Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chơi cờ

Dương A Trạch

2024-10-14 13:33:09

Chuyện mà Khương Mạn đã thật sự quyết định rồi thì những người khác rất khó để thay đổi suy nghĩ của nàng.

Liễm Thu cùng Vãn Đông không khuyên được Khương Mạn, cuối cùng Khương Mạn vẫn tìm ra được thất vải Tùng Giang trắng từ trong kho ra, chẳng qua là lúc chuẩn bị cắt thì Khương Mạn gặp khó khăn, nàng không biết cỡ chân của Vĩnh An đế to nhỏ thế nào.

Nếu có thể lấy được một đôi vớ cũ của Vĩnh An đế làm mẫu thì tốt, bất quá nàng cũng không biết tìm thứ này ở đâu.

Cũng may, chân Vĩnh An đế khá lớn, trong lòng nàng đại khái hiểu rõ, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thôi có lẽ sẽ có một ít sai số.

Thôi, cho dù thế nào thì cứ làm trước đã, nếu không vừa thì nói sau.

Suy nghĩ xong xuôi Khương Mạn liền động thủ, hiếm lắm mới thấy Khương Mạn chuyên cần một lần, chỉ mất hai ngày liền làm xong đôi vớ. Khương Mạn hết sức chú tâm làm đôi vớ này, không chỉ đường chỉ đều và đẹp, bên trên còn thêu hoa văn màu vàng sậm.

Liễm Thu và Vãn Đông nhìn đôi vớ trong tay Khương Mạn, cũng có chút kinh diễm, không thể không nói chủ tử các nàng làm đôi vớ kia quả thật rất tốt.

Bản thân Khương Mạn cũng rất hài lòng, nàng lật qua lật lại nhìn đôi vớ trong tay, chỉ là không biết kích cỡ có vừa không, quay đầu để Vĩnh An đế thử xem thế nào.

Đã mấy ngày rồi Vĩnh An đế không tới Ngọc Phù uyển, theo lý mà nói có lẽ hắn cũng nên tới đây rồi.

Khương Mạn nghĩ không sai, ngày hôm sau Vĩnh An đế đã tới Ngọc Phù uyển, mấy ngày nay hắn có chút bận rộn, dùng xong bữa tối mới tới đây, lúc hắn tới Khương Mạn đang tự mình chơi cờ, bất quá những con cờ trên bàn cờ có chút lung tung.

Vĩnh An đế nhìn bàn cờ với những quân cờ đen trắng giống như là tiện tay để bừa, khóe miệng giật giật một cái, "Ái phi đây là đang nghiêm túc đánh cờ? Không phải là bày qua loa cho vui?"

Khương Mạn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Thần thiếp chính là tùy tiện hạ cờ."

Thật ra thì Vĩnh An đế cũng không đoán sai, Khương Mạn nói là đánh cờ, nhưng thực chất chỉ là tiện tay bày cho vui, tự mình đánh cờ cũng là một loại tiêu khiển khi rảnh rỗi, hoàn toàn không cần phải phí tâm tư.

Vĩnh An đế do dự một lát, mở miệng hỏi: "Nếu không hay là ái phi bồi trẫm chơi một ván?" Hắn có hơi muốn biết tiểu phi tần này sẽ chơi cờ thành cái dạng gì.

Khương Mạn nóng lòng muốn thử, "Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng học chơi cờ từ tiền bối kỳ thánh Vân Sơ Tử đúng không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vĩnh An đế gật đầu, "Vân Sơ Tử quả thực có từng dạy trẫm đánh cờ." Chỉ là không bao lâu sau Vân Sơ Tử bị hắn đánh bại, cũng không có mặt mũi dạy hắn nữa.

"Vậy thì Hoàng thượng phải thủ hạ lưu tình, đừng để thần thiếp thua quá khó coi." Khương Mạn nói.

Vĩnh An đế thầm nghĩ cái này có hơi khó.

Hai người vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn cờ, Vĩnh An đế nhường Khương Mạn dùng quân đen đi trước, Khương Mạn cũng không từ chối, lấy một quân cờ đen để vào góc phải.

Vĩnh An đế vốn không quá chăm chú, hắn cảm thấy với tài chơi cờ của nàng nếu hắn quá dụng tâm chơi thì có hơi khi dễ người khác.

Nhưng chơi một hồi hắn mới phát hiện nàng cũng có hai phần mánh khóe, vì vậy hắn cũng dùng hai phần tâm tư, cuối cùng lại phát hiện hai phần tâm tư đó còn chưa đủ, lại dùng tới ba phần tâm tư.

Nhiều năm như vậy, người có thể khiến hắn chơi cờ tốn trên năm phần tâm tư cũng không nhiều, trong cung cũng chỉ có Tương Mỹ nhân kỳ nghệ khá hơn một chút, khiến lúc đánh cờ hắn phải tốn đến ba bốn phần tâm tư, không nghĩ tới kỳ nghệ của Khương Tiệp dư cũng không tệ.

Ván cờ kết thúc, Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn, hiếu kỳ hỏi: "Kỳ nghệ của ái phi không tồi, sao trước đó tự chơi lại thành cái bộ dạng đó?"

Khương Mạn thản nhiên đáp: "Tự mình đánh cờ thì dùng đầu óc làm gì? Đương nhiên là chỉ nghĩ quân cờ đó nên bày ở đâu thôi." Có lúc nàng còn dùng mấy quân cờ này bày thành hình bông hoa nữa.

Vĩnh An đế bị thái độ đương nhiên của Khương Mạn làm mơ hồ, vui thú tự mình đánh cờ chẳng lẽ không phải là nhìn xem mình có thể đánh đến đâu sao? Tùy tiện bày cờ không dùng đầu óc là có ý gì?

Vĩnh An đế lắc đầu một cái, cũng không tranh cãi vấn đề này với nàng, mà cười nói: "Ái phi bồi trẫm chơi một ván nữa, nếu ái phi thắng trẫm, trẫm có thể đáp ứng một yêu cầu của nàng."

Khương Mạn không mắc lừa, không hài lòng nói: "Hoàng thượng đây là khi dễ thần thiếp, với kỳ nghệ của thần thiếp làm sao có thể so với Hoàng thượng chứ?"

Vĩnh An đế cười nói: "Sao ái phi lại tự ti thế chứ? Trẫm cảm thấy ái phi vẫn có khả năng thắng trẫm mà."

Khương Mạn lắc đầu nói: "Thần thiếp không phải là không tự tin, thần thiếp là tự biết mình, lấy kỳ nghệ bây giờ của thần thiếp mà nói thì khả năng thắng được Hoàng thượng là cực kỳ nhỏ, nếu muốn thắng được Hoàng thượng, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Vĩnh An đế hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trừ phi Hoàng thượng cố ý để thua thần thiếp." Khương Mạn nói.

Vĩnh An đế lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Cái này không thể được, ái phi thắng trẫm bằng thực lực mới có ý nghĩa, không phải sao?"

"Ai!" Khương Mạn nghe vậy thở dài một cái, nói: "Nhìn thế này xem ra là thần thiếp chẳng có cơ hội nào khiến Hoàng thượng đáp ứng yêu cầu của thần thiếp rồi."

"Ái phi không cần nản chí." Vĩnh An đế suy nghĩ một chút, nói: "Thế này đi, trẫm sửa lại lời này một chút, chỉ cần có một ngày ái phi đánh cờ thắng trẫm, trẫm sẽ đáp ứng một yêu cầu của ái phi, thế có được không? Như vậy chỉ cần ái phi rèn luyện kỳ nghệ thật tốt, nói không chừng ngày nào đó có thể thắng trẫm đó."

Khương Mạn cười gật đầu, "Vậy sau này thần thiếp nhất định sẽ rèn luyện kỳ nghệ thật tốt."

Đồng ý là đồng ý, nhưng Khương Mạn cũng không có tâm tư thắng Vĩnh An đế một ván cờ, trước không nói thiên hạ này không có mấy người có thể chơi cờ thắng Vĩnh An đế, ngay cả kỳ thánh Vân Sơ Tử cũng thua dưới tay Vĩnh An đế, huống gì là nàng. Thế mới nói để Vĩnh An đế đáp ứng một yêu cầu chẳng khác nào cầm khoai lang bỏng tay.

Nếu yêu cầu nàng đưa ra quá đơn giản người ta lại nghĩ nàng không coi trọng, nếu yêu cầu nàng nói quá khó khăn lại thành nàng quá mức tham lam, dù sao cái yêu cầu này nói thế nào cũng không thích hợp, vậy tại sao nàng phải phí tâm tư cố gắng thắng chứ.

Bất quá, nếu đã đáp ứng với Vĩnh An đế thì sau này phải thật sự rèn tốt kỳ nghệ, sau này nàng đánh cờ cũng phải bỏ thêm chút tâm tư mới được, không thể để Vĩnh An đế mỗi lần đánh cờ với nàng phát hiện ra kỳ nghệ của nàng không tiến bộ chút nào.

Khương Mạn chơi hai ván cờ với Vĩnh An đế xong thì dừng lại, Vĩnh An đế tới đây lúc này nhất định là tối nay muốn ngủ lại Ngọc Phù uyển.

Thấy sắp qua giờ thìn, Vãn Đông cùng Triệu Toàn Phúc ở trong phòng hầu hạ, Liễm Thu thì đi chuẩn bị phòng tắm.

Sau khi chuẩn bị đồ xong, Vĩnh An đế tắm, vốn là Khương Mạn hầu hạ một bên lại bị Vĩnh An đế kéo vào thùng nước tắm. Thùng tắm ở Ngọc Phù uyển cũng không coi là lớn, hai người cùng ngồi trong đó, Khương Mạn chỉ có thể dựa gần vào người Vĩnh An đế.

Lồng ngực dưới lòng bàn tay rất ấm áp, Khương Mạn bối rối không biết nên để bàn tay nóng bừng ở đâu.

"Hoàng thượng..." Mặt Khương Mạn đỏ tới mang tai kêu nhẹ một tiếng.

"Ừ?" Tay Vĩnh An đế vuốt ve cơ thể Khương Mạn, lại khẽ cắn vào tai nàng.

Trong chốc lát trong phòng liền vang lên tiếng rên khẽ và tiếng thở gấp, Vãn Đông cùng Liễm Thu đứng ngoài cửa vừa đỏ mặt nhưng cũng rất cao hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Số ký tự: 0