Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Thiếu gia, hung bạo?
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
"Hu hu. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Nước rất lạnh. . . . . . Còn liên tục chui vào thân thể tôi. . . . . . Hu hu. . . . . . Cái mũi, lỗ tai, mắt, miệng. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng đứng không tới. . . . . . Thật đáng sợ. . . . . . Thật khó chịu. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi còn chưa sinh cục cưng, còn có rất nhiều món ăn ngon chưa ăn qua. . . . . . Còn hồ ly nhỏ lông trắng và gấu trúc nhỏ cha cho tôi. . . . . . Tôi còn chưa muốn chết. . . . . . Hu hu. . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn ôm chặt Hắc Viêm Triệt, nói đứt quãng, nước mắt dính ướt hõm vai của Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, chính là lẳng lặng ôm cô.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ, Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to nhắm lại đầy nước mắt, đây là đang ngủ? Khóc đến ngủ? Đưa tay lau nước mắt cô, chậm rãi đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn xong, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Trong lúc ngủ mơ Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, dụi dụi mắt, tiếp tục ngủ say.
Hắc Viêm Triệt đưa tay chạm nhẹ trên khuôn mặt trắng mịn non mềm của cô, cảm xúc trơn mềm trên tay làm cho anh không muốn buông tay vuốt ve qua lại.
Dường như Viên Cổn Cổn cảm giác được cái gì, giống chỉ mèo nhỏ làm nũng nhẹ nhàng cọ xát bàn tay to của anh, nhẹ giọng gọi ra một câu"Thiếu gia. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt sửng sốt, giống như mê muội, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng in xuống một cái hôn ở trên miệng cô, sau đó lại bắt đầu lẳng lặng nhìn cô. Ánh mặt trời êm dịu chiếu vào trên người bọn họ, trong lúc này không khí rất là ấm áp.
"Thiếu gia, hung bạo. . . . . ." Đột nhiên, Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nâng tay muốn đánh cho cô tỉnh, nhưng bàn tay to nâng lên đứng ở giữa không trung cuối cùng vẫn buông xuống, thôi, đánh cô tỉnh, cô lại khóc không ngừng, ầm ĩ muốn chết.
Cứ như vậy, Viên Cổn Cổn nặng nề ngủ, Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn, thẳng đến tối, người nào đó mới đứng dậy rời đi.
Edit : babynhox - DĐLQĐ
Hồ bơi bị lấp, nguyên nhân là nó làm ‘chết đuối’ đồng hồ của Hắc Viêm Triệt, về cách nói này, mỗi người đều xác định một câu nói, đó chính là ‘muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do’, lấp liền lấp đi, rõ ràng là vì người nào đấy còn đổ lỗi cho đồng hồ, thật sự là oan. . . . . . Khả năng bình phục của Viên Cổn Cổn rất mạnh, thuộc loại ngày hôm qua bị ‘bạo lực gia đình’ hôm nay liền quên, ngày mai lại có thể tiếp tục ‘bạo lực gia đình'. Nhắc tới thứ ảnh hưởng chuyện của cô, thì đó là cô không dám ngâm nước nửa. . . . . .
Hơn nửa Viên Cổn bốn bảo bối nhỏ, chó trắng nhỏ Tiểu Viên, công, thích quấn quít người đẹp, bởi vì bộ dáng rất đáng yêu nên rất được đám nữ giúp việc hoan nghênh, mỗi ngày buổi sáng đi ra ngoài là bụng xẹp, buổi tối thì kéo bụng nhỏ phình về, miệng còn ngậm thức ăn khuya ‘đóng gói về’, rất được cưng chiều. Sóc nhỏ Tiểu B, thích nhất là ăn, thích ăn như mạng, thích quấn quít lấy Viên Cổn Cổn, mỗi lần bị Hắc Viêm Triệt phát hiện ném ra bên ngoài vẫn luôn không quên ôm chặt hạt thông trong tay. Con rắn trắng nhỏ Tiểu Bạch, thích nhất là xem tivi, không thích ra ngoài, là một ‘trạch nữ’. Con nhím nhỏ Cầu Cầu, thích nhất là trộm tiền, ách. . . . . . Sở thích này thật là có chút cổ quái, nhưng mà nó thật sự thích trộm tiền, nó thích dùng gai trên người đâm thủng tiền, sau đó vác ‘chiến lợi phẩm’ đi dạo khắp nơi, cuối cùng sẽ đem chúng giấu dưới sàng của Viên Cổn Cổn
Nhìn xem, nhiều đưa nhỏ thân thiết, là một gia đình khuôn mẫu. Hắc Viêm Triệt đối với chúng nó làm loạn khắp nơi, trên cơ bản là áp dụng thái độ coi thường, chính là bộ dáng thấy cũng không nhìn, chỉ cần chúng nó không vào phòng của anh, không dính trên người Viên Cổn Cổn, anh coi như chúng nó tàng hình, nhưng một khi chúng nó dính vào trên người Viên Cổn Cổn, anh sẽ nổi giận. . . . . . Trải qua sự phân tích của Á Tư, loại tâm lý này gọi là ghen.
"Viên Cổn Cổn!" Trong phòng ăn vang lên một tiếng rống dự dội, theo tiếng rộng là một tiếng hét to thê thảm "A. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt dùng sức nhéo lỗ tai Viên Cổn Cổn , rống lớn nói"Coi lời của tôi như gió thổi bên tai? Phải hay không?"
Vẻ mặt Viên Cổn Cổn đau khổ, đưa tay kéo nhẹ cánh tay anh "Tôi không có, là Tiểu B chui vào trong túi, thật sự không phải tôi."
Hắc Viêm Triệt buông lỗ tai cô ra, tóm cái đuôi trong túi cô ra, ném đi ra ngoài.
"A. . . . . . Tiểu B" Viên Cổn Cổn khẩn trương thét lên.
Chỉ thấy Tiểu B nhắm mắt lại, ôm chặt hạt thông trong tay, được Bạch Tĩnh Văn bắt được, sờ sờ an ủi.
"Thiếu gia, anh thường ném nó như vậy sẽ dọa nó sợ !" Viên Cổn Cổn thở dài nhẹ nhõm một hơi, không vui chu miệng nhìn Hắc Viêm Triệt.
"Còn một lần nửa, tôi sẽ không ném nó." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
"Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
"Trực tiếp bóp chết." Hăc Viêm Triệt căm giận nói, nói xong hừ lạnh một tiếng xoay người đi vào phòng sách.
Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh, cực kỳ buồn bực.
"Còn không theo?" Một tiếng rống truyền đến, người nào đó ‘sử dụng tính chất nô lệ’ đi theo.
Á Tư nhìn nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Nhã Tư, nhỏ giọng nói "Thấy không, đây là ghen."
Nhã Tư nhìn nhìn anh ta, không nói gì. . . . . .
Bạch Nhã Văn đồng tình vuốt ve thân thể nhỏ mềm mại của Tiểu B, đứa nhỏ đáng thương, em càng bị áp chế lại càng hăng a. . . . . .
----------------
8 giờ 15 phút tối, một tiếng hét chói tai vọng khắp nhà lớn họ Hắc, Hắc Viêm Triệt mở mắt tim, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng, tiếng hét này là cơm nắm . . .
Viên Cổn Cổn ngồi xổm ở cửa, không dám tin cảnh tượng trước mắt, một cái sóc bị người ta dùng dây kẽm gắt gao ghìm chặt cổ, dây kẽm hãm sâu vào trong thịt nó, khiến cho cổ nó hình thành một hình dạng đáng sợ, ánh mắt nó mở rất lớn, chết không nhắm mắt, máu nhuộm đỏ thân thể nó, cũng nhuộm đỏ ánh mắt Viên Cổn Cổn. . . . . .
Hắc Viêm Triệt chạy đến trước mặt cô, nhìn nhìn thứ trong lòng cô, nhếch mày kiếm.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, chính là lẳng lặng ôm cô.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ, Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to nhắm lại đầy nước mắt, đây là đang ngủ? Khóc đến ngủ? Đưa tay lau nước mắt cô, chậm rãi đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn xong, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Trong lúc ngủ mơ Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, dụi dụi mắt, tiếp tục ngủ say.
Hắc Viêm Triệt đưa tay chạm nhẹ trên khuôn mặt trắng mịn non mềm của cô, cảm xúc trơn mềm trên tay làm cho anh không muốn buông tay vuốt ve qua lại.
Dường như Viên Cổn Cổn cảm giác được cái gì, giống chỉ mèo nhỏ làm nũng nhẹ nhàng cọ xát bàn tay to của anh, nhẹ giọng gọi ra một câu"Thiếu gia. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt sửng sốt, giống như mê muội, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng in xuống một cái hôn ở trên miệng cô, sau đó lại bắt đầu lẳng lặng nhìn cô. Ánh mặt trời êm dịu chiếu vào trên người bọn họ, trong lúc này không khí rất là ấm áp.
"Thiếu gia, hung bạo. . . . . ." Đột nhiên, Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nâng tay muốn đánh cho cô tỉnh, nhưng bàn tay to nâng lên đứng ở giữa không trung cuối cùng vẫn buông xuống, thôi, đánh cô tỉnh, cô lại khóc không ngừng, ầm ĩ muốn chết.
Cứ như vậy, Viên Cổn Cổn nặng nề ngủ, Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn, thẳng đến tối, người nào đó mới đứng dậy rời đi.
Edit : babynhox - DĐLQĐ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ bơi bị lấp, nguyên nhân là nó làm ‘chết đuối’ đồng hồ của Hắc Viêm Triệt, về cách nói này, mỗi người đều xác định một câu nói, đó chính là ‘muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do’, lấp liền lấp đi, rõ ràng là vì người nào đấy còn đổ lỗi cho đồng hồ, thật sự là oan. . . . . . Khả năng bình phục của Viên Cổn Cổn rất mạnh, thuộc loại ngày hôm qua bị ‘bạo lực gia đình’ hôm nay liền quên, ngày mai lại có thể tiếp tục ‘bạo lực gia đình'. Nhắc tới thứ ảnh hưởng chuyện của cô, thì đó là cô không dám ngâm nước nửa. . . . . .
Hơn nửa Viên Cổn bốn bảo bối nhỏ, chó trắng nhỏ Tiểu Viên, công, thích quấn quít người đẹp, bởi vì bộ dáng rất đáng yêu nên rất được đám nữ giúp việc hoan nghênh, mỗi ngày buổi sáng đi ra ngoài là bụng xẹp, buổi tối thì kéo bụng nhỏ phình về, miệng còn ngậm thức ăn khuya ‘đóng gói về’, rất được cưng chiều. Sóc nhỏ Tiểu B, thích nhất là ăn, thích ăn như mạng, thích quấn quít lấy Viên Cổn Cổn, mỗi lần bị Hắc Viêm Triệt phát hiện ném ra bên ngoài vẫn luôn không quên ôm chặt hạt thông trong tay. Con rắn trắng nhỏ Tiểu Bạch, thích nhất là xem tivi, không thích ra ngoài, là một ‘trạch nữ’. Con nhím nhỏ Cầu Cầu, thích nhất là trộm tiền, ách. . . . . . Sở thích này thật là có chút cổ quái, nhưng mà nó thật sự thích trộm tiền, nó thích dùng gai trên người đâm thủng tiền, sau đó vác ‘chiến lợi phẩm’ đi dạo khắp nơi, cuối cùng sẽ đem chúng giấu dưới sàng của Viên Cổn Cổn
Nhìn xem, nhiều đưa nhỏ thân thiết, là một gia đình khuôn mẫu. Hắc Viêm Triệt đối với chúng nó làm loạn khắp nơi, trên cơ bản là áp dụng thái độ coi thường, chính là bộ dáng thấy cũng không nhìn, chỉ cần chúng nó không vào phòng của anh, không dính trên người Viên Cổn Cổn, anh coi như chúng nó tàng hình, nhưng một khi chúng nó dính vào trên người Viên Cổn Cổn, anh sẽ nổi giận. . . . . . Trải qua sự phân tích của Á Tư, loại tâm lý này gọi là ghen.
"Viên Cổn Cổn!" Trong phòng ăn vang lên một tiếng rống dự dội, theo tiếng rộng là một tiếng hét to thê thảm "A. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt dùng sức nhéo lỗ tai Viên Cổn Cổn , rống lớn nói"Coi lời của tôi như gió thổi bên tai? Phải hay không?"
Vẻ mặt Viên Cổn Cổn đau khổ, đưa tay kéo nhẹ cánh tay anh "Tôi không có, là Tiểu B chui vào trong túi, thật sự không phải tôi."
Hắc Viêm Triệt buông lỗ tai cô ra, tóm cái đuôi trong túi cô ra, ném đi ra ngoài.
"A. . . . . . Tiểu B" Viên Cổn Cổn khẩn trương thét lên.
Chỉ thấy Tiểu B nhắm mắt lại, ôm chặt hạt thông trong tay, được Bạch Tĩnh Văn bắt được, sờ sờ an ủi.
"Thiếu gia, anh thường ném nó như vậy sẽ dọa nó sợ !" Viên Cổn Cổn thở dài nhẹ nhõm một hơi, không vui chu miệng nhìn Hắc Viêm Triệt.
"Còn một lần nửa, tôi sẽ không ném nó." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
"Trực tiếp bóp chết." Hăc Viêm Triệt căm giận nói, nói xong hừ lạnh một tiếng xoay người đi vào phòng sách.
Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh, cực kỳ buồn bực.
"Còn không theo?" Một tiếng rống truyền đến, người nào đó ‘sử dụng tính chất nô lệ’ đi theo.
Á Tư nhìn nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Nhã Tư, nhỏ giọng nói "Thấy không, đây là ghen."
Nhã Tư nhìn nhìn anh ta, không nói gì. . . . . .
Bạch Nhã Văn đồng tình vuốt ve thân thể nhỏ mềm mại của Tiểu B, đứa nhỏ đáng thương, em càng bị áp chế lại càng hăng a. . . . . .
----------------
8 giờ 15 phút tối, một tiếng hét chói tai vọng khắp nhà lớn họ Hắc, Hắc Viêm Triệt mở mắt tim, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng, tiếng hét này là cơm nắm . . .
Viên Cổn Cổn ngồi xổm ở cửa, không dám tin cảnh tượng trước mắt, một cái sóc bị người ta dùng dây kẽm gắt gao ghìm chặt cổ, dây kẽm hãm sâu vào trong thịt nó, khiến cho cổ nó hình thành một hình dạng đáng sợ, ánh mắt nó mở rất lớn, chết không nhắm mắt, máu nhuộm đỏ thân thể nó, cũng nhuộm đỏ ánh mắt Viên Cổn Cổn. . . . . .
Hắc Viêm Triệt chạy đến trước mặt cô, nhìn nhìn thứ trong lòng cô, nhếch mày kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro