Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 14

Khuyết Danh

2025-02-22 16:02:16

Giọng hắn lạnh xuống, ngữ khí nghiêm túc:   "Đừng quên, ngươi là thông phòng của ta, sớm muộn gì cũng sẽ là người trong phòng của ta."   "Gần gũi hay xa cách nhất, chính là phu thê.   "Tính cách của ngươi và Thôi Uyển Nhi, ta đã hiểu rõ."   "Ngươi nhớ kỹ, người có thể trở thành 'thân cận nhất' với ta là ngươi, còn 'xa cách nhất' chính là ta và Thôi Uyển Nhi."   "Điều ngươi cần làm không phải là giúp ta kéo gần quan hệ với nàng ta, mà là làm thế nào để trở thành người của ta."   Ta cứng đờ tại chỗ.   Thấy ta sững sờ như gỗ, hắn phất tay bảo ta đi.   Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn lại ném thêm một câu:   "Về suy nghĩ cho kỹ, đừng đặt sai vị trí."   Ta suýt nữa vấp ngã.   Lâm Trạch…   Lâm Trạch gần mười chín tuổi,   Lâm Trạch thích ăn hẹ,   Lâm Trạch đau đầu vì căng thẳng,   Lâm Trạch cho ta kiếm bạc từ hắn…   Chưa bao giờ là người đơn giản.   Lòng ta run lên.   Ta run rẩy trở về gian phòng của ba người chúng ta.   Thạch Mài đã ngủ, hô hấp đều đặn, thân thể mềm mại, dang tay dang chân thoải mái nằm bên cạnh Thạch ma ma.   Thạch ma ma vẫn đang đợi ta.   Ta trèo lên giường sưởi, gối đầu lên đùi bà.   Từ khi có Thạch Mài, ta đã đổi giường thành giường sưởi, rộng rãi, đủ cho ba chúng ta cùng nằm.   Ta duỗi thẳng người.   Rất mệt, một cảm giác bất lực sâu sắc cuốn lấy ta.   Áp lực từ Thôi Uyển Nhi, sự toan tính của Lâm Trạch…   Ta nhận ra mình nhỏ bé biết bao trong mắt bọn họ.   Bọn họ không chỉ là những người có địa vị cao, mà còn là những kẻ nắm trong tay vận mệnh của kẻ thấp hèn như ta.   Gặp phải bọn họ, ta chỉ có thể mặc cho số phận an bài.   Tài hoa, năng lực, lòng tự trọng, trước quyền thế đều trở nên mỏng manh.   Thạch ma ma thấy sắc mặt ta trắng bệch, liền hỏi ta bị làm sao.   Ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, rồi kể hết cho bà nghe.   Bà không nói gì.   Chỉ nhẹ nhàng xõa tóc ta ra, dùng đầu ngón tay chậm rãi chải từng chút một.   Thoải mái đến mức ta nhanh chóng quên đi phiền não, chìm vào cơn buồn ngủ.   Lờ mờ nghe thấy Thạch ma ma nói:   "Ngày mai ta sẽ đi tìm Thư tiên sinh, nhờ hắn nói giúp với Lâm phủ, xin giải trừ khế ước trước thời hạn."   "Giải ước rồi, chúng ta liền rời đi."   "Rời khỏi đây, con sẽ không còn là 'người trong phòng' của bất kỳ ai."   "Bất kể là Lâm phu nhân hiện tại, hay Lâm phu nhân tương lai, cũng không thể khống chế con nữa."   Ta siết chặt lấy chân bà, an tâm chìm vào giấc mộng. 18 Sáng sớm tỉnh dậy, liền thấy Thạch Mài đứng bên giường nhìn ta.   Hắn hỏi: "Tỷ tỷ, ngủ ngon không?"   Ta dụi mắt, loạng choạng ngồi dậy.   Đêm qua nằm mơ, giấc ngủ không sâu, tinh thần có chút uể oải.   Thạch Mài đưa hai tay lên cao, hào hứng khoe: "Tỷ xem, khoai tây này!"   Là một củ khoai nhỏ, hơi cháy xém, nhưng mùi hương rất thơm.   "Đệ nướng à?"   Nhìn bộ dạng hí hửng như dâng bảo vật của hắn, hẳn là hắn tự nướng.   Hắn cười tít mắt, gật đầu.   Ta nhận lấy, chậm rãi bóc vỏ, rồi đưa vào miệng nhấm nháp.   Tấm lòng của trẻ con, nhất định phải trân trọng.   Vị mềm nóng lan tỏa trong miệng, rơi xuống bụng, dạ dày lập tức ấm áp hẳn lên.   Ta xoa đầu hắn, cười nói: "Lần sau cố gắng nướng củ to hơn nhé, củ nhỏ không đủ ăn đâu."   Được khích lệ, hắn hào hứng đáp: "Lần sau nhất định nướng củ thật to!"   Lúc này, Thạch ma ma bưng cháo vào.   Bà nói: "Đêm qua con cứ gặp ác mộng, sáng nay còn chưa dậy, uống chút cháo cho ấm bụng đi."   Ta đón lấy.   Cháo của Thạch ma ma vẫn như mọi khi, có gạo, có rau, có một ít thịt.   Vừa húp vừa cảm nhận vị thơm ngon, chỉ chốc lát đã ăn hết một bát, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều.   Ánh mắt Thạch ma ma lóe lên vẻ hứng khởi, vui mừng nói: "Ta đã tìm gặp Thư tiên sinh, ngài ấy đồng ý giúp chúng ta."   Nước mắt ta tức khắc dâng lên.   Thật tốt quá.   Khi tuyệt vọng, có người ở bên, cho ta chỗ dựa và hơi ấm.   Thạch ma ma nói: "Thư tiên sinh bảo sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với thiếu gia. Nếu thiếu gia không đồng ý, ngài ấy sẽ đến gặp phu nhân, đón con về."   Bà dịu giọng trấn an: "Yên tâm đi."   Ta gật đầu: "Vâng."   Thạch ma ma đã sớm lo liệu bữa sáng cho hai vị công tử.   Thấy ta không sao, bà liền ra vườn hái rau.   Bà nói hôm nay có thể thu hoạch hẹ rồi.   Buổi tối, bà định làm món ngon cho ta và Thạch Mài ăn.   Thế giới bên ngoài như cơn gió, thổi loạn mặt hồ trong tâm.   Hôm qua, chỉ hai người đến quấy nhiễu, suýt nữa đã khiến ta gục ngã.   Ta thầm than, thân thể này vẫn chưa đủ mạnh mẽ.   Hôm nay, ta không đến tàng thư các như thường lệ, mà đi đến hồ sen, bắt đầu luyện Bát Đoạn Cẩm.   Vài ngày trước, khi lật xem sách cổ, ta tình cờ tìm thấy phương pháp luyện võ này.   Bát Đoạn Cẩm có thể khai thông kinh mạch, nâng cao dương khí, phòng bệnh trị bệnh, giúp tăng cường sức đề kháng.   Ta quyết định từ hôm nay, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập.   Sách cổ có ghi chép, vậy sẽ không ai nghi ngờ.  🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ "Hai tay nâng trời điều Tam Tiêu, trái phải kéo cung như xạ điêu, điều hòa tỳ vị cần đơn cử, ngũ lao thất thương ngoái nhìn theo..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Nhóm Lửa

Số ký tự: 0