Nuông Chiều Ngọt Ngào

Thế Giới Thứ Nh...

2024-12-18 04:47:08

Sở Kiều chớp mắt, nhìn vào gương thấy một cô bé với đôi lông mi dày, tay chân ngắn ngủn, nghĩ rằng, hóa ra tất cả đều là thật.

Dù là việc cô là nhân vật trong sách hay việc cô thực sự xuyên không.

Cô đã trở thành một "Sở Kiều" hoàn toàn khác.

Sở Kiều này khác với cô, cô ấy có bố mẹ yêu thương, từ nhỏ sống một cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ.

Tuy nhiên, bố mẹ cô ấy không may gặp tai nạn máy bay, để lại cô ấy một mình.

Theo giải thích của hệ thống dục vọng nữ phụ kích hoạt, hệ thống mà cô bị ràng buộc cũng xuyên vào thế giới ngôn tình. Những thế giới này được hình thành dưới ngòi bút của tác giả, nhưng lại rất không ổn định vì nhiều lý do khác nhau.

Nhiệm vụ của cô là thành công trong việc lật đổ nữ chính, vì vậy cô phải loại bỏ nữ chính, chinh phục nam chính, cách thức chinh phục là theo hướng dẫn của hệ thống- tiếp xúc cơ thể.

【 Hệ thống, ra đây! Nói cho tôi biết như vậy là sao, cơ thể này chỉ mới khoảng 5 tuổi!! 】

Sở Kiều như muốn phát điên lên.

Một người chưa từng có bạn trai, cô mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ vào những đêm cô đơn, lén lút tìm những bộ phim, những bộ tiểu thuyết người lớn để xem, đọc. Ngày cả nhưng món đồ chơi tình dục cô cũng chưa từng mua, chứ đừng nói đến việc thực hành trong thức tế.

【 Ký chủ không cần lo lắng, có nhiều cách để trao đổi dịch cơ thể và tiếp xúc cơ thể, ví dụ như hôn, khẩu giao... 】

Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Sở Kiều càng ngày càng dỏ mặt , vợi vàng ngăn lại.

【stop!Giữa ban ngày ban mặt, đừng có lái xe trong đầu tôi! 】

*lái xe: là một cách nói ẩn dụ, thường được dùng để chỉ việc nói hoặc nghĩ về những điều nhạy cảm.

Sở Kiều dùng đôi tay nhỏ xoa xoa thái dương.

Vì cô đã quyết định, nên nhất định sẽ không hối hận.

Mọi thứ chỉ là nhiệm vụ, cô vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ rằng bản thân nhất định phải tỉnh táo.

Nhận được cốt truyện gốc của thế giới này từ hệ thống, Sở Kiều cảm thấy không nói lên lời.

Thế giới này dựa trên cuốn tiểu thuyết tên là "Chú linh lớn quấy rối tôi" toàn bộ câu chuyện nói về nữ chính Tiểu Kiều Hoa bị nam chính mạnh mẽ quấy rối trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Cô thường không giám đọc những bộ chuyện nói quá rõ về những vấn đề này.

Sau khi đọc lướt qua nhanh chóng, Sở Kiều chỉ nhớ tên và thân phận của nam nữ chính.

Cô không muốn nghiên cứu kỹ các cảnh và các tình tiết trong trong sách mà mình có thể phải đối mặt, nên đã cố tình bỏ qua.



Nữ chính tên là Lý Mộng Nhi, nam chính tên là Sở Mẫn Thâm. Hai người gặp nhau trong thời gian huấn luyện quân sự ở trường trung học phổ thông của nữ chính, một giáo quan huân luyện đẹp trai và một cô học sinh xinh đẹp, tình cảm hai người từ đó mà bùng nổ.

Trong truyền Sở Kiều là cháu gái của nam chính, vì bố mẹ qua đời, cô được chú của mình là Sở Mẫn Thâm nhận nuôi. Cô có tình cảm lệch lạc với chú của mình và thường xuyên tìm cách gây rối chia rẽ tình cảm của chú mình với Lý Mộng Nhi. Vì vậy càng làm nổi bạch lên sự dịu dàng và tốt bụng của Lý Mộng Nhi. Sở Mẫn Thâm ngày càng bất mãn với hành động của cháu gái mình là Sở Kiều. Càng lúc càng yêu Lý Mộng Nhi hơn.

Sở Kiều vẫn đang phàn nàn về cốt truyện cẩu huyết này, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Cô chạy ra mở cửa, trước cả người giúp việc.

Kế thừa ký ức của nữ chủ, Sở Kiều biết rằng hôm qua lẽ ra là ngày bố mẹ cô trở về từ nước ngoài, nhưng cô đã đợi cả đêm mà vẫn không thấy họ trở về.

Ba mẹ cô ấy đã qua đời trong một vụ tại nạn máy bay.

Nhưng cô ấy không biết, vẫn ngốc nghếch ngồi chờ đợi bố mẹ về.

"Bố, mẹ."

Sở Kiều chưa thấy người đã vội hét lớn lên.

Người đến nghe thấy câu đó, khuôn mặt cứng rắn khó giấu nổi được nổi đau và sự mất mát, anh đặt hành lý xuống, một tay bế Sở Kiều lên.

"Kiều Kiều, là chú hai đây."

Sở Kiều nhìn về phái người đàn ông.

Lông mày rậm, sống mũi cao, khuôn mặt điển trai đầy bụi bặm, đôi mắt sắc bén lúc này đã đầy tơ máu.

Đây chính là nam chính, Sở Mẫn Thâm.

Anh chắc hẳn đã nghe được tin, anh trai và chị dâu của mình qua đời, nên mới đến đây.

"Chú hai." Sở Kiều cười dịu dàng, ôm lấy anh.

Chú hai, Kiều Kiều nhớ chú lắm, lâu rồi chú không đến thăm Kiều Kiều!’ Trong ký ức, lần cuối Sở Kiều gặp chú hai đã là một năm trước. Sở Mẫn Thâm thường xuyên ở trong quân đội, rất ít khi về nhà.

"Hôm nay chú hai đến đây, có phải về cùng bố mẹ không?"

"…Kiều Kiều…"

"Bố mẹ cháu, họ… họ…"

Sở Mẫn Thâm, một người đàn ông quyết đoán, lúc này cũng không biết phải nói thế nào để không làm tổn thương đứa trẻ nhỏ bé trong lòng mình.

"Họ làm sao ạ?"

"Chú Kiều vùng vẫy muốn xuống, đầu thò ra ngoài cửa, muốn xem bố mẹ có trốn ở cửa không.



Sở Mẫn Thâm cảm thấy nghẹn ngào, ôm chặt Sở Kiều, "Họ đã đi đến một nơi rất xa, bây giờ chưa thể về được. Kiều Kiều sau này sẽ sống với chú, được không?"

"Họ đi đâu rồi?"

"Bố mẹ không cần Kiều Kiều nữa sao?"

"Kiều Kiều sẽ ngoan, chú ơi, Kiều Kiều sau này sẽ không mua búp bê nữa, Kiều Kiều sẽ ngoan mà."

"Chú nói cho bố mẹ về với Kiều Kiều được không?"

"Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan, tại sao bố mẹ lại không cần Kiều Kiều nữa?"

Ban đầu Sở Kiều chỉ giả vờ lo lắng, nhưng càng nói càng cảm thấy đồng cảm. Những lời này, cô luôn muốn nói với bố mẹ đã bỏ rơi cô năm xưa. Cô là một đứa trẻ rất ngoan, tại sao bố mẹ lại không cần cô? Ở trại trẻ mồ côi cô cũng rất ngoan, tại sao không ai nhận nuôi cô?

Tại sao?

Những giọt nước mắt lớn rơi từ khóe mắt Sở Kiều, rơi xuống cổ Sở Mẫn Thâm, nặng nề, như đập vào tim anh.

"Kiều Kiều ngoan nhất."

"Bố mẹ không bỏ rơi Kiều Kiều."

"Họ chỉ đi đến một nơi rất xa, Kiều Kiều vẫn còn có chú."

"Chú sẽ cùng Kiều Kiều đợi bố mẹ về, được không?"

"Chú bây giờ chỉ có một mình, Kiều Kiều không thương chú sao?"

Trẻ con hay quên, Sở Kiều bây giờ mới 5 tuổi, Sở Mẫn Thâm chỉ có thể dùng cách này để dỗ dành cô.

Anh luôn lăn lộn trong đám đàn ông, đối xử với cấp dưới cũng thẳng thắn, không có gì không thể giải quyết bằng một trận đánh.

Nhưng đối với việc dỗ dành một cô bé xinh xắn, anh thực sự không biết phải làm thế nào.

Sở Kiều khóc rất lâu, trút hết nỗi buồn trong lòng.

Có chút ngại ngùng, mặc dù mang thân xác năm tuổi, nhưng bên trong cô là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, bây giờ khóc lóc như vậy, thật là xấu hổ.

Cô dụi dụi vào bờ vai rộng của Sở Mẫn Thâm.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua kính chiếu lên hai người.

Sở Kiều nghĩ, vòng tay này thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuông Chiều Ngọt Ngào

Số ký tự: 0