Hỗ Trợ
Úc Vũ Trúc
2024-10-22 17:26:57
Mấy hài tử không nghĩ ra được con thỏ thành hoạ là bộ dáng gì, bọn họ chỉ biết thịt của con thỏ ăn rất ngon, rất khó bắt.
Bọn họ lấy lí do chặt củi đi vào trong rừng bắt thỏ, luôn nhìn thấy con thỏ nhưng không bắt được, bọn họ học theo Mục Dương Linh bố trí bẫy rập, mười cái có chín cái không linh, dư lại một cái vẫn là bẫy rập mà Mục Dương Linh đã làm mẫu dạy cho bọn họ.
Cho nên Lưu Luân nuốt nước miếng hỏi: “Con thỏ thành hoạ, có phải chúng ta có thể ăn được nhiều thịt thỏ?”
Đúng là thiếu niên không biết sầu lo, Mục Dương Linh hâm mộ nhìn hắn một cái, nói: “Lời này ngươi cũng đừng cho gia gia ngươi nghe thấy, bằng không hắn sẽ đánh ngươi.”
Con thỏ thích đào động, tuy rằng nơi này không phải là thảo nguyên, cũng không có chăn thả, cho nên con thỏ gây hại so ra kém hơn thảo nguyên, nhưng con thỏ lan tràn, cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, cái khác không nói, thôn Lâm Sơn ở ngay chân núi, nếu năm sau có mấy trận mưa to, bởi vì con thỏ đào động làm cho bùn đất sụp lún, thậm chí sẽ phát sinh chuyện đất đá trên núi trôi xuống dưới chân núi.
Mục Dương Linh chưa thấy qua, nhưng Mục Thạch đã gặp qua, mười mấy năm trước thôn Lâm Sơn đã phát sinh qua một lần, cho nên mấy ngày nay Mục Thạch nhìn thấy con thỏ trong rừng càng ngày càng nhiều, còn có xu hướng ngày càng gia tăng thì không khỏi phát sầu.
Nhưng hắn chỉ có một người cũng có năng lực hữu hạn, săn con thỏ cũng hữu hạn, trong núi rừng lại quá nguy hiểm, hắn cũng không dám cổ động mọi người đi vào núi.
Mục Dương Linh đang nghĩ khi trở về sẽ bố trí thêm nhiều bẫy rập, bắt thêm nhiều con thỏ, kiếm thêm nhiều tiền, Lưu Đại Tiền buông xuống chén đũa, dừng tay nhìn về phía người của hắn, phất tay nói: “Được rồi, các ngươi ăn đi.”
Đứng dậy đi tới chỗ của Mã Lưu thị, mọi người biết tỷ đệ bọn họ có chuyện muốn nói, cũng thả lỏng tiếp tục ăn uống.
Lưu Nhị Tiền chậm rì rì phủi đi một chiếc đũa thịt dê, cầm chén lấp đầy, lúc này mới đứng dậy đi qua, bên cạnh đường đệ Lưu Đại Trụ liền co rút khóe miệng, thầm mắng một tiếng, đã già còn tác quái.
Bất quá tuổi đã lớn, lại có hậu bối ở đây, hắn cũng để lại mặt mũi cho Lưu Nhị Tiền.
Lưu Nhị Tiền đuổi theo huynh tỷ, đứng ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện.
Lưu Đại Tiền nhìn tỷ tỷ còn già hơn mình mười tuổi, thở dài một tiếng.
Lưu gia có sáu huynh đệ tỷ muội, nhưng chỉ có năm người còn sống, lão tam 4 tuổi bị chết đói, mà Mã Lưu thị là lớn nhất, năm đó mất mùa, Lưu Đại Tiền bọn họ huynh muội năm người có thể sống sót toàn dựa vào người tỷ tỷ này đã liều chết đi vào núi tìm đồ ăn, tỷ tỷ có tính tình cứng cỏi, mạnh mẽ, chỉ tiếc mệnh không tốt.
Lưu Đại Tiền nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ, ruộng đất chắc chắn không lấy lại được, bất quá có huynh đệ ngươi ở đây, ngươi cũng đừng sợ bị bọn họ khi dễ, ngày mai ta kêu A Đình cùng A Trang bọn họ tới đây giúp ngươi thu lương thực.”
Mã Lưu thị lau nước mắt, nói: “Không cần, nhà các ngươi cũng muốn làm việc, thu hoạch vụ thu chỉ trong mấy ngày này, lại trì hoãn thì trời sẽ mưa, bên này ta tự mình làm được.”
Lưu Đại Tiền không nói chuyện, nhưng thái độ thực rõ ràng.
Mã Lưu thị lại hỏi: “Cũng có 3-4 năm không gặp các ngươi, thân thể còn mạnh khỏe không? Tam nương thế nào?”
Sắc mặt của Lưu Đại Tiền có chút khó coi, đại tỷ gả tới thôn Tây Sơn, nhưng Nhị nương cùng Tam nương lại gả ở thôn Lâm Sơn, đêm qua hắn đi tìm Tam nương, kêu nhi tử của bà đi theo tới đây, bà đã tìm mọi cách thoái thác, hắn nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét từ trong mắt người muội muội này.
Trong lòng của Lưu Đại Tiền thật không dễ chịu, người muội muội này có tuổi nhỏ nhất, năm đó bọn họ ai cũng đều không bỏ được để muội muội khổ sở, kết quả bà lại xoay lưng ghét bỏ đại tỷ.
Bất quá Lưu Đại Tiền không nói để Mã Lưu thị sốt ruột, mà chỉ nói: “Nàng khá tốt, biết ta tới đây còn gọi lại ta hỏi ngươi có tốt không.”
Một bên Lưu Nhị Tiền cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn đại ca một cái, xoay đầu đi.
Lưu Đại Tiền tức giận muốn chết, một chân đá vào trên người hắn, cả giận nói: “Ngươi đều bao lớn rồi, còn làm ra thái độ chó chết này, ngươi không nói lời nào, không ai biết ngươi là ngốc tử.”
Lưu Nhị Tiền lạnh lùng nói: “Ta cũng không nói chuyện a.”
Lưu Đại Tiền càng tức giận, Mã Lưu thị nơi nào không rõ, chỉ cảm thấy trong ngực buồn bực, hốc mắt hơi chua, bà chớp chớp mắt, đem nước mắt ngăn trở về, cười nói: “Ngươi đừng khi dễ nhị đệ, hắn đều làm gia gia, không thể giáo huấn giống như trước đây.”
Lại nhìn Lưu Nhị Tiền nói: “Nhị đệ, ngươi cũng đã là người làm gia gia, cũng không thể lại hồ nháo giống như trước kia, phải làm tấm gương cho nhóm tôn tử của ngươi.”
Lưu Nhị Tiền lên tiếng, nói: “Hiện tại không có việc gì? Không có việc gì ta trở về ăn cơm.” Nói xong xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhét vào trong tay Mã Lưu thị, quay đầu rời đi.
Mã Lưu thị kinh hãi, liền muốn đuổi theo, Lưu Đại Tiền ngăn lại bà, “Được rồi, ngươi còn không biết tính tình của lão nhị? Ngươi muốn trả lại, sẽ kích thích tính ngang bướng của hắn, hắn có thể đem bàn ăn lật, mau thu đi, hai cháu gái tuổi cũng không còn nhỏ, ngươi cất giữ cho các nàng.” Nói xong cũng từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhét vào trong tay Mã Lưu thị, thở dài: “Đệ đệ vô dụng, không bảo vệ được ngài, ngài đừng trách ta.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Mã Lưu thị dựa vào trên tường rơi lệ, bà đã từng oán hận hai đệ đệ.
Cha nương chết sớm, bốn đệ đệ muội muội liền dựa vào bà liều mạng nuôi lớn, kết quả mình gặp nạn, huynh đệ nhà mẹ đẻ lại không bảo vệ được mình, 3-4 năm không trở về nhà mẹ đẻ đi xem bọn họ, chính là tỏ thái độ cùng oán trách, nhưng hiện tại xem ra, việc này chính mình bị thương, bọn họ bị thương, kẻ thù thì hả hê!
Nhưng về nhà mẹ đẻ, bà cũng không cam lòng, Mã Lưu thị có đôi khi sẽ bất chấp tất cả, đệ đệ nhà mẹ đẻ không bảo vệ được mình, năm đó dưỡng bọn họ thì có ích lợi gì?
Mã Lưu thị thở ra một hơi, tự giễu nói: Vẫn còn hữu dụng, hiện tại không phải hữu dụng rồi sao?
Mọi người ăn uống no đủ, Mã Lưu thị đem thịt dê còn dư cắt phân cho mọi người lấy về nhà, nói: “Hôm nay cám ơn các huynh đệ đã tới đây, trong nhà rất nghèo, cũng không có gì để lấy ra tay, mọi người tạm chấp nhận một chút.”
Lưu Đại Trụ cười nói: “Đường tỷ đừng sủng hư bọn họ, tỷ tỷ bị ủy khuất, làm đệ đệ, sao có thể không đứng ra giúp đỡ? Nhóm cháu trai của ngươi cũng đi theo tới đây để rèn luyện.”
“Được rồi, được rồi,” Lưu Đại Tiền đẩy bọn họ ra bên ngoài, “Đừng ở chỗ này khoe khoang miệng lưỡi của ngươi, nhanh đi trở về, buổi chiều chúng ta sẽ về sau.” Lại nhìn hậu bối của Lưu gia nói: “Đỡ cha cùng thúc thúc bá bá các ngươi, đi chậm một chút, không cho bỏ rơi người, trong núi có mãnh thú.”
Mọi người lên tiếng, từng người đỡ lấy lão nhân của nhà mình rời đi.
Lưu Đình phất tay áo nói: “Cha, chúng ta khiêng lúa cho cô mẫu đi.”
Mục Dương Linh nghe xong vội nói: “Đại biểu cữu, ngươi cùng nhóm biểu cữu đi cắt lúa đi, ta cùng cha ta khiêng là được, nửa buổi chiều đã thu xong.”
Lưu Đình tỏ vẻ hoài nghi, Mục Thạch do dự, Mục Dương Linh lôi kéo tay áo của hắn nói: “Cha, làm đại biểu cữu bọn họ đi cắt lúa đi, nhiều người như vậy, buổi chiều là có thể làm xong rồi.”
Mục Thạch cũng nghĩ vậy.
Mã gia còn nửa mảnh ruộng lúa còn chưa cắt, hôm nay lưu lại nhiều người, huynh đệ Lưu Đại Tiền, bọn họ từng người đều có hai nhi tử, tăng thêm mấy hài tử cũng đều có thể xuống ruộng cắt lúa, tổng cộng mười hai người, nửa buổi chiều là có thể cắt xong, như vậy thì ngày mai cũng không cần lại đi một chuyến, bằng không hai mợ cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định cũng sẽ không thoải mái.
Lưu Đại Tiền ngẫm lại cũng thấy đúng, nhìn Mã Lưu thị nói: “Đại tỷ đi mượn lưỡi hái đi.”
Mã Lưu thị nghĩ đến hôm nay là có thể thu hoạch xong, cũng không dọn dẹp bàn, vội đi ra ngoài mượn lưỡi hái, mang theo bọn họ đi ra ngoài ruộng.
Mục Dương Linh cùng Mục Thạch phụ trách chuyển lúa ra ngoài, những người khác thì cùng nhau cắt lúa, người nhiều, hơn nữa lại có bốn thanh niên trai tráng, không đến hai canh giờ đã thu hoạch xong.
Lưu Trang vẫy vẫy tay, thấy cha con Mục gia đã đem lúa của hai mẫu ruộng đều khiêng ra ngoài, còn người thì đang ngồi ở bờ ruộng nghỉ ngơi, lập tức khắc co rút khóe miệng, nhìn đường đệ Lưu Hiên ở bên cạnh nói: “Bọn họ cũng quá có thể làm việc, quả thực sức lực có thể so với trâu.”
Lưu Hiên liếc mắt nhìn phụ thân nơi đó, nói: “Mau câm miệng đi, cẩn thận bá phụ nghe được sẽ đánh ngươi.”
Cắt xong lúa của nửa mẫu ruộng, lại không kịp chuyển ra ngoài, Mã Lưu thị vội thúc giục bọn họ trở về, “Chạy nhanh về đi thôi, bằng không trước khi trời tối sẽ không kịp xuống núi.”
Lưu Đại Tiền gật đầu, đưa lưỡi hái cho Mã Lưu thị, phất tay nói: “Còn thất thần làm gì, còn không nhanh đi về nhà.”
Bọn họ lấy lí do chặt củi đi vào trong rừng bắt thỏ, luôn nhìn thấy con thỏ nhưng không bắt được, bọn họ học theo Mục Dương Linh bố trí bẫy rập, mười cái có chín cái không linh, dư lại một cái vẫn là bẫy rập mà Mục Dương Linh đã làm mẫu dạy cho bọn họ.
Cho nên Lưu Luân nuốt nước miếng hỏi: “Con thỏ thành hoạ, có phải chúng ta có thể ăn được nhiều thịt thỏ?”
Đúng là thiếu niên không biết sầu lo, Mục Dương Linh hâm mộ nhìn hắn một cái, nói: “Lời này ngươi cũng đừng cho gia gia ngươi nghe thấy, bằng không hắn sẽ đánh ngươi.”
Con thỏ thích đào động, tuy rằng nơi này không phải là thảo nguyên, cũng không có chăn thả, cho nên con thỏ gây hại so ra kém hơn thảo nguyên, nhưng con thỏ lan tràn, cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, cái khác không nói, thôn Lâm Sơn ở ngay chân núi, nếu năm sau có mấy trận mưa to, bởi vì con thỏ đào động làm cho bùn đất sụp lún, thậm chí sẽ phát sinh chuyện đất đá trên núi trôi xuống dưới chân núi.
Mục Dương Linh chưa thấy qua, nhưng Mục Thạch đã gặp qua, mười mấy năm trước thôn Lâm Sơn đã phát sinh qua một lần, cho nên mấy ngày nay Mục Thạch nhìn thấy con thỏ trong rừng càng ngày càng nhiều, còn có xu hướng ngày càng gia tăng thì không khỏi phát sầu.
Nhưng hắn chỉ có một người cũng có năng lực hữu hạn, săn con thỏ cũng hữu hạn, trong núi rừng lại quá nguy hiểm, hắn cũng không dám cổ động mọi người đi vào núi.
Mục Dương Linh đang nghĩ khi trở về sẽ bố trí thêm nhiều bẫy rập, bắt thêm nhiều con thỏ, kiếm thêm nhiều tiền, Lưu Đại Tiền buông xuống chén đũa, dừng tay nhìn về phía người của hắn, phất tay nói: “Được rồi, các ngươi ăn đi.”
Đứng dậy đi tới chỗ của Mã Lưu thị, mọi người biết tỷ đệ bọn họ có chuyện muốn nói, cũng thả lỏng tiếp tục ăn uống.
Lưu Nhị Tiền chậm rì rì phủi đi một chiếc đũa thịt dê, cầm chén lấp đầy, lúc này mới đứng dậy đi qua, bên cạnh đường đệ Lưu Đại Trụ liền co rút khóe miệng, thầm mắng một tiếng, đã già còn tác quái.
Bất quá tuổi đã lớn, lại có hậu bối ở đây, hắn cũng để lại mặt mũi cho Lưu Nhị Tiền.
Lưu Nhị Tiền đuổi theo huynh tỷ, đứng ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện.
Lưu Đại Tiền nhìn tỷ tỷ còn già hơn mình mười tuổi, thở dài một tiếng.
Lưu gia có sáu huynh đệ tỷ muội, nhưng chỉ có năm người còn sống, lão tam 4 tuổi bị chết đói, mà Mã Lưu thị là lớn nhất, năm đó mất mùa, Lưu Đại Tiền bọn họ huynh muội năm người có thể sống sót toàn dựa vào người tỷ tỷ này đã liều chết đi vào núi tìm đồ ăn, tỷ tỷ có tính tình cứng cỏi, mạnh mẽ, chỉ tiếc mệnh không tốt.
Lưu Đại Tiền nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ, ruộng đất chắc chắn không lấy lại được, bất quá có huynh đệ ngươi ở đây, ngươi cũng đừng sợ bị bọn họ khi dễ, ngày mai ta kêu A Đình cùng A Trang bọn họ tới đây giúp ngươi thu lương thực.”
Mã Lưu thị lau nước mắt, nói: “Không cần, nhà các ngươi cũng muốn làm việc, thu hoạch vụ thu chỉ trong mấy ngày này, lại trì hoãn thì trời sẽ mưa, bên này ta tự mình làm được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Đại Tiền không nói chuyện, nhưng thái độ thực rõ ràng.
Mã Lưu thị lại hỏi: “Cũng có 3-4 năm không gặp các ngươi, thân thể còn mạnh khỏe không? Tam nương thế nào?”
Sắc mặt của Lưu Đại Tiền có chút khó coi, đại tỷ gả tới thôn Tây Sơn, nhưng Nhị nương cùng Tam nương lại gả ở thôn Lâm Sơn, đêm qua hắn đi tìm Tam nương, kêu nhi tử của bà đi theo tới đây, bà đã tìm mọi cách thoái thác, hắn nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét từ trong mắt người muội muội này.
Trong lòng của Lưu Đại Tiền thật không dễ chịu, người muội muội này có tuổi nhỏ nhất, năm đó bọn họ ai cũng đều không bỏ được để muội muội khổ sở, kết quả bà lại xoay lưng ghét bỏ đại tỷ.
Bất quá Lưu Đại Tiền không nói để Mã Lưu thị sốt ruột, mà chỉ nói: “Nàng khá tốt, biết ta tới đây còn gọi lại ta hỏi ngươi có tốt không.”
Một bên Lưu Nhị Tiền cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn đại ca một cái, xoay đầu đi.
Lưu Đại Tiền tức giận muốn chết, một chân đá vào trên người hắn, cả giận nói: “Ngươi đều bao lớn rồi, còn làm ra thái độ chó chết này, ngươi không nói lời nào, không ai biết ngươi là ngốc tử.”
Lưu Nhị Tiền lạnh lùng nói: “Ta cũng không nói chuyện a.”
Lưu Đại Tiền càng tức giận, Mã Lưu thị nơi nào không rõ, chỉ cảm thấy trong ngực buồn bực, hốc mắt hơi chua, bà chớp chớp mắt, đem nước mắt ngăn trở về, cười nói: “Ngươi đừng khi dễ nhị đệ, hắn đều làm gia gia, không thể giáo huấn giống như trước đây.”
Lại nhìn Lưu Nhị Tiền nói: “Nhị đệ, ngươi cũng đã là người làm gia gia, cũng không thể lại hồ nháo giống như trước kia, phải làm tấm gương cho nhóm tôn tử của ngươi.”
Lưu Nhị Tiền lên tiếng, nói: “Hiện tại không có việc gì? Không có việc gì ta trở về ăn cơm.” Nói xong xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhét vào trong tay Mã Lưu thị, quay đầu rời đi.
Mã Lưu thị kinh hãi, liền muốn đuổi theo, Lưu Đại Tiền ngăn lại bà, “Được rồi, ngươi còn không biết tính tình của lão nhị? Ngươi muốn trả lại, sẽ kích thích tính ngang bướng của hắn, hắn có thể đem bàn ăn lật, mau thu đi, hai cháu gái tuổi cũng không còn nhỏ, ngươi cất giữ cho các nàng.” Nói xong cũng từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhét vào trong tay Mã Lưu thị, thở dài: “Đệ đệ vô dụng, không bảo vệ được ngài, ngài đừng trách ta.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Mã Lưu thị dựa vào trên tường rơi lệ, bà đã từng oán hận hai đệ đệ.
Cha nương chết sớm, bốn đệ đệ muội muội liền dựa vào bà liều mạng nuôi lớn, kết quả mình gặp nạn, huynh đệ nhà mẹ đẻ lại không bảo vệ được mình, 3-4 năm không trở về nhà mẹ đẻ đi xem bọn họ, chính là tỏ thái độ cùng oán trách, nhưng hiện tại xem ra, việc này chính mình bị thương, bọn họ bị thương, kẻ thù thì hả hê!
Nhưng về nhà mẹ đẻ, bà cũng không cam lòng, Mã Lưu thị có đôi khi sẽ bất chấp tất cả, đệ đệ nhà mẹ đẻ không bảo vệ được mình, năm đó dưỡng bọn họ thì có ích lợi gì?
Mã Lưu thị thở ra một hơi, tự giễu nói: Vẫn còn hữu dụng, hiện tại không phải hữu dụng rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người ăn uống no đủ, Mã Lưu thị đem thịt dê còn dư cắt phân cho mọi người lấy về nhà, nói: “Hôm nay cám ơn các huynh đệ đã tới đây, trong nhà rất nghèo, cũng không có gì để lấy ra tay, mọi người tạm chấp nhận một chút.”
Lưu Đại Trụ cười nói: “Đường tỷ đừng sủng hư bọn họ, tỷ tỷ bị ủy khuất, làm đệ đệ, sao có thể không đứng ra giúp đỡ? Nhóm cháu trai của ngươi cũng đi theo tới đây để rèn luyện.”
“Được rồi, được rồi,” Lưu Đại Tiền đẩy bọn họ ra bên ngoài, “Đừng ở chỗ này khoe khoang miệng lưỡi của ngươi, nhanh đi trở về, buổi chiều chúng ta sẽ về sau.” Lại nhìn hậu bối của Lưu gia nói: “Đỡ cha cùng thúc thúc bá bá các ngươi, đi chậm một chút, không cho bỏ rơi người, trong núi có mãnh thú.”
Mọi người lên tiếng, từng người đỡ lấy lão nhân của nhà mình rời đi.
Lưu Đình phất tay áo nói: “Cha, chúng ta khiêng lúa cho cô mẫu đi.”
Mục Dương Linh nghe xong vội nói: “Đại biểu cữu, ngươi cùng nhóm biểu cữu đi cắt lúa đi, ta cùng cha ta khiêng là được, nửa buổi chiều đã thu xong.”
Lưu Đình tỏ vẻ hoài nghi, Mục Thạch do dự, Mục Dương Linh lôi kéo tay áo của hắn nói: “Cha, làm đại biểu cữu bọn họ đi cắt lúa đi, nhiều người như vậy, buổi chiều là có thể làm xong rồi.”
Mục Thạch cũng nghĩ vậy.
Mã gia còn nửa mảnh ruộng lúa còn chưa cắt, hôm nay lưu lại nhiều người, huynh đệ Lưu Đại Tiền, bọn họ từng người đều có hai nhi tử, tăng thêm mấy hài tử cũng đều có thể xuống ruộng cắt lúa, tổng cộng mười hai người, nửa buổi chiều là có thể cắt xong, như vậy thì ngày mai cũng không cần lại đi một chuyến, bằng không hai mợ cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định cũng sẽ không thoải mái.
Lưu Đại Tiền ngẫm lại cũng thấy đúng, nhìn Mã Lưu thị nói: “Đại tỷ đi mượn lưỡi hái đi.”
Mã Lưu thị nghĩ đến hôm nay là có thể thu hoạch xong, cũng không dọn dẹp bàn, vội đi ra ngoài mượn lưỡi hái, mang theo bọn họ đi ra ngoài ruộng.
Mục Dương Linh cùng Mục Thạch phụ trách chuyển lúa ra ngoài, những người khác thì cùng nhau cắt lúa, người nhiều, hơn nữa lại có bốn thanh niên trai tráng, không đến hai canh giờ đã thu hoạch xong.
Lưu Trang vẫy vẫy tay, thấy cha con Mục gia đã đem lúa của hai mẫu ruộng đều khiêng ra ngoài, còn người thì đang ngồi ở bờ ruộng nghỉ ngơi, lập tức khắc co rút khóe miệng, nhìn đường đệ Lưu Hiên ở bên cạnh nói: “Bọn họ cũng quá có thể làm việc, quả thực sức lực có thể so với trâu.”
Lưu Hiên liếc mắt nhìn phụ thân nơi đó, nói: “Mau câm miệng đi, cẩn thận bá phụ nghe được sẽ đánh ngươi.”
Cắt xong lúa của nửa mẫu ruộng, lại không kịp chuyển ra ngoài, Mã Lưu thị vội thúc giục bọn họ trở về, “Chạy nhanh về đi thôi, bằng không trước khi trời tối sẽ không kịp xuống núi.”
Lưu Đại Tiền gật đầu, đưa lưỡi hái cho Mã Lưu thị, phất tay nói: “Còn thất thần làm gì, còn không nhanh đi về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro