Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Đánh cô!
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, lạnh nhạt nói "Có phải khó chịu ở đâu hay không?"
Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, khẽ gật đầu.
"Ở đâu?" Hắc Viêm Triệt cẩn thận quan sát cô, nét mặt hồng hào không nhìn ra là không ổn ở đâu.
"Toàn thân đều mệt mỏi đau nhức, giống như bị người đánh vậy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói, cuối cùng còn len lén nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt không vui nhìn lại cô, lạnh giọng nói "Đây là ánh mắt gì? Em cho rằng tôi đánh?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh lắc đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, vươn tay bóp mặt của cô.
Viên Cổn Cổn để mặc anh vuốt ve mặt cô, không hé răng.
Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh bóp đến ửng hồng, buông tay.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng nói"Thiếu gia, đây là đâu?"
Hắc Viêm Triệt sờ lên bụng của cô, vê nặn thịt mềm mại ở trên eo của cô, trả lời "Bệnh viện."
Viên Cổn Cổn bị anh làm cho hơi ngứa, cười hề hề tránh né tay của anh "Ngứa. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Cô vặn vẹo làm cho Hắc Viêm Triệt hơi khó chịu, vươn tay vỗ vỗ cái mông vểnh lên của cô, giọng nói khàn khàn "Đừng nhúc nhích."
Mặt của Viên Cổn Cổn lập tức đỏ bừng, cứng ngắc ngay tại chỗ, anh đánh ngay chỗ đó của cô. . . . . .
Hắc Viêm Triệt cảm nhận được cứng ngắc của cô, nhìn khuôn mặt đột nhiên ửng hồng của cô, xấu xa để tay phủ lên mông của cô, không ngoài dự tính, người nào đó lập tức hóa đá . . . . . Chuyển động bàn tay to, cẩn thận quan sát nét mặt của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn cứng đờ, mặt đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu, ngay lúc anh càng xấu xa véo mông cô nhiều hơn, rốt cuộc thì người nào đó cũng không nhịn được nhỏ giọng nói : "Thiếu gia. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."
"Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, trong đôi mắt tím chứa đựng ý cười.
Viên Cổn Cổn bị anh hỏi hùng hồn như vậy, ngược lại không biết nên làm gì chỉ đỏ mặt, nhìn anh bằng nét mặt cứng ngắc.
Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt uốn éo và hai má đỏ ửng của cô, không nén nổi tình cảm muốn hôn co, đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, muốn đi xuống khỏi đùi của anh lại bị anh gắt gao giữ ở trong ngực.
"Vào đi." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói, vô cùng không vui.
Cửa mở ra , Nhã Tư đẩy một chiếc xe thức ăn đi đến trước mặt bọn họ, cung kính cong lưng "Chủ nhân."
"Ừ" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời.
"Anh Nhã." Viên Cổn Cổn đỏ mặt nhỏ giọng chào hỏi, còn quơ quơ tay nhỏ bé.
Nhã Tư nhìn nhìn cô, lộ ra chút cười khẽ hiếm thấy.
"Đi ra ngoài đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
"Dạ" Nhã Tư cong lưng, đi ra ngoài.
Nhã Tư đi rồi, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn đi đến bên cạnh bàn ăn, đặt cô ở trên ghế, còn mình lấy mâm đồ ăn ở trên xe thức ăn để lên trên bàn, rồi sau đó ôm lấy Viên Cổn Cổn để cô ngồi ở trên đùi anh, cảm giác ở trong lòng làm cho anh hơi hối hận, hối hận trước kia lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hắc Viêm Triệt gắp một chút thức ăn nhẹ đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn không chút khách khí há mồm nuốt vào, sau đó mắt to sáng ngời, khen ngợi "Ăn rất ngon."
Hắc Viêm Triệt nhìn cô không nói gì, lại gắp một món ăn khác đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn vui vẻ mà ăn, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt meo meo nói "Thiếu gia, vì sao anh không ăn? Ăn rất ngon đấy."
"Chờ em thử qua một lần tất cả thức ăn ở đây rồi tôi ăn." Hắc Viêm Triệt một miếng nhét thức ăn vào trong miệng nàng.
"Vì sao?" Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa nhìn anh khó hiểu.
"Thử xem có độc hay không."
Viên Cổn Cổn sửng sốt ngừng nhai, nét mặt nhìn anh hơi tệ.
"Thế nào? Trúng độc rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng.
Viên Cổn Cổn cứng rắn nuốt món ngon vào miệng, còn phát ra một tiếng ‘ừng ục ’, liếm liếm môi không nói gì.
Hắc Viêm Triệt kẹp lấy một miếng thức ăn cho vào trong miệng mình, tao nhã ăn, nhàn nhạt nói "Tay nghề hơn em."
"Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hắc Viêm Triệt lại kẹp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn mím môi hơi do dự nhưng vẫn há mồm ăn.
Cô ngốc, Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của cô, thầm kết luận ở trong lòng .
Một lúc sau, Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói "Thiếu gia tôi no rồi."
Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của cô, đưa đũa cho cô, lạnh giọng nói "Đúc tôi."
Viên Cổn Cổn nhận lấy đũa, nghe lời đúc anh ăn, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, nhỏ giọng thì thào "Thiếu gia, nổ khí gas là do tôi gây ra sao?"
"Không phải." Hắc Viêm Triệt ăn thức ăn cô đúc tới, trả lời
"Vậy còn có người bị thương không? Anh có khó chịu ở đâu không?" Viên Cổn Cổn nhìn anh, trên mặt viết hai chữ lo lắng rất rõ ràng.
"Không có." Hắc Viêm Triệt cầm lấy một luồng tóc dài của cô ngắm nghía, nét mặt của cô làm cho tâm trạng của anh rất tốt.
"Vậy sao anh lại ở trong bệnh viện?"
"Ai cần em lo!" Hắc Viêm Triệt ngẩn người, rống lớn lên, trên mặt có chút vặn vẹo, vì sao lại ở trong bệnh viện, loại câu hỏi này mà cô cũng hỏi ra miệng, ngu ngốc muốn chết.
Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, hơi uất ức, im lặng không nói chuyện nửa.
Không khí bắt đầu yên tĩnh.
Đột nhiên, dường như Viên Cổn Cổn nghĩ đến cái gì đó, sốt ruột hét lớn tiếng "Tiểu Viên, Tiểu Viên đâu? Hôm nay nó đi theo tôi."
Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, khẽ gật đầu.
"Ở đâu?" Hắc Viêm Triệt cẩn thận quan sát cô, nét mặt hồng hào không nhìn ra là không ổn ở đâu.
"Toàn thân đều mệt mỏi đau nhức, giống như bị người đánh vậy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói, cuối cùng còn len lén nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt không vui nhìn lại cô, lạnh giọng nói "Đây là ánh mắt gì? Em cho rằng tôi đánh?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh lắc đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, vươn tay bóp mặt của cô.
Viên Cổn Cổn để mặc anh vuốt ve mặt cô, không hé răng.
Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh bóp đến ửng hồng, buông tay.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng nói"Thiếu gia, đây là đâu?"
Hắc Viêm Triệt sờ lên bụng của cô, vê nặn thịt mềm mại ở trên eo của cô, trả lời "Bệnh viện."
Viên Cổn Cổn bị anh làm cho hơi ngứa, cười hề hề tránh né tay của anh "Ngứa. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Cô vặn vẹo làm cho Hắc Viêm Triệt hơi khó chịu, vươn tay vỗ vỗ cái mông vểnh lên của cô, giọng nói khàn khàn "Đừng nhúc nhích."
Mặt của Viên Cổn Cổn lập tức đỏ bừng, cứng ngắc ngay tại chỗ, anh đánh ngay chỗ đó của cô. . . . . .
Hắc Viêm Triệt cảm nhận được cứng ngắc của cô, nhìn khuôn mặt đột nhiên ửng hồng của cô, xấu xa để tay phủ lên mông của cô, không ngoài dự tính, người nào đó lập tức hóa đá . . . . . Chuyển động bàn tay to, cẩn thận quan sát nét mặt của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn cứng đờ, mặt đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu, ngay lúc anh càng xấu xa véo mông cô nhiều hơn, rốt cuộc thì người nào đó cũng không nhịn được nhỏ giọng nói : "Thiếu gia. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."
"Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, trong đôi mắt tím chứa đựng ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Cổn Cổn bị anh hỏi hùng hồn như vậy, ngược lại không biết nên làm gì chỉ đỏ mặt, nhìn anh bằng nét mặt cứng ngắc.
Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt uốn éo và hai má đỏ ửng của cô, không nén nổi tình cảm muốn hôn co, đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, muốn đi xuống khỏi đùi của anh lại bị anh gắt gao giữ ở trong ngực.
"Vào đi." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói, vô cùng không vui.
Cửa mở ra , Nhã Tư đẩy một chiếc xe thức ăn đi đến trước mặt bọn họ, cung kính cong lưng "Chủ nhân."
"Ừ" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời.
"Anh Nhã." Viên Cổn Cổn đỏ mặt nhỏ giọng chào hỏi, còn quơ quơ tay nhỏ bé.
Nhã Tư nhìn nhìn cô, lộ ra chút cười khẽ hiếm thấy.
"Đi ra ngoài đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
"Dạ" Nhã Tư cong lưng, đi ra ngoài.
Nhã Tư đi rồi, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn đi đến bên cạnh bàn ăn, đặt cô ở trên ghế, còn mình lấy mâm đồ ăn ở trên xe thức ăn để lên trên bàn, rồi sau đó ôm lấy Viên Cổn Cổn để cô ngồi ở trên đùi anh, cảm giác ở trong lòng làm cho anh hơi hối hận, hối hận trước kia lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hắc Viêm Triệt gắp một chút thức ăn nhẹ đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn không chút khách khí há mồm nuốt vào, sau đó mắt to sáng ngời, khen ngợi "Ăn rất ngon."
Hắc Viêm Triệt nhìn cô không nói gì, lại gắp một món ăn khác đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn vui vẻ mà ăn, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt meo meo nói "Thiếu gia, vì sao anh không ăn? Ăn rất ngon đấy."
"Chờ em thử qua một lần tất cả thức ăn ở đây rồi tôi ăn." Hắc Viêm Triệt một miếng nhét thức ăn vào trong miệng nàng.
"Vì sao?" Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa nhìn anh khó hiểu.
"Thử xem có độc hay không."
Viên Cổn Cổn sửng sốt ngừng nhai, nét mặt nhìn anh hơi tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế nào? Trúng độc rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng.
Viên Cổn Cổn cứng rắn nuốt món ngon vào miệng, còn phát ra một tiếng ‘ừng ục ’, liếm liếm môi không nói gì.
Hắc Viêm Triệt kẹp lấy một miếng thức ăn cho vào trong miệng mình, tao nhã ăn, nhàn nhạt nói "Tay nghề hơn em."
"Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hắc Viêm Triệt lại kẹp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn mím môi hơi do dự nhưng vẫn há mồm ăn.
Cô ngốc, Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của cô, thầm kết luận ở trong lòng .
Một lúc sau, Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói "Thiếu gia tôi no rồi."
Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của cô, đưa đũa cho cô, lạnh giọng nói "Đúc tôi."
Viên Cổn Cổn nhận lấy đũa, nghe lời đúc anh ăn, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, nhỏ giọng thì thào "Thiếu gia, nổ khí gas là do tôi gây ra sao?"
"Không phải." Hắc Viêm Triệt ăn thức ăn cô đúc tới, trả lời
"Vậy còn có người bị thương không? Anh có khó chịu ở đâu không?" Viên Cổn Cổn nhìn anh, trên mặt viết hai chữ lo lắng rất rõ ràng.
"Không có." Hắc Viêm Triệt cầm lấy một luồng tóc dài của cô ngắm nghía, nét mặt của cô làm cho tâm trạng của anh rất tốt.
"Vậy sao anh lại ở trong bệnh viện?"
"Ai cần em lo!" Hắc Viêm Triệt ngẩn người, rống lớn lên, trên mặt có chút vặn vẹo, vì sao lại ở trong bệnh viện, loại câu hỏi này mà cô cũng hỏi ra miệng, ngu ngốc muốn chết.
Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, hơi uất ức, im lặng không nói chuyện nửa.
Không khí bắt đầu yên tĩnh.
Đột nhiên, dường như Viên Cổn Cổn nghĩ đến cái gì đó, sốt ruột hét lớn tiếng "Tiểu Viên, Tiểu Viên đâu? Hôm nay nó đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro