Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Hãy Dâng Trái T...
2024-10-15 18:15:21
Tang Hòa chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi chân trắng nõn, xương cốt thon dài.
Ngay sau đó, những ngón tay thon dài mang theo chút thô ráp liền nâng cằm của nàng lên.
Tang Hòa nhìn khuôn mặt cách mình chưa đầy nửa mét, không thể không nín thở. Dù nàng đã đi qua vô số thế giới, gặp không biết bao nhiêu con cưng của trời, nhưng gương mặt trước mắt vẫn khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Hắn có dung mạo diễm lệ, giữa trán là một nốt chu sa đỏ tươi như máu.
Đôi mắt hồ ly màu xanh biếc như chứa đựng cả trời mây và phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ thì ánh mắt lại lạnh lẽo hơn cả màn đêm mưa gió. Sống mũi hắn có đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, cực kỳ quyến rũ.
Ánh mắt của Lệnh Thái Huyền lướt qua một tia hung dữ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tang Hòa, giọng nói đầy mê hoặc:
“Hoàng hậu, cô sẽ không phế truất nàng. Hãy dâng trái tim của nàng cho cô, được chứ?”
Tang Hòa khẽ thở dài, nàng luôn không thể kiềm lòng mà nhường nhịn những người có dung mạo đẹp đẽ.
“Được.”
Một từ nhẹ nhàng thoảng qua, nhưng khi lọt vào tai Lệnh Thái Huyền lại khiến ánh mắt hắn lóe lên. Ngay sau đó, đôi mắt hắn trở nên hung tợn hơn, sát khí lộ rõ, bàn tay to lớn bóp chặt lấy vai nàng như muốn nghiền nát xương cốt của nàng ra.
“Nàng không sợ chết sao?”
“Đương nhiên là thần thiếp sợ, nhưng điều vương thượng muốn thì sao thần thiếp dám từ chối chứ?”
Tang Hòa khẽ cười, ánh mắt cong lên tựa như vầng trăng non.
Nói xong, nàng liền đưa tay lên kéo cổ hắn xuống, đôi môi đỏ mọng mang theo hơi ấm in mạnh lên đôi môi lạnh lẽo của Lệnh Thái Huyền.
Ngay lập tức, những tia sáng màu xanh lục trào ra từ trái tim Tang Hòa, không ngừng theo đôi môi đang chạm nhau mà truyền vào thân thể Lệnh Thái Huyền.
Đôi mắt Lệnh Thái Huyền co lại, bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ của nàng, gân xanh nổi lên.
Nhưng Tang Hòa dường như không hề cảm nhận được gì, hai cánh tay trắng nõn vẫn ôm chặt lấy cổ hắn. Dòng năng lượng xanh lục ấy như có linh tính, mang theo một chút nóng vội, xâm nhập thẳng vào trái tim Lệnh Thái Huyền.
Một lát sau, dòng năng lượng liền dần tan biến.
Tang Hòa buông tay, dù cổ nàng vẫn bị hắn nắm chặt nhưng nàng lại không hề thấy sợ hãi, trên gương mặt còn hiện lên nụ cười dịu dàng, vui vẻ: “Khụ… vương thượng nhìn xem, tim... tim thiếp đã dâng cho ngài rồi.”
Chẳng qua là phải dẫn dắt tên điên này đi theo kịch bản thôi, việc này sao có thể làm khó một nhân viên xuất sắc của cục quản lý thời không như nàng được chứ?
Ngay sau đó, những ngón tay thon dài mang theo chút thô ráp liền nâng cằm của nàng lên.
Tang Hòa nhìn khuôn mặt cách mình chưa đầy nửa mét, không thể không nín thở. Dù nàng đã đi qua vô số thế giới, gặp không biết bao nhiêu con cưng của trời, nhưng gương mặt trước mắt vẫn khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Hắn có dung mạo diễm lệ, giữa trán là một nốt chu sa đỏ tươi như máu.
Đôi mắt hồ ly màu xanh biếc như chứa đựng cả trời mây và phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ thì ánh mắt lại lạnh lẽo hơn cả màn đêm mưa gió. Sống mũi hắn có đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, cực kỳ quyến rũ.
Ánh mắt của Lệnh Thái Huyền lướt qua một tia hung dữ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tang Hòa, giọng nói đầy mê hoặc:
“Hoàng hậu, cô sẽ không phế truất nàng. Hãy dâng trái tim của nàng cho cô, được chứ?”
Tang Hòa khẽ thở dài, nàng luôn không thể kiềm lòng mà nhường nhịn những người có dung mạo đẹp đẽ.
“Được.”
Một từ nhẹ nhàng thoảng qua, nhưng khi lọt vào tai Lệnh Thái Huyền lại khiến ánh mắt hắn lóe lên. Ngay sau đó, đôi mắt hắn trở nên hung tợn hơn, sát khí lộ rõ, bàn tay to lớn bóp chặt lấy vai nàng như muốn nghiền nát xương cốt của nàng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nàng không sợ chết sao?”
“Đương nhiên là thần thiếp sợ, nhưng điều vương thượng muốn thì sao thần thiếp dám từ chối chứ?”
Tang Hòa khẽ cười, ánh mắt cong lên tựa như vầng trăng non.
Nói xong, nàng liền đưa tay lên kéo cổ hắn xuống, đôi môi đỏ mọng mang theo hơi ấm in mạnh lên đôi môi lạnh lẽo của Lệnh Thái Huyền.
Ngay lập tức, những tia sáng màu xanh lục trào ra từ trái tim Tang Hòa, không ngừng theo đôi môi đang chạm nhau mà truyền vào thân thể Lệnh Thái Huyền.
Đôi mắt Lệnh Thái Huyền co lại, bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ của nàng, gân xanh nổi lên.
Nhưng Tang Hòa dường như không hề cảm nhận được gì, hai cánh tay trắng nõn vẫn ôm chặt lấy cổ hắn. Dòng năng lượng xanh lục ấy như có linh tính, mang theo một chút nóng vội, xâm nhập thẳng vào trái tim Lệnh Thái Huyền.
Một lát sau, dòng năng lượng liền dần tan biến.
Tang Hòa buông tay, dù cổ nàng vẫn bị hắn nắm chặt nhưng nàng lại không hề thấy sợ hãi, trên gương mặt còn hiện lên nụ cười dịu dàng, vui vẻ: “Khụ… vương thượng nhìn xem, tim... tim thiếp đã dâng cho ngài rồi.”
Chẳng qua là phải dẫn dắt tên điên này đi theo kịch bản thôi, việc này sao có thể làm khó một nhân viên xuất sắc của cục quản lý thời không như nàng được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro