Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Không có tiền đ...
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Sau đó Vĩnh An đế lại hỏi Khương Phù và Nghiêm Văn Hoa rất nhiều chuyện về chuyến đi lần này, hỏi hết những điều mình muốn biết xong, Vĩnh An đế nói với Khương Phù: “Khoảng thời gian này Khương Chiêu viện vẫn luôn nhớ thương Nghiêm thái thái, nếu thái thái đã tiến cung rồi thì đi thăm Khương Chiêu viện luôn đi.”
Khương Phù cũng muốn gặp Khương Mạn, Vĩnh An đế nói thế lại càng đúng ý nàng, sau khi ta ơn Khương Phù tạ ơn, Vĩnh An đế liền sai người dẫn nàng đến Vân Hoa Cung.
Người dẫn đường cho Khương Phù chính là Nguyễn Lương Anh, Nguyễn Lương Anh vừa đi vừa nói tình hình gần đây của Khương Mạn cho Khương Phù nghe: “Sau khi Chiêu viện nương nương được tấn phong thành chiêu viện, Hoàng thượng liền ban Vân Hoa Cung cho nương nương, hiện tại Chiêu viện nương nương đang ở đó, cách Càn Ninh Cung cũng không quá xa.”
“Nhị Hoàng tử cũng chuyển ra khỏi Từ Ninh Cung, hiện tại đang ở Vân Hoa Cung cùng Chiêu viện nương nương, bây giờ nương nương rất được Hoàng thượng sủng ái, đồ Hoàng thượng thưởng xuống cơ hồ đền về Vân Hoa Cung cả.”
Khương Phù cười nhẹ, hỏi: “Ta nghe nói trước đó Khương Chiêu viện bị thương, hiện tại đã tốt hơn chưa?”
Nguyễn Lương Anh cười đáp: “Nghiêm thái thái yên tâm, Chiêu viện nương nương sớm đã bình phục, chỉ là cơ thể vẫn cần phải bồi bổ để khỏe mạnh như trước kia. Hơn nữa Hoàng thượng cũng rất coi trọng nương nương, giao trọng trách chăm sóc thân thể của nương nương cho Vân thái y phụ trách.”
Khương Phù gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, tuy biết có Hoàng thượng ở đây ta cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhưng từ nhỏ muội muội đã lớn lên bên cạnh ta, ta vẫn luôn không an lòng.”
Nguyễn Lương Anh nói: “Nghiêm thái thái và Chiêu viện nương nương tỷ muội tình thâm, thái thái lo lắng cho nương nương cũng là điều bình thường.”
Khi hai người nói chuyện, bất giác đã đến Vân Hoa Cung.
Khương Mạn ngồi trong phòng nghe tin Khương Phù tới, vội ôm Nhị Hoàng tử chạy ra.
Mấy người Liễm Thu, Vãn Đông và vú nuôi Tần thị chạy theo sau Khương Mạn, lo lắng nói: “Nương nương/Chủ tử, người chậm một chút, người còn chưa mặc áo choàng kìa.”
Khương Mạn không để ý mấy người phía sau, chạy đến trước mặt Khương Phù rồi mới khoác áo, vui mừng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
“Đã lớn thế này rồi mà tác phong vẫn y hệt con nít.” Khương Phù trách Khương Mạn, lại nhìn Nhị Hoàng tự đang nằm trong lòng Khương Mạn, nói: “Nhị Hoàng tử đã lớn thế này rồi sao, trông cũng đáng yêu quá đi.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ đi một lần đã đi hơn tám tháng, Giác nhi của chúng ta đã biết nói rồi đấy.” Khương Mạn nói xong lại nhìn Nhị Hoàng tử, nói: “Giác nhi, mau gọi di mẫu đi.”
Nhị Hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phù một lúc, ngoan ngoãn gọi: “Di mẫu.”
Khương Phù ôm lấy Nhị Hoàng tử, nhẹ nhàng hôn lên mặt bé một cái, nói: “Nhị Hoàng tử của chúng ta ngoan quá đi.”
Vãn Đông đã đi cảm ơn Nguyễn Lương Anh đưa Khương Phù tới, tiễn Nguyễn Lương Anh đi rồi nhìn lại thấy Khương Mạn và Khương Phù vẫn đứng trong gió lạnh nói chuyện thì tiến lại gần khuyên nhủ: “Chủ tử và Nghiêm thái thái vào nhà rồi ôn chuyện tiếp đi, hiện giờ thân mình chủ tử hư nhược, không thể đứng trong gió lâu được.”
Khương Phù nghe vậy, nói: “Đúng rồi, chúng ta vẫn là vào trong phòng rồi từ từ nói chuyện. Vừa lúc ta có chuyện muốn hỏi muội.”
Khương Mạn nghe lời của Khương Phù nói thì có chút chột dạ, cảm thấy hình như mình đã đoán được Khương Phù muốn hỏi cái gì.
Sau khi vào phòng, Khương Mạn mở miệng trước, “Tỷ tỷ, chuyến này tỷ đi có thuận lợi không? Có gặp phiền toái gì không mà sao lại đi lâu vậy? Tỷ không biết đâu, mỗi ngày muội đều lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, lúc trước ngủ cứ mơ tỷ gặp chuyện không may, sau đó bừng tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa.”
Khương Phù cười cười nhìn Khương Mạn, cũng không sốt ruột hỏi Khương Mạn mà trả lời trước: “Vốn là dự tính đi trong nửa năm thôi, nhưng lúc tỷ tỷ của muội ở đảo lại phát hiện có một loại lương thực mà chúng ta không có, nên dứt khoát ở lại đó thêm một khoảng thời gian tìm hạt giống của giống cây đó. Lúc về lại nghe tin trên biển có bão nên quyết định dời thời gian lại nên mới về muộn, khiến muội lo lắng rồi.”
Khương Mạn lắc đầu, “Chỉ cần tỷ tỷ an toàn trở về là tốt rồi. Tỷ tỷ đã gặp Dương quản sự chưa? Trước đó Khương gia xảy ra chuyện, Khương Chấn đang bị nhốt ở nhà giam Đại Lý Tự, Khương Văn Diệu trúng gió giờ nằm liệt giường. Muội có nhờ Dương quản sự điều tra, hình như chuyện Khương Văn Diệu trúng gió có liên quan đến Viên thị.”
Chuyện của Khương Chấn Khương Mạn không nhúng tay vào, nhưng Đại Lý Tự phán xử công bằng, bởi vì Khương Chấn là do vô ý giết người nên không bị tử hình, chiếu theo luật pháp thì bị lưu đày, đầu xuân sang năm sẽ bị áp giải đi Liêu Đông.
Nhưng Khương Mạn thấy với cái thói sống an nhàn sung sướng của Khương Chấn thì bị lưu đày đến nơi lạnh lẽo như Liêu Đông còn không bằng cứ chém đầu để hắn chết thống khoái.
Khương Phù gật đầu, vừa chơi đùa với Nhị Hoàng tử vừa nói: “Ta nghe Dương quản sự nói rồi, tất cả đều do Khương Chấn tự mình gieo gió gặt bão, chúng ta không liên quan gì cả. Nhưng ta còn nghe được Dương quản sự báo trước đây muội cũng nhờ hắn ta gây chút phiền toái cho Khương Văn Diệu, có phải là bọn họ gây khó dễ gì cho muội không?”
Khương Mạn mỉm cười lắc đầu, “Muội ở trong cung, bọn họ có muốn gây khó dễ cho muội cũng không có cơ hội, chỉ là muội thấy bọn họ quá phiền, lười phải đối phó với bọn họ nên mới tìm chút việc cho bọn họ bận rộn thôi.”
“Thật không?” Khương Phù không quá tin tưởng, nàng biết Khương Mạn là người an phận không thích lo chuyện bao đồng, nếu không phải mấy người Khương Văn Diệu động chạm gì đến Khương Mạn thì hẳn là em gái nàng cũng sẽ không sai Dương quản sự đi tính kế Khương Chấn.
Khuôn mặt Khương Mạn đầy chân thành, nói: “Thật mà, muội lừa tỷ làm gì.”
Khương Phù từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không truy hỏi nữa, dù sao bây giờ Khương gia đã thành ra thế này, về sau cũng không còn cơ hội gây phiền toái cho các nàng nữa.
“Vậy không nói chuyện này nữa, nói chuyện muội đã anh dũng cứu giá kịp thời đi.” Khương Phù cười như không cười nhìn Khương Mạn.
Khương Mạn hơi chột dạ né tránh tầm mắt của Khương Phù, lí nhí đáp: “Muội cũng không muốn thế đâu, chỉ là lúc đấy đầu óc không khống chế được tay chân mà hành động theo bản năng, sau này muội cũng hối hận lắm...” Lời này cũng không phải nói dối, trước khi ngất đi quả thật nàng đã nghĩ nếu sớm biết sẽ đau như vậy thì dù thế nào nàng cũng sẽ không lao lên làm anh hùng.
Khương Phù lẳng lặng nhìn Khương Mạn một lát, nhìn Khương Mạn cúi đầu càng ngày càng thấp.
“Không có tiền đồ.” Khương Phù thu hồi tầm mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Khương Mạn: “Trước khi ta đi muội đã nói thế nào hả? Muội nói ta cứ yên tâm, muội sẽ không rung động với Hoàng thượng đâu.”
Khương Mạn không rung động với Hoàng thượng phản bác: “Tỷ tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu, không phải vì muội động tâm với Hoàng thượng nên mới cứu giá mà.......”
Khương Phù cười lạnh một tiếng, nói: “Lời này muội tự đi mà lừa dối chính mình đi.”
“Tỷ tỷ....” Khương Mạn lẩm bẩm.
Nhìn bộ dáng của Khương Mạn, Khương Phù thở dài, nói: “Ta không tức giận, ta chỉ lo lắng cho muội thôi, sợ về sau muội sẽ phải chịu khổ vì đoạn tình cảm này.”
Khương Mạn ôm lấy Khương Phù, nói: “Muội biết, tỷ tỷ, muội biết tỷ lo lắng cho muội, muội cũng biết bản thân không nên rung động, nhưng chuyện tình cảm không phải chỉ muốn là có thể khống chế được. Nhưng mà tỷ cứ yên tâm, muội rất rõ ràng, suy cho cùng thì Hoàng thượng không như những nam nhân bình thường khác, muội cũng không thể cưỡng cầu hắn phải đáp lại tình cảm của mình.”
Khương Phù cũng muốn gặp Khương Mạn, Vĩnh An đế nói thế lại càng đúng ý nàng, sau khi ta ơn Khương Phù tạ ơn, Vĩnh An đế liền sai người dẫn nàng đến Vân Hoa Cung.
Người dẫn đường cho Khương Phù chính là Nguyễn Lương Anh, Nguyễn Lương Anh vừa đi vừa nói tình hình gần đây của Khương Mạn cho Khương Phù nghe: “Sau khi Chiêu viện nương nương được tấn phong thành chiêu viện, Hoàng thượng liền ban Vân Hoa Cung cho nương nương, hiện tại Chiêu viện nương nương đang ở đó, cách Càn Ninh Cung cũng không quá xa.”
“Nhị Hoàng tử cũng chuyển ra khỏi Từ Ninh Cung, hiện tại đang ở Vân Hoa Cung cùng Chiêu viện nương nương, bây giờ nương nương rất được Hoàng thượng sủng ái, đồ Hoàng thượng thưởng xuống cơ hồ đền về Vân Hoa Cung cả.”
Khương Phù cười nhẹ, hỏi: “Ta nghe nói trước đó Khương Chiêu viện bị thương, hiện tại đã tốt hơn chưa?”
Nguyễn Lương Anh cười đáp: “Nghiêm thái thái yên tâm, Chiêu viện nương nương sớm đã bình phục, chỉ là cơ thể vẫn cần phải bồi bổ để khỏe mạnh như trước kia. Hơn nữa Hoàng thượng cũng rất coi trọng nương nương, giao trọng trách chăm sóc thân thể của nương nương cho Vân thái y phụ trách.”
Khương Phù gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, tuy biết có Hoàng thượng ở đây ta cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhưng từ nhỏ muội muội đã lớn lên bên cạnh ta, ta vẫn luôn không an lòng.”
Nguyễn Lương Anh nói: “Nghiêm thái thái và Chiêu viện nương nương tỷ muội tình thâm, thái thái lo lắng cho nương nương cũng là điều bình thường.”
Khi hai người nói chuyện, bất giác đã đến Vân Hoa Cung.
Khương Mạn ngồi trong phòng nghe tin Khương Phù tới, vội ôm Nhị Hoàng tử chạy ra.
Mấy người Liễm Thu, Vãn Đông và vú nuôi Tần thị chạy theo sau Khương Mạn, lo lắng nói: “Nương nương/Chủ tử, người chậm một chút, người còn chưa mặc áo choàng kìa.”
Khương Mạn không để ý mấy người phía sau, chạy đến trước mặt Khương Phù rồi mới khoác áo, vui mừng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
“Đã lớn thế này rồi mà tác phong vẫn y hệt con nít.” Khương Phù trách Khương Mạn, lại nhìn Nhị Hoàng tự đang nằm trong lòng Khương Mạn, nói: “Nhị Hoàng tử đã lớn thế này rồi sao, trông cũng đáng yêu quá đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, tỷ tỷ đi một lần đã đi hơn tám tháng, Giác nhi của chúng ta đã biết nói rồi đấy.” Khương Mạn nói xong lại nhìn Nhị Hoàng tử, nói: “Giác nhi, mau gọi di mẫu đi.”
Nhị Hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phù một lúc, ngoan ngoãn gọi: “Di mẫu.”
Khương Phù ôm lấy Nhị Hoàng tử, nhẹ nhàng hôn lên mặt bé một cái, nói: “Nhị Hoàng tử của chúng ta ngoan quá đi.”
Vãn Đông đã đi cảm ơn Nguyễn Lương Anh đưa Khương Phù tới, tiễn Nguyễn Lương Anh đi rồi nhìn lại thấy Khương Mạn và Khương Phù vẫn đứng trong gió lạnh nói chuyện thì tiến lại gần khuyên nhủ: “Chủ tử và Nghiêm thái thái vào nhà rồi ôn chuyện tiếp đi, hiện giờ thân mình chủ tử hư nhược, không thể đứng trong gió lâu được.”
Khương Phù nghe vậy, nói: “Đúng rồi, chúng ta vẫn là vào trong phòng rồi từ từ nói chuyện. Vừa lúc ta có chuyện muốn hỏi muội.”
Khương Mạn nghe lời của Khương Phù nói thì có chút chột dạ, cảm thấy hình như mình đã đoán được Khương Phù muốn hỏi cái gì.
Sau khi vào phòng, Khương Mạn mở miệng trước, “Tỷ tỷ, chuyến này tỷ đi có thuận lợi không? Có gặp phiền toái gì không mà sao lại đi lâu vậy? Tỷ không biết đâu, mỗi ngày muội đều lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, lúc trước ngủ cứ mơ tỷ gặp chuyện không may, sau đó bừng tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa.”
Khương Phù cười cười nhìn Khương Mạn, cũng không sốt ruột hỏi Khương Mạn mà trả lời trước: “Vốn là dự tính đi trong nửa năm thôi, nhưng lúc tỷ tỷ của muội ở đảo lại phát hiện có một loại lương thực mà chúng ta không có, nên dứt khoát ở lại đó thêm một khoảng thời gian tìm hạt giống của giống cây đó. Lúc về lại nghe tin trên biển có bão nên quyết định dời thời gian lại nên mới về muộn, khiến muội lo lắng rồi.”
Khương Mạn lắc đầu, “Chỉ cần tỷ tỷ an toàn trở về là tốt rồi. Tỷ tỷ đã gặp Dương quản sự chưa? Trước đó Khương gia xảy ra chuyện, Khương Chấn đang bị nhốt ở nhà giam Đại Lý Tự, Khương Văn Diệu trúng gió giờ nằm liệt giường. Muội có nhờ Dương quản sự điều tra, hình như chuyện Khương Văn Diệu trúng gió có liên quan đến Viên thị.”
Chuyện của Khương Chấn Khương Mạn không nhúng tay vào, nhưng Đại Lý Tự phán xử công bằng, bởi vì Khương Chấn là do vô ý giết người nên không bị tử hình, chiếu theo luật pháp thì bị lưu đày, đầu xuân sang năm sẽ bị áp giải đi Liêu Đông.
Nhưng Khương Mạn thấy với cái thói sống an nhàn sung sướng của Khương Chấn thì bị lưu đày đến nơi lạnh lẽo như Liêu Đông còn không bằng cứ chém đầu để hắn chết thống khoái.
Khương Phù gật đầu, vừa chơi đùa với Nhị Hoàng tử vừa nói: “Ta nghe Dương quản sự nói rồi, tất cả đều do Khương Chấn tự mình gieo gió gặt bão, chúng ta không liên quan gì cả. Nhưng ta còn nghe được Dương quản sự báo trước đây muội cũng nhờ hắn ta gây chút phiền toái cho Khương Văn Diệu, có phải là bọn họ gây khó dễ gì cho muội không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Mạn mỉm cười lắc đầu, “Muội ở trong cung, bọn họ có muốn gây khó dễ cho muội cũng không có cơ hội, chỉ là muội thấy bọn họ quá phiền, lười phải đối phó với bọn họ nên mới tìm chút việc cho bọn họ bận rộn thôi.”
“Thật không?” Khương Phù không quá tin tưởng, nàng biết Khương Mạn là người an phận không thích lo chuyện bao đồng, nếu không phải mấy người Khương Văn Diệu động chạm gì đến Khương Mạn thì hẳn là em gái nàng cũng sẽ không sai Dương quản sự đi tính kế Khương Chấn.
Khuôn mặt Khương Mạn đầy chân thành, nói: “Thật mà, muội lừa tỷ làm gì.”
Khương Phù từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không truy hỏi nữa, dù sao bây giờ Khương gia đã thành ra thế này, về sau cũng không còn cơ hội gây phiền toái cho các nàng nữa.
“Vậy không nói chuyện này nữa, nói chuyện muội đã anh dũng cứu giá kịp thời đi.” Khương Phù cười như không cười nhìn Khương Mạn.
Khương Mạn hơi chột dạ né tránh tầm mắt của Khương Phù, lí nhí đáp: “Muội cũng không muốn thế đâu, chỉ là lúc đấy đầu óc không khống chế được tay chân mà hành động theo bản năng, sau này muội cũng hối hận lắm...” Lời này cũng không phải nói dối, trước khi ngất đi quả thật nàng đã nghĩ nếu sớm biết sẽ đau như vậy thì dù thế nào nàng cũng sẽ không lao lên làm anh hùng.
Khương Phù lẳng lặng nhìn Khương Mạn một lát, nhìn Khương Mạn cúi đầu càng ngày càng thấp.
“Không có tiền đồ.” Khương Phù thu hồi tầm mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Khương Mạn: “Trước khi ta đi muội đã nói thế nào hả? Muội nói ta cứ yên tâm, muội sẽ không rung động với Hoàng thượng đâu.”
Khương Mạn không rung động với Hoàng thượng phản bác: “Tỷ tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu, không phải vì muội động tâm với Hoàng thượng nên mới cứu giá mà.......”
Khương Phù cười lạnh một tiếng, nói: “Lời này muội tự đi mà lừa dối chính mình đi.”
“Tỷ tỷ....” Khương Mạn lẩm bẩm.
Nhìn bộ dáng của Khương Mạn, Khương Phù thở dài, nói: “Ta không tức giận, ta chỉ lo lắng cho muội thôi, sợ về sau muội sẽ phải chịu khổ vì đoạn tình cảm này.”
Khương Mạn ôm lấy Khương Phù, nói: “Muội biết, tỷ tỷ, muội biết tỷ lo lắng cho muội, muội cũng biết bản thân không nên rung động, nhưng chuyện tình cảm không phải chỉ muốn là có thể khống chế được. Nhưng mà tỷ cứ yên tâm, muội rất rõ ràng, suy cho cùng thì Hoàng thượng không như những nam nhân bình thường khác, muội cũng không thể cưỡng cầu hắn phải đáp lại tình cảm của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro