Chương 8
Khuyết Danh
2025-02-20 02:58:37
Ta nói: "Không buồn. Sao lại phải buồn chứ? Làm một nha hoàn đơn giản chẳng tốt hơn sao?" Thạch ma ma thở dài, trách ta không biết tranh thủ. Ta cụp mắt, lẳng lặng đi ngủ. Thạch ma ma ấm áp, khiến ta ngủ rất ngon. Lúc chìm vào giấc mơ, ta còn nghĩ—hóa ra, Thư tiên sinh là người rộng lượng mà nhát gan như vậy. 10 Từ khi Thạch ma ma đến, hai chúng ta phối hợp nấu ăn, vừa nhanh vừa ngon. Lâm Trạch và Thư tiên sinh chỉ ăn hai bữa chính, không ăn vặt. Chúng ta liền có dư dả thời gian. Thạch ma ma bắt đầu nhúng tay vào đàn gà và vườn rau của ta. Chẳng bao lâu, đàn gà thuộc về bà, vườn rau cũng thuộc về bà. Ta bèn hỏi Thư tiên sinh: "Tiên sinh, ta có thể vào tàng thư các trong phủ không?" Hắn hỏi: "Cô biết chữ à?" Ta gật đầu: "Ừm." Hắn nhìn ta một cái, rồi đưa chìa khóa cho ta. Ta muốn tìm xem trong cổ tịch có ghi chép gì về bệnh tật không. Một số phương thuốc cổ truyền rất hữu ích, lỡ đâu ta xuyên trở về, có thể giúp được nhiều người. Dù gì, Đồ U U cũng từng tìm ra bài thuốc trị sốt rét trong y thư cổ. Tàng thư các của Thư phủ rất rộng, bên trong chứa vô số sách vở. Ta mất một khoảng thời gian mới tìm được sách mình cần. Thư tiên sinh cho ta vào, cũng cho phép ta đọc, chỉ có một quy định—không được mang sách ra ngoài. Ta ngồi bệt xuống, mở một quyển ra xem. Nhanh chóng bị cuốn vào nội dung bên trong—rất nhiều chứng bệnh của trẻ nhỏ được ghi chép lại. Trước khi xuyên qua, mục tiêu của ta là trở thành bác sĩ nhi khoa danh tiếng. Thấy những ghi chép này, ta không thể rời mắt. Trong đó có một phần mô tả triệu chứng rất giống với bệnh tự kỷ. Thì ra, từ thời xa xưa đã có chẩn đoán về chứng tự kỷ rồi. Văn tự trong sách khá rườm rà, ta đọc rất chậm. Sách còn nói một số loại thực phẩm có thể cải thiện tình trạng bệnh. Ta lặng lẽ ghi nhớ. Bất giác, trời đã về trưa. Cửa mở. Thư tiên sinh bước vào. Ta vội đứng dậy hành lễ với hắn. Hắn liếc mắt nhìn tên sách, hỏi: "Y thư, cô đọc hiểu sao?" Ta đáp: "Hơi khó, cần phải suy ngẫm nhiều." Hắn lại hỏi: "Cô biết y thuật à?" Ta tìm một cái cớ cho việc đọc sách y: "Không biết, nhưng Thạch ma ma nói, ăn uống điều độ thì ít sinh bệnh, nên tôi muốn tìm vài phương thuốc thực dưỡng." Hắn tỏ vẻ đã hiểu, gật gù. Từ đó về sau, ta thường xuyên gặp Thư tiên sinh trong tàng thư các. Có lúc hắn đến một mình, có lúc mang theo Lâm Trạch. Sau khi ta giở trò với Lâm Trạch lần trước, hắn lạnh nhạt với ta một thời gian. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Buổi tối cũng không gọi ta bồi hắn học bài nữa. Ta được nhàn hạ, thoải mái biết bao. Lần đầu tiên thấy ta trong tàng thư các, Lâm Trạch thoáng sững người, sau đó cười mỉa: "Không đọc thoại bản nữa à? Bắt đầu đọc y thư rồi? Cao cấp đấy nhỉ?" Ta đáp: "Bẩm thiếu gia, tôi không cho rằng thoại bản thấp kém hơn y thư." "Gì cơ?" Lâm Trạch không ngờ ta lại phản bác hắn, còn nói ngược lại. Ta bình thản nói: "Thoại bản có thể giải ưu sầu, hóa giải uất khí, cũng giống như y thư có tác dụng làm khỏe người vậy. Chỉ khác là, y thư giúp cơ thể khỏe mạnh, còn thoại bản giúp tinh thần được vững vàng." Lâm Trạch há hốc miệng, không tìm ra lời nào để phản bác. Thư tiên sinh nở nụ cười, nói: "Không ngờ, Thạch Đậu cô nương lại có cái nhìn sâu sắc như vậy." Mặt ta đỏ bừng. Dù là thời đại nào, được người ta khen ngợi đều khiến cơ thể mất kiểm soát. 11 Buổi tối, ta đang học cắt may cùng Thạch ma ma. Lâm Trạch gõ cửa, gọi ta đến mài mực cho hắn. Ta ngẩn người trong chốc lát. Thạch ma ma đẩy ta một cái, ta đặt kéo xuống, đứng dậy đi theo hắn. Lâm Trạch không làm khó ta. Hắn chỉ hỏi: "Có thoại bản nào trị đau đầu không?" Hắn nói, từ năm mười lăm tuổi, hắn đã bị chứng đau đầu hành hạ. Càng gặp chuyện trọng đại, cơn đau càng dữ dội. Nhất là vào kỳ khoa cử, đầu hắn đau như muốn vỡ tung. Mỗi lần trước khi vào trường thi, bắt đầu đau. Thi xong, cơn đau mới kết thúc. Lại sắp đến kỳ thi nữa rồi. Hai ngày nay, đầu hắn bắt đầu đau trở lại. Ta nói: "Không có thoại bản trị đau đầu, nhưng có một phương pháp. Tôi từng đọc trong cổ thư, có thể để tôi thử không?" Hồi cấp ba, do áp lực quá lớn, ta bị đau thần kinh nghiêm trọng. Lúc ấy không biết đi tìm bác sĩ, cứ thế cắn răng chịu đựng. Sau này học y, ta mới biết có nhiều cách để giảm đau. Lâm Trạch do dự chốc lát, rồi nói: "Thử đi." Ta đi đến sau lưng hắn, đặt hai tay lên hai bên đầu hắn, bắt đầu xoa bóp. Là để tự chữa cho mình mà học, nên mỗi động tác của ta đều rất chuyên nghiệp. Rất nhanh, nét mặt của Lâm Trạch dần thư giãn. Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Hiệu quả thật, đỡ đau hơn rồi." Ta nói: "Nhưng đây chỉ là tạm thời." Hắn hỏi: "Có cách nào chữa dứt điểm không?" Ta nói: "Đừng coi khoa cử là chuyện quá quan trọng." Hắn sững người, giọng lập tức lạnh đi: "Ngươi nói gì?" Có lẽ lời ta quá trái tai. Nhưng ta không định rút lại.
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Buổi tối cũng không gọi ta bồi hắn học bài nữa. Ta được nhàn hạ, thoải mái biết bao. Lần đầu tiên thấy ta trong tàng thư các, Lâm Trạch thoáng sững người, sau đó cười mỉa: "Không đọc thoại bản nữa à? Bắt đầu đọc y thư rồi? Cao cấp đấy nhỉ?" Ta đáp: "Bẩm thiếu gia, tôi không cho rằng thoại bản thấp kém hơn y thư." "Gì cơ?" Lâm Trạch không ngờ ta lại phản bác hắn, còn nói ngược lại. Ta bình thản nói: "Thoại bản có thể giải ưu sầu, hóa giải uất khí, cũng giống như y thư có tác dụng làm khỏe người vậy. Chỉ khác là, y thư giúp cơ thể khỏe mạnh, còn thoại bản giúp tinh thần được vững vàng." Lâm Trạch há hốc miệng, không tìm ra lời nào để phản bác. Thư tiên sinh nở nụ cười, nói: "Không ngờ, Thạch Đậu cô nương lại có cái nhìn sâu sắc như vậy." Mặt ta đỏ bừng. Dù là thời đại nào, được người ta khen ngợi đều khiến cơ thể mất kiểm soát. 11 Buổi tối, ta đang học cắt may cùng Thạch ma ma. Lâm Trạch gõ cửa, gọi ta đến mài mực cho hắn. Ta ngẩn người trong chốc lát. Thạch ma ma đẩy ta một cái, ta đặt kéo xuống, đứng dậy đi theo hắn. Lâm Trạch không làm khó ta. Hắn chỉ hỏi: "Có thoại bản nào trị đau đầu không?" Hắn nói, từ năm mười lăm tuổi, hắn đã bị chứng đau đầu hành hạ. Càng gặp chuyện trọng đại, cơn đau càng dữ dội. Nhất là vào kỳ khoa cử, đầu hắn đau như muốn vỡ tung. Mỗi lần trước khi vào trường thi, bắt đầu đau. Thi xong, cơn đau mới kết thúc. Lại sắp đến kỳ thi nữa rồi. Hai ngày nay, đầu hắn bắt đầu đau trở lại. Ta nói: "Không có thoại bản trị đau đầu, nhưng có một phương pháp. Tôi từng đọc trong cổ thư, có thể để tôi thử không?" Hồi cấp ba, do áp lực quá lớn, ta bị đau thần kinh nghiêm trọng. Lúc ấy không biết đi tìm bác sĩ, cứ thế cắn răng chịu đựng. Sau này học y, ta mới biết có nhiều cách để giảm đau. Lâm Trạch do dự chốc lát, rồi nói: "Thử đi." Ta đi đến sau lưng hắn, đặt hai tay lên hai bên đầu hắn, bắt đầu xoa bóp. Là để tự chữa cho mình mà học, nên mỗi động tác của ta đều rất chuyên nghiệp. Rất nhanh, nét mặt của Lâm Trạch dần thư giãn. Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Hiệu quả thật, đỡ đau hơn rồi." Ta nói: "Nhưng đây chỉ là tạm thời." Hắn hỏi: "Có cách nào chữa dứt điểm không?" Ta nói: "Đừng coi khoa cử là chuyện quá quan trọng." Hắn sững người, giọng lập tức lạnh đi: "Ngươi nói gì?" Có lẽ lời ta quá trái tai. Nhưng ta không định rút lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro