Chương 53
2024-10-23 00:06:56
"Rầm!" Cánh cửa lớn bên ngoài bị đạp mở toang ra. Tô Nam Phong cản lại nhưng không được, hắn sợ kinh động người bên trong sẽ khiến hai người bị bắt làm con tin gặp nguy hiểm. Mà cũng chẳng còn cách nào khác vì cánh cửa đã bị khoá bên trong không mở được. Ai nấy đều nóng lòng muốn cứu người.
Các vệ sĩ bên ngoài của A Thâm đều bị bọn họ đánh gục, còn lại vài tên nhanh chân chạy lùi vào phía trong nhà lớn, tay cầm súng cảnh giác chỉa vào nhóm Hoàng Thiên Bá.
Nghe tiếng động lớn, Tiểu Hoa và A Thâm giật mình. Họ vội túm lấy người trong tay làm lá bùa bảo vệ mạng, không nghĩ rằng bọn người Hoàng Thiên Bá lại tìm ra nhanh đến vậy khiến họ không kịp trở tay.
"Kế hoạch hỏng cả rồi."
A Thâm và Tiểu Hoa không hẹn cùng gặp nhau ở bên ngoài.
Hoàng Thiên Bá và Phác Hựu Âm nhìn thấy người trong lòng liền khẩn trương, người họ nâng niu trong lòng bàn tay lại bị lũ người khốn nạn này tàn nhẫn đối xử như thế, mới vài ngày không gặp đã hốc hác đi rất nhiều.
Nhất là Uẩn Đồng, cậu dường như chỉ còn bộ xương, Uẩn Đồng của hắn là vậy chỉ cần chăm sóc không chu đáo sẽ xuống cân rất nhanh. Huống chi cậu còn đang bị thương nặng. Bé con của hắn bây giờ không còn chút sức lực nào mà dựa vào người Tiểu Hoa, cậu chỉ còn chút ý thức mơ hồ để chống đỡ. Hoàng Thiên Bá muốn lao đến ôm lấy Uẩn Đồng ngay lập tức, muốn đưa cậu về nhà chăm sóc thật chu toàn.
Thật lòng mà nói Hoàng Thiên Bá muốn Uẩn Đồng ngất xỉu ngay lúc này để hắn dễ dàng cứu người. Vì người ngất không còn ý thức thì người dìu dắt bên cạnh sẽ rất chật vật khó đỡ.
Bên Phác Hựu Âm thoạt nhìn Bạch Thạc Ân cũng ốm đi nhiều. Tầm mắt quan sát, đuôi mi nhíu lại nhìn quần áo của Bạch Thạc Ân xộc xệch, rách rưới. Hắn tức giận dễ dàng đoán được cái tên A Thâm đó... Tên đó đã làm gì Bạch Thạc Ân?
"Mày làm gì em ấy rồi hả?"
"Mày đến thật không đúng lúc, phá hỏng cuộc vui của tao." Dường như muốn chọc tức Phác Hựu Âm hắn ta nói thêm. "Mùi vị cũng không tệ." Đôi môi khẽ nhếch lên đầy lưu manh.
Nghe đến đây, Bạch Thạc Ân sợ hãi rưng rưng đôi mắt cầu cứu đến đáng thương.
"Cứu em... Tên này rất đáng sợ. Cứu em."
Lòng Phác Hựu Âm như lửa đốt, nóng lòng muốn cứu người, bây giờ nghe những lời cầu cứu ấy hắn càng khẩn trương hơn.
"Mau thả em ấy ra."
Vừa tiến lên phía trước một bước thì súng trong tay A Thâm càng nhấn mạnh hơn vào đầu của Bạch Thạc Ân, Phác Hựu Âm đứng lại không dám tiến lên nữa.
"Hựu Âm." Cậu nhỏ tiếng gọi.
A Thâm nghe thấy Bạch Thạc Ân gọi tên người kia liền tỏ ra không vui, cố ý vùi mặt vào cổ cậu mà trêu ngươi người đối diện.
"Mùi cơ thể của em rất hấp dẫn anh đó bảo bối. Đợi anh giải quyết những người này xong anh sẽ đưa em đi sống cuộc sống thần tiên."
"Đồ vô liêm sỉ." Miệng nhỏ mắng người.
Tiểu Hoa liếc nhìn bên A Thâm thật dài dòng, cô ta không chịu được nên nóng lòng.
"Mau giao đồ ra đây mau lên."
Cô ta chìa súng vào đầu Uẩn Đồng uy hiếp Hoàng Thiên Bá, hắn chậm rãi đưa
vali ra.
"Mau thả người ra."
"Mau đưa chúng tôi kiểm tra rồi mới thả người."
Hoàng Thiên Bá mở ra, hắn giơ lên cho A Thâm nhìn kiểm tra. Khoảng cách xa, tình huống cấp bách, A Thâm nhìn biểu hiện trên gương mặt của Hoàng Thiên Bá thấy hắn không có chút biểu tình gì gọi là lo lắng nên đinh ninh tin tưởng giấy tờ trong tay hắn là thật không phải làm giả.
"Mau ném qua đây"
Nhưng A Thâm không hề biết rằng khuôn mặt của Hoàng Thiên Bá vốn là mặt liệt, cảm xúc hiếm khi lộ lên mặt.
"Thả người ra trước.
"Không... Mau đưa qua đây." Tiểu Hoa nhất quyết không muốn nhượng bộ.
Ả ta dí mạnh súng vào đầu Uẩn Đồng, dứt khoát lên nồng. Hoàng Thiên Bá sợ
ả sẽ hại Uẩn Đồng nên đành làm theo lời ả. Ném vali qua giữa hai bên.
"Mau thả người." Hắn lặp lần nữa.
Tiểu Hoa hất cằm ra lệnh cho lính bên cạnh chạy lại nhặt vali lên. Sau đó ngay lập tức liền trở mặt.
"Ha ha ha... Anh tưởng tôi sẽ thả nó sao?" Cô ả cười lớn vang động cả toà nhà.
"Cô" Đúng như hắn dự đoán, cô ta không giữ đúng lời hứa.
"Tôi phải giết chết nó. Giết chết nó... Bởi vì nó mà tôi mới đi đến con đường này" Dồn đến đường cùng, cô ta đều đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Uẩn Đồng.
"Chị hai, mau dừng lại đi. Đừng gây thêm tội nữa"
Từ phía sau Tiểu Hồng cùng Tô Nam Phong chạy vào.
"Mày im... Mày biết gì mà lên tiếng hả?" Cô ả chỉa súng về phía em mình uy hiếp.
"Chị." Tiểu Hồng dừng bước.
"Mày câm miệng lại, có tin tao giết luôn cả mày không?" Thấy người phía trước ngoan ngoãn im lặng cô ả nói. "Cuộc đời tao sẽ không bao giờ tốt đẹp nếu còn nó." Sau đó ả kê súng vào đầu Uẩn Đồng cười khẩy bất cần.
"Tại sao chứ? Chị có cuộc sống riêng của chị mà?" Tiểu Hồng không hiểu.
" Định mệnh đã gắn chặt tao và nó rồi. Vĩnh viễn không thể tồn tại chung, chỉ có thể tao hoặc nó sống mà thôi. Không thể có cả hai." Cười cay đắng.
"Mày biết nó không? Nó chính là La Vĩ Đồng, đứa nhỏ đáng ghét ở cùng cô nhi viện với mình. Là cái đứa được hiệu trưởng hết mực yêu thương, bà ấy bảo nó là phúc tinh của bả. Nhà họ Hoàng rất yêu mến nó, nhờ nó mà nhà họ Hoàng không tiếc đổ tiền vào trung tâm."
Chìm đắm trong hồi ức, Tiểu Hoa không cam tâm lại nói. room
"Ai ai cũng yêu mến nó rồi lạnh nhạt vô tâm với chị em mình. Hoàng phu nhân yêu thương rồi nhận nó về nhà... Nếu như không có nó thì có lẽ người được cưng chiều là ba chị em mình, nếu như không có nó thì người được Hoàng phu nhân nhận nuôi là tao, người bên cạnh Hoàng Thiên Bá sẽ là tạo và người anh ấy yêu sẽ là tao... Nếu như không có nó thì tao sẽ không bị Tô gia nhận về nuôi rồi hành hạ, huấn luyện tao thành một con người tàn độc đâu.... Tất cả là do nó, do nó." (1)
"Năm đó... Năm đó tao cũng đã rất cố gắng lấy sự chú ý của Hoàng phu nhân, bà ấy cũng yêu thương tao... Vậy mà... Vậy mà lại bị nó cướp mất."
"Chị."
"Từ ngày nó xuất hiện cạnh tao thì cuộc đời tươi đẹp của tao bị nó cướp hết rồi, trước khi không có nó thì ai cũng chú ý đến tao, đến khi nó xuất hiện thì mọi chú ý đều dồn vào nó, cả Hoàng phu nhân cũng chú ý nó yêu thương nó, trong khi trước kia bà ấy cũng yêu thương tao nhưng bà ấy chưa bao giờ cưng chiều tao quá mức như nó cả. Tại sao vậy hả?" (1
Tiểu Hoa khóc nấc lên, giọng run run không ngừng lặp đi lặp lại nếu năm đó không có Uẩn Đồng thì người được nhận nuôi có lẽ sẽ là cô ta, người đứng bên cạnh Hoàng Thiên Bá hiện tại có lẽ sẽ là cô ta... Không phải là Uẩn Đồng.
"Tất cả, cùng nhau chết đi. Tao và mày...
Cô ta thì thầm vào trong tại Uẩn Đồng.
Các vệ sĩ bên ngoài của A Thâm đều bị bọn họ đánh gục, còn lại vài tên nhanh chân chạy lùi vào phía trong nhà lớn, tay cầm súng cảnh giác chỉa vào nhóm Hoàng Thiên Bá.
Nghe tiếng động lớn, Tiểu Hoa và A Thâm giật mình. Họ vội túm lấy người trong tay làm lá bùa bảo vệ mạng, không nghĩ rằng bọn người Hoàng Thiên Bá lại tìm ra nhanh đến vậy khiến họ không kịp trở tay.
"Kế hoạch hỏng cả rồi."
A Thâm và Tiểu Hoa không hẹn cùng gặp nhau ở bên ngoài.
Hoàng Thiên Bá và Phác Hựu Âm nhìn thấy người trong lòng liền khẩn trương, người họ nâng niu trong lòng bàn tay lại bị lũ người khốn nạn này tàn nhẫn đối xử như thế, mới vài ngày không gặp đã hốc hác đi rất nhiều.
Nhất là Uẩn Đồng, cậu dường như chỉ còn bộ xương, Uẩn Đồng của hắn là vậy chỉ cần chăm sóc không chu đáo sẽ xuống cân rất nhanh. Huống chi cậu còn đang bị thương nặng. Bé con của hắn bây giờ không còn chút sức lực nào mà dựa vào người Tiểu Hoa, cậu chỉ còn chút ý thức mơ hồ để chống đỡ. Hoàng Thiên Bá muốn lao đến ôm lấy Uẩn Đồng ngay lập tức, muốn đưa cậu về nhà chăm sóc thật chu toàn.
Thật lòng mà nói Hoàng Thiên Bá muốn Uẩn Đồng ngất xỉu ngay lúc này để hắn dễ dàng cứu người. Vì người ngất không còn ý thức thì người dìu dắt bên cạnh sẽ rất chật vật khó đỡ.
Bên Phác Hựu Âm thoạt nhìn Bạch Thạc Ân cũng ốm đi nhiều. Tầm mắt quan sát, đuôi mi nhíu lại nhìn quần áo của Bạch Thạc Ân xộc xệch, rách rưới. Hắn tức giận dễ dàng đoán được cái tên A Thâm đó... Tên đó đã làm gì Bạch Thạc Ân?
"Mày làm gì em ấy rồi hả?"
"Mày đến thật không đúng lúc, phá hỏng cuộc vui của tao." Dường như muốn chọc tức Phác Hựu Âm hắn ta nói thêm. "Mùi vị cũng không tệ." Đôi môi khẽ nhếch lên đầy lưu manh.
Nghe đến đây, Bạch Thạc Ân sợ hãi rưng rưng đôi mắt cầu cứu đến đáng thương.
"Cứu em... Tên này rất đáng sợ. Cứu em."
Lòng Phác Hựu Âm như lửa đốt, nóng lòng muốn cứu người, bây giờ nghe những lời cầu cứu ấy hắn càng khẩn trương hơn.
"Mau thả em ấy ra."
Vừa tiến lên phía trước một bước thì súng trong tay A Thâm càng nhấn mạnh hơn vào đầu của Bạch Thạc Ân, Phác Hựu Âm đứng lại không dám tiến lên nữa.
"Hựu Âm." Cậu nhỏ tiếng gọi.
A Thâm nghe thấy Bạch Thạc Ân gọi tên người kia liền tỏ ra không vui, cố ý vùi mặt vào cổ cậu mà trêu ngươi người đối diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mùi cơ thể của em rất hấp dẫn anh đó bảo bối. Đợi anh giải quyết những người này xong anh sẽ đưa em đi sống cuộc sống thần tiên."
"Đồ vô liêm sỉ." Miệng nhỏ mắng người.
Tiểu Hoa liếc nhìn bên A Thâm thật dài dòng, cô ta không chịu được nên nóng lòng.
"Mau giao đồ ra đây mau lên."
Cô ta chìa súng vào đầu Uẩn Đồng uy hiếp Hoàng Thiên Bá, hắn chậm rãi đưa
vali ra.
"Mau thả người ra."
"Mau đưa chúng tôi kiểm tra rồi mới thả người."
Hoàng Thiên Bá mở ra, hắn giơ lên cho A Thâm nhìn kiểm tra. Khoảng cách xa, tình huống cấp bách, A Thâm nhìn biểu hiện trên gương mặt của Hoàng Thiên Bá thấy hắn không có chút biểu tình gì gọi là lo lắng nên đinh ninh tin tưởng giấy tờ trong tay hắn là thật không phải làm giả.
"Mau ném qua đây"
Nhưng A Thâm không hề biết rằng khuôn mặt của Hoàng Thiên Bá vốn là mặt liệt, cảm xúc hiếm khi lộ lên mặt.
"Thả người ra trước.
"Không... Mau đưa qua đây." Tiểu Hoa nhất quyết không muốn nhượng bộ.
Ả ta dí mạnh súng vào đầu Uẩn Đồng, dứt khoát lên nồng. Hoàng Thiên Bá sợ
ả sẽ hại Uẩn Đồng nên đành làm theo lời ả. Ném vali qua giữa hai bên.
"Mau thả người." Hắn lặp lần nữa.
Tiểu Hoa hất cằm ra lệnh cho lính bên cạnh chạy lại nhặt vali lên. Sau đó ngay lập tức liền trở mặt.
"Ha ha ha... Anh tưởng tôi sẽ thả nó sao?" Cô ả cười lớn vang động cả toà nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô" Đúng như hắn dự đoán, cô ta không giữ đúng lời hứa.
"Tôi phải giết chết nó. Giết chết nó... Bởi vì nó mà tôi mới đi đến con đường này" Dồn đến đường cùng, cô ta đều đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Uẩn Đồng.
"Chị hai, mau dừng lại đi. Đừng gây thêm tội nữa"
Từ phía sau Tiểu Hồng cùng Tô Nam Phong chạy vào.
"Mày im... Mày biết gì mà lên tiếng hả?" Cô ả chỉa súng về phía em mình uy hiếp.
"Chị." Tiểu Hồng dừng bước.
"Mày câm miệng lại, có tin tao giết luôn cả mày không?" Thấy người phía trước ngoan ngoãn im lặng cô ả nói. "Cuộc đời tao sẽ không bao giờ tốt đẹp nếu còn nó." Sau đó ả kê súng vào đầu Uẩn Đồng cười khẩy bất cần.
"Tại sao chứ? Chị có cuộc sống riêng của chị mà?" Tiểu Hồng không hiểu.
" Định mệnh đã gắn chặt tao và nó rồi. Vĩnh viễn không thể tồn tại chung, chỉ có thể tao hoặc nó sống mà thôi. Không thể có cả hai." Cười cay đắng.
"Mày biết nó không? Nó chính là La Vĩ Đồng, đứa nhỏ đáng ghét ở cùng cô nhi viện với mình. Là cái đứa được hiệu trưởng hết mực yêu thương, bà ấy bảo nó là phúc tinh của bả. Nhà họ Hoàng rất yêu mến nó, nhờ nó mà nhà họ Hoàng không tiếc đổ tiền vào trung tâm."
Chìm đắm trong hồi ức, Tiểu Hoa không cam tâm lại nói. room
"Ai ai cũng yêu mến nó rồi lạnh nhạt vô tâm với chị em mình. Hoàng phu nhân yêu thương rồi nhận nó về nhà... Nếu như không có nó thì có lẽ người được cưng chiều là ba chị em mình, nếu như không có nó thì người được Hoàng phu nhân nhận nuôi là tao, người bên cạnh Hoàng Thiên Bá sẽ là tạo và người anh ấy yêu sẽ là tao... Nếu như không có nó thì tao sẽ không bị Tô gia nhận về nuôi rồi hành hạ, huấn luyện tao thành một con người tàn độc đâu.... Tất cả là do nó, do nó." (1)
"Năm đó... Năm đó tao cũng đã rất cố gắng lấy sự chú ý của Hoàng phu nhân, bà ấy cũng yêu thương tao... Vậy mà... Vậy mà lại bị nó cướp mất."
"Chị."
"Từ ngày nó xuất hiện cạnh tao thì cuộc đời tươi đẹp của tao bị nó cướp hết rồi, trước khi không có nó thì ai cũng chú ý đến tao, đến khi nó xuất hiện thì mọi chú ý đều dồn vào nó, cả Hoàng phu nhân cũng chú ý nó yêu thương nó, trong khi trước kia bà ấy cũng yêu thương tao nhưng bà ấy chưa bao giờ cưng chiều tao quá mức như nó cả. Tại sao vậy hả?" (1
Tiểu Hoa khóc nấc lên, giọng run run không ngừng lặp đi lặp lại nếu năm đó không có Uẩn Đồng thì người được nhận nuôi có lẽ sẽ là cô ta, người đứng bên cạnh Hoàng Thiên Bá hiện tại có lẽ sẽ là cô ta... Không phải là Uẩn Đồng.
"Tất cả, cùng nhau chết đi. Tao và mày...
Cô ta thì thầm vào trong tại Uẩn Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro