này lắm không? Nó có đáng giá đến như thế?"
Ai đó hiển nhiên trả lời lại. "Nếu không đáng thì xin cái mạng, chứ không có gì quá to tát cả."
Như đang khiêu khích sự nhẫn nại của đối phương, đầu dây bên kia nói thêm.
"Bỗng dưng tao lại không cần Phác thị nữa. Tao muốn Bạch Thạc Ân hơn, nên là Phác Hựu Âm không cần đưa" (1
Nghe đến Bạch Thạc Ân thì lập tức Phác Hựu Âm bùng nổ tức giận mất đi sự bình tĩnh lúc này.
"Mày tính làm gì em ấy hả?"
"Ô ô ô, rồi mày làm gì được tao? Phác Hựu Âm, mày đang muốn năng nỉ tao nhận công ty của mày đấy à? Ha ha ha, con ngoan. Tao không cần, tạo thích Bạch Thạc Ân hơn."
"THẰNG CHÓ." Phác Hựu Âm gào lên.
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng cười khoái chí.
"Mau chuẩn bị đi, nếu không thì... Kết quả biết rồi đấy."
Có vẻ thấy Phác Hựu Âm tức giận thì người kia rất thích thú, cười lớn rồi dập máy.
"Phải làm thế nào đây? Em ấy chắc chắn rất sợ hãi."
Phác Hựu Âm ngồi sụp xuống đất. Hoàng Thiên Bá thì chỉ im lặng đang cố gắng nghĩ cách cứu Uẩn Đồng, bé con của hắn đang bị thương rất nặng. Không chữa trị đàng hoàng thì sẽ dẫn đến kết quả không tốt mất, sức khoẻ vốn đã không ổn định như người bình thường.
Uẩn Đồng đang rất cần hắn...
Còn Uẩn Đồng bị Tiểu Hoa dễ dàng trói lại.
Đến lúc Bạch Thạc Ân ngất đi, cậu cảm giác được từ phía sau có người đỡ lấy mình. Chính người đó đã cản Tiểu Đào lại cứu cậu.
"Cô đang làm gì vậy hả? Đừng quên họ là con tin quan trọng của mình" A Thêm lấp liếm lý do để thuyết phục cho Tiểu Đào dừng tay lại, không để cho cô ta biết rằng mình muốn người này.
Nhưng Tiểu Đào vẫn chưa hả hê cơn giận của mình, bấy lâu nay cô ta đã nhịn nhục Bạch Thạc Ân rất nhiều.
"Tôi phải giết nó." Cô ta gào lên.
A Thâm nhìn người đang nằm trong lòng mình nói.
"Xong việc rồi thì cô muốn làm gì thì làm." Trước hết phải giữ mạng cho Bạch Thạc Ân trước, có khi xong việc hắn giết hai chị em nhà Tiểu Hoa để đổi lấy Bạch Thạc Ân cũng không muộn.
"Nhớ lấy lời anh nói." Tiểu Đào không cam tâm nói.
Đảm bảo an toàn, A Thâm gắn thêm bộ phận giảm thanh vào súng bắn chết các vệ sĩ bị hai chị em Tiểu Hoa đánh ngất khi nãy. Xong việc, họ đeo khẩu trang che mặt bí mật đẩy Bạch Thạc Ân và Uẩn Đồng ra ngoài xe đưa đi.
Ở công ty.
Trong cuộc khảo sát để tìm đối tác của tập đoàn bên Anh. Đến lượt công ty của Tô Nam Phong thì Phác Hựu Âm và Hoàng Thiên Bá rất bất ngờ, đó chẳng phải là bản dự án demo lúc đầu của họ sao? Nhưng bản này đã có phần chỉnh sửa một chút.
Bên tập đoàn Anh cảm thấy hai bản dự án có điểm giống nhau và họ đã đem ra so sánh. Đúng là giống nhau, bên Hoàng Thiên Bá có vẻ hoàn chỉnh và tiềm năng hơn.
Nhưng họ vốn là công ty lớn không thể chấp nhận được việc hai bản dự án lại giống nhau thế này, họ phải tìm ra ai mới là kẻ ăn cắp ý tưởng. Nhất định phải làm rõ, đây không phải chuyện đùa.
Hoàng Thiên Bá quan sát Tô Nam Phong, hắn phát hiện ra sự bất ngờ trong đôi mắt của Tô Nam Phong. Không lẽ ngay cả hắn ta cũng không biết chuyện bản dự án của bản thân là bản sao chép?
Đôi môi cong nhẹ. Hoàng Thiên Bá lên tiếng.
"Tô tổng thấy bản dự án chúng tôi thế nào?"
Tô Nam Phong bị động, là mình sao chép của Hoàng Thiên Bá hay Hoàng Thiên Bá sao chép mình? Nhưng rõ ràng đây là A Thậm đưa cho hắn ta, làm sao có thể? Có vẻ hắn ta rất tin A Thậm.
"Bên mặt sau bản dự án của Hoàng Thiên Bá tôi đều có một kí hiệu mặt mèo nhỏ, xem xem đúng không?" Đó là kí hiệu của hắn mỗi khi nhớ đến Uẩn Đồng dần dần trở thành kí hiệu đặc biệt của hắn.
Đối tác Anh nhìn kĩ quả đúng thật là hai bản đều có, Tô Nam Phong vì quá bất ngờ lẫn kích động nên không thể biện minh được điều gì nữa. Họ quyết định loại bỏ tư cách tham gia của Tô thị từ bây giờ và cả sau này.
Kết thúc buổi họp, Tô Nam Phong đi thẳng về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Thâm. Rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy hả?" Tại sao A Thâm lại chơi hắn một vố đau thế này?
Hắn ta đã nói với Tô Nam Phong rằng để hắn ta lo phần chuẩn bị dự án vì trong đầu hắn đã có ý tưởng rất hay. Hoá ra hắn lại đi ăn cắp ý tưởng của Hoàng Thiên Bá. Vì quá tin tưởng nên Tô Nam Phong mới không chút nghi ngờ giao cho người này. Sai rồi, hắn tin sai người rồi.
Lần này Tô Nam Phong không thể nào mà ngóc đầu dậy được nữa. Hắn chạy về nhà, không thấy A Thâm đâu cả, chỉ thấy Tiểu Hồng bên ngoài hớt hải chạy vào.
"Cậu chủ, sao em gọi mãi cậu không bắt máy?"
"Chết, điện thoại hết pin. Có việc gì vậy?" Tô Nam Phong nhìn điện thoại hỏi.
"Mau đi cứu người. Mau lên." Tiểu Hồng gấp gáp kéo tay Tô Nam Phong.
"Cứu ai chứ? Em thấy A Thâm đâu không?"
"A Thâm và hai chị của em đi bắt cóc Uẩn Đồng rồi. Em không thể cản họ được, gọi cậu cũng không bắt máy. Em không làm gì được nữa."
Tiểu Hồng cũng có nỗi khổ tâm của mình, cô không dám tìm Hoàng Thiên Bá vì tìm hắn thì có lẽ hắn sẽ giết chết hai chị của mình. Dù gì cũng là chị em ruột, cô không thể làm được điều đó.
"Mau đi thôi"
Cả hai chuẩn bị xoay lưng ra cửa thì... "Rầm" Hoàng Thiên Bá đùng đùng tức giận đạp cửa nhà của Tô Nam Phong đi vào, vệ sĩ bên ngoài cũng đã bị hắn đánh ngã nằm dài dưới đất.
Hoàng Thiên Bá chạy nhanh như chớp vào túm lấy cổ áo của Tô Nam Phong, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí gắn giọng hỏi.
"Nói. Mày bắt Uẩn Đồng đi đâu rồi?"
"Tao cũng đang muốn biết." Tô Nam Phong không chống cự, hắn rất bình tĩnh đứng yên mặc cho Hoàng Thiên Bá túm cổ áo mình.
Phía sau Phác Hựu Âm đi vào. Tinh mắt phát hiện ra.
"Tiểu Hồng, sao cô ở đây?"
"Chuyện này không quan trọng, mau đi cứu Uẩn Đồng và Thạc Ân đi. Họ bị A Thâm bắt mất rồi."
"A Thâm?" Hoàng Thiên Bá buông người trong tay ra.
"Đó là nhân viên của tôi. Tôi sẽ tự giải quyết người này."
Tô Nam Phong chỉnh lại áo. Nào ngờ vừa dứt lời lại bị Hoàng Thiên Bá nắm cổ áo lại lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày tưởng tao sẽ tin vào mày sao hả?"
Làm sao Hoàng Thiên Bá có thể tin cái người hết lần này đến lần khác tiếp cận Uẩn Đồng của hắn. Lần này mất tích chắc chắn có liên quan đến tên này.
Đang rất căng thẳng thì điện thoại của Hoàng Thiên Bá vang lên.
"Người của mày và Phác Hựu Âm đang trong tay tao." Đầu dây bên kia có vẻ đã dùng bộ thiết bị chỉnh âm, không nhận ra được giọng của ai là của A Thâm hay Tiểu Hoa, Tiểu Đào.
"Mày là ai hả?" Hoàng Thiên Bá khẩn trương hỏi. "Mày muốn gì?"
"Thứ tao muốn là cả ba tài sản của tụi mày. Hoàng, Tô, Phác." Cười đểu một tiếng. "Uẩn Đồng và Bạch Thạc Ân là người của mày và Phác Hựu Âm nhưng hai mày phải làm mọi cách để lấy cả Tô thị cho tao, nếu không thì cả xác cũng không tìm được."
Người này rõ ràng muốn mượn tay của nhà họ Phác và họ Hoàng để ép Tô Nam Phong giao ra Tô Thị, một kế hoạch mượn dao giết người rất hay.
Đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào, loáng thoáng nghe được ai đó nói chuyện. "Liệu mình có đánh giá cao hai đứa này lắm không? Nó có đáng giá đến như thế?"
Ai đó hiển nhiên trả lời lại. "Nếu không đáng thì xin cái mạng, chứ không có gì quá to tát cả."
Như đang khiêu khích sự nhẫn nại của đối phương, đầu dây bên kia nói thêm.
"Bỗng dưng tao lại không cần Phác thị nữa. Tao muốn Bạch Thạc Ân hơn, nên là Phác Hựu Âm không cần đưa" (1
Nghe đến Bạch Thạc Ân thì lập tức Phác Hựu Âm bùng nổ tức giận mất đi sự bình tĩnh lúc này.
"Mày tính làm gì em ấy hả?"
"Ô ô ô, rồi mày làm gì được tao? Phác Hựu Âm, mày đang muốn năng nỉ tao nhận công ty của mày đấy à? Ha ha ha, con ngoan. Tao không cần, tạo thích Bạch Thạc Ân hơn."
"THẰNG CHÓ." Phác Hựu Âm gào lên.
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng cười khoái chí.
"Mau chuẩn bị đi, nếu không thì... Kết quả biết rồi đấy."
Có vẻ thấy Phác Hựu Âm tức giận thì người kia rất thích thú, cười lớn rồi dập máy.
"Phải làm thế nào đây? Em ấy chắc chắn rất sợ hãi."
Phác Hựu Âm ngồi sụp xuống đất. Hoàng Thiên Bá thì chỉ im lặng đang cố gắng nghĩ cách cứu Uẩn Đồng, bé con của hắn đang bị thương rất nặng. Không chữa trị đàng hoàng thì sẽ dẫn đến kết quả không tốt mất, sức khoẻ vốn đã không ổn định như người bình thường.
Uẩn Đồng đang rất cần hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro