Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Vẫn không được sao?
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
"Cổn Cổn, cháu có biết tên của cha cháu là gì không?" Khấu Lê Lạc dịu dàng chải tóc giúp cô bé.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi trên ghế tựa, mặc cho Khấu Lê Lạc đùa nghịch tóc của mình, cầm một cây kẹo que trong tay vui vẻ ăn.
"Cháu đã quên, cha chỉ nói qua một lần, cháu chỉ biết cha là cha của cháu a."
"Còn mẹ cháu? Nhớ rõ không?" Khấu Lê Lạc lại vừa nhỏ giọng tự hỏi quên sao? Quên tên cha của mình?
"Nhớ rõ, mẹ cháu gọi là Bàng Đô Đô." Viên Cổn Cổn lại liếm liếm kẹo que trong tay.
"Bàn* Đô Đô? Cháu chắc chắn?" Khấu Lê Lạc có chút nghi ngờ nhìn con bé, trong trăm họ trung quốc có họ Béo* sao?
(*) : Cổn Cổn nói Bàng nhưng Khấu Lê Lạc nghe ra là Bàn (có nghìa là béo)
"Chắc chắn a." Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn cô cười ngọt ngào.
"A. . . . . . Đừng nhúc nhích. . . . . ." Khấu Lê Lạc vội vàng giữ chặt đầu cô bé, sau khi dùng dây thun cột tóc cho cô bé xong, cầm lấy một cái nơ con bướm màu hồng kẹp trên tóc cô bé.cộng’ của mình, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật sự là quá đáng yêu a..., Cổn Cổn. . . . .
Viên Cổn Cổn ôm cổ cô cười ngây ngô, chụt chut...cũng hôn hai cái lên trên mặt cô. . . . . .
Khấu Lê Lạc bế cô bé lên trên đùi, vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt cô bé: "Cổn Cổn ngoan, cháu có thích dì Lê và chú Tước hay không?"
"Thích, hai người đều rất xinh đẹp, Cổn Cổn thích hai người." Viên Cổn Cổn không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
"Vậy Cổn Cổn làm con dâu chúng ta có được hay không?" Khấu Lê Lạc lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé.
"Con dâu?" Viên Cổn Cổn khó hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Đúng, chính là gả cho con trai của dì Lê, cháu nói có được hay không." Khấu Lê Lạc bị bộ dáng nháy mắt của cô bé 'giết' ngay tại chỗ, mức độ yêu thích cô bé ở trong lòng càng tăng lên đến mức không thể tăng nửa.
"Gả?" Viên Cổn Cổn vẫn không hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu. . . . . .
"Chờ sau khi cháu gả cho con trai dì, cháu có thể thường xuyên tới đây chơi a, dì Lê sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu an, còn có thể mua nhiều quần áo đẹp cho cháu mặc, chỉ cần cháu thích cái gì dì Lê cũng có thể tặng cho cháu." Khấu Lê Lạc bỏ ‘mồi’ xuống. . . . . .
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, "Cháu muốn con chó lớn nhà dì a."
Khấu Lê Lạc sửng sốt, "Con chó lớn nào?"
"Chính là con màu trắng, trên người có lốm đốm đen, lông rất thoải má, cái đuôi dài dài to to, màu tròng mắt cũng giống như dì, là con chó lớn cõng cháu ở trên người đến đây, cháu thích, cháu rất thích, nó ở đâu a? Dì Lê" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân , sau đó chờ đợi nhìn Khấu Lê Lạc.
Khấu Lê Lạc cười cười, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, không hiểu biết có thể không biết sợ a, đứa nhỏ ngốc, đó là báo tuyết, không phải chó, mà là báo tuyết. . . . . . . . . . . ."Cổn Cổn thích nó sao? Không sợ nó sao?"
Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, lại lắc lắc đầu "Thích! Không sợ! Nó ở đâu a?"
"Cháu thật sự muốn gặp nó?" Khấu Lê Lạc cười nhẹ, sờ sờ của gò má non mềm của cô bé dịu dàng hỏi.
"Muốn, cháu muốn." Viên Cổn Cổn hưng phấn gật đầu, rất vui vẻ.
"Tốt lắm, dì Lê dẫn cháu đi gặp chó lớn." Khấu Lê Lạc nói xong liền để quả cầu nhỏ trên đuồi lên trên giường, chính mình đứng lên.
Chỉ chốc lát sau, toàn thân Khấu Lê Lạc tản ra ánh sáng màu bạc, chói mắt làm cho người ta không khỏi che mắt, ngay lúc ánh sáng lóe lên chỉ thấy cô quỳ gối trên mặt đất, tay chân thon dài bắt đầu thay đổi, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu, có lẽ là khoảng 3 phút sau. . . . . .
Một con báo tuyết hiện ra trước mắt Viên Cổn Cổn. . . . . . Con ngươi của nó màu tím, quỷ dị mà xinh đẹp, mang theo một cảm giác lạnh lùng xa cách mà lại hấp dẫn người ta muốn tới gần nó. . . . . . Lúc này, nó đang lẳng lặng nhìn quả cầu nhỏ trên giường, muốn biết, cô bé có thật là người thích hợp mà cô chọn hay không. . . . . . . . . . . . Cổn Cổn, đừng làm cho dì thất vọng a. . . . . . . . . . . .
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn 'con chó lớn’ trước mắt, kẹo que trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. . . . . . . . . . . .
Khấu Lê Lạc mất mác nhìn về phía kẹo que. . . . . . Trong con ngươi màu tím lộ ra cô đơn và bi thương. . . . . . Vẫn là. . . . . . Không được sao?
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi trên ghế tựa, mặc cho Khấu Lê Lạc đùa nghịch tóc của mình, cầm một cây kẹo que trong tay vui vẻ ăn.
"Cháu đã quên, cha chỉ nói qua một lần, cháu chỉ biết cha là cha của cháu a."
"Còn mẹ cháu? Nhớ rõ không?" Khấu Lê Lạc lại vừa nhỏ giọng tự hỏi quên sao? Quên tên cha của mình?
"Nhớ rõ, mẹ cháu gọi là Bàng Đô Đô." Viên Cổn Cổn lại liếm liếm kẹo que trong tay.
"Bàn* Đô Đô? Cháu chắc chắn?" Khấu Lê Lạc có chút nghi ngờ nhìn con bé, trong trăm họ trung quốc có họ Béo* sao?
(*) : Cổn Cổn nói Bàng nhưng Khấu Lê Lạc nghe ra là Bàn (có nghìa là béo)
"Chắc chắn a." Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn cô cười ngọt ngào.
"A. . . . . . Đừng nhúc nhích. . . . . ." Khấu Lê Lạc vội vàng giữ chặt đầu cô bé, sau khi dùng dây thun cột tóc cho cô bé xong, cầm lấy một cái nơ con bướm màu hồng kẹp trên tóc cô bé.cộng’ của mình, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật sự là quá đáng yêu a..., Cổn Cổn. . . . .
Viên Cổn Cổn ôm cổ cô cười ngây ngô, chụt chut...cũng hôn hai cái lên trên mặt cô. . . . . .
Khấu Lê Lạc bế cô bé lên trên đùi, vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt cô bé: "Cổn Cổn ngoan, cháu có thích dì Lê và chú Tước hay không?"
"Thích, hai người đều rất xinh đẹp, Cổn Cổn thích hai người." Viên Cổn Cổn không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
"Vậy Cổn Cổn làm con dâu chúng ta có được hay không?" Khấu Lê Lạc lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé.
"Con dâu?" Viên Cổn Cổn khó hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Đúng, chính là gả cho con trai của dì Lê, cháu nói có được hay không." Khấu Lê Lạc bị bộ dáng nháy mắt của cô bé 'giết' ngay tại chỗ, mức độ yêu thích cô bé ở trong lòng càng tăng lên đến mức không thể tăng nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gả?" Viên Cổn Cổn vẫn không hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu. . . . . .
"Chờ sau khi cháu gả cho con trai dì, cháu có thể thường xuyên tới đây chơi a, dì Lê sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu an, còn có thể mua nhiều quần áo đẹp cho cháu mặc, chỉ cần cháu thích cái gì dì Lê cũng có thể tặng cho cháu." Khấu Lê Lạc bỏ ‘mồi’ xuống. . . . . .
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, "Cháu muốn con chó lớn nhà dì a."
Khấu Lê Lạc sửng sốt, "Con chó lớn nào?"
"Chính là con màu trắng, trên người có lốm đốm đen, lông rất thoải má, cái đuôi dài dài to to, màu tròng mắt cũng giống như dì, là con chó lớn cõng cháu ở trên người đến đây, cháu thích, cháu rất thích, nó ở đâu a? Dì Lê" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân , sau đó chờ đợi nhìn Khấu Lê Lạc.
Khấu Lê Lạc cười cười, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, không hiểu biết có thể không biết sợ a, đứa nhỏ ngốc, đó là báo tuyết, không phải chó, mà là báo tuyết. . . . . . . . . . . ."Cổn Cổn thích nó sao? Không sợ nó sao?"
Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, lại lắc lắc đầu "Thích! Không sợ! Nó ở đâu a?"
"Cháu thật sự muốn gặp nó?" Khấu Lê Lạc cười nhẹ, sờ sờ của gò má non mềm của cô bé dịu dàng hỏi.
"Muốn, cháu muốn." Viên Cổn Cổn hưng phấn gật đầu, rất vui vẻ.
"Tốt lắm, dì Lê dẫn cháu đi gặp chó lớn." Khấu Lê Lạc nói xong liền để quả cầu nhỏ trên đuồi lên trên giường, chính mình đứng lên.
Chỉ chốc lát sau, toàn thân Khấu Lê Lạc tản ra ánh sáng màu bạc, chói mắt làm cho người ta không khỏi che mắt, ngay lúc ánh sáng lóe lên chỉ thấy cô quỳ gối trên mặt đất, tay chân thon dài bắt đầu thay đổi, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu, có lẽ là khoảng 3 phút sau. . . . . .
Một con báo tuyết hiện ra trước mắt Viên Cổn Cổn. . . . . . Con ngươi của nó màu tím, quỷ dị mà xinh đẹp, mang theo một cảm giác lạnh lùng xa cách mà lại hấp dẫn người ta muốn tới gần nó. . . . . . Lúc này, nó đang lẳng lặng nhìn quả cầu nhỏ trên giường, muốn biết, cô bé có thật là người thích hợp mà cô chọn hay không. . . . . . . . . . . . Cổn Cổn, đừng làm cho dì thất vọng a. . . . . . . . . . . .
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn 'con chó lớn’ trước mắt, kẹo que trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. . . . . . . . . . . .
Khấu Lê Lạc mất mác nhìn về phía kẹo que. . . . . . Trong con ngươi màu tím lộ ra cô đơn và bi thương. . . . . . Vẫn là. . . . . . Không được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro