Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Giao cho Nội Vụ...
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Vãn Đông liếc nhìn tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất, nói với Liễm Thu: "Nghe lời chủ tử."
Liễm Thu biết bản thân không thông minh như Vãn Đông, nếu Vãn Đông đã nói vậy, chứng tỏ không phải chủ tử mềm lòng nên mới giao cung nữ kia cho Thi Bảo lâm.
Nếu không phải mềm lòng, vậy chủ tử chắc chắn sẽ có suy nghĩ riêng, vì vậy Liễm Thu không nói thêm gì nữa.
Sau khi trở lại Vân Hoa Cung, trước tiên Liễm Thu tìm người chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Khương Mạn tắm rửa thay đồ xong lại đi tìm Vân thái y.
Tuy rằng có thể là do cô nghĩ quá, hộp phấn thơm kia cũng chỉ là phấn thơm bình thường, Khương Mạn cũng không khó chịu chỗ nào, nhưng cẩn tắc vô áy náy, để Vân thái y xem qua một lần các nàng cũng yên tâm hơn.
Vân thái y nghe nói Vân Hoa Cung mời thái y thì không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng xách hòm thuốc đi luôn.
Bắt mạch cho Khương Mạn xong, lại xem xét hộp phấn thơm Liễm Thu đưa, Vân thái y nói: "Chỉ là một hộp phấn thơm bình thường, không có thứ gì linh tinh bậy bạ cả, Chiêu viện nương nương và đứa nhỏ trong bụng đều ổn, không cần lo lắng."
Vân thái y vừa dứt lời, Khương Mạn, Liễm Thu và Vãn Đông còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng thông truyền của tiểu thái giám, Vĩnh An đế đã tới.
Khương Mạn vội dẫn Liễm Thu và Vãn Đông nghênh giá, Vĩnh An đế không để mọi người quỳ xuống đã tiến lên kéo Khương Mạn đánh giá nàng một vòng, nói: "Trẫm nghe nói có cung nữ không hiểu chuyện va phải nàng, nàng truyền thái y thế này có phải là khó chịu chỗ nào không?"
Khương Mạn nghe vậy trong lòng mềm như ngâm nước, thanh âm nói chuyện cũng ngọt như đường, ôn nhu đáp: "Hoàng thượng đừng lo lắng, thần thiếp không sao cả, tiểu cung nữ kia đã bị Liễm Thu và Vãn Đông ngăn lại, cũng không có va vào người thần thiếp. Là Liễm Thu và Vãn Đông lo lắng quá nên mới mời Vân thái y đến bắt mạch cho yên tâm."
Vĩnh An đế nâng tay vuốt ve khuôn mặt Khương Mạn, nói: "Không sao là tốt rồi."
Vĩnh An đế đã tới rồi liền dứt khoát ở lại Vân Hoa Cung chơi hai ván cờ với Khương Mạn, lại chơi đùa với Nhị Hoàng tử một lát, ở Vân Hoa Cung dùng xong bữa trưa mới rời đi.
Từ sau khi Vãn Đông đưa người về Ngưng Hương các Thi Bảo lâm có chút lo sợ, sau khi nghe tin Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung lại càng bất an hơn. Nàng gọi cung nữ đã va phải Khương Mạn đến hỏi vài lần, muốn xác định rằng nàng ta chỉ là không cẩn thận nên mới đụng trúng Khương Mạn, chứ không phải có ý đồ gì khác.
Tuy rằng tiểu cung nữ cam đoan rất nhiều lần rằng chỉ là bản thân vội vàng nên mới suýt chút nữa va vào Khương Mạn, nhưng Thi Bảo lâm vẫn không an tâm.
Nàng vốn muốn trực tiếp đến Vân Hoa Cung giải thích với Khương Mạn, lại lo lắng Vĩnh An đế đang ở đây, khiến người khác nghĩ nàng cố tình chọn lúc này để qua đó.
Thi Bảo lâm đợi đến tận khi Vĩnh An đế đã rời khỏi Vân Hoa Cung liền dẫn người đi luôn. Đáng tiếc lúc nàng đến nơi thì Khương Mạn đã đi ngủ, mỗi ngày Khương Mạn đều có thói quen ngủ trưa, sau khi mang thai thì càng không thể bỏ qua giấc ngủ này.
Vãn Đông thấy Thi Bảo lâm đến, khách khí mời Thi Bảo lâm đi về trước, chờ bao giờ Khương Mạn tỉnh dậy nàng sẽ báo lại với Khương Mạn, nhưng Thi Bảo lâm vẫn một mực kiên trì muốn ở lại Vân Hoa Cung chờ Khương Mạn dậy, Vãn Đông thấy vậy cũng không khuyên nữa.
Khương Mạn ngủ khoảng một canh giờ, sau khi tỉnh dậy nghe nói Thi Bảo lâm tự mình đến đây nhận lỗi với nàng thì suy nghĩ một lát rồi thu dọn chuẩn bị gặp Thi Bảo lâm.
Thi Bảo lâm vừa thấy Khương Mạn liền hành lễ, "Muội muội cố ý tới đây để nhận lỗi với Khương tỷ tỷ, đều do muội không biết cách quản giáo hạ nhân, mới để bọn họ hành xử lỗ mãng, thiếu chút nữa là đụng phải Khương tỷ tỷ. Mặc dù tỷ tỷ đại nhân đại lượng không muốn truy cứu, nhưng thật sự lòng muội khó yên. Tuy nói tiểu cung nữ kia là người hầu hạ bên người muội, nhưng nàng ta làm việc hấp tấp như vậy, thiếu chút nữa là đả thương tỷ tỷ, muội nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem cho tỷ xử lí muội mới có thể yên tâm."
Nói xong Thi Bảo lâm chỉ tiểu cung nữ đang đứng sau mình, nói: "Ta đã đưa người đến đây, Khương tỷ tỷ không cần nể mặt muội, cần xử trí thế nào thì hãy xử trí thế ấy."
Khương Mạn chậm rãi gạt từng lá trà trong chén, chờ Thi Bảo lâm nói xong, nàng cười cười, cũng không cự tuyệt mà nói: "Nếu Thi muội muội đã nói vậy, ta cũng không làm khó Thi Bảo lâm nữa. Chẳng qua dù sao người này cũng là người trong cung của muội, nếu ta đứng ra xử lý khó tránh người khác nói ta quản nhiều. Thi muội muội cứ trực tiếp đưa người về Nội Vụ Phủ đi, quy tắc ở Nội Vụ Phủ thế nào thì cứ để Nội Vụ Phủ giải quyết."
Thi Bảo lâm gật đầu đáp lời: "Khương tỷ tỷ nói đúng, là muội muội suy nghĩ không chu toàn, muội sẽ đưa người này đến Nội Vụ Phủ."
Sau khi Thi Bảo lâm sai người của mình đưa cung nữ kia đến Nội Vụ Phủ, nàng vốn muốn ở lại Vân Hoa Cung một lát để lôi kéo quan hệ với Khương Mạn, nhưng Khương Mạn lại trực tiếp bưng trà tiễn khách, Thi Bảo lâm cũng không còn cách nào khác mà phải đi về.
Tề Đại Trung ở Nội Vụ Phủ vốn không để ý tiểu cung nữ bên người Thi Bảo lâm phạm sai lầm bị trả về, nhưng khi nghe nói tiểu cung nữ này xém chút là đụng phải Khương Chiêu viện đang mang thai thì coi trọng hẳn lên.
Tề Đại Trung tự mình đi gặp tiểu cung nữ kia, cũng hỏi nàng ta không ít câu hỏi. Sau đó Triệu Toàn Phúc đến Nội Vụ Phủ, bảo hắn rằng Hoàng thượng muốn hắn tự mình điều tra chuyện này, lúc đó hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó bản thân đã tự mình đi thẩm vấn cung nữ kia, những gì cần hỏi đều đã hỏi rõ ràng.
Tiểu cung nữ kia quả thật không có vấn đề gì, chỉ là nàng ta bị người khác lợi dụng, thời điểm nàng ta xuất hiện trong vườn hoa nhỏ kia cũng là bẫy do ai đó sắp đặt trước.
Vì vậy, nói tiểu cung nữ này có tội thì sai nhưng bảo vô tội thì cũng không đúng.
"Người đứng sau là ai?" Triệu Toàn Phúc hỏi.
Tề Đại Trung nói: "Bề ngoài thì Sở Bảo lâm có vẻ đáng nghi nhất, cung nữ kia vốn có thể rời khỏi vườn hoa sớm hơn, nhưng Sở Bảo lâm lại tìm cớ giữ nàng ta lại một lát, hơn nữa nàng ta đau bụng cũng là vì một tách trà của Sở Bảo lâm."
Triệu Toàn Phúc nghe vậy, nói: "Vậy có nghĩa là sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài?"
Tề Đại Trung gật đầu, sau đó đáp: "Thời gian có hơi gấp, trước mắt cũng chỉ hỏi được có vậy, để sau này thẩm vấn lại rồi từ từ thu thập manh mối tiếp."
Triệu Toàn Phúc đã nhận được thông tin mình cần liền trở về Càn Ninh Cung tường thuật lại hết tất cả những gì vừa nghe.
Vĩnh An đế nghe xong, thản nhiên gật đầu, phân phó: "Thi Bảo lâm, Sở Bảo lâm phạt cấm túc ba tháng, trừ bổng lộc nửa năm."
"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp lời, sau đó cho người đến chỗ Sở Bảo lâm và Thi Bảo lâm truyền khẩu dụ.
Khương Mạn ở Vân Hoa Cung nghe tin Sở Bảo lâm và Thi Bảo lâm bị phạt cấm túc ba tháng và trừ bổng lộc nửa năm thì nở một nụ cười.
"Chủ tử, người còn cười được!" Liễm Thu nhắc: "Hoàng thượng chắc chắn không vô duyên vô cớ mà phạt bọn họ, chắc chắn là do bọn họ cố tình để tiểu cung nữ kia va vào người chủ tử. Nếu tiểu cung nữ kia thật sự đụng phải người thì hậu quả sẽ ra sao chứ? Hoàng thượng phạt bọn họ có ba tháng cấm túc thật đúng là lời cho các nàng mà."
Liễm Thu biết bản thân không thông minh như Vãn Đông, nếu Vãn Đông đã nói vậy, chứng tỏ không phải chủ tử mềm lòng nên mới giao cung nữ kia cho Thi Bảo lâm.
Nếu không phải mềm lòng, vậy chủ tử chắc chắn sẽ có suy nghĩ riêng, vì vậy Liễm Thu không nói thêm gì nữa.
Sau khi trở lại Vân Hoa Cung, trước tiên Liễm Thu tìm người chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Khương Mạn tắm rửa thay đồ xong lại đi tìm Vân thái y.
Tuy rằng có thể là do cô nghĩ quá, hộp phấn thơm kia cũng chỉ là phấn thơm bình thường, Khương Mạn cũng không khó chịu chỗ nào, nhưng cẩn tắc vô áy náy, để Vân thái y xem qua một lần các nàng cũng yên tâm hơn.
Vân thái y nghe nói Vân Hoa Cung mời thái y thì không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng xách hòm thuốc đi luôn.
Bắt mạch cho Khương Mạn xong, lại xem xét hộp phấn thơm Liễm Thu đưa, Vân thái y nói: "Chỉ là một hộp phấn thơm bình thường, không có thứ gì linh tinh bậy bạ cả, Chiêu viện nương nương và đứa nhỏ trong bụng đều ổn, không cần lo lắng."
Vân thái y vừa dứt lời, Khương Mạn, Liễm Thu và Vãn Đông còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng thông truyền của tiểu thái giám, Vĩnh An đế đã tới.
Khương Mạn vội dẫn Liễm Thu và Vãn Đông nghênh giá, Vĩnh An đế không để mọi người quỳ xuống đã tiến lên kéo Khương Mạn đánh giá nàng một vòng, nói: "Trẫm nghe nói có cung nữ không hiểu chuyện va phải nàng, nàng truyền thái y thế này có phải là khó chịu chỗ nào không?"
Khương Mạn nghe vậy trong lòng mềm như ngâm nước, thanh âm nói chuyện cũng ngọt như đường, ôn nhu đáp: "Hoàng thượng đừng lo lắng, thần thiếp không sao cả, tiểu cung nữ kia đã bị Liễm Thu và Vãn Đông ngăn lại, cũng không có va vào người thần thiếp. Là Liễm Thu và Vãn Đông lo lắng quá nên mới mời Vân thái y đến bắt mạch cho yên tâm."
Vĩnh An đế nâng tay vuốt ve khuôn mặt Khương Mạn, nói: "Không sao là tốt rồi."
Vĩnh An đế đã tới rồi liền dứt khoát ở lại Vân Hoa Cung chơi hai ván cờ với Khương Mạn, lại chơi đùa với Nhị Hoàng tử một lát, ở Vân Hoa Cung dùng xong bữa trưa mới rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau khi Vãn Đông đưa người về Ngưng Hương các Thi Bảo lâm có chút lo sợ, sau khi nghe tin Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung lại càng bất an hơn. Nàng gọi cung nữ đã va phải Khương Mạn đến hỏi vài lần, muốn xác định rằng nàng ta chỉ là không cẩn thận nên mới đụng trúng Khương Mạn, chứ không phải có ý đồ gì khác.
Tuy rằng tiểu cung nữ cam đoan rất nhiều lần rằng chỉ là bản thân vội vàng nên mới suýt chút nữa va vào Khương Mạn, nhưng Thi Bảo lâm vẫn không an tâm.
Nàng vốn muốn trực tiếp đến Vân Hoa Cung giải thích với Khương Mạn, lại lo lắng Vĩnh An đế đang ở đây, khiến người khác nghĩ nàng cố tình chọn lúc này để qua đó.
Thi Bảo lâm đợi đến tận khi Vĩnh An đế đã rời khỏi Vân Hoa Cung liền dẫn người đi luôn. Đáng tiếc lúc nàng đến nơi thì Khương Mạn đã đi ngủ, mỗi ngày Khương Mạn đều có thói quen ngủ trưa, sau khi mang thai thì càng không thể bỏ qua giấc ngủ này.
Vãn Đông thấy Thi Bảo lâm đến, khách khí mời Thi Bảo lâm đi về trước, chờ bao giờ Khương Mạn tỉnh dậy nàng sẽ báo lại với Khương Mạn, nhưng Thi Bảo lâm vẫn một mực kiên trì muốn ở lại Vân Hoa Cung chờ Khương Mạn dậy, Vãn Đông thấy vậy cũng không khuyên nữa.
Khương Mạn ngủ khoảng một canh giờ, sau khi tỉnh dậy nghe nói Thi Bảo lâm tự mình đến đây nhận lỗi với nàng thì suy nghĩ một lát rồi thu dọn chuẩn bị gặp Thi Bảo lâm.
Thi Bảo lâm vừa thấy Khương Mạn liền hành lễ, "Muội muội cố ý tới đây để nhận lỗi với Khương tỷ tỷ, đều do muội không biết cách quản giáo hạ nhân, mới để bọn họ hành xử lỗ mãng, thiếu chút nữa là đụng phải Khương tỷ tỷ. Mặc dù tỷ tỷ đại nhân đại lượng không muốn truy cứu, nhưng thật sự lòng muội khó yên. Tuy nói tiểu cung nữ kia là người hầu hạ bên người muội, nhưng nàng ta làm việc hấp tấp như vậy, thiếu chút nữa là đả thương tỷ tỷ, muội nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem cho tỷ xử lí muội mới có thể yên tâm."
Nói xong Thi Bảo lâm chỉ tiểu cung nữ đang đứng sau mình, nói: "Ta đã đưa người đến đây, Khương tỷ tỷ không cần nể mặt muội, cần xử trí thế nào thì hãy xử trí thế ấy."
Khương Mạn chậm rãi gạt từng lá trà trong chén, chờ Thi Bảo lâm nói xong, nàng cười cười, cũng không cự tuyệt mà nói: "Nếu Thi muội muội đã nói vậy, ta cũng không làm khó Thi Bảo lâm nữa. Chẳng qua dù sao người này cũng là người trong cung của muội, nếu ta đứng ra xử lý khó tránh người khác nói ta quản nhiều. Thi muội muội cứ trực tiếp đưa người về Nội Vụ Phủ đi, quy tắc ở Nội Vụ Phủ thế nào thì cứ để Nội Vụ Phủ giải quyết."
Thi Bảo lâm gật đầu đáp lời: "Khương tỷ tỷ nói đúng, là muội muội suy nghĩ không chu toàn, muội sẽ đưa người này đến Nội Vụ Phủ."
Sau khi Thi Bảo lâm sai người của mình đưa cung nữ kia đến Nội Vụ Phủ, nàng vốn muốn ở lại Vân Hoa Cung một lát để lôi kéo quan hệ với Khương Mạn, nhưng Khương Mạn lại trực tiếp bưng trà tiễn khách, Thi Bảo lâm cũng không còn cách nào khác mà phải đi về.
Tề Đại Trung ở Nội Vụ Phủ vốn không để ý tiểu cung nữ bên người Thi Bảo lâm phạm sai lầm bị trả về, nhưng khi nghe nói tiểu cung nữ này xém chút là đụng phải Khương Chiêu viện đang mang thai thì coi trọng hẳn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Đại Trung tự mình đi gặp tiểu cung nữ kia, cũng hỏi nàng ta không ít câu hỏi. Sau đó Triệu Toàn Phúc đến Nội Vụ Phủ, bảo hắn rằng Hoàng thượng muốn hắn tự mình điều tra chuyện này, lúc đó hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó bản thân đã tự mình đi thẩm vấn cung nữ kia, những gì cần hỏi đều đã hỏi rõ ràng.
Tiểu cung nữ kia quả thật không có vấn đề gì, chỉ là nàng ta bị người khác lợi dụng, thời điểm nàng ta xuất hiện trong vườn hoa nhỏ kia cũng là bẫy do ai đó sắp đặt trước.
Vì vậy, nói tiểu cung nữ này có tội thì sai nhưng bảo vô tội thì cũng không đúng.
"Người đứng sau là ai?" Triệu Toàn Phúc hỏi.
Tề Đại Trung nói: "Bề ngoài thì Sở Bảo lâm có vẻ đáng nghi nhất, cung nữ kia vốn có thể rời khỏi vườn hoa sớm hơn, nhưng Sở Bảo lâm lại tìm cớ giữ nàng ta lại một lát, hơn nữa nàng ta đau bụng cũng là vì một tách trà của Sở Bảo lâm."
Triệu Toàn Phúc nghe vậy, nói: "Vậy có nghĩa là sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài?"
Tề Đại Trung gật đầu, sau đó đáp: "Thời gian có hơi gấp, trước mắt cũng chỉ hỏi được có vậy, để sau này thẩm vấn lại rồi từ từ thu thập manh mối tiếp."
Triệu Toàn Phúc đã nhận được thông tin mình cần liền trở về Càn Ninh Cung tường thuật lại hết tất cả những gì vừa nghe.
Vĩnh An đế nghe xong, thản nhiên gật đầu, phân phó: "Thi Bảo lâm, Sở Bảo lâm phạt cấm túc ba tháng, trừ bổng lộc nửa năm."
"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp lời, sau đó cho người đến chỗ Sở Bảo lâm và Thi Bảo lâm truyền khẩu dụ.
Khương Mạn ở Vân Hoa Cung nghe tin Sở Bảo lâm và Thi Bảo lâm bị phạt cấm túc ba tháng và trừ bổng lộc nửa năm thì nở một nụ cười.
"Chủ tử, người còn cười được!" Liễm Thu nhắc: "Hoàng thượng chắc chắn không vô duyên vô cớ mà phạt bọn họ, chắc chắn là do bọn họ cố tình để tiểu cung nữ kia va vào người chủ tử. Nếu tiểu cung nữ kia thật sự đụng phải người thì hậu quả sẽ ra sao chứ? Hoàng thượng phạt bọn họ có ba tháng cấm túc thật đúng là lời cho các nàng mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro