Chương 3
Kình Cảnh
2024-08-18 04:44:31
Thanh âm to, đủ để người đứng từ đầu lớp đến cuối lớp nghe thấy.
Chu Thừa đứng cách đó không xa ngẩng đầu.
Trong lòng Vu Du náo loạn một trận, cặp mắt đào hoa kia thật biết cách khiến người ta mê muội.
Lúc này, chủ nhân của cặp mắt đào hoa nhíu mày nhìn về phía Tô Quyền.
"Mỹ nhân tới đây."
Tô Quyền hướng về phía Chu Thừa vẫy tay, Chu Thừa đi tới.
Tô Quyền bắt đầu giải thích cho cô nguồn gốc của cái tên "Mỹ nhân" này.
"Nữ hiệp, cậu có điều không biết, Chu Thừa từ khi còn nhỏ đã nổi tiếng là rất xinh đẹp, nữ nhân so với cậu ấy, cứ phải gọi là thua xa, ngày bé đi nhà trẻ, mấy vai diễn như tiểu thư, công chúa toàn cậu ấy thầu không đó, khi còn bé cũng không ít lần bị bọn con trai hiểu nhầm, ngày học tiểu học còn diễn qua vai công chúa Bạch Tuyết, lên Trung học mấy đứa con trai thích cậu ấy ngày càng nhiều, vừa nãy nói cái tên lưu manh thích cậu ấy không sai, thế nhưng đó không phải là do bị Chu Thừa đánh, là tên lưu manh đó khi đuổi theo Chu Thừa không cẩn thận tự làm mình ngã, kết quả bị ngã gãy chân, vẫn là Chu Thừa của chúng ta tâm địa thiện lương, không quân tâm hiềm khích lúc trước, đưa cậu ta đến bệnh viện."
Tô Quyền giải thích về kết cục của tên lưu manh Tôn Lê vừa nhắc đến.
Tô Quyền còn chưa kịp nói thêm, Chu Thừa đã chạy tới bên cạnh.
"Nào mỹ nhân, giới thiệu cho cậu về nữ hiệp của chúng ta một chút."
Tô Quyền ôm Chu Thừa, nói muốn giới thiệu Vu Du với anh.
"Buông cái tay chó của cậu ra.", Chu Thừa liếc mắt nhìn cái tay đang khoác lên vai mình.
Tô Quyền ngượng ngùng cười một tiếng, bỏ tay xuống, quan sát cẩn thận một chút, mặc dù gầy nhưng cũng coi là nhìn được, sao có thể gọi là tay chó, Tô Quyền vừa muốn phản bác, nhưng vừa nhìn đến bàn tay của Chu Thừa thì lại lập tức ngậm miệng.
"Vu Du?"
Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng người kia, cô liền cảm thấy có loại cảm giác khác thường.
"Là tôi, hôm nay thực sự không cố ý."
Cô đứng lên nói xin lỗi,dù thế nào cũng là lỗi của mình, không nên lột quần người ta trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù cũng không nhìn thấy gì cả.
"Cậu làm tôi trở thành người nổi tiếng của cả trường rồi."
Cặp mắt đào hoa của Chu Thừa nhìn chằm chằm vào cô.
Vu Du lúc này đã rất lúng túng, chỉ có thể tái nhợt, bất lực giải thích: "Thật xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý, với lại cũng đâu chỉ mình cậu trở thành người nổi tiếng."
"Cậu còn biết vậy sao."
Chu Thừa lúc này bụng ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi híp lại.
Vu Du nháy mắt cảm nhận được không khí xung quanh đang có phần lạnh đi, có lẽ là do Chu Thừa cắt đầu đinh, trên người luôn bao trùm cảm giác không dễ chọc, mọi người xung quanh thấy vậy liền lập tức cách xa tám thước.
"Nhưng bên trong có gì tôi cũng chưa nhìn thấy mà."
Chu Thừa đứng cách đó không xa ngẩng đầu.
Trong lòng Vu Du náo loạn một trận, cặp mắt đào hoa kia thật biết cách khiến người ta mê muội.
Lúc này, chủ nhân của cặp mắt đào hoa nhíu mày nhìn về phía Tô Quyền.
"Mỹ nhân tới đây."
Tô Quyền hướng về phía Chu Thừa vẫy tay, Chu Thừa đi tới.
Tô Quyền bắt đầu giải thích cho cô nguồn gốc của cái tên "Mỹ nhân" này.
"Nữ hiệp, cậu có điều không biết, Chu Thừa từ khi còn nhỏ đã nổi tiếng là rất xinh đẹp, nữ nhân so với cậu ấy, cứ phải gọi là thua xa, ngày bé đi nhà trẻ, mấy vai diễn như tiểu thư, công chúa toàn cậu ấy thầu không đó, khi còn bé cũng không ít lần bị bọn con trai hiểu nhầm, ngày học tiểu học còn diễn qua vai công chúa Bạch Tuyết, lên Trung học mấy đứa con trai thích cậu ấy ngày càng nhiều, vừa nãy nói cái tên lưu manh thích cậu ấy không sai, thế nhưng đó không phải là do bị Chu Thừa đánh, là tên lưu manh đó khi đuổi theo Chu Thừa không cẩn thận tự làm mình ngã, kết quả bị ngã gãy chân, vẫn là Chu Thừa của chúng ta tâm địa thiện lương, không quân tâm hiềm khích lúc trước, đưa cậu ta đến bệnh viện."
Tô Quyền giải thích về kết cục của tên lưu manh Tôn Lê vừa nhắc đến.
Tô Quyền còn chưa kịp nói thêm, Chu Thừa đã chạy tới bên cạnh.
"Nào mỹ nhân, giới thiệu cho cậu về nữ hiệp của chúng ta một chút."
Tô Quyền ôm Chu Thừa, nói muốn giới thiệu Vu Du với anh.
"Buông cái tay chó của cậu ra.", Chu Thừa liếc mắt nhìn cái tay đang khoác lên vai mình.
Tô Quyền ngượng ngùng cười một tiếng, bỏ tay xuống, quan sát cẩn thận một chút, mặc dù gầy nhưng cũng coi là nhìn được, sao có thể gọi là tay chó, Tô Quyền vừa muốn phản bác, nhưng vừa nhìn đến bàn tay của Chu Thừa thì lại lập tức ngậm miệng.
"Vu Du?"
Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng người kia, cô liền cảm thấy có loại cảm giác khác thường.
"Là tôi, hôm nay thực sự không cố ý."
Cô đứng lên nói xin lỗi,dù thế nào cũng là lỗi của mình, không nên lột quần người ta trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù cũng không nhìn thấy gì cả.
"Cậu làm tôi trở thành người nổi tiếng của cả trường rồi."
Cặp mắt đào hoa của Chu Thừa nhìn chằm chằm vào cô.
Vu Du lúc này đã rất lúng túng, chỉ có thể tái nhợt, bất lực giải thích: "Thật xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý, với lại cũng đâu chỉ mình cậu trở thành người nổi tiếng."
"Cậu còn biết vậy sao."
Chu Thừa lúc này bụng ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi híp lại.
Vu Du nháy mắt cảm nhận được không khí xung quanh đang có phần lạnh đi, có lẽ là do Chu Thừa cắt đầu đinh, trên người luôn bao trùm cảm giác không dễ chọc, mọi người xung quanh thấy vậy liền lập tức cách xa tám thước.
"Nhưng bên trong có gì tôi cũng chưa nhìn thấy mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro