Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 44

Khuyết Danh

2025-02-20 02:58:37

Hơn một tháng sau.   Những con thỏ chỉ ăn lá hẹp đã sinh con.   Thỏ con hoàn toàn bình thường.   Thư Vận Nhi nhìn xong, bĩu môi, không nói gì.   Nhưng Thạch Mài không chịu.   Vì thỏ của hắn lại sinh một lứa nữa, nhưng tất cả đều nhỏ.   Bạch Chỉ ngớ người.   Ta cũng ngớ người.   Ta thử hỏi:   🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^"Lâm Trạch, có phải ngài lén cho thỏ của Thạch Mài ăn cỏ lá hẹp không?"   Lâm Trạch hổ thẹn vô cùng, cúi đầu gật gật:   "Không nhịn được..."   Thạch Mài bật khóc.   Hắn và Thư Vận Nhi cùng nhau đòi Lâm Trạch đền thỏ.   Ta và Bạch Chỉ nhìn nhau, trong mắt đối phương đều là kinh hãi.   Nuôi chỉ bằng lá rộng— không sao.   Nuôi chỉ bằng lá hẹp— không sao.   Nuôi bằng cả lá rộng lẫn lá hẹp— có vấn đề.   Hai chúng ta chụm đầu lại, nhanh chóng đưa ra vài kế hoạch thí nghiệm.   Ba tháng sau, kết quả có rồi.   Lá rộng và lá hẹp, khi cho thỏ đực ăn, sẽ khiến thỏ cái sinh con nhỏ!   Hai chúng ta điên cuồng chạy đến chỗ Thư Bình Phong, trình bày phát hiện của mình.   Thư Bình Phong kích động, lập tức đồng ý.   Chúng ta bắt tay vào thu hái.   Lá rộng có rất nhiều, dễ hái.   Lá hẹp có ít, khó tìm.   Chúng ta huy động Lâm Trạch— hắn cực kỳ giỏi phát hiện lá hẹp giữa vô số loại cỏ dại.   Chúng ta nấu hai loại cỏ thành thuốc, theo nhiều liều lượng khác nhau, dùng nhiều cách khác nhau, cho hơn một trăm tên quân Ốc Nô bị bắt uống.   Thư tướng quân lập tức lên đường đến chỗ Hoài Vương báo cáo.   Hoài Vương ban lệnh:   "Tất cả quân Ốc Nô bị bắt, đều phải uống cỏ thuốc trong một tháng, sau đó thả đi."   Sau sáu tháng, lặp đi lặp lại việc bắt giữ— thả— tái bắt giữ hơn 2500 lượt.   Đến khi những gương mặt quen thuộc xuất hiện lặp đi lặp lại, mới dừng lại.   Chủ yếu là vì— lá hẹp hết rồi.   Những mầm non vừa mới nhú đã bị Lâm Trạch nhổ sạch.   Chúng ta theo hắn đi khắp mọi ngóc ngách của Hoa Diên— không còn một cọng.   --- Chỉ có thể chờ đợi kết quả. 54 Tháng Năm năm sau— khoảng 2500 quân Ốc Nô tấn công bất ngờ vào Hoa Diên.   Chúng hô khẩu hiệu:  "Chiếm lĩnh Hoa Chi, dẫn dắt người Hoa Chi cùng nhau có cuộc sống tốt đẹp!"_   * Nửa đêm hành động.   Hừ, đi cha chúng nó đi!   Chúng ta đang sống rất tốt đây, cần gì phải để chúng "dẫn dắt" chứ?   Cướp bóc mà còn nói nghe hay ho!   Vừa ngu ngốc, vừa ác độc!   Cũng may chúng ta đã chuẩn bị từ lâu— toàn bộ nhanh chóng phản ứng, toàn lực chiến đấu.   2000 binh sĩ không phải dạng vừa.   Không còn bị dịch bệnh do khí độc quấy nhiễu, lại được ăn thịt tự sản xuất, ai nấy đều cường tráng.   Sau một ngày hai đêm ác chiến— 2200 quân Ốc Nô tấn công chính diện bị tiêu diệt hoàn toàn.   300 quân Ốc Nô bao vây phủ tướng quân— gặp phải sự kháng cự mãnh liệt nhất.   Thư tướng quân đã sớm mai phục 200 tinh binh trong phủ.   Lấy 200 đối 300.   Quả thực chênh lệch về số lượng.   Nhưng ngay khi tiếng tù và vang lên— các hán tử già trẻ trong Thạch thôn lập tức xông ra tiếp ứng!   Dựa theo huấn luyện trước đó, họ ẩn mình trong bóng tối, ném lựu, dứa, xương rồng vào địch quân.   Những người trong phủ tướng quân cũng toàn lực tham chiến.   Bạch quản gia dẫn Thạch Ma Ma một tổ.  Thư tiên sinh và Bạch Chỉ một tổ.  Ta và Lâm Trạch một tổ.   Một người mạnh phối hợp với một người yếu.   Thạch Mài dẫn theo Thư Vận Nhi.   Thạch Mài cầm ná, liên tục b.ắ.n đạn đá.  Thư Vận Nhi ở bên cạnh tiếp đạn.   * Chiến đấu kéo dài một ngày hai đêm.   Giữa chừng, theo lệnh ta— Bạch quản gia, Thạch Ma Ma, Thạch Mài, Thư Dận Nhi vào trong nhà nghỉ ngơi.   Ta cũng gọi Bạch Chỉ vào bảo vệ bọn họ.   Bạch Chỉ nhìn ta, không muốn rời đi.   * Ta lớn tiếng quát:  "Vận Nhi ở trong đó, Thư tướng quân chỉ còn lại mỗi mình Vận Nhi!"   Bạch Chỉ rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng vào nhà.   * Ta, Lâm Trạch, Thư tiên sinh— ba người bám trụ đến cùng.   So với ta và Lâm Trạch, Thư tiên sinh yếu hơn, hai chúng ta phải che chắn trước hắn.   * Đợi Thư tướng quân đánh xong trận chính diện, nhanh chóng quay về—   * Ta gục xuống.   Lâm Trạch gục xuống.   Thư tiên sinh lảo đảo muốn ngã.   Thư tướng quân đỡ lấy hắn.   * 200 binh sĩ trong phủ— toàn bộ hy sinh.   300 quân Ốc Nô— bị tiêu diệt hoàn toàn.   * Người dân Thạch thôn— không ai bị thương. 55 Ta và Lâm Trạch kề vai trôi nổi giữa không trung.   Cùng nhìn xuống người dân Hoa Diên đang tế bái pho tượng "Nương Nương Nhóm Lửa".   * Ta nói:  "Xem kìa, họ đắp tượng cho ta rồi, không có ngươi đâu."   Lâm Trạch mỉm cười:  "Nàng là thê tử của ta, đắp tượng nàng chính là đắp cho cả hai chúng ta."   * Ta nói:  "Ngươi thấy có thiệt không? Vốn dĩ ngươi không cần chếc mà."   Hắn ôm chặt lấy ta:  "Nàng là thông phòng của ta, vì nàng mà chếc, ta không thiệt."   * Ta trừng to mắt.   Hắn lập tức sửa lại:  "Phu nhân, nàng là phu nhân của ta."   Ta bật cười, cũng không thật sự chấp nhặt với hắn.   * Khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Trạch dùng thân thể che cho ta, lĩnh trọn ba mươi bảy nhát đao.   Ta vung cây gậy nhóm lửa, từng cú đánh, từng cú đánh, sống sờ sờ đập nát đầu "sứ giả tổ tiên của quân Ốc Nô".   Hoàn toàn bỏ mặc đám quân Ốc Nô xung quanh đang liều mạng c.h.é.m giếc ta.   * Khoảnh khắc ấy, ta chỉ có một suy nghĩ—  "Tuyệt đối không thể để kẻ tai họa như hắn lưu lại trong lịch sử!"   * Lâm Trạch chếc rồi.  Ta cũng chếc ngay sau đó.   *

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Nhóm Lửa

Số ký tự: 0