Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chân dung của Ô...
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Dùng bữa sáng xong, Khương Mạn đi dạo vài bước trong sân, tâm tình buồn chán đang suy nghĩ lan man thì chợt nhớ tới trước đó nàng nói phải giúp bàn chuyện hôn sự cho Khương Lãng, mà mấy ngày nay tinh thần đều tập trung lên chuyện Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử phải xuất cung nên quên luôn việc này.
Bây giờ Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử không ở đây, vừa lúc để nàng hỏi ý của Khương Lãng thế nào, nếu Khương Lãng đồng ý, nàng sẽ tranh thủ thời gian tìm hiểu khuê tú các nhà xem sao, chờ bao giờ Hoàng thượng trở về liền có thể đề nghị với hắn luôn.
Nghĩ là làm, Khương Mạn sai Vãn Đông chuẩn bị giấy bút, tự mình viết một phong thư rồi sai Tiểu Đậu Tử đưa cho Khương Phù. Kỳ thật nàng muốn gặp mặt trực tiếp hỏi chuyện, nhưng dù sao Khương Lãng cũng là nam nhân, không hợp vào hậu cung, vì vậy nàng chỉ có thể viết thư nhờ Khương Phù hỏi ý của Khương Lãng thế nào.
Tiểu Đậu Tử gửi thư đến tay Khương Phù, Khương Phù đọc xong thì buồn cười, nói: "Cũng không biết đại ca có chịu nổi sự quan tâm này của Mạn nhi không."
Nói xong, Khương Phù gấp thư lại, nói với Tiểu Đậu Tử: "Phiền Đậu công công quay về nói lại với Mạn nhi, vừa hay hôm nay ta không bận việc gì, sẽ đi tìm đại ca hỏi ngay, sau khi nói chuyện với đại ca xong ta sẽ viết thư hồi âm cho Mạn nhi."
Tiểu Đậu Tử cười cáo từ: "Vậy tiểu nhân sẽ về nói chủ tử chờ tin tức của Nghiêm thái thái."
"Ừ." Khương Phù gật đầu, lấy một hà bao từ trong tay nha hoàn đưa cho Tiểu Đậu Tử, nói: "Phiền công công phải đi một chuyến rồi."
Tiểu Đậu Tử liên tục xua tay, "Làm việc cho chủ tử là bổn phận của tiểu nhân, người đừng làm như thế."
Khương Phù cười nói: "Đậu công công khách khí với ta làm gì chứ, ngươi là người bên cạnh Mạn nhi, ta đưa cho ngươi hay đưa cho Mạn nhi đều như nhau cả, ngươi thế này là muốn xa cách với ta sao?"
Khương Phù đã nói như vậy, Tiểu Đậu Tử cũng không từ chối nữa, cười nhận lấy hà bao, nói: "Vậy tiểu nhân xin tạ ơn phần thưởng của Nghiêm thái thái."
Sau khi truyền lại lời của Khương Phù cho Khương Mạn, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nhắc lại chuyện Khương Phù cho hắn hà bao. Nếu là bạc trắng thì cũng thôi, nhưng sau khi hồi cung Tiểu Đậu Tử mới phát hiện hà bao Khương Phù cho hắn không phải là bạc, mà là mười lượng vàng, tương đương với trăm lượng bạc trắng.
Khương Mạn nghe xong, cười nói: "Nếu là phần thưởng của tỷ tỷ thì ngươi cứ nhận đi."
Nghe được lời này của Khương Mạn, Tiểu Đậu Tử an tâm, nói cảm tạ với Khương Mạn xong liền lui xuống.
Ngày hôm sau, thư hồi âm của Khương Phù đã được đưa vào trong cung.
Hôm qua Khương Phù đi tìm Khương Lãng, Khương Lãng nghe được rằng Khương Mạn muốn tính chuyện hôn sự cho hắn thì vừa buồn cười lại vừa cảm động, nhưng hắn cũng không phản cảm gì với chuyện này. Trước đó hắn chưa thành gia không phải vì không muốn, mà là hắn vẫn luôn nuôi ý muốn lập được công lớn, quay về kinh thành trả thù cho mẹ mình, không có thời gian lo liệu chuyện hôn sự. Hơn nữa lúc đó trong tay hắn chẳng có gì, cô gái nào gả cho hắn sẽ phải chịu không ít khổ.
Bây giờ tốt xấu gì hắn cũng là Tuyên Bình Hầu được Hoàng thượng thân phong, mà Khương Văn Diệu cũng không còn nhiều thời gian nữa, Viên thị thì bị Đại Lý Tự bắt vào đại lao vị tội mưu hại chồng, chờ sau thu sẽ xử trảm. Sau đó hắn quả thật có thể lo liệu cho hôn sự của mình rồi.
Nhưng hắn lại không thích cô gái nhà nào cả, nếu Khương Mạn đã hỏi đến chuyện này, hắn sẽ thuận theo mà để Khương Mạn xử lý luôn.
Khương Mạn sau khi đọc thư thấy Khương Lãng nói để nàng toàn quyền quyết định, bản thân không có ý kiến thì nhất thời cảm thấy trách nhiệm mình gánh trên vai rất nặng.
Mấy ngày kế tiếp, Khương Mạn kêu mấy người Vãn Đông sưu tập không ít chân dung các nữ tử, còn cả gia thế và phẩm chất của những người này.
Hôm nay, trong khi lật xem những bức họa mà Vãn Đông mang tới, nàng vô tình gặp phải một người khá quen mặt, Khương Mạn kinh ngạc hỏi Vãn Đông: "Đây là đại tiểu thư Ôn Vũ Vi của nhà Võ An Hầu sao?"
Vãn Đông gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy, hội săn mùa thu năm ngoái chủ tử đã từng gặp rồi."
Khương Mạn gật đầu, "Hôn sự của Ôn tiểu thư vẫn chưa được quyết định sao?" Nàng nhớ rõ lúc ấy Vãn Đông có nhắc qua lão phu nhân nhà Võ An Hầu bởi vì chuyện hôn sự của Ôn Vũ Vi mới quay về kinh, bây giờ đã qua hơn một năm, sao hôn sự của Ôn Vũ Vi vẫn chưa được bàn xong chứ?
Vãn Đông thở dài, nói: "Ôn tiểu thư cũng là một người đáng thương, hôn sự của nàng ấy cũng là bị thay đổi bất ngờ. Vốn Võ An Hầu lão phu nhân nhìn trúng đích tôn nhà Khang Lạc Bá, Khang Lạc Bá phu nhân có giao tình không tồi với Võ An Hầu lão phu nhân, hơn nữa cũng rất vừa ý Ôn Vũ Vi. Kết quả Khang Lạc Bá thế tử phu nhân nhảy vào giữa, trực tiếp bàn bạc hôn sự với kế mẫu của Ôn Vũ Vi, tác hợp cho con trai mình và kế muội của Ôn Vũ Vi, lúc Võ An Hầu lão phu nhân và Khang Lạc Bá phu nhân biết chuyện này thì chuyện đã định rồi, bọn họ cũng không làm được gì nữa."
"Sau đó, Võ An Hầu lão phu nhân lại nhìn trúng đứa con trai thứ tư của Trung Nghĩa Hầu. Trung Nghĩa Hầu và Trung Nghĩa Hầu lão phu nhân đều đã đồng ý mối hôn sự này, kết quả Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại sống chết không đồng ý. Sau này Võ An Hầu lão phu nhân cũng tìm ra được nguyên nhân vì sao Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại không chịu, là bởi vì bà ta đi tham gia yến hội bên ngoài vô tình nghe được người ta nói là tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo cứng đầu, không nghe quản giáo, sợ là cưới người vợ như vậy vào cửa sẽ không quản được."
"Mà người nói tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo khó chiều không ai khác ngoài Võ An Hầu phu nhân. Sau khi Võ An Hầu lão phu nhân biết chuyện thì quát mắng con dâu một hồi, nhưng cũng chẳng được tích sự gì, tin tức đã truyền xa, hôn sự của Ôn đại tiểu thư đã khó tìm nay lại càng gian nan, Võ An Hầu lão phu nhân cũng tức đến đổ bệnh."
"Võ An Hầu phu nhân bệnh một lần đã hơn nửa năm, sau khi bà bị bệnh cũng không còn ai quan tâm đến hôn sự của Ôn đại tiểu thư nữa."
Nói tới đây, Vãn Đông dừng một chút, sửa lời, "Cũng không phải là không ai quan tâm, thật ra Võ An Hầu phu nhân muốn tự mình làm chủ, nhưng lão phu nhân nhà họ nhất quyết không chịu đồng ý."
Khương Mạn nghe vậy thì hỏi một câu trúng ngay chỗ hiểm: "Hôn sự mà Võ An Hầu phu nhân tìm không ổn sao?" Nếu không tại sao bà ta năm lần bảy lượt muốn phá hôn sự của Ôn Vũ Vi, đến lúc lão phu nhân bị bệnh đột nhiên bà ta lại có lòng tốt?
"Chủ tử liệu sự như thần." Vãn Đông nói: "Võ An Hầu phu nhân muốn gả Ôn đại tiểu thư cho một đứa cháu nhà mẹ đẻ bà ta. Đứa cháu kia chẳng được cái gì tốt, ăn chơi lêu lổng thì không thiếu thứ gì, còn chưa thành thân mà di nương trong phòng đã xếp thành hàng, nghe nói còn có người là nữ tử thanh lâu được hắn ta đưa về, nếu biết chuyện thì có ai chịu gả con gái cho một người như vậy chứ?"
"Thế là Võ An Hầu phu nhân cùng tẩu tử của bà ta liền đánh chủ ý lên người Ôn Vũ Vi. Trước đó Võ An Hầu phu nhân đã thuyết phục được Võ An Hầu chấp nhận mối hôn sự này, vẫn là lão phu nhân lấy cái chết ra dọa, nói nếu bọn họ thật sự gả Ôn Vũ Vi qua đó bà sẽ treo cổ trước cổng lớn hầu phủ, mới ép được Võ An Hầu từ chối mối hôn sự này."
Bây giờ Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử không ở đây, vừa lúc để nàng hỏi ý của Khương Lãng thế nào, nếu Khương Lãng đồng ý, nàng sẽ tranh thủ thời gian tìm hiểu khuê tú các nhà xem sao, chờ bao giờ Hoàng thượng trở về liền có thể đề nghị với hắn luôn.
Nghĩ là làm, Khương Mạn sai Vãn Đông chuẩn bị giấy bút, tự mình viết một phong thư rồi sai Tiểu Đậu Tử đưa cho Khương Phù. Kỳ thật nàng muốn gặp mặt trực tiếp hỏi chuyện, nhưng dù sao Khương Lãng cũng là nam nhân, không hợp vào hậu cung, vì vậy nàng chỉ có thể viết thư nhờ Khương Phù hỏi ý của Khương Lãng thế nào.
Tiểu Đậu Tử gửi thư đến tay Khương Phù, Khương Phù đọc xong thì buồn cười, nói: "Cũng không biết đại ca có chịu nổi sự quan tâm này của Mạn nhi không."
Nói xong, Khương Phù gấp thư lại, nói với Tiểu Đậu Tử: "Phiền Đậu công công quay về nói lại với Mạn nhi, vừa hay hôm nay ta không bận việc gì, sẽ đi tìm đại ca hỏi ngay, sau khi nói chuyện với đại ca xong ta sẽ viết thư hồi âm cho Mạn nhi."
Tiểu Đậu Tử cười cáo từ: "Vậy tiểu nhân sẽ về nói chủ tử chờ tin tức của Nghiêm thái thái."
"Ừ." Khương Phù gật đầu, lấy một hà bao từ trong tay nha hoàn đưa cho Tiểu Đậu Tử, nói: "Phiền công công phải đi một chuyến rồi."
Tiểu Đậu Tử liên tục xua tay, "Làm việc cho chủ tử là bổn phận của tiểu nhân, người đừng làm như thế."
Khương Phù cười nói: "Đậu công công khách khí với ta làm gì chứ, ngươi là người bên cạnh Mạn nhi, ta đưa cho ngươi hay đưa cho Mạn nhi đều như nhau cả, ngươi thế này là muốn xa cách với ta sao?"
Khương Phù đã nói như vậy, Tiểu Đậu Tử cũng không từ chối nữa, cười nhận lấy hà bao, nói: "Vậy tiểu nhân xin tạ ơn phần thưởng của Nghiêm thái thái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi truyền lại lời của Khương Phù cho Khương Mạn, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nhắc lại chuyện Khương Phù cho hắn hà bao. Nếu là bạc trắng thì cũng thôi, nhưng sau khi hồi cung Tiểu Đậu Tử mới phát hiện hà bao Khương Phù cho hắn không phải là bạc, mà là mười lượng vàng, tương đương với trăm lượng bạc trắng.
Khương Mạn nghe xong, cười nói: "Nếu là phần thưởng của tỷ tỷ thì ngươi cứ nhận đi."
Nghe được lời này của Khương Mạn, Tiểu Đậu Tử an tâm, nói cảm tạ với Khương Mạn xong liền lui xuống.
Ngày hôm sau, thư hồi âm của Khương Phù đã được đưa vào trong cung.
Hôm qua Khương Phù đi tìm Khương Lãng, Khương Lãng nghe được rằng Khương Mạn muốn tính chuyện hôn sự cho hắn thì vừa buồn cười lại vừa cảm động, nhưng hắn cũng không phản cảm gì với chuyện này. Trước đó hắn chưa thành gia không phải vì không muốn, mà là hắn vẫn luôn nuôi ý muốn lập được công lớn, quay về kinh thành trả thù cho mẹ mình, không có thời gian lo liệu chuyện hôn sự. Hơn nữa lúc đó trong tay hắn chẳng có gì, cô gái nào gả cho hắn sẽ phải chịu không ít khổ.
Bây giờ tốt xấu gì hắn cũng là Tuyên Bình Hầu được Hoàng thượng thân phong, mà Khương Văn Diệu cũng không còn nhiều thời gian nữa, Viên thị thì bị Đại Lý Tự bắt vào đại lao vị tội mưu hại chồng, chờ sau thu sẽ xử trảm. Sau đó hắn quả thật có thể lo liệu cho hôn sự của mình rồi.
Nhưng hắn lại không thích cô gái nhà nào cả, nếu Khương Mạn đã hỏi đến chuyện này, hắn sẽ thuận theo mà để Khương Mạn xử lý luôn.
Khương Mạn sau khi đọc thư thấy Khương Lãng nói để nàng toàn quyền quyết định, bản thân không có ý kiến thì nhất thời cảm thấy trách nhiệm mình gánh trên vai rất nặng.
Mấy ngày kế tiếp, Khương Mạn kêu mấy người Vãn Đông sưu tập không ít chân dung các nữ tử, còn cả gia thế và phẩm chất của những người này.
Hôm nay, trong khi lật xem những bức họa mà Vãn Đông mang tới, nàng vô tình gặp phải một người khá quen mặt, Khương Mạn kinh ngạc hỏi Vãn Đông: "Đây là đại tiểu thư Ôn Vũ Vi của nhà Võ An Hầu sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vãn Đông gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy, hội săn mùa thu năm ngoái chủ tử đã từng gặp rồi."
Khương Mạn gật đầu, "Hôn sự của Ôn tiểu thư vẫn chưa được quyết định sao?" Nàng nhớ rõ lúc ấy Vãn Đông có nhắc qua lão phu nhân nhà Võ An Hầu bởi vì chuyện hôn sự của Ôn Vũ Vi mới quay về kinh, bây giờ đã qua hơn một năm, sao hôn sự của Ôn Vũ Vi vẫn chưa được bàn xong chứ?
Vãn Đông thở dài, nói: "Ôn tiểu thư cũng là một người đáng thương, hôn sự của nàng ấy cũng là bị thay đổi bất ngờ. Vốn Võ An Hầu lão phu nhân nhìn trúng đích tôn nhà Khang Lạc Bá, Khang Lạc Bá phu nhân có giao tình không tồi với Võ An Hầu lão phu nhân, hơn nữa cũng rất vừa ý Ôn Vũ Vi. Kết quả Khang Lạc Bá thế tử phu nhân nhảy vào giữa, trực tiếp bàn bạc hôn sự với kế mẫu của Ôn Vũ Vi, tác hợp cho con trai mình và kế muội của Ôn Vũ Vi, lúc Võ An Hầu lão phu nhân và Khang Lạc Bá phu nhân biết chuyện này thì chuyện đã định rồi, bọn họ cũng không làm được gì nữa."
"Sau đó, Võ An Hầu lão phu nhân lại nhìn trúng đứa con trai thứ tư của Trung Nghĩa Hầu. Trung Nghĩa Hầu và Trung Nghĩa Hầu lão phu nhân đều đã đồng ý mối hôn sự này, kết quả Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại sống chết không đồng ý. Sau này Võ An Hầu lão phu nhân cũng tìm ra được nguyên nhân vì sao Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại không chịu, là bởi vì bà ta đi tham gia yến hội bên ngoài vô tình nghe được người ta nói là tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo cứng đầu, không nghe quản giáo, sợ là cưới người vợ như vậy vào cửa sẽ không quản được."
"Mà người nói tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo khó chiều không ai khác ngoài Võ An Hầu phu nhân. Sau khi Võ An Hầu lão phu nhân biết chuyện thì quát mắng con dâu một hồi, nhưng cũng chẳng được tích sự gì, tin tức đã truyền xa, hôn sự của Ôn đại tiểu thư đã khó tìm nay lại càng gian nan, Võ An Hầu lão phu nhân cũng tức đến đổ bệnh."
"Võ An Hầu phu nhân bệnh một lần đã hơn nửa năm, sau khi bà bị bệnh cũng không còn ai quan tâm đến hôn sự của Ôn đại tiểu thư nữa."
Nói tới đây, Vãn Đông dừng một chút, sửa lời, "Cũng không phải là không ai quan tâm, thật ra Võ An Hầu phu nhân muốn tự mình làm chủ, nhưng lão phu nhân nhà họ nhất quyết không chịu đồng ý."
Khương Mạn nghe vậy thì hỏi một câu trúng ngay chỗ hiểm: "Hôn sự mà Võ An Hầu phu nhân tìm không ổn sao?" Nếu không tại sao bà ta năm lần bảy lượt muốn phá hôn sự của Ôn Vũ Vi, đến lúc lão phu nhân bị bệnh đột nhiên bà ta lại có lòng tốt?
"Chủ tử liệu sự như thần." Vãn Đông nói: "Võ An Hầu phu nhân muốn gả Ôn đại tiểu thư cho một đứa cháu nhà mẹ đẻ bà ta. Đứa cháu kia chẳng được cái gì tốt, ăn chơi lêu lổng thì không thiếu thứ gì, còn chưa thành thân mà di nương trong phòng đã xếp thành hàng, nghe nói còn có người là nữ tử thanh lâu được hắn ta đưa về, nếu biết chuyện thì có ai chịu gả con gái cho một người như vậy chứ?"
"Thế là Võ An Hầu phu nhân cùng tẩu tử của bà ta liền đánh chủ ý lên người Ôn Vũ Vi. Trước đó Võ An Hầu phu nhân đã thuyết phục được Võ An Hầu chấp nhận mối hôn sự này, vẫn là lão phu nhân lấy cái chết ra dọa, nói nếu bọn họ thật sự gả Ôn Vũ Vi qua đó bà sẽ treo cổ trước cổng lớn hầu phủ, mới ép được Võ An Hầu từ chối mối hôn sự này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro