Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Về kinh
Dương A Trạch
2024-10-14 13:33:09
Trải qua chuyện lần này, quả nhiên Quý Chiêu dung an phận hơn rất nhiều.
Kể cả chuyện của Đại Hoàng tử không được như ý nàng cũng không dám tìm đến Vĩnh An đế nữa.
Điều này làm cho ba người vẫn luôn chú ý đến động thái của nàng ta là Trần Ngự nữ, Tương Mỹ nhân và Mạnh Tiệp dư rất thất vọng.
Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân dẫn theo cung nữ đến hoa viên ở hành cung đi dạo, nói mãi nói mãi cuối cùng lại nói đến Quý Chiêu dung.
Tương Mỹ nhân nói: "Lúc Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, nhìn khí thế của Quý Chiêu dung ta còn tưởng nàng ta sẽ đấu với Khương Chiêu viện đến ngươi chết ta sống cơ, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này. Hoàng thượng cũng sủng ái Khương Chiêu viện quá rồi, chuyện nghiêm trọng như mưu hại con vua mà cũng có thể bỏ qua, đừng nói là trách phạt, ngay cả thái độ đối xử với Khương Chiêu viện cũng chẳng lạnh nhạt hơn chút nào."
Khương Chiêu viện được thị tẩm, còn các nàng vẫn trống vắng như trước.
Trần Ngự nữ không để ý lắm, nói: "Có lẽ là vì Hoàng thượng đã điều tra được Khương Chiêu viện không phải là người hại Đại Hoàng tử nên vẫn sủng ái Khương Chiêu viện như vậy."
"Không phải Khương Chiêu viện thì là ai?" Tương Mỹ nhân cười giễu cợt, nói: "Còn có ai muốn Đại Hoàng tử gặp chuyện không may hơn nàng ta sao?"
Trần Ngự nữ vừa định mở miệng nói chuyện, Mạnh Tiệp dư đã dẫn theo hai cung nữ đi tới, cười nói: "Hai người đi ngắm hoa mà cũng không gọi ta một tiếng."
"Mạnh tỷ tỷ." Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân hành lễ với Mạnh Tiệp dư, nói: "Bọn muội sợ tỷ tỷ có việc bận nên không dám đến làm phiền tỷ tỷ thôi."
Mạnh Tiệp dư cười nói: "Ta cũng không phải Khương Chiêu viện, mỗi ngày trừ việc nói chuyện với cung nữ trong cung thì còn việc gì khác chứ?"
Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân nhìn nhau, Trần Ngự nữ cười nhẹ, nói: "Nếu tỷ đã nói như thế, vậy lần sau muội và Tương tỷ tỷ đến tìm tỷ thì tỷ đừng chê chúng muội làm phiền tỷ nhé."
"Sao có thể chứ." Mạnh Tiệp dư cười nói: "Hai muội có thể đến tìm ta, ta vui còn không kịp, sao có thể chê phiền chứ? Không sợ hai người chê cười, chứ hai muội tới đây còn có thể trò chuyện với nhau giết thời gian, còn ta ở trong hành cung chẳng có gì làm đã chán muốn chết rồi. Nếu biết trước sau khi đến hành cung ngay cả bóng lưng của Hoàng thượng cũng không thấy thì ta thà ở lại trong cung còn hơn."
"Lại chẳng thế à." Tương Mỹ nhân gật đầu nói: "Các tỷ muội trong cung còn hâm mộ chúng ta có thể đi theo Hoàng thượng đến hành cung, nào biết ở đây cũng chẳng khác gì trong cung cả. Bên cạnh Hoàng thượng chỉ cần có Khương Chiêu viện là đủ rồi, còn chúng ta đều là dư thừa."
Mạnh Tiệp dư thở dài một hơi, nói: "Cũng không biết Quý tỷ tỷ có thấy nhàm chán như chúng ta không nữa."
Trần Ngự nữ nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng, nói: "Hay là chúng ta đi thăm Quý tỷ tỷ đi, nếu Quý tỷ tỷ cũng đang rảnh rỗi thì bốn người chúng ta vừa khéo đủ một bàn mạt chược."
Kể cả chuyện của Đại Hoàng tử không được như ý nàng cũng không dám tìm đến Vĩnh An đế nữa.
Điều này làm cho ba người vẫn luôn chú ý đến động thái của nàng ta là Trần Ngự nữ, Tương Mỹ nhân và Mạnh Tiệp dư rất thất vọng.
Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân dẫn theo cung nữ đến hoa viên ở hành cung đi dạo, nói mãi nói mãi cuối cùng lại nói đến Quý Chiêu dung.
Tương Mỹ nhân nói: "Lúc Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, nhìn khí thế của Quý Chiêu dung ta còn tưởng nàng ta sẽ đấu với Khương Chiêu viện đến ngươi chết ta sống cơ, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này. Hoàng thượng cũng sủng ái Khương Chiêu viện quá rồi, chuyện nghiêm trọng như mưu hại con vua mà cũng có thể bỏ qua, đừng nói là trách phạt, ngay cả thái độ đối xử với Khương Chiêu viện cũng chẳng lạnh nhạt hơn chút nào."
Khương Chiêu viện được thị tẩm, còn các nàng vẫn trống vắng như trước.
Trần Ngự nữ không để ý lắm, nói: "Có lẽ là vì Hoàng thượng đã điều tra được Khương Chiêu viện không phải là người hại Đại Hoàng tử nên vẫn sủng ái Khương Chiêu viện như vậy."
"Không phải Khương Chiêu viện thì là ai?" Tương Mỹ nhân cười giễu cợt, nói: "Còn có ai muốn Đại Hoàng tử gặp chuyện không may hơn nàng ta sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ngự nữ vừa định mở miệng nói chuyện, Mạnh Tiệp dư đã dẫn theo hai cung nữ đi tới, cười nói: "Hai người đi ngắm hoa mà cũng không gọi ta một tiếng."
"Mạnh tỷ tỷ." Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân hành lễ với Mạnh Tiệp dư, nói: "Bọn muội sợ tỷ tỷ có việc bận nên không dám đến làm phiền tỷ tỷ thôi."
Mạnh Tiệp dư cười nói: "Ta cũng không phải Khương Chiêu viện, mỗi ngày trừ việc nói chuyện với cung nữ trong cung thì còn việc gì khác chứ?"
Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân nhìn nhau, Trần Ngự nữ cười nhẹ, nói: "Nếu tỷ đã nói như thế, vậy lần sau muội và Tương tỷ tỷ đến tìm tỷ thì tỷ đừng chê chúng muội làm phiền tỷ nhé."
"Sao có thể chứ." Mạnh Tiệp dư cười nói: "Hai muội có thể đến tìm ta, ta vui còn không kịp, sao có thể chê phiền chứ? Không sợ hai người chê cười, chứ hai muội tới đây còn có thể trò chuyện với nhau giết thời gian, còn ta ở trong hành cung chẳng có gì làm đã chán muốn chết rồi. Nếu biết trước sau khi đến hành cung ngay cả bóng lưng của Hoàng thượng cũng không thấy thì ta thà ở lại trong cung còn hơn."
"Lại chẳng thế à." Tương Mỹ nhân gật đầu nói: "Các tỷ muội trong cung còn hâm mộ chúng ta có thể đi theo Hoàng thượng đến hành cung, nào biết ở đây cũng chẳng khác gì trong cung cả. Bên cạnh Hoàng thượng chỉ cần có Khương Chiêu viện là đủ rồi, còn chúng ta đều là dư thừa."
Mạnh Tiệp dư thở dài một hơi, nói: "Cũng không biết Quý tỷ tỷ có thấy nhàm chán như chúng ta không nữa."
Trần Ngự nữ nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng, nói: "Hay là chúng ta đi thăm Quý tỷ tỷ đi, nếu Quý tỷ tỷ cũng đang rảnh rỗi thì bốn người chúng ta vừa khéo đủ một bàn mạt chược."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro