Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Hôn sự của Nhị...

Dương A Trạch

2024-10-14 13:33:09

Giang Quý phi nghe vậy hơi nheo mắt, “Ngươi chắc chắn?”

Thái giám kia tự tin nói: “Nương nương, tiểu nhân phụ trách hành hình đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thất thủ cả.”

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Giang Quý phi phất tay cho người đi xuống.

Sau khi thái giám kia đi, Đinh Hương nói với Giang Quý phi: “Nương nương, nếu không phải do người của chúng ta quá tay, vậy sao Tiểu Hồng kia lại vì bị thương quá nặng mà chết chứ? Hình như có gì đó không đúng thì phải.”

Giang Quý phi cười lạnh, “Cái này vẫn còn chưa rõ sao? Hiền phi quả là độc ác, xuống tay cũng nhanh thật.”

Nếu không phải Hiền phi trình chuyện này lên chỗ Hoàng thượng trước khiến nàng ta không có thời gian phản ứng thì nàng ta đã tìm mọi cách để vạch trần bộ mặt thật của Hiền phi rồi.

Đáng tiếc, hiện tại Hoàng thượng đã xử lý xong xuôi chuyện này, nói gì cũng vô ích.

Cao Hiền phi và Giang Quý phi đấu nhau mà khiến mọi người trong hậu cung hoa hết cả mắt.

Trong Vân Hoa Cung, chủ tớ ba người Khương Mạn cũng đang đánh giá chuyện của Giang Quý phi và Cao Hiền phi.

Vẻ mặt Liễm Thu đầy ngưỡng mộ nói: “Quý phi nương nương cũng thật lợi hại, chân trước Cao Hiền phi vừa đánh người của Trường Xuân Cung, không cho bọn họ dẫn Tiểu Hồng đi, chân sau Quý phi nương nương đã dẫn theo Triệu công công bên người Hoàng thượng đưa người đi, còn đánh chết người nữa.”

Vãn Đông lắc đầu, “Cao Hiền phi mới là người lợi hại.”

“Sao lại nói vậy?” Liễm Thu thấy tiểu cung nữ trong Ung Hòa Cung bị Giang Quý phi đánh chết, Cao Hiền phi lại chẳng đòi được lời công đạo nào cho cung nữ kia, nhìn thế nào cũng thấy Giang Quý phi lợi hại hơn a!

Khương Mạn nói: “Bởi vì khả năng rất lớn là tiểu cung nữ kia không phải do người của Giang Quý phi đánh chết.”

“Hả?” Liễm Thu mơ màng.

Vãn Đông cười mắng: “Ngươi ngốc quá đi, vì sao tiểu cung nữ kia lại bị Giang Quý phi đưa về Trường Xuân Cung chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giang Quý phi nghi ngờ tiểu cung nữ kia có liên quan đến cái chết của Hồ Tu viện.” Liễm Thu nói.

“Thế này không phải rõ rồi sao.” Vãn Đông giải thích: “Nếu như đúng theo những gì Giang Quý phi nghi ngờ, có người đứng sau sai khiến tiểu cung nữ kia, mà người này lại là Hiền phi, vậy ngươi nghĩ xem tiểu cung nữ kia chết thì có lợi cho ai?”

Liễm Thu có chút đăm chiêu, tiểu cung nữ kia chết chẳng khác nào cắt đứt manh mối về sau, hơn nữa còn có thể ném chuyện này lên đầu Giang Quý phi, có thể nói là một công đôi việc.

“Nói vậy lần đối đầu trực diện này của Giang Quý phi và Cao Hiền phi thì Cao Hiền phi thắng rồi sao?”

“Cũng không đúng lắm.” Khương Mạn cười nói: “Cao Hiền phi làm nhiều chuyện như vậy hẳn là vì muốn nhận nuôi Lục Công chúa, nhưng bây giờ e là hơi khó rồi.”

Từ trước tới nay Vĩnh An đế không phải người dễ bị che mắt, những manh mối Giang Quý phi tra được tuy không đủ để chứng minh Cao Hiền phi chính là chủ mưu khiến Hồ Tu viện khó sinh mà chết, nhưng Vĩnh An đế hẳn là rất rõ ràng Cao Hiền phi có tham dự vào vụ này, với cách làm việc của Vĩnh An đế, hắn sẽ không giao Lục Công chúa cho Cao Hiền phi chăm sóc.

Cho dù nàng đoán sai, Vĩnh An đế vẫn muốn giao Lục Công chúa cho Cao Hiền phi nuôi dương thì với tính tình của Giang Quý phi, nàng ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngăn chặn chuyện này.

“Cho nên, chuyện lần này người tổn thất nhiều nhất vẫn là Cao Hiền phi.” Khương Mạn nghĩ, Cao Hiền phi tính toán nhiều như vậy, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, lần này cũng tính là thua thảm rồi.

Khương Mạn đã đoán đúng, cuối cùng Vĩnh An đế không giao Lục Công chúa cho Cao Hiền phi chăm sóc mà đưa vào Điện Công chúa cùng với Tứ Công chúa và Ngũ Công chúa.

Mọi suy tính của Cao Hiền phi cuối cùng lại thành công dã tràng, khiến nàng ta hận Giang Quý phi đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng bây giờ Cao Hiền phi coi như là đã rõ tâm ý của Vĩnh An đế, hắn tình nguyện để những đứa nhỏ không có mẫu phi tự do lớn lên, còn hơn giao đứa trẻ cho người khác chăm sóc.

Bây giờ những người đang có hoàng tử công chúa bên người, tất cả đều là con ruột do chính bọn họ sinh ra.

Sau khi hiểu rõ Cao Hiền phi liền hoàn toàn buông bỏ ý định nuôi một đứa nhỏ, toàn tâm toàn ý đối đầu với Giang Quý phi.

Có lẽ Vĩnh An đế thích tình huống như hiện tại, sau khi Cao Hiền phi chuyên tâm đấu đá với Giang Quý phi, số lần Vĩnh An đế đến Ung Hòa Cung đã nhiều hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Số lần Vĩnh An đế đến Ung Hòa Cung đồng nghĩa với việc sẽ đến cung khác ít hơn, đương nhiên có rất nhiều người vì vậy mà không vui, chỉ là chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Khương Mạn, dù sao mặc kệ thế này thì Vĩnh An đế vẫn thường xuyên đến Vân Hoa Cung như trước.

Đầu tháng tư, Vĩnh An đế mang vẻ mặt giận dữ đến Vân Hoa Cung. Bình thường Vĩnh An đế đều toát lên phong thái không giận tự uy, rất ít khi thể hiện rõ sự tức giận lên mặt, đám cung nhân của Vân Hoa Cung chưa từng nhìn thấy Vĩnh An đế tức giận thế này. Thấy Vĩnh An đế bừng bừng lửa giận, mọi người ai ai cũng run rẩy, làm việc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ lo mình hầu hạ không tốt lại chọc đến Vĩnh An đế.

Khương Mạn cho đám cung nhân lui xuống, tự tay pha trà cho Vĩnh An đế, nói: “Đây là trà mấy ngày trước Hoàng thượng thưởng cho thần thiếp, Hoàng thượng nếm thử xem tay nghề pha trà của thần thiếp thế nào, có lãng phí trà ngon không?”

Vĩnh An đế nâng chung trà lên uống một ngụm, khen ngợi: “Màu trà vẫn xanh, hương thơm dịu mát, vẫn giữ vị ngọt, tay nghề của ái phi tiến bộ nhiều rồi.”

“Hoàng thượng thích là tốt rồi.” Khương Mạn an tĩnh ngồi thưởng trà cùng Vĩnh An đế, cũng không nói không hỏi gì cả.

Sau khi Vĩnh An đế uống xong một chung trà, hắn đặt chung trà lên bàn rồi chủ động nói ra chuyện phiền lòng: “Hi Viện đã mười sáu rồi, cũng đã tới tuổi cưới gả, trẫm có chọn cho nó mấy người, đáng tiếc Hi Viện và Phùng Chiêu nghi chẳng vừa lòng ai trong số đó.”

“Người Hoàng thượng chọn đương nhiên đều rất tốt.” Khương Mạn nói.

Vĩnh An đế lắc đầu, “Đáng tiếc Phùng Chiêu nghi không nghĩ như vậy, nàng ấy cảm thấy những người trẫm chọn gia thế không đủ, không xứng với Hi Viện.”

Khương Mạn nghĩ nếu chỉ có thế thì hẳn là Vĩnh An đế sẽ không nổi giận, nàng hỏi: “Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa đã chọn được người nào rồi sao?”

Vĩnh An đế gật đầu, cười lạnh nói: “Phùng Chiêu nghi coi trọng con trai thứ ba của Vi Thiệu.”

Vi Thiệu? Khương Mạn không quá hiểu biết về mấy đại thần trong triều cũng như các gia đình quyền quý ở kinh thành, suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại, Vi Thiệu này không phải là Binh bộ thượng thư, là phụ thân của Vi Đức phi sao?

Vì chuyện lần trước của Vi Đức phi, sợ là Vĩnh An đế đã bất mãn với Vi gia rồi, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà Vĩnh An đế lựa chọn không làm lớn chuyện, không ngờ Nhị Công chúa chọn phò mã, chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn công tử nhà Vi thượng thư.

“Nếu Hoàng thượng không hài lòng với tam công tử của Vi gia thì sao không bảo Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa đổi người khác đi?” Khương Mạn nói.

Vĩnh An đế hừ lạnh, “Chủ kiến của bọn họ mạnh lắm, nha đầu Hi Viện kia còn nói nếu không được gả cho tam công tử Vi gia thì sẽ tự đi tìm chết.”

Đây mới là nguyên nhân khiến Vĩnh An đế nổi cơn tam bành, con gái của hắn lại vì một tên đàn ông con trai mà đòi sống đòi chết, còn lấy cái chết để uy hiếp hắn, đúng là không hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Số ký tự: 0