Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Đại Công chúa c...
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Giang Quý phi dùng sức vần vò tờ giấy trong tay, trong lòng hoang mang, bây giờ nàng nên làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để bị nhốt trong Trường Xuân Cung này cả đời sao?
Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được cách nào hay ho, Giang Quý phi đề bút viết một bức thư hồi âm cho Anh Quốc công. Trong thư đầu tiên nàng nhận sai, nói bản thân không nên không nghe lời, nhất thời kích động mà hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, sau đó lại nhờ Anh Quốc công nghĩ cách giúp nàng, nàng không muốn cả đời bị nhốt trong Trường Xuân Cung, chỉ cần ông giúp nàng lần này, sau này nàng nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không tùy tiện hành động nữa.
Tại Anh Quốc công phủ, Anh Quốc công đọc xong thư của Giang Quý phi, lắc lắc đầu để lại lên bàn.
Anh Quốc công thế tử đứng trước bàn hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ nói gì vậy?"
Anh Quốc công bất mãn nói: "Còn có thể nói gì nữa, trừ nhờ ta nghĩ cách thì nó còn nói được cái gì? Bây giờ mới biết sai, sao lúc hành động không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay đi?"
Nam Man quốc sẽ sớm khai chiến với Đại Cảnh. Hiện giờ Đại Cảnh không có tướng tài có thể dẫn binh đánh giặc, đến lúc đó chắc chắn Vĩnh An đế phải dựa vào Anh Quốc công phủ bọn họ. Nếu muốn bọn họ an tâm xuất chinh ra trận thì Vĩnh An đế chắc chắn phải hứa cho bọn họ chút lợi ích gì đó. Bây giờ hắn đã là Quốc công nhất đẳng, con gái hắn cũng đã là Quý phi, hắn chỉ cần nhân cơ hội đưa ra yêu cầu lập Giang Quý phi làm hậu, tám phần là Vĩnh An đế sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ thì sao? Vĩnh An đế nắm được nhược điểm Giang Quý phi mưu hại hoàng tự, hắn còn có lập trường gì mà đòi vị trí Hoàng hậu nữa?
Anh Quốc công thế tử nhíu mày lo lắng, nói với Anh Quốc công: "Phụ thân, người nói xem có phải Hoàng thượng đã sớm đoán được tính toán của chúng ta nên mới lấy nhược điểm của tỷ tỷ làm đòn phủ đầu không?"
"Thế thì đã sao?" Anh Quốc công bình tĩnh nói: "Nếu không phải do tỷ tỷ ngươi hồ đồ, cho dù Hoàng thượng đã biết trước tính toán của chúng ta thì cũng chỉ có thể thuận theo thôi."
Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Anh Quốc công thế tử nghe vậy, nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tỷ tỷ được, nếu không phải Hoàng thượng chậm chạp không muốn phong tỷ tỷ làm Hoàng hậu thì tỷ ấy cũng sẽ không làm ra chuyện như thế. Theo con thấy, chỉ sợ là Hoàng thượng không muốn nhìn con gái của Anh Quốc công phủ chúng ta trở thành Hoàng hậu thôi. Cho dù tỷ tỷ không nhất thời xúc động, đến lúc đó sự việc cũng sẽ không thuận lợi như chúng ta đã nghĩ đâu."
Anh Quốc công nhíu mày trầm tư.
Thấy vậy, Anh Quốc công thế tử tiếp tục nói: "Phụ thân, người Giang gia ta vì Đại Cảnh mà vào sinh ra tử, nhưng Hoàng thượng ngay cả hậu vị cũng không muốn để cho con gái Giang gia. Con thấy Hoàng thượng sợ là đã có những suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ với Giang gia ta rồi. Bây giờ trong triều không còn ai có thể dẫn binh đánh giặc nên Hoàng thượng không thể động đến nhà ta, nhưng nếu có tướng tài có thể đảm đương thì sợ là Hoàng thượng sẽ không buông tha cho Giang gia chúng ta đâu. Phụ thân, người phải sớm tính toán mới được."
Anh Quốc công liếc mắt nhìn con trai mình một cái, nói: "Có phải Khang vương lại liên hệ với con không?"
Anh Quốc công thế tử bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, đúng lý hợp tình mà nói: "Vâng, Khang vương đã nhận lời còn, chỉ cần chúng ta đứng về phía hắn, chờ bao giờ thành công sẽ cưới tiểu muội vào cung làm Hoàng hậu. Một bên là có sẵn hậu vị, một bên là hao hết tâm tư cũng chưa chắc lấy được hậu vị, nên chọn thế nào, phụ thân hẳn là hiểu rõ."
Anh Quốc công không nói gì, Anh Quốc công thế tử nhìn ra ông đã dao động, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Phụ thân, người nghĩ xem, cho dù chúng ta hao tâm tổn trí đưa tỷ tỷ lên hậu vị, nhưng với tuổi tác của tỷ tỷ bây giờ muốn sinh được hoàng tử có bao nhiêu cơ hội? Cho dù tỷ tỷ có thể nhận nuôi con của phi tần khác, nhưng đứa nhỏ đó cũng không chảy dòng máu của Giang gia ta, cho dù hắn lên làm Hoàng đế thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?"
"Nhưng tiểu muội thì không như vậy. Bây giờ em ấy đang tuổi xuân xanh, lớn lên cũng không kém gì tỷ tỷ, lại có chúng ta làm hậu thuẫn, sau khi gả cho Khang vương nhất định rất nhanh đã có thể sinh con trai, tương lai... Người ngồi trên vị trí kia chắc chắn sẽ là người mang huyết mạch của Giang gia ta."
Anh Quốc công trầm mặc nghe xong, phất phất tay bảo Anh Quốc công thế tử đi xuống, nói: "Từ từ để ta suy nghĩ lại đã."
Anh Quốc công thế tử biết đây là hắn đã thuyết phục được cha rồi, hắn cũng không nhiều lời nữa, gật gật đầu, nói: "Vậy phụ thân cứ suy nghĩ thật kỹ, con lui xuống trước."
Cái chết của Mạnh Tiệp dư và lệnh phạt Giang Quý phi dường như đều không ảnh hưởng gì đến Khương Mạn. Sau khi vào tháng tám, thời tiết ở kinh thành dần trở lạnh, Khương Mạn cũng không cả ngày ngồi lì trong Vân Hoa Cung như trước nữa.
Ngày hôm đó, Khương Mạn nhớ ra đã lâu không gặp thái hậu, liền đưa Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung.
Vào Từ Ninh Cung, còn chưa nhìn thấy mặt thái hậu nhưng Khương Mạn đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của bà, cùng với đó là câu hỏi mang cảm giác vui mừng: "Con nói thật sao?"
Đáp lời lại là tiếng của một nam nhân, thanh âm của người này cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, nói: "Không dám gạt Thái hậu nương nương, thần đã mời thái y xem qua, sau khi xác định mới dám đến đây báo tin cho Thái hậu nương nương."
"Tốt, tốt, tốt." Thái hậu nói "tốt" tận ba lần, có thể thấy được là cực kỳ vui vẻ.
Cung nữ canh cửa thấy Khương Mạn dẫn Nhị Hoàng tử đến đây liền muốn đi vào bẩm báo, Khương Mạn thấy thái hậu ở bên trong đang cao hứng liền ngăn tiểu cung nữ lại, "Ta đến phòng bên đợi một lát, chờ chốc nữa lại đến thỉnh an nương nương cũng được."
Tiểu cung nữ cũng không kiên trì, bên trong có nam nhân lạ, bây giờ Khương Chiêu viện đi vào quả thật có hơi không thích hợp. Vì vậy, tiểu cung nữ dẫn Khương Mạn và Nhị Hoàng tử đến trắc điện, mang điểm tâm trà bánh lên cho Khương Mạn rồi nói: "Chiêu viện nương nương và Nhị Hoàng tử uống chút trà, ăn chút điểm tâm ạ."
Khương Mạn gật gật đầu, lại có chút tò mò hỏi tiểu cung nữ: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là ai thế? Hình như thái hậu nương nương rất cao hứng thì phải."
Tiểu cung nữ cũng không giấu Khương Mạn, cười nói: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là phò mã gia, Đại Công chúa có thai, phò mã gia tiến cung báo tin vui cho thái hậu nương nương."
Khương Mạn nghe vậy nở nụ cười, "Chuyện này quả thật là chuyện vui lớn, chẳng trách thái hậu nương nương lại vui vẻ đến vậy. Ta đến đúng lúc thật, lát nữa phải chúc mừng thái hậu nương nương mới được."
Nhị Hoàng tử ngồi một bên ăn điểm tâm, nghe Khương Mạn nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không biết bé nghe có hiểu không. Khương Mạn nhìn bộ dáng đáng yêu của Nhị Hoàng tử, nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé, ôn nhu nói: "Giác nhi, đại tỷ tỷ của con có tiểu bảo bảo rồi đó."
"Bảo bảo?" Nhị Hoàng tử lặp lại.
"Đúng vậy, tiểu bảo bảo." Khương Mạn gật đầu nói: "Con sắp thành tiểu cữu cữu rồi, đại tỷ tỷ thương con như thế, về sau con phải bảo vệ cháu trai nhé."
Nhị Hoàng tử dường như nghe hiểu lời Khương Mạn, gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng, bảo vệ."
Khương Mạn ngồi ở trắc điện không lâu thì phò mã gia đã rời Từ Ninh Cung, có cung nữ lại đây mời Khương Mạn cùng Nhị Hoàng tử đến gặp thái hậu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được cách nào hay ho, Giang Quý phi đề bút viết một bức thư hồi âm cho Anh Quốc công. Trong thư đầu tiên nàng nhận sai, nói bản thân không nên không nghe lời, nhất thời kích động mà hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, sau đó lại nhờ Anh Quốc công nghĩ cách giúp nàng, nàng không muốn cả đời bị nhốt trong Trường Xuân Cung, chỉ cần ông giúp nàng lần này, sau này nàng nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không tùy tiện hành động nữa.
Tại Anh Quốc công phủ, Anh Quốc công đọc xong thư của Giang Quý phi, lắc lắc đầu để lại lên bàn.
Anh Quốc công thế tử đứng trước bàn hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ nói gì vậy?"
Anh Quốc công bất mãn nói: "Còn có thể nói gì nữa, trừ nhờ ta nghĩ cách thì nó còn nói được cái gì? Bây giờ mới biết sai, sao lúc hành động không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay đi?"
Nam Man quốc sẽ sớm khai chiến với Đại Cảnh. Hiện giờ Đại Cảnh không có tướng tài có thể dẫn binh đánh giặc, đến lúc đó chắc chắn Vĩnh An đế phải dựa vào Anh Quốc công phủ bọn họ. Nếu muốn bọn họ an tâm xuất chinh ra trận thì Vĩnh An đế chắc chắn phải hứa cho bọn họ chút lợi ích gì đó. Bây giờ hắn đã là Quốc công nhất đẳng, con gái hắn cũng đã là Quý phi, hắn chỉ cần nhân cơ hội đưa ra yêu cầu lập Giang Quý phi làm hậu, tám phần là Vĩnh An đế sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ thì sao? Vĩnh An đế nắm được nhược điểm Giang Quý phi mưu hại hoàng tự, hắn còn có lập trường gì mà đòi vị trí Hoàng hậu nữa?
Anh Quốc công thế tử nhíu mày lo lắng, nói với Anh Quốc công: "Phụ thân, người nói xem có phải Hoàng thượng đã sớm đoán được tính toán của chúng ta nên mới lấy nhược điểm của tỷ tỷ làm đòn phủ đầu không?"
"Thế thì đã sao?" Anh Quốc công bình tĩnh nói: "Nếu không phải do tỷ tỷ ngươi hồ đồ, cho dù Hoàng thượng đã biết trước tính toán của chúng ta thì cũng chỉ có thể thuận theo thôi."
Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Anh Quốc công thế tử nghe vậy, nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tỷ tỷ được, nếu không phải Hoàng thượng chậm chạp không muốn phong tỷ tỷ làm Hoàng hậu thì tỷ ấy cũng sẽ không làm ra chuyện như thế. Theo con thấy, chỉ sợ là Hoàng thượng không muốn nhìn con gái của Anh Quốc công phủ chúng ta trở thành Hoàng hậu thôi. Cho dù tỷ tỷ không nhất thời xúc động, đến lúc đó sự việc cũng sẽ không thuận lợi như chúng ta đã nghĩ đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Quốc công nhíu mày trầm tư.
Thấy vậy, Anh Quốc công thế tử tiếp tục nói: "Phụ thân, người Giang gia ta vì Đại Cảnh mà vào sinh ra tử, nhưng Hoàng thượng ngay cả hậu vị cũng không muốn để cho con gái Giang gia. Con thấy Hoàng thượng sợ là đã có những suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ với Giang gia ta rồi. Bây giờ trong triều không còn ai có thể dẫn binh đánh giặc nên Hoàng thượng không thể động đến nhà ta, nhưng nếu có tướng tài có thể đảm đương thì sợ là Hoàng thượng sẽ không buông tha cho Giang gia chúng ta đâu. Phụ thân, người phải sớm tính toán mới được."
Anh Quốc công liếc mắt nhìn con trai mình một cái, nói: "Có phải Khang vương lại liên hệ với con không?"
Anh Quốc công thế tử bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, đúng lý hợp tình mà nói: "Vâng, Khang vương đã nhận lời còn, chỉ cần chúng ta đứng về phía hắn, chờ bao giờ thành công sẽ cưới tiểu muội vào cung làm Hoàng hậu. Một bên là có sẵn hậu vị, một bên là hao hết tâm tư cũng chưa chắc lấy được hậu vị, nên chọn thế nào, phụ thân hẳn là hiểu rõ."
Anh Quốc công không nói gì, Anh Quốc công thế tử nhìn ra ông đã dao động, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Phụ thân, người nghĩ xem, cho dù chúng ta hao tâm tổn trí đưa tỷ tỷ lên hậu vị, nhưng với tuổi tác của tỷ tỷ bây giờ muốn sinh được hoàng tử có bao nhiêu cơ hội? Cho dù tỷ tỷ có thể nhận nuôi con của phi tần khác, nhưng đứa nhỏ đó cũng không chảy dòng máu của Giang gia ta, cho dù hắn lên làm Hoàng đế thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?"
"Nhưng tiểu muội thì không như vậy. Bây giờ em ấy đang tuổi xuân xanh, lớn lên cũng không kém gì tỷ tỷ, lại có chúng ta làm hậu thuẫn, sau khi gả cho Khang vương nhất định rất nhanh đã có thể sinh con trai, tương lai... Người ngồi trên vị trí kia chắc chắn sẽ là người mang huyết mạch của Giang gia ta."
Anh Quốc công trầm mặc nghe xong, phất phất tay bảo Anh Quốc công thế tử đi xuống, nói: "Từ từ để ta suy nghĩ lại đã."
Anh Quốc công thế tử biết đây là hắn đã thuyết phục được cha rồi, hắn cũng không nhiều lời nữa, gật gật đầu, nói: "Vậy phụ thân cứ suy nghĩ thật kỹ, con lui xuống trước."
Cái chết của Mạnh Tiệp dư và lệnh phạt Giang Quý phi dường như đều không ảnh hưởng gì đến Khương Mạn. Sau khi vào tháng tám, thời tiết ở kinh thành dần trở lạnh, Khương Mạn cũng không cả ngày ngồi lì trong Vân Hoa Cung như trước nữa.
Ngày hôm đó, Khương Mạn nhớ ra đã lâu không gặp thái hậu, liền đưa Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung.
Vào Từ Ninh Cung, còn chưa nhìn thấy mặt thái hậu nhưng Khương Mạn đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của bà, cùng với đó là câu hỏi mang cảm giác vui mừng: "Con nói thật sao?"
Đáp lời lại là tiếng của một nam nhân, thanh âm của người này cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, nói: "Không dám gạt Thái hậu nương nương, thần đã mời thái y xem qua, sau khi xác định mới dám đến đây báo tin cho Thái hậu nương nương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tốt, tốt, tốt." Thái hậu nói "tốt" tận ba lần, có thể thấy được là cực kỳ vui vẻ.
Cung nữ canh cửa thấy Khương Mạn dẫn Nhị Hoàng tử đến đây liền muốn đi vào bẩm báo, Khương Mạn thấy thái hậu ở bên trong đang cao hứng liền ngăn tiểu cung nữ lại, "Ta đến phòng bên đợi một lát, chờ chốc nữa lại đến thỉnh an nương nương cũng được."
Tiểu cung nữ cũng không kiên trì, bên trong có nam nhân lạ, bây giờ Khương Chiêu viện đi vào quả thật có hơi không thích hợp. Vì vậy, tiểu cung nữ dẫn Khương Mạn và Nhị Hoàng tử đến trắc điện, mang điểm tâm trà bánh lên cho Khương Mạn rồi nói: "Chiêu viện nương nương và Nhị Hoàng tử uống chút trà, ăn chút điểm tâm ạ."
Khương Mạn gật gật đầu, lại có chút tò mò hỏi tiểu cung nữ: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là ai thế? Hình như thái hậu nương nương rất cao hứng thì phải."
Tiểu cung nữ cũng không giấu Khương Mạn, cười nói: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là phò mã gia, Đại Công chúa có thai, phò mã gia tiến cung báo tin vui cho thái hậu nương nương."
Khương Mạn nghe vậy nở nụ cười, "Chuyện này quả thật là chuyện vui lớn, chẳng trách thái hậu nương nương lại vui vẻ đến vậy. Ta đến đúng lúc thật, lát nữa phải chúc mừng thái hậu nương nương mới được."
Nhị Hoàng tử ngồi một bên ăn điểm tâm, nghe Khương Mạn nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không biết bé nghe có hiểu không. Khương Mạn nhìn bộ dáng đáng yêu của Nhị Hoàng tử, nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé, ôn nhu nói: "Giác nhi, đại tỷ tỷ của con có tiểu bảo bảo rồi đó."
"Bảo bảo?" Nhị Hoàng tử lặp lại.
"Đúng vậy, tiểu bảo bảo." Khương Mạn gật đầu nói: "Con sắp thành tiểu cữu cữu rồi, đại tỷ tỷ thương con như thế, về sau con phải bảo vệ cháu trai nhé."
Nhị Hoàng tử dường như nghe hiểu lời Khương Mạn, gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng, bảo vệ."
Khương Mạn ngồi ở trắc điện không lâu thì phò mã gia đã rời Từ Ninh Cung, có cung nữ lại đây mời Khương Mạn cùng Nhị Hoàng tử đến gặp thái hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro