Cậy Thế
Úc Vũ Trúc
2024-10-22 17:26:57
Chuyện này vốn đã nắm chắc, thậm chí bọn họ đã an bài người dẫn đầu đi thế chấp khế đất, ai biết sẽ có người chạy ra quấy rối, đối phương còn là một hài tử.
Không chỉ có Ngô Thiện Tài tức giận, hiện tại mấy vị Viên ngoại nhìn Mục Dương Linh đều giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Ngăn chặn con đường tiền tài của người khác không phải là cùng cấp bậc với mối thù giết cha sao?
Lần này người Hồ công thành là việc ngoài ý muốn, nhưng việc bọn hắn muốn mua chút đồng ruộng cùng nô lệ thì đã có từ lâu, nhưng nông dân coi đồng ruộng như tròng mắt, trừ phi trong nhà có biến cố lớn, bằng không nhà ai lại vô duyên vô cớ muốn bán đất?
Trước kia bọn họ có thể cường mua hoặc thông qua lãi nặng của việc mượn tiền, nhưng từ khi Tề Tu Viễn trấn thủ ở phủ Hưng Châu, động tác của bọn họ nhất định phải càng thêm cẩn thận.
Đều nói võ quan không được can thiệp vào chính vụ ở địa phương, nhưng lão cha của hắn là ngự sử trung thừa, chức trách của hắn là buộc tội quan viên, bọn họ không dám đắc tội hắn.
Mà đối với mấy vị lão gia hương thân ở bản địa, tuy rằng bọn họ khinh thường Tề Tu Viễn, nhưng trên tay người ta có binh, ai mạnh ai yếu, bọn họ vẫn phân rõ.
Khó khăn lắm mới có một lần cơ hội quang minh chính đại tính kế đám chân đất thì lại bị một hài tử đến quấy rối, bọn họ không thể không hận nàng.
Mục Dương Linh làm lơ ánh mắt của bọn họ, nàng đi cùng Mục Thạch trở lại phủ tướng quân.
“Những lời vừa rồi của ngươi đã đắc tội Ngô Thiện Tài cùng nhóm viên ngoại ở phủ Hưng Châu.” Từ phía sau đã truyền đến thanh âm hài hước của Phạm Tử Câm.
Mục Dương Linh quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm đang mỉm cười nhìn nàng.
Mục Thạch vội chắp tay hành lễ, “Gặp qua hai vị công tử, tiểu nữ vô tri, làm hai vị chê cười, việc này chỉ sợ muốn liên lụy đến trong phủ, quay đầu chúng ta liền dọn ra ngoài.”
“Chẳng lẽ ta lại sợ bọn họ?” Tề Hạo Nhiên vung tay lên, nói: “Mục đại thúc cứ ở lại đây, muốn ở bao lâu cũng được.”
Lại tán thưởng nhìn về phía Mục Dương Linh, “Ngươi nói rất đúng, Tử Câm cũng nói đây là kế hoạch mà bọn họ đã mưu tính từ trước, chỉ tiếc đại ca của ta không thể nhúng tay vào chính vụ ở địa phương, bằng không chúng ta nhất định sẽ viết một bảng tấu chương vạch tội bọn họ.”
Thế Tông hoàng đế ban hành pháp luật để trị quốc đã hạn chế rất nhiều hành vi của quan viên, nhiều khoan dung với bá tánh, nhưng Cao Tông hoàng đế lại cho rằng quốc gia rối loạn phần nhiều là từ điêu dân cùng võ tướng, cho nên đã ước thúc võ quan nhiều hơn, cũng đem tất cả quân đội đóng giữ ở biên quan đều về nội thành của các châu phủ để đóng quân phòng bị dân làm loạn.
Nếu Thế Tông hoàng đế trước khi lâm chung không lưu lại ý chỉ không được dễ dàng sửa đổi hiến pháp, chỉ sợ Cao Tông hoàng đế đã một lần nữa chế định lại luật pháp.
Cho nên, hiện tại tình hình trong nước của Đại Chu rất kỳ quái.
Phía bắc có Đại Kim như hổ rình mồi, phía tây có Tây Hạ cùng Thổ Phiên, phía nam có Đại Lý, hoàng đế Đại Chu thì có tính tình yếu nhược, lúc đối ngoại thì nhường được thì nhường, có thể không cần đánh giặc liền tận lực không cần đánh giặc, bất đắc dĩ phải đánh trận còn muốn ước thúc tướng lãnh thủ hạ phải khắc chế, không được đắc tội nước láng giềng, một bên còn muốn đề phòng tướng lĩnh không được phát triển binh lính quá nhiều.
Mà đối với bá tánh, hoàng đế Đại Chu là có thể ép được bao nhiêu thì ép bấy nhiêu, ban hành rất nhiều loại thuế phú kỳ kỳ quái quái.
Kỳ quái nhất chính là việc tự do ngôn luận của Đại Chu đã làm Mục Dương Linh líu lưỡi, các bá tánh một bên mắng tham quan ô lại, quân vương hoa mắt ù tai, một bên móc ra bạc để nộp thuế.
Hoàng đế bị bá tánh mắng đến cửa cung, ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, còn muốn xoay người hạ chiếu thỉnh tội.
Sự giằng co giữa quan văn cùng võ quan đã đạt tới một độ cao chưa từng có, hoàng đế không cho phép võ quan nhúng tay vào sự vụ của địa phương đã thành thường lệ, nhóm võ quan vì tị hiềm từ trước đến nay có thể mặc kệ liền mặc kệ, tự nhiên Tề Tu Viễn cũng muốn lảng tránh.
“Nhưng huyện Minh Thủy bị cướp đoạt là bởi vì Huyện lệnh đã dẫn người chạy trốn mà gây ra, chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?” Nếu Tiền Thụ không mang đi hơn phân nửa nha dịch, huyện Minh Thủy cũng sẽ không nhanh chóng bị công phá.
Tề Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Việc này đương nhiên không thể tính như vậy, đại ca của ta đã viết sổ con vạch tội, tên cẩu quan kia có thể trốn đến khi nào?” Tề Hạo Nhiên nhìn thấy nạn dân ở trên đường, liền che chở bọn họ đi tới phủ tướng quân, nói: “Bất quá lương thực để cứu tế các ngươi đã bị treo, đại ca ta nói, mấy vị viên ngoại đã sớm cấu kết cùng Ngô Thiện Tài, các ngươi muốn lấy được lương thực từ trong tay Ngô Thiện Tài, khó.”
Tề Hạo Nhiên nhìn chung quanh một chút, lại đè thấp thanh âm nói: “Phủ thành có Tây doanh chúng ta đóng giữ, các ngươi muốn bạo động buộc hắn đi vào khuôn khổ là việc không có khả năng.”
Mục Dương Linh đầy mặt kinh nghi, “Ai nói chúng ta muốn bạo động?” Động chút mồm mép thì Mục Dương Linh vẫn rất vui lòng, nhưng động thủ chính là tạo phản, nàng cũng không phải chán sống.
Vẻ mặt của Tề Hạo Nhiên “Ngươi đừng gạt ta”, nói: “Vừa rồi các ngươi chỉ kém cử động nắm tay, chẳng lẽ không phải muốn bạo động?”
Mục Dương Linh “Hừ” một tiếng, nói: “Ta sẽ không động thủ, ta cũng không phải người ngu.”
Mục gia không có đồng ruộng, càng không thể bán thân đi làm nô lệ, hai ngày trước Thư Uyển Nương đã đề nghị muốn đi về phía nam, Mục Thạch cũng đồng ý, hiện tại chỉ chờ người của thôn Lâm Sơn yên ổn thì bọn họ liền rời đi.
Hiện giờ Phủ Hưng Châu đã trở thành biên quan, về sau người Hồ ở Đả Thảo Cốc nhất định sẽ đi về phía nam càng ngày càng nhiều, trước kia chỉ có Thư Uyển Nương cùng tiểu Bác Văn, Mục Thạch cùng Mục Dương Linh có thể hộ vệ được bọn họ, nhưng hiện tại đã có thêm long phượng thai, bọn họ cũng không có ba đầu sáu tay, nơi nào có thể bảo vệ nhiều người như vậy?
Biện pháp tốt nhất chính là rời xa nơi này, đi xuống phía nam, tìm một địa phương non xanh nước biếc có thể săn thú một lần nữa an cư lạc nghiệp.
Thư Uyển Nương ở chỗ này không có gì ràng buộc, Mục Thạch có rất nhiều loại trách nhiệm với thôn Lâm Sơn, ngược lại cảm tình thì nhàn nhạt, hiện giờ chỉ còn chờ người của thôn Lâm Sơn được dàn xếp ổn thỏa, hắn xem như đã cho cha nương một công đạo.
Tuy rằng Mục Dương Linh không muốn, nhưng cũng lý giải quyết định của cha nương, nếu về sau không sinh hoạt ở phủ Hưng Châu, hà tất sợ hãi đắc tội hương thân ở nơi này?
Quyền thế của bọn họ cũng chỉ trong vòng một châu một huyện, hiện tại càng không cần lo lắng, bọn họ ở trong Tề phủ, võ quan cùng quan văn vốn dĩ đã bất hòa, nàng lại thêm một mồi lửa cũng không có gì.
Nghĩ đến đây, Mục Dương Linh đặc biệt chân thành nhìn Tề Hạo Nhiên nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tề Hạo Nhiên đầy đầu mờ mịt, “Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta mượn thế của ngươi a,” Mục Dương Linh cười nói: “Nếu không ở Tề phủ, ta sẽ không dám bôi đen Ngô Tri phủ cùng mấy vị lão gia hương thân.”
Tề Hạo Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, sau đó vung bàn tay lên nói: “Cái này có là gì? Ngươi chỉ lo cậy thế, xem ai dám khi dễ ngươi.”
Phạm Tử Câm hận không thể dẫm hắn một chân, hắn dám nói ra lời mạnh miệng này, nếu Mục Dương Linh thật sự ỷ thế hiếp người thì làm sao bây giờ?
Mục Dương Linh ha ha cười, đồng dạng hào sảng nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không khách khí.”
Tề Hạo Nhiên thấy tinh thần của nàng đang tốt, trong lòng hơi động, kéo nàng qua một bên tránh đi Mục Thạch thấp giọng hỏi: “Hiện tại vết thương của ngươi đã lành chưa?”
“Đã không sai biệt lắm, làm sao vậy?”
Tay ngứa, Tề Hạo Nhiên trộm liếc mắt nhìn Mục Thạch một cái, ép thanh âm tới càng thấp, “Chúng ta đi tới giáo trường luận bàn một phen đi.”
Tề Hạo Nhiên từ lâu đã muốn luận bàn cùng Mục Dương Linh, chỉ là một mực tìm không thấy cơ hội, lần này người lại đang ở trong nhà hắn, nhưng trên thân lại có thương tích, hắn vẫn luôn chờ cơ hội này.
Mục Dương Linh cũng muốn kiến thức công phu của cổ đại, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, nàng cũng liếc mắt nhìn phụ thân một cái, thấy hắn đang cùng Phạm Tử Câm xem đồ vật trên quầy hàng, liền gật gật đầu.
Một bên Mục Thạch mặt đầy xấu hổ tiếp nhận trống tỏi trên tay Phạm Tử Câm, nói: “Đa tạ Phạm công tử, hai đứa nhỏ đã có, không cần dùng nhiều như vậy.”
Phạm Tử Câm cười nhạt nói: “Hài tử, nên chuẩn bị thêm mấy cái, dư lại, về sau bọn họ có thêm đệ đệ muội muội cũng có thể dùng.”
Mục Thạch nghe vậy đành phải nhận lấy, Phạm Tử Câm ghé mắt đi xem hai người kia, thấy bọn họ đã nói ra lời quyết định, cũng không còn giúp bọn hắn hấp dẫn lực chú ý của Mục Thạch.
Mục Dương Linh trở về thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng liền chạy tới giáo trường, Tề Hạo Nhiên đã sớm chờ tại nơi đó, ngay cả Phạm Tử Câm cũng đã thay đổi một thân võ phục đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy Mục Dương Linh đang đi lại đây, Tề Hạo Nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sáng ngời như ánh mặt trời trên bầu trời, thiếu chút nữa làm lóe mù đôi mắt của Mục Dương Linh.
Không chỉ có Ngô Thiện Tài tức giận, hiện tại mấy vị Viên ngoại nhìn Mục Dương Linh đều giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Ngăn chặn con đường tiền tài của người khác không phải là cùng cấp bậc với mối thù giết cha sao?
Lần này người Hồ công thành là việc ngoài ý muốn, nhưng việc bọn hắn muốn mua chút đồng ruộng cùng nô lệ thì đã có từ lâu, nhưng nông dân coi đồng ruộng như tròng mắt, trừ phi trong nhà có biến cố lớn, bằng không nhà ai lại vô duyên vô cớ muốn bán đất?
Trước kia bọn họ có thể cường mua hoặc thông qua lãi nặng của việc mượn tiền, nhưng từ khi Tề Tu Viễn trấn thủ ở phủ Hưng Châu, động tác của bọn họ nhất định phải càng thêm cẩn thận.
Đều nói võ quan không được can thiệp vào chính vụ ở địa phương, nhưng lão cha của hắn là ngự sử trung thừa, chức trách của hắn là buộc tội quan viên, bọn họ không dám đắc tội hắn.
Mà đối với mấy vị lão gia hương thân ở bản địa, tuy rằng bọn họ khinh thường Tề Tu Viễn, nhưng trên tay người ta có binh, ai mạnh ai yếu, bọn họ vẫn phân rõ.
Khó khăn lắm mới có một lần cơ hội quang minh chính đại tính kế đám chân đất thì lại bị một hài tử đến quấy rối, bọn họ không thể không hận nàng.
Mục Dương Linh làm lơ ánh mắt của bọn họ, nàng đi cùng Mục Thạch trở lại phủ tướng quân.
“Những lời vừa rồi của ngươi đã đắc tội Ngô Thiện Tài cùng nhóm viên ngoại ở phủ Hưng Châu.” Từ phía sau đã truyền đến thanh âm hài hước của Phạm Tử Câm.
Mục Dương Linh quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm đang mỉm cười nhìn nàng.
Mục Thạch vội chắp tay hành lễ, “Gặp qua hai vị công tử, tiểu nữ vô tri, làm hai vị chê cười, việc này chỉ sợ muốn liên lụy đến trong phủ, quay đầu chúng ta liền dọn ra ngoài.”
“Chẳng lẽ ta lại sợ bọn họ?” Tề Hạo Nhiên vung tay lên, nói: “Mục đại thúc cứ ở lại đây, muốn ở bao lâu cũng được.”
Lại tán thưởng nhìn về phía Mục Dương Linh, “Ngươi nói rất đúng, Tử Câm cũng nói đây là kế hoạch mà bọn họ đã mưu tính từ trước, chỉ tiếc đại ca của ta không thể nhúng tay vào chính vụ ở địa phương, bằng không chúng ta nhất định sẽ viết một bảng tấu chương vạch tội bọn họ.”
Thế Tông hoàng đế ban hành pháp luật để trị quốc đã hạn chế rất nhiều hành vi của quan viên, nhiều khoan dung với bá tánh, nhưng Cao Tông hoàng đế lại cho rằng quốc gia rối loạn phần nhiều là từ điêu dân cùng võ tướng, cho nên đã ước thúc võ quan nhiều hơn, cũng đem tất cả quân đội đóng giữ ở biên quan đều về nội thành của các châu phủ để đóng quân phòng bị dân làm loạn.
Nếu Thế Tông hoàng đế trước khi lâm chung không lưu lại ý chỉ không được dễ dàng sửa đổi hiến pháp, chỉ sợ Cao Tông hoàng đế đã một lần nữa chế định lại luật pháp.
Cho nên, hiện tại tình hình trong nước của Đại Chu rất kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bắc có Đại Kim như hổ rình mồi, phía tây có Tây Hạ cùng Thổ Phiên, phía nam có Đại Lý, hoàng đế Đại Chu thì có tính tình yếu nhược, lúc đối ngoại thì nhường được thì nhường, có thể không cần đánh giặc liền tận lực không cần đánh giặc, bất đắc dĩ phải đánh trận còn muốn ước thúc tướng lãnh thủ hạ phải khắc chế, không được đắc tội nước láng giềng, một bên còn muốn đề phòng tướng lĩnh không được phát triển binh lính quá nhiều.
Mà đối với bá tánh, hoàng đế Đại Chu là có thể ép được bao nhiêu thì ép bấy nhiêu, ban hành rất nhiều loại thuế phú kỳ kỳ quái quái.
Kỳ quái nhất chính là việc tự do ngôn luận của Đại Chu đã làm Mục Dương Linh líu lưỡi, các bá tánh một bên mắng tham quan ô lại, quân vương hoa mắt ù tai, một bên móc ra bạc để nộp thuế.
Hoàng đế bị bá tánh mắng đến cửa cung, ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, còn muốn xoay người hạ chiếu thỉnh tội.
Sự giằng co giữa quan văn cùng võ quan đã đạt tới một độ cao chưa từng có, hoàng đế không cho phép võ quan nhúng tay vào sự vụ của địa phương đã thành thường lệ, nhóm võ quan vì tị hiềm từ trước đến nay có thể mặc kệ liền mặc kệ, tự nhiên Tề Tu Viễn cũng muốn lảng tránh.
“Nhưng huyện Minh Thủy bị cướp đoạt là bởi vì Huyện lệnh đã dẫn người chạy trốn mà gây ra, chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?” Nếu Tiền Thụ không mang đi hơn phân nửa nha dịch, huyện Minh Thủy cũng sẽ không nhanh chóng bị công phá.
Tề Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Việc này đương nhiên không thể tính như vậy, đại ca của ta đã viết sổ con vạch tội, tên cẩu quan kia có thể trốn đến khi nào?” Tề Hạo Nhiên nhìn thấy nạn dân ở trên đường, liền che chở bọn họ đi tới phủ tướng quân, nói: “Bất quá lương thực để cứu tế các ngươi đã bị treo, đại ca ta nói, mấy vị viên ngoại đã sớm cấu kết cùng Ngô Thiện Tài, các ngươi muốn lấy được lương thực từ trong tay Ngô Thiện Tài, khó.”
Tề Hạo Nhiên nhìn chung quanh một chút, lại đè thấp thanh âm nói: “Phủ thành có Tây doanh chúng ta đóng giữ, các ngươi muốn bạo động buộc hắn đi vào khuôn khổ là việc không có khả năng.”
Mục Dương Linh đầy mặt kinh nghi, “Ai nói chúng ta muốn bạo động?” Động chút mồm mép thì Mục Dương Linh vẫn rất vui lòng, nhưng động thủ chính là tạo phản, nàng cũng không phải chán sống.
Vẻ mặt của Tề Hạo Nhiên “Ngươi đừng gạt ta”, nói: “Vừa rồi các ngươi chỉ kém cử động nắm tay, chẳng lẽ không phải muốn bạo động?”
Mục Dương Linh “Hừ” một tiếng, nói: “Ta sẽ không động thủ, ta cũng không phải người ngu.”
Mục gia không có đồng ruộng, càng không thể bán thân đi làm nô lệ, hai ngày trước Thư Uyển Nương đã đề nghị muốn đi về phía nam, Mục Thạch cũng đồng ý, hiện tại chỉ chờ người của thôn Lâm Sơn yên ổn thì bọn họ liền rời đi.
Hiện giờ Phủ Hưng Châu đã trở thành biên quan, về sau người Hồ ở Đả Thảo Cốc nhất định sẽ đi về phía nam càng ngày càng nhiều, trước kia chỉ có Thư Uyển Nương cùng tiểu Bác Văn, Mục Thạch cùng Mục Dương Linh có thể hộ vệ được bọn họ, nhưng hiện tại đã có thêm long phượng thai, bọn họ cũng không có ba đầu sáu tay, nơi nào có thể bảo vệ nhiều người như vậy?
Biện pháp tốt nhất chính là rời xa nơi này, đi xuống phía nam, tìm một địa phương non xanh nước biếc có thể săn thú một lần nữa an cư lạc nghiệp.
Thư Uyển Nương ở chỗ này không có gì ràng buộc, Mục Thạch có rất nhiều loại trách nhiệm với thôn Lâm Sơn, ngược lại cảm tình thì nhàn nhạt, hiện giờ chỉ còn chờ người của thôn Lâm Sơn được dàn xếp ổn thỏa, hắn xem như đã cho cha nương một công đạo.
Tuy rằng Mục Dương Linh không muốn, nhưng cũng lý giải quyết định của cha nương, nếu về sau không sinh hoạt ở phủ Hưng Châu, hà tất sợ hãi đắc tội hương thân ở nơi này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quyền thế của bọn họ cũng chỉ trong vòng một châu một huyện, hiện tại càng không cần lo lắng, bọn họ ở trong Tề phủ, võ quan cùng quan văn vốn dĩ đã bất hòa, nàng lại thêm một mồi lửa cũng không có gì.
Nghĩ đến đây, Mục Dương Linh đặc biệt chân thành nhìn Tề Hạo Nhiên nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tề Hạo Nhiên đầy đầu mờ mịt, “Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta mượn thế của ngươi a,” Mục Dương Linh cười nói: “Nếu không ở Tề phủ, ta sẽ không dám bôi đen Ngô Tri phủ cùng mấy vị lão gia hương thân.”
Tề Hạo Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, sau đó vung bàn tay lên nói: “Cái này có là gì? Ngươi chỉ lo cậy thế, xem ai dám khi dễ ngươi.”
Phạm Tử Câm hận không thể dẫm hắn một chân, hắn dám nói ra lời mạnh miệng này, nếu Mục Dương Linh thật sự ỷ thế hiếp người thì làm sao bây giờ?
Mục Dương Linh ha ha cười, đồng dạng hào sảng nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không khách khí.”
Tề Hạo Nhiên thấy tinh thần của nàng đang tốt, trong lòng hơi động, kéo nàng qua một bên tránh đi Mục Thạch thấp giọng hỏi: “Hiện tại vết thương của ngươi đã lành chưa?”
“Đã không sai biệt lắm, làm sao vậy?”
Tay ngứa, Tề Hạo Nhiên trộm liếc mắt nhìn Mục Thạch một cái, ép thanh âm tới càng thấp, “Chúng ta đi tới giáo trường luận bàn một phen đi.”
Tề Hạo Nhiên từ lâu đã muốn luận bàn cùng Mục Dương Linh, chỉ là một mực tìm không thấy cơ hội, lần này người lại đang ở trong nhà hắn, nhưng trên thân lại có thương tích, hắn vẫn luôn chờ cơ hội này.
Mục Dương Linh cũng muốn kiến thức công phu của cổ đại, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, nàng cũng liếc mắt nhìn phụ thân một cái, thấy hắn đang cùng Phạm Tử Câm xem đồ vật trên quầy hàng, liền gật gật đầu.
Một bên Mục Thạch mặt đầy xấu hổ tiếp nhận trống tỏi trên tay Phạm Tử Câm, nói: “Đa tạ Phạm công tử, hai đứa nhỏ đã có, không cần dùng nhiều như vậy.”
Phạm Tử Câm cười nhạt nói: “Hài tử, nên chuẩn bị thêm mấy cái, dư lại, về sau bọn họ có thêm đệ đệ muội muội cũng có thể dùng.”
Mục Thạch nghe vậy đành phải nhận lấy, Phạm Tử Câm ghé mắt đi xem hai người kia, thấy bọn họ đã nói ra lời quyết định, cũng không còn giúp bọn hắn hấp dẫn lực chú ý của Mục Thạch.
Mục Dương Linh trở về thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng liền chạy tới giáo trường, Tề Hạo Nhiên đã sớm chờ tại nơi đó, ngay cả Phạm Tử Câm cũng đã thay đổi một thân võ phục đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy Mục Dương Linh đang đi lại đây, Tề Hạo Nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sáng ngời như ánh mặt trời trên bầu trời, thiếu chút nữa làm lóe mù đôi mắt của Mục Dương Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro