Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Mình phải dẫn bạn chạy trốn!
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
"Hu hu... không... không muốn..."
Trong phòng ngủ chính của nhà họ Hắc truyền ra tiếng thở gấp mập mờ và tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu, Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, anh không buông tha cô một ngày nào, mỗi lần đều làm cô đến mê man mới thôi, sau khi mê man anh sẽ ôm cô vào phòng tắm tắm rửa cho cô, chờ cô tỉnh lại, anh sẽ đúc cô ăn cơm, sau đó lại 'làm' không ngừng nghĩ ... Rất quá đáng, là chính anh ngoại tình còn nói lời nói tổn thương người khác, bây giờ còn như vậy, rất quá đáng...
Mắt tím lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi hơi nấc khẽ, tiếng nói vốn ngọt ngào cộng thêm khóc nức nở, làm cho giọng nói của cô càng khiến cho người ta phạm tội hơn. Đúng, là anh đang trừng phạt cô, anh giận cô nói đi là đi làm cho anh lo lắng, giận cô lại dễ dàng nói ra miệng từ ly hôn như vậy, giận cô ở cùng với anh lâu như vậy còn chưa hiểu rõ anh. Anh chỉ có cô, cũng chỉ muốn cô, nhưng cô thì sao?
"Hu hu...Đừng như vậy, hu hu... Triệt..."
Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp hô nhỏ, nhưng người đàn ông trên người lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ phát huy 'thú tính' nguyên thủy nhất của anh. Anh vốn không phải người bình thường, 'dòng máu đặc biệt' làm anh ở bất cứ mặt nào cũng khác hẳn với người thường, anh còn 'làm' như vậy cô sẽ chết, khi nào thì Triệt nóng nảy xuất hiện chứ....Triệt lạnh lùng thật là khủng khiếp.
"Tốt nhất là em nên câm miệng, đừng y y nha nha nữa, vậy chỉ làm cho kết cục của em càng thê thảm." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nhắc nhở.
"Hu hu.... Em sai rồi, em thật sự sai rồi, lần sau em không dám nữa, hu hu..."
Viên Cổn Cổn lặp lại câu nói nói nhiều nhất trong mấy ngày nay, cô thật sự không dám nữa.
"Chậm, anh đã cho em cơ hội, em đã quên sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục va chạm vào chỗ mềm mại riêng tư, lửa nóng trong thân thể và giọng nói lạnh như băng hình thành đối lập rõ ràng.
Viên Cổn Cổn vừa ủy khuất vừa rên khổ sở, hu hu... Vì sao Triệt nóng nảy còn chưa xuất hiện, tuy anh thích rống người nhưng là anh không có nhẫn tâm như Triệt lạnh lùng.
Hắc Viên Triệt liếc mắt cô gái nhỏ dưới người mình đã sắp chịu không nổi, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn trắng noãn, nhẹ nhàng mút vào, vẫn tiến hành "việc vận động"...
không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt mông tròn vểnh cao của Viên Cổn Cổn, không để ý cô "cầu xin" dùng sức làm vài cái "tấn công" cuối cùng, sau đó mặc cho mầm móng cao quý của mình chảy vào trong cơ thể cô gái.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại một lần nữa nghênh đón cao trào mà bản thân cô cũng không nhớ là lần thứ mấy.
Hắc Viêm Triệt rời khỏi cơ thể cô, nhìn cô nhóc dưới người mơ mơ màng màng tiến vào mê man, cúi người nhàn nhạt nói ở bên tai cô "Nhớ kỹ! Đừng để anh nghe hai từ ly hôn từ trong miệng em nói ra nửa, nếu không....chắc là em biết kết cục gì rồi."
Viên Cổn Cổn ủy khuất rơi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
"nói chuyện." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
"sẽ không, không dám nữa rồi." Viên Cổn Cổn yếu ớt nói.
Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt cô, đắp chăn cho cô xong thì đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại một quả cầu nhỏ mệt mỏi ngủ không nhúc nhích.
10 giờ sáng.
"Tiểu cơm nắm, thức dậy." Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ nhẹ Viên Cổn Cổn đang ngủ say, nhẹ giọng kêu.
"Đừng, đừng mà, hu hu..." Viên Cổn Cổn lo lắng nức nở, hình như mơ thấy chuyện đáng sợ.
Hắc Viêm Triệt nghe thấy cô thì thầm, hơi hơi cau cái trán hoàn mỹ, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, có phải là anh hơi quá đáng rồi không? Cho dù là muốn trừng phạt cô, để cô nhớ kỹ lần dạy dỗ này, có phải là đã làm quá mức rồi không.... Dù sao cô cũng là người bình thường, nhưng cô đã uống máu của anh, sẽ không mảnh mai như vậy chứ? Mắt thấy quả cầu nhỏ còn đang ngủ say sắp khóc ra, Hắc Viêm Triệt vội vàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hư, đừng sợ, không làm, đừng khóc."
Tuy anh thích nhìn bộ dáng mím môi nước mắt lưng tròng của cô, nhưng không có nghĩa là anh thật sự xấu xa đến mức vì vậy mà làm cô khóc, thật sự là cô rất giỏi gây rối, không chỉ hội gặp rắc rối hơn nữa còn giỏi khiêu chiến ranh giới của anh hơn, càng làm cho anh bất đắc dĩ chính là, mỗi lần cô làm anh tức giận bị anh trừng phạt, đến cuối cùng bản thân vẫn mơ mơ màng màng không biết là làm sai chỗ nào, có đôi khi anh thật sự không biết nên làm sao với cô mới tốt, anh yêu cô bao nhiêu, quan tâm đến cô bao nhiêu, cô hoàn toàn không cảm nhận được...
Viên Cổn Cổn ở trong vòng tay ấm áp của anh, lo lắng giật giật vài cái lại nhanh chóng ngủ say.
Hắc Viêm Triệt thở dài, ấn nhẹ xuống trán cô một nụ hôn, đứng dậy thay quần áo, thôi, hôm nay để cô ở nhà nghỉ ngơi, anh làm xong việc trở về sớm một chút thì được.
thật ồn ào.... Viên Cổn Cổn bị một tiếng nhạc đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng vươn tay tìm kiếm di động của cô, sờ soạng rất lâu mới đụng đến, bấm nút nghe, mơ màng nói "Alo?"
"Alo, là Cổn Cổn sao?" Tiếng nói mềm mại của Long Tịch Bảo từ trong điện thoại truyền đến.
Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe là tiếng của Long Tịch Bảo, lập tức ủy khuất nghẹn ngào nói.
"Hu hu... Bảo Bảo."
"Hư, đừng khóc, bạn không sao chứ?" Long Tịch Bảo dịu dàng an ủi.
"không có gì là không có gì, nhưng là cách cái chết còn kém một bước." Viên Cổn Cổn rất thành thật báo cáo tình hình hiện tại.
Choáng váng, thật sự là bị cô đánh bại, quả nhiên tài năng chọc cười của cô là trời sinh, coi như là một loại 'thiên phú' không tệ, Long Tịch Bảo không nhịn được cười rộ lên.
"Ngoan Cổn Cổn đừng khóc, bạn hãy nghe mình nói, bây giờ bạn phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, đừng luôn chọc giận anh ấy, dỗ anh ấy vui vẻ, biết không?"
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, không hiểu hỏi "Vì sao?"
"Mình muốn dẫn bạn chạy trốn, rời khỏi bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng sốt ruột, bằng không bọn họ đều xem chúng ta là người dễ khi dễ." Long Tịch Bảo căm giận nói.
"Chạy trốn? không được, nếu bị Triệt bắt thì nhất định mình sẽ chết." Viên Cổn Cổn sợ tới mức lắc đầu ngay.
Trong phòng ngủ chính của nhà họ Hắc truyền ra tiếng thở gấp mập mờ và tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu, Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, anh không buông tha cô một ngày nào, mỗi lần đều làm cô đến mê man mới thôi, sau khi mê man anh sẽ ôm cô vào phòng tắm tắm rửa cho cô, chờ cô tỉnh lại, anh sẽ đúc cô ăn cơm, sau đó lại 'làm' không ngừng nghĩ ... Rất quá đáng, là chính anh ngoại tình còn nói lời nói tổn thương người khác, bây giờ còn như vậy, rất quá đáng...
Mắt tím lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi hơi nấc khẽ, tiếng nói vốn ngọt ngào cộng thêm khóc nức nở, làm cho giọng nói của cô càng khiến cho người ta phạm tội hơn. Đúng, là anh đang trừng phạt cô, anh giận cô nói đi là đi làm cho anh lo lắng, giận cô lại dễ dàng nói ra miệng từ ly hôn như vậy, giận cô ở cùng với anh lâu như vậy còn chưa hiểu rõ anh. Anh chỉ có cô, cũng chỉ muốn cô, nhưng cô thì sao?
"Hu hu...Đừng như vậy, hu hu... Triệt..."
Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp hô nhỏ, nhưng người đàn ông trên người lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ phát huy 'thú tính' nguyên thủy nhất của anh. Anh vốn không phải người bình thường, 'dòng máu đặc biệt' làm anh ở bất cứ mặt nào cũng khác hẳn với người thường, anh còn 'làm' như vậy cô sẽ chết, khi nào thì Triệt nóng nảy xuất hiện chứ....Triệt lạnh lùng thật là khủng khiếp.
"Tốt nhất là em nên câm miệng, đừng y y nha nha nữa, vậy chỉ làm cho kết cục của em càng thê thảm." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nhắc nhở.
"Hu hu.... Em sai rồi, em thật sự sai rồi, lần sau em không dám nữa, hu hu..."
Viên Cổn Cổn lặp lại câu nói nói nhiều nhất trong mấy ngày nay, cô thật sự không dám nữa.
"Chậm, anh đã cho em cơ hội, em đã quên sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục va chạm vào chỗ mềm mại riêng tư, lửa nóng trong thân thể và giọng nói lạnh như băng hình thành đối lập rõ ràng.
Viên Cổn Cổn vừa ủy khuất vừa rên khổ sở, hu hu... Vì sao Triệt nóng nảy còn chưa xuất hiện, tuy anh thích rống người nhưng là anh không có nhẫn tâm như Triệt lạnh lùng.
Hắc Viên Triệt liếc mắt cô gái nhỏ dưới người mình đã sắp chịu không nổi, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn trắng noãn, nhẹ nhàng mút vào, vẫn tiến hành "việc vận động"...
không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt mông tròn vểnh cao của Viên Cổn Cổn, không để ý cô "cầu xin" dùng sức làm vài cái "tấn công" cuối cùng, sau đó mặc cho mầm móng cao quý của mình chảy vào trong cơ thể cô gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ưm..." Viên Cổn Cổn hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại một lần nữa nghênh đón cao trào mà bản thân cô cũng không nhớ là lần thứ mấy.
Hắc Viêm Triệt rời khỏi cơ thể cô, nhìn cô nhóc dưới người mơ mơ màng màng tiến vào mê man, cúi người nhàn nhạt nói ở bên tai cô "Nhớ kỹ! Đừng để anh nghe hai từ ly hôn từ trong miệng em nói ra nửa, nếu không....chắc là em biết kết cục gì rồi."
Viên Cổn Cổn ủy khuất rơi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
"nói chuyện." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
"sẽ không, không dám nữa rồi." Viên Cổn Cổn yếu ớt nói.
Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt cô, đắp chăn cho cô xong thì đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại một quả cầu nhỏ mệt mỏi ngủ không nhúc nhích.
10 giờ sáng.
"Tiểu cơm nắm, thức dậy." Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ nhẹ Viên Cổn Cổn đang ngủ say, nhẹ giọng kêu.
"Đừng, đừng mà, hu hu..." Viên Cổn Cổn lo lắng nức nở, hình như mơ thấy chuyện đáng sợ.
Hắc Viêm Triệt nghe thấy cô thì thầm, hơi hơi cau cái trán hoàn mỹ, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, có phải là anh hơi quá đáng rồi không? Cho dù là muốn trừng phạt cô, để cô nhớ kỹ lần dạy dỗ này, có phải là đã làm quá mức rồi không.... Dù sao cô cũng là người bình thường, nhưng cô đã uống máu của anh, sẽ không mảnh mai như vậy chứ? Mắt thấy quả cầu nhỏ còn đang ngủ say sắp khóc ra, Hắc Viêm Triệt vội vàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hư, đừng sợ, không làm, đừng khóc."
Tuy anh thích nhìn bộ dáng mím môi nước mắt lưng tròng của cô, nhưng không có nghĩa là anh thật sự xấu xa đến mức vì vậy mà làm cô khóc, thật sự là cô rất giỏi gây rối, không chỉ hội gặp rắc rối hơn nữa còn giỏi khiêu chiến ranh giới của anh hơn, càng làm cho anh bất đắc dĩ chính là, mỗi lần cô làm anh tức giận bị anh trừng phạt, đến cuối cùng bản thân vẫn mơ mơ màng màng không biết là làm sai chỗ nào, có đôi khi anh thật sự không biết nên làm sao với cô mới tốt, anh yêu cô bao nhiêu, quan tâm đến cô bao nhiêu, cô hoàn toàn không cảm nhận được...
Viên Cổn Cổn ở trong vòng tay ấm áp của anh, lo lắng giật giật vài cái lại nhanh chóng ngủ say.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Viêm Triệt thở dài, ấn nhẹ xuống trán cô một nụ hôn, đứng dậy thay quần áo, thôi, hôm nay để cô ở nhà nghỉ ngơi, anh làm xong việc trở về sớm một chút thì được.
thật ồn ào.... Viên Cổn Cổn bị một tiếng nhạc đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng vươn tay tìm kiếm di động của cô, sờ soạng rất lâu mới đụng đến, bấm nút nghe, mơ màng nói "Alo?"
"Alo, là Cổn Cổn sao?" Tiếng nói mềm mại của Long Tịch Bảo từ trong điện thoại truyền đến.
Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe là tiếng của Long Tịch Bảo, lập tức ủy khuất nghẹn ngào nói.
"Hu hu... Bảo Bảo."
"Hư, đừng khóc, bạn không sao chứ?" Long Tịch Bảo dịu dàng an ủi.
"không có gì là không có gì, nhưng là cách cái chết còn kém một bước." Viên Cổn Cổn rất thành thật báo cáo tình hình hiện tại.
Choáng váng, thật sự là bị cô đánh bại, quả nhiên tài năng chọc cười của cô là trời sinh, coi như là một loại 'thiên phú' không tệ, Long Tịch Bảo không nhịn được cười rộ lên.
"Ngoan Cổn Cổn đừng khóc, bạn hãy nghe mình nói, bây giờ bạn phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, đừng luôn chọc giận anh ấy, dỗ anh ấy vui vẻ, biết không?"
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, không hiểu hỏi "Vì sao?"
"Mình muốn dẫn bạn chạy trốn, rời khỏi bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng sốt ruột, bằng không bọn họ đều xem chúng ta là người dễ khi dễ." Long Tịch Bảo căm giận nói.
"Chạy trốn? không được, nếu bị Triệt bắt thì nhất định mình sẽ chết." Viên Cổn Cổn sợ tới mức lắc đầu ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro