Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Hội săn mùa thu
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Khương Văn Diệu lắc đầu: “Nếu như hai đứa con gái kia của ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa Chỉ nhi thì tốt rồi.”
Nói xong, Khương Văn Diệu lại nhắc nhở Khương Chỉ: “Thời gian này con cứ ở lại đây đi. Nếu Bạch gia là vì sợ tỷ tỷ con giận chó đánh mèo nên mới viết hưu thư, vậy để mẹ con nghĩ cách viết tấm thiệp gửi vào cung xin gặp tỷ tỷ con. Nếu nó không trách con, Bạch gia tự nhiên sẽ đón con về thôi.”
Khương Chỉ nghe vậy liền hành lễ tạ ơn: “Nữ nhi cảm ơn phụ thân. Đều tại con vô dụng, không giúp được gì cho phụ thân, lại còn khiến phụ thân phải nhọc lòng vì con.”
Khương Văn Diệu khoát tay, nói: “Ta là cha của con, cha quan tâm con gái là chuyện đương nhiên rồi.”
Khương Văn Diệu nghĩ nếu hắn nói vậy Khương Chỉ sẽ càng cảm động hơn, ai ngờ trên mặt Khương Chỉ lại mang theo vài phần lo lắng.
“Chỉ nhi, con đang lo chuyện gì?” Khương Văn Diệu nhíu mày hỏi.
“Nếu tỷ tỷ không muốn tha thứ cho nữ nhi thì sao? Dù sao trước kia tỷ ấy vẫn hay ghen tị vì con được phụ thân yêu quý hơn, hiện tại...” Khương Chỉ nói xong lại chán nản lắc đầu, “Hay là thôi bỏ đi, lỡ tỷ ấy không muốn gặp cha mẹ lại khiến hai người đau lòng hơn.”
Viên thị giữ im lặng nãy giờ đột nhiên xen ngang nói: “Chỉ nhi, con nghĩ nhiều rồi. Nói thế nào thì nó và lão gia cũng là quan hệ ruột rà máu mủ, cho dù địa vị của nó cao quý đến đâu thì vẫn phải hiếu kính với người cha này. Con xem có đứa con gái nào lại không quan tâm hỏi han gì đến cha mẹ mình, cha mình muốn gặp còn không chịu gặp? Nếu nó thật sự làm như vậy thì chính là bất hiếu, Ngự Sử sẽ buộc tội nó.”
“Cũng đúng...” Khương Chỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Văn Diệu có chút mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng ta, “Mẹ con nói đúng lắm, việc này con không cần lo, cứ ngồi đấy chờ tin là được.”
Khương gia xảy ra chuyện gì Khương Mạn cũng không biết, nàng chỉ biết là Khương Chỉ đã trở về Khương gia, vậy thì chắc chắn Khương Văn Diệu sẽ đến tìm mình.
Cho nên lúc nhìn thấy Viên thị gửi thiệp nói muốn gặp mình, Khương Mạn một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Chủ tử, người có muốn gặp không?” Liễm Thu hỏi.
Liễm Thu đã hầu hạ bên Khương Mạn nhiều năm như vậy, đã sớm biết chủ tử của mình không thân cận với người trong nhà. Nhưng cho dù không thân thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của Khương Mạn, lúc này tự dưng lại muốn gặp Khương Mạn thì cũng nên xem xét một chút. Nhưng chủ tử mình lại không thèm liếc mắt một cái, có lẽ là không muốn gặp mặt.
Khương Mạn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Tuy bây giờ ta là chiêu viện, nhưng cũng chỉ có mùng một và mười lăm là có thể triệu kiến người nhà. Từ giờ đến mùng một vẫn còn xa, không phải vội.”
Liễm Thu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy trước không hồi đáp lại bọn họ.”
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn gặp lại người Khương gia, hơn nữa vì sao Viên thị muốn gặp nàng bản thân nàng rất rõ ràng, không phải là chuyện của Khương Chỉ thì chắc chắn là vì tiền đồ của Khương Văn Diệu, đầu óc nàng có vấn đề mới đi quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Khương Mạn nghĩ trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ mơ mộng sẽ có cơ hội gặp cô, đến lúc đó lại từ chối thì tuyệt vời.
Hội săn mùa thu năm nay sẽ tổ chức vào hai mốt tháng tám, danh sách phi tần đi theo sẽ được công bố vào ngày mười chín.
Sau khi danh sách được công bố, Khương Mạn mới biết được nàng cũng có tên trong đó. Những phi tần đi theo ngoài nàng ra còn có Giang Quý phi, Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ.
Từ sau tiệc trung thu Khương Mạn không gặp Vĩnh An đế lần nào, nàng vốn tưởng rằng hội săn lần này sẽ không được đi theo, không ngờ cuối cùng tên nàng vẫn nằm trong danh sách.
Xem ra tạm thời nàng không cần lo lắng sẽ bị thất sủng.
Mấy người Liễm Thu Vãn Đông biết được năm nay Khương Mạn có thể tham gia hội săn đều vui mừng hớn hở.
“Nghe nói hội săn rất náo nhiệt, rất nhiều vương công đại thần cũng sẽ dẫn theo gia quyến cùng tham gia, nô tỳ cũng chưa được tham gia hội săn mùa thu bao giờ.” Liễm Thu nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Mạn tham gia hội săn mùa thu, rốt cuộc nó được tổ chức thế nào nàng cũng chưa từng được thấy, nàng cười nói: “Năm nay đưa ngươi và Vãn Đông đi xem xem.” Khương Mạn vốn cũng định để hai người bọn họ đi cùng, giờ thấy Liễm Thu hào hứng như vậy, nàng liền trực tiếp nói luôn làm Liễm Thu càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên Liễm Thu nghe được thì cười hớn hở, “Nô tỳ tạ ơn chủ tử. Chủ tử, người thật là tốt quá đi.”
Vãn Đông cũng rất vui mừng, có được cơ hội xuất cung đi dạo, ai lại tự nguyện ở mãi trong cung chứ. Nàng cũng hào hứng bừng bừng nói: “Chủ tử, người có cưỡi ngựa không? Nếu có cưỡi ngựa thì đến lúc đó mặc bộ đồ màu đỏ kia nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm.”
Liễm Thu cũng gật đầu, “Đúng, đúng, đến lúc đó chủ tử nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất bãi săn.”
Thượng Cung Cục vừa mới gửi đến hai bộ kỵ trang, một bộ màu đỏ, một bộ màu xanh nhạt. Tuy nói hai bộ đều được may khéo léo tinh xảo, Khương Mạn mặc lên đều đẹp, nhưng mặc bộ màu xanh kia lại không có cảm giác kinh diễm.
Khương Mạn khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: “Hai người các ngươi đừng có ở đây nói ngon nói ngọt dỗ ta vui vẻ, đến lúc đó ta sẽ mặc bộ màu xanh nhạt kia, còn bộ màu đỏ thì để lại đây, hơn nữa ta cũng sẽ không cưỡi ngựa.”
“Sao lại thế?” Liễm Thu khó hiểu, “Cho dù chủ tử không cưỡi ngựa cũng có thể mặc bộ kỵ trang màu đỏ kia a, chủ tử mặc màu ấy chắc chắn rất đẹp.”
“Giang Quý phi xuất thân từ nhà võ, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng ta chắc chắn rất tốt, các ngươi nói xem người ta sẽ chọn kỵ trang màu gì?” Khương Mạn nói.
Vãn Đông liền hiểu ra, “Ý của chủ tử là Giang Quý phi nhất định sẽ mặc đồ màu đỏ, người không muốn mặc giống nàng ta?”
Khương Mạn gật đầu. Tính tình Giang Quý phi này vừa kiêu ngạo lại phô trương, quần áo bình thường phần lớn đều là màu đỏ, có lẽ đến lúc tham gia hội săn cũng sẽ không đổi phong cách khác. Nếu đến lúc đó màu quần áo của nàng và Giang Quý phi giống nhau, khó mà biết được Giang Quý phi có nghĩ nàng đang khiêu khích nàng ta không. Bản thân vẫn là mặc màu xanh nhạt cho an toàn.
Hơn nữa, kỳ thật bộ kỵ trang màu xanh nhạt kia cũng không tồi, từng đường kim mũi chỉ thêu bằng chỉ vàng vừa cao nhã lại xa hoa, tuy rằng không gây chú ý như bộ màu đỏ, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Khương Mạn.
Hai người Liễm Thu và Vãn Đông vẫn có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không ngốc đến mức khuyên Khương Mạn đi đối đầu với Giang Quý phi.
Chút nuối tiếc qua đi, Liễm Thu lại hưng phấn trở lại, “Nô tì nghe nói Hoàng thượng cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại, cũng không biết là thật hay giả?”
Khương Mạn cười nói: “Cái này chắc là thật rồi, chuyện cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử đều có thầy dạy riêng mà. Nghe nói trước kia lúc Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, hội săn hàng năm đều đứng thứ nhất.”
Chỉ là lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ, chưa được gặp hắn bao giờ. Mà kể cả nàng có lớn hơn thì với gia thế của nàng cũng không có tư cách tham gia. Cũng may, lần này nàng hẳn là sẽ được chiêm ngưỡng khí thế oai hùng của hắn rồi.
Nói xong, Khương Văn Diệu lại nhắc nhở Khương Chỉ: “Thời gian này con cứ ở lại đây đi. Nếu Bạch gia là vì sợ tỷ tỷ con giận chó đánh mèo nên mới viết hưu thư, vậy để mẹ con nghĩ cách viết tấm thiệp gửi vào cung xin gặp tỷ tỷ con. Nếu nó không trách con, Bạch gia tự nhiên sẽ đón con về thôi.”
Khương Chỉ nghe vậy liền hành lễ tạ ơn: “Nữ nhi cảm ơn phụ thân. Đều tại con vô dụng, không giúp được gì cho phụ thân, lại còn khiến phụ thân phải nhọc lòng vì con.”
Khương Văn Diệu khoát tay, nói: “Ta là cha của con, cha quan tâm con gái là chuyện đương nhiên rồi.”
Khương Văn Diệu nghĩ nếu hắn nói vậy Khương Chỉ sẽ càng cảm động hơn, ai ngờ trên mặt Khương Chỉ lại mang theo vài phần lo lắng.
“Chỉ nhi, con đang lo chuyện gì?” Khương Văn Diệu nhíu mày hỏi.
“Nếu tỷ tỷ không muốn tha thứ cho nữ nhi thì sao? Dù sao trước kia tỷ ấy vẫn hay ghen tị vì con được phụ thân yêu quý hơn, hiện tại...” Khương Chỉ nói xong lại chán nản lắc đầu, “Hay là thôi bỏ đi, lỡ tỷ ấy không muốn gặp cha mẹ lại khiến hai người đau lòng hơn.”
Viên thị giữ im lặng nãy giờ đột nhiên xen ngang nói: “Chỉ nhi, con nghĩ nhiều rồi. Nói thế nào thì nó và lão gia cũng là quan hệ ruột rà máu mủ, cho dù địa vị của nó cao quý đến đâu thì vẫn phải hiếu kính với người cha này. Con xem có đứa con gái nào lại không quan tâm hỏi han gì đến cha mẹ mình, cha mình muốn gặp còn không chịu gặp? Nếu nó thật sự làm như vậy thì chính là bất hiếu, Ngự Sử sẽ buộc tội nó.”
“Cũng đúng...” Khương Chỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Văn Diệu có chút mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng ta, “Mẹ con nói đúng lắm, việc này con không cần lo, cứ ngồi đấy chờ tin là được.”
Khương gia xảy ra chuyện gì Khương Mạn cũng không biết, nàng chỉ biết là Khương Chỉ đã trở về Khương gia, vậy thì chắc chắn Khương Văn Diệu sẽ đến tìm mình.
Cho nên lúc nhìn thấy Viên thị gửi thiệp nói muốn gặp mình, Khương Mạn một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Chủ tử, người có muốn gặp không?” Liễm Thu hỏi.
Liễm Thu đã hầu hạ bên Khương Mạn nhiều năm như vậy, đã sớm biết chủ tử của mình không thân cận với người trong nhà. Nhưng cho dù không thân thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của Khương Mạn, lúc này tự dưng lại muốn gặp Khương Mạn thì cũng nên xem xét một chút. Nhưng chủ tử mình lại không thèm liếc mắt một cái, có lẽ là không muốn gặp mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Mạn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Tuy bây giờ ta là chiêu viện, nhưng cũng chỉ có mùng một và mười lăm là có thể triệu kiến người nhà. Từ giờ đến mùng một vẫn còn xa, không phải vội.”
Liễm Thu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy trước không hồi đáp lại bọn họ.”
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn gặp lại người Khương gia, hơn nữa vì sao Viên thị muốn gặp nàng bản thân nàng rất rõ ràng, không phải là chuyện của Khương Chỉ thì chắc chắn là vì tiền đồ của Khương Văn Diệu, đầu óc nàng có vấn đề mới đi quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Khương Mạn nghĩ trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ mơ mộng sẽ có cơ hội gặp cô, đến lúc đó lại từ chối thì tuyệt vời.
Hội săn mùa thu năm nay sẽ tổ chức vào hai mốt tháng tám, danh sách phi tần đi theo sẽ được công bố vào ngày mười chín.
Sau khi danh sách được công bố, Khương Mạn mới biết được nàng cũng có tên trong đó. Những phi tần đi theo ngoài nàng ra còn có Giang Quý phi, Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ.
Từ sau tiệc trung thu Khương Mạn không gặp Vĩnh An đế lần nào, nàng vốn tưởng rằng hội săn lần này sẽ không được đi theo, không ngờ cuối cùng tên nàng vẫn nằm trong danh sách.
Xem ra tạm thời nàng không cần lo lắng sẽ bị thất sủng.
Mấy người Liễm Thu Vãn Đông biết được năm nay Khương Mạn có thể tham gia hội săn đều vui mừng hớn hở.
“Nghe nói hội săn rất náo nhiệt, rất nhiều vương công đại thần cũng sẽ dẫn theo gia quyến cùng tham gia, nô tỳ cũng chưa được tham gia hội săn mùa thu bao giờ.” Liễm Thu nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Mạn tham gia hội săn mùa thu, rốt cuộc nó được tổ chức thế nào nàng cũng chưa từng được thấy, nàng cười nói: “Năm nay đưa ngươi và Vãn Đông đi xem xem.” Khương Mạn vốn cũng định để hai người bọn họ đi cùng, giờ thấy Liễm Thu hào hứng như vậy, nàng liền trực tiếp nói luôn làm Liễm Thu càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên Liễm Thu nghe được thì cười hớn hở, “Nô tỳ tạ ơn chủ tử. Chủ tử, người thật là tốt quá đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vãn Đông cũng rất vui mừng, có được cơ hội xuất cung đi dạo, ai lại tự nguyện ở mãi trong cung chứ. Nàng cũng hào hứng bừng bừng nói: “Chủ tử, người có cưỡi ngựa không? Nếu có cưỡi ngựa thì đến lúc đó mặc bộ đồ màu đỏ kia nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm.”
Liễm Thu cũng gật đầu, “Đúng, đúng, đến lúc đó chủ tử nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất bãi săn.”
Thượng Cung Cục vừa mới gửi đến hai bộ kỵ trang, một bộ màu đỏ, một bộ màu xanh nhạt. Tuy nói hai bộ đều được may khéo léo tinh xảo, Khương Mạn mặc lên đều đẹp, nhưng mặc bộ màu xanh kia lại không có cảm giác kinh diễm.
Khương Mạn khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: “Hai người các ngươi đừng có ở đây nói ngon nói ngọt dỗ ta vui vẻ, đến lúc đó ta sẽ mặc bộ màu xanh nhạt kia, còn bộ màu đỏ thì để lại đây, hơn nữa ta cũng sẽ không cưỡi ngựa.”
“Sao lại thế?” Liễm Thu khó hiểu, “Cho dù chủ tử không cưỡi ngựa cũng có thể mặc bộ kỵ trang màu đỏ kia a, chủ tử mặc màu ấy chắc chắn rất đẹp.”
“Giang Quý phi xuất thân từ nhà võ, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng ta chắc chắn rất tốt, các ngươi nói xem người ta sẽ chọn kỵ trang màu gì?” Khương Mạn nói.
Vãn Đông liền hiểu ra, “Ý của chủ tử là Giang Quý phi nhất định sẽ mặc đồ màu đỏ, người không muốn mặc giống nàng ta?”
Khương Mạn gật đầu. Tính tình Giang Quý phi này vừa kiêu ngạo lại phô trương, quần áo bình thường phần lớn đều là màu đỏ, có lẽ đến lúc tham gia hội săn cũng sẽ không đổi phong cách khác. Nếu đến lúc đó màu quần áo của nàng và Giang Quý phi giống nhau, khó mà biết được Giang Quý phi có nghĩ nàng đang khiêu khích nàng ta không. Bản thân vẫn là mặc màu xanh nhạt cho an toàn.
Hơn nữa, kỳ thật bộ kỵ trang màu xanh nhạt kia cũng không tồi, từng đường kim mũi chỉ thêu bằng chỉ vàng vừa cao nhã lại xa hoa, tuy rằng không gây chú ý như bộ màu đỏ, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Khương Mạn.
Hai người Liễm Thu và Vãn Đông vẫn có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không ngốc đến mức khuyên Khương Mạn đi đối đầu với Giang Quý phi.
Chút nuối tiếc qua đi, Liễm Thu lại hưng phấn trở lại, “Nô tì nghe nói Hoàng thượng cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại, cũng không biết là thật hay giả?”
Khương Mạn cười nói: “Cái này chắc là thật rồi, chuyện cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử đều có thầy dạy riêng mà. Nghe nói trước kia lúc Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, hội săn hàng năm đều đứng thứ nhất.”
Chỉ là lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ, chưa được gặp hắn bao giờ. Mà kể cả nàng có lớn hơn thì với gia thế của nàng cũng không có tư cách tham gia. Cũng may, lần này nàng hẳn là sẽ được chiêm ngưỡng khí thế oai hùng của hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro