Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Đau Lòng

Úc Vũ Trúc

2024-10-22 17:26:57

Từ xưa đã có rất nhiều phương pháp chiến đấu đa dạng, cũng không câu nệ vào một loại, nhưng chiến đấu chủ yếu nhằm vào rừng cây thì lại chưa từng có, bởi vì từ trước đến nay núi rừng là tài phú hàng đầu của quốc gia, rất ít người dẫn địch nhân vào trong núi rừng, để tránh việc phá hư cây cối cùng động vật trong núi.

Tuy rằng Tề Tu Viễn động tâm với lời đề nghị của Tề Hạo Nhiên, nhưng cũng không có choáng váng đầu óc mà lập tức đồng ý, cũng không thể vì thắng lợi nhất thời mà tai họa đến con cháu đời sau, nếu hắn sử dụng phương pháp chiến đấu trong rừng cây, các tướng sĩ khác cũng học theo, nếu chọc người Hồ thẹn quá thành giận lại dùng một mồi lửa đốt trụi núi rừng, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

Dựa núi ăn núi, Trù Sơn của phủ Hưng Châu cùng núi Tiếp Khê đã nuôi sống rất nhiều bá tánh, nếu thật sự bị lửa đốt, mười tám đời tổ tông của Tề gia nhất định sẽ bị người trong thiên hạ mắng chửi không thể ngẩng đầu.

“Chiến đấu trong núi rừng là một biện pháp không tồi, nhưng không thể sử dụng theo quy mô lớn, nếu gặp gỡ quân Kim có số lượng nhỏ thì ngươi có thể sử dụng phương pháp này.” Chỉ cần nắm giữ tốt, người Hồ cũng không dám mạo hiểm đốt rừng, rốt cuộc, muốn đốt rừng thì bọn họ cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên càng thêm sáng ngời, “Đại ca, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, ta không lợi dụng núi rừng, cũng có thể đánh bại bọn họ, không chỉ quân Kim, còn có Tây Hạ, Thổ Phiên, ta nhất định có thể thu hồi cố thổ.”

Tề Tu Viễn cao giọng cười to, vỗ lên người đệ đệ vẫn còn non nớt, cười nói: “Tốt, có chí khí, vậy đại ca sẽ chờ ngươi kiến công lập nghiệp, quang tông diệu tổ.”

“Hừ, ta không cần quang tông diệu tổ đâu,” Tề Hạo Nhiên kiêu ngạo nói: “Chờ ta lên làm nhất phẩm đại tướng quân, ta liền xin cáo mệnh cho mẫu thân, để bài vị của nàng được đặt trên cao trong từ đường của Tề gia.”

Ánh mắt của Tề Tu Viễn buồn bã, mỉm cười nói: “Được, bắt đầu từ ngày mai ngươi không chỉ luyện tập võ nghệ, công khóa ở chỗ Phương tiên sinh cũng không thể rơi xuống, không có vị nhất phẩm tướng quân nào không đọc nhiều sách vở,” Tề Tu Viễn cười tủm tỉm nói: “Nghe nói trong lúc bận rộn, mỗi ngày Viên tướng quân cũng phải rút ra một canh giờ để đọc sách, ngươi không sánh được với Viên tướng quân, nhưng cũng phải học tập theo hắn, để có một ngày có thể trở nên siêu việt hơn hắn.”

Trừ bỏ đại ca Tề Hạo Nhiên thì Viên tướng quân là thần tượng thứ hai của hắn, tuy rằng Tề Hạo Nhiên không thích đọc sách, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tươi cười trên mặt Tề Tu Viễn càng ngày càng tăng, lôi kéo đệ đệ trở về vấn an ân nhân của hắn, Phạm Tử Câm đã ở nhà, lúc này vừa mới tắm gội xong, thấy hai người tiến vào, vội đứng dậy chào hỏi Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn khẽ gật đầu, hỏi: “Có bị thương hay không?”

“Đại ca yên tâm đi, hắn đi theo ta, ta sao có thể để hắn bị thương?” Tề Hạo Nhiên cướp lời nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phạm Tử Câm cũng gật đầu, “Biểu ca yên tâm, ta không bị thương, ngược lại là người nào đó, giống như không có mắt lúc nào cũng muốn đụng vào đao trên tay người khác.” Nói xong thì liếc mắt nhìn người nào đó đang đứng nghiêm ở bên cạnh.

Tề Tu Viễn nhìn về phía Tề Hạo Nhiên, hắn đã sớm ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người đệ đệ, nhưng nhìn thấy hắn tung tăng nhảy nhót liền biết vết thương trên người cũng không nặng, lúc đánh giặc có ai mà không bị thương, để hắn ăn chút giáo huấn cũng tốt, cho nên Tề Tu Viễn cũng không có hỏi nhiều, ngược lại nói: “Ân, lần sau nhớ kỹ phải dừng chân kịp thời, đừng có lúc nào cũng đụng vào trên đao thì tốt rồi.”

Tề Hạo Nhiên ưỡn ngực bảo đảm nói: “Đại ca yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ chú ý.”

Phạm Tử Câm có chút bất mãn, miệng vết thương kia của Tề Hạo Nhiên cũng không cạn, hắn chỉ băng bó đơn giản một chút liền chạy đi tìm biểu ca, hiện tại cũng không biết có bị nứt ra hay chưa, Tề Hạo Nhiên tùy tiện không hiểu chuyện cũng thôi đi, tại sao biểu ca cũng tùy ý để hắn làm như vậy?

“Được rồi, chúng ta đi xem tiểu ân nhân của các ngươi đi,” Tề Tu Viễn nói: “Đã sớm nói qua phải ra mặt cảm ơn bọn họ, nhưng vẫn không rút ra được thời gian, lần này bọn họ tới phủ thành, nhất định phải chiêu đãi thật tốt.”

Tề Hạo Nhiên hưng phấn đi theo ở phía sau, cùng Tề Tu Viễn khen Mục Dương Linh, “…… Lực tay của nàng rất lớn, ta dùng tới nội lực cũng không theo kịp nàng, không biết nàng học công phu gì.”

Phạm Tử Câm trầm mặt đi theo phía sau bọn họ, nghẹn nửa ngày, vẫn vẫy tay gọi gã sai vặt Nghiên Mặc của mình tới, “Ngươi đi tiền viện mời đại phu tới đây, trên người của Tứ công tử còn có vết thương.”

Đang đi ở phía trước, Tề Tu Viễn nghe thấy thì trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn lắc đầu bật cười, hai đứa nhỏ này mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng cảm tình vẫn rất tốt.

Tề Tu Viễn liếc mắt nhìn đệ đệ đang không biết gì chỉ biết hưng phấn hoa tay múa chân, khe khẽ thở dài, như vậy cũng tốt, hàng năm hắn đều phải xuất chinh, làm sao có thời giờ lúc nào cũng nhìn tiểu tử này, có Tử Câm ở đây, ít nhất có thể ước thúc hắn, lấy sự giữ gìn của Tử Câm dành cho hắn, cũng sẽ không để hắn bị ủy khuất.

Lần đầu tiên đám người Mục Thạch nhìn thấy nhân vật được gọi là tướng quân, đều có chút khẩn trương đứng lên hành lễ, ngược lại là Thư Uyển Nương trầm ổn an tĩnh, sau khi hành lễ liền lui về phía sau nửa bước đứng ở phía sau Mục Thạch, hơi hơi rũ đầu, nhưng rất quy củ.

Nhưng hai mắt của Tề Tu Viễn vẫn nhìn nàng vài lần, vừa rồi nàng hành lễ tự nhiên như nước chảy mây trôi, không thô ráp đơn giản như Mục Thạch bọn họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cũng chỉ nhìn vài lần mà thôi, ánh mắt của Tề Tu Viễn liền đặt ở trên người Mục Dương Linh, ôn hòa hỏi: “Vết thương của Mục cô nương như thế nào rồi?”

Mục Dương Linh nửa dựa vào trên giường, nói: “Đa tạ Tề tướng quân, ta đã khá hơn nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày thì tốt rồi.”

“Nếu đã tới phủ thành, vậy thì cứ an tâm dưỡng thương, những chuyện khác đã có Hạo Nhiên cùng Tử Câm, Mục cô nương có yêu cầu gì chỉ cần nói ra, nghiêm túc mà nói, lúc trước nếu không có ngươi giúp đỡ cho hai tên tiểu tử ngốc này, bọn họ còn không nhất định có thể đi ra núi rừng đâu.”

“Tề tướng quân nói đùa, lúc ấy bọn họ cách lối ra cũng không xa, không có ta chỉ đường, bọn họ đi thêm vài bước cũng có thể nhìn thấy, đi ra khỏi núi, gặp được thôn dân, mọi người đều sẽ vui hỗ trợ. Ta chỉ làm một chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì.”

“Chỉ sợ bọn họ cho dù biết đường cũng không có sức lực để đi ra, tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì, nhưng với bọn họ lại là ân cứu mạng, Mục cô nương chỉ lo an tâm ở lại chỗ này, cũng để cho bọn họ có cơ hội báo đáp.”

Mục Dương Linh trầm mặc một chút, khẽ gật đầu, liền dời đề tài nói: “Tề tướng quân, không biết hiện tại bên ngoài thế nào? Nhà ta đã mất đi liên hệ với rất nhiều thân thích cùng bằng hữu.”

Mục Dương Linh cũng không có nói dối, tuy rằng tổ phụ của nàng là người đến từ bên ngoài, nhưng tổ mẫu của nàng là người bản địa, cái khác không nói, mấy người biểu muội của lão cha đều là gả ra ngoài thôn, trong ngoài đều có chút quan hệ huyết thống.

Tề Tu Viễn trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “Tổn thất rất thảm trọng, thôn trang ở Thất Hương trấn các ngươi chỉ còn sót lại có hai thôn, những thôn trang khác đều bị lửa lớn đốt trụi, các bá tánh, trong mười người thì chỉ sống có ba bốn người.”

Sắc mặt của Mục Dương Linh biến đổi, không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng, Tề Hạo Nhiên có chút không thích ứng, đẩy đại ca ra, tiến đến trước mặt Mục Dương Linh hỏi: “Mục cô nương, lần trước ta hỏi ngươi đã học công phu gì ngươi còn chưa trả lời đâu, ta đã xem qua những lưỡi đao của người Hồ, có không ít lưỡi đao trên thân có chỗ hổng, có thể thấy được sức lực của ngươi rất lớn, nói cho ta biết đi, ta và ngươi học tập lẫn nhau, hiện tại ta sẽ dạy công phu của ta cho ngươi, ngươi cũng không mất mát gì.”

Tề Hạo Nhiên khoe khoang, nói: “Công phu mà ta học chính là của nhà cữu cữu, lợi hại nhất chính là nội công tâm pháp, thường xuyên luyên tập bộ nội công tâm pháp này có thể không ngừng sinh ra nội lực, chờ ngươi luyện đến đại thành, có thể thông qua hô hấp để vận nội công, ngươi phải biết rằng, người giơ tay nhấc chân đều có thể xuất ra nội công liền tỏ vẻ trên người của ngươi thời thời khắc khắc đều có một bộ khôi giáp đang bảo vệ ngươi, còn có sức mạnh vô cùng lớn, nhẹ nhàng nhéo, đá đều có thể bóp nát……”

Tề Tu Viễn lắc đầu cười cười, cũng không ngăn cản, tuy bộ nội công tâm pháp này là cữu cữu cho, nhưng kỳ thật cũng không phải của Chúc gia, nhìn thì lợi hại, nhưng không thể lên trời xuống đất như lời nói của Tề Hạo Nhiên, ít nhất trên giang hồ cũng không nghe nói có người đã luyện thành công bộ tâm pháp này, ngay cả tầng thứ năm cũng không có người nào luyện đến.

Cho nên lúc trước Tề Hạo Nhiên từ trong đông đảo nội công tâm pháp chọn trúng quyển này, Tề Tu Viễn mới phản đối như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Số ký tự: 0