Huynh Đệ
Úc Vũ Trúc
2024-10-22 17:26:57
Tề Hạo Nhiên trong lòng vẫn luôn khinh thường hoàng thất yếu đuối, nhưng hắn vẫn trung thành với hoàng đế, từ nhỏ đã nghe phụ thân nói hoàng đế có tấm lòng vì dân vì nước, lúc này lại nghe Mục Dương Linh nói như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếp thu không nổi.
Phạm Tử Câm cũng mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn Mục Dương Linh, nói: “Những lời nói này chỉ đến từ một phía của các ngươi, nói không chừng đây là việc làm tham ô của quan viên bản địa?”
“Hắn là hoàng đế, mặc kệ là tham quan, hay là ý của hắn thì đều là trách nhiệm của hắn.”
Tuy rằng thực vô lại, nhưng hai thiếu niên vẫn không có lời nào để phản bác.
Tề Hạo Nhiên nhăn chặt mày, lâm vào trầm tư nếu hắn là hoàng đế hắn sẽ giải quyết như thế nào.
Cảm xúc của Phạm Tử Câm cũng đi xuống, lại rất nhanh bắt được trọng điểm, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói hiện giờ giá lương thực ở nông thôn thì rẻ, mà trong thành thì quý?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Cũng không biết đây là việc làm của thương nhân, hay là của quan phủ, cũng có thể là bọn họ đã cấu kết với nhau, tất cả đều tham dự ở trong đó, dù sao thì hiện tại cuộc sống của chúng ta cũng trôi qua không tốt. Cũng may thuế lao dịch muốn thu lương thực, nếu cũng muốn thu bạc, bá tánh cũng không cần sống nữa.”
Bốn người dùng cơm, Mục Dương Linh rất cảm kích bọn họ, nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn các ngươi, hôm nào các ngươi đến thôn Lâm Sơn, ta sẽ mời các ngươi ăn đặc sản miền núi.”
Tề Hạo Nhiên sang sảng cười nói: “Đây chính là ngươi nói, lúc ta đến tìm ngươi thì ngươi không được thất hứa.”
Mục Dương Linh vỗ bộ ngực nói: “Ngài yên tâm, cái khác không có, riêng đặc sản miền núi thì ta đảm bảo có đủ.”
Mục Dương Linh cũng không mạnh miệng, ở Mục gia đặc sản miền núi cũng không tính là gì, nơi này gần núi, đặc sản trong núi ở chỗ bọn họ cũng không hiếm lạ.
Phạm Tử Câm thấy hai cha con bọn họ đã đi xa, mới hỏi Tề Hạo Nhiên, “Ngươi cần gì đối xử tốt với nàng như vậy?”
Tề Hạo Nhiên kỳ quái nhìn Phạm Tử Câm, “Chúng ta là bằng hữu a.”
Phạm Tử Câm trừu trừu khóe miệng, “Chúng ta mới gặp nàng được hai lần, tại sao lại thành bằng hữu?”
Tề Hạo Nhiên nhíu mày, không tán đồng nói: “Tử Câm, bệnh đa nghi của ngươi cũng quá nặng, ngày hôm qua nàng giúp chúng ta, hôm nay chúng ta giúp nàng, một đến một đi còn không phải là bằng hữu sao?”
“Tổ tiên của nàng có huyết thống của người Hồ, hơn nữa thân thủ của nàng cũng không tồi, chúng ta vẫn cần đề phòng một chút cho thỏa đáng.”
Tề Hạo Nhiên bĩu môi không ủng hộ, một cái tát ở phía sau sắp đánh về phía đầu của hắn, Tề Hạo Nhiên cảm nhận được tiếng gió, đầu lệch về một bên, tránh thoát một bàn tay, đôi mắt mở to, tay trái kéo Phạm Tử Câm đến phía sau, tay phải bắt lấy cánh tay kia, trừng mắt nhìn theo hướng của bàn tay, lúc này mới nhìn thấy đại ca đang đứng ở phía sau hắn.
Tề Hạo Nhiên ngạc nhiên, vội buông tay của đại ca ra, kêu lên: “Đại ca, tại sao lại là ngươi a?”
Tề Tu Viễn không dự đoán được đệ đệ có tính cảnh giác cao như vậy, nhìn thấy hắn làm ra các động tác liên tiếp, cảm thấy rất đau lòng, đứa nhỏ này chạy một đường từ phủ Lâm An đến nơi này, cũng không biết đã ăn bao nhiêu khổ mới trở nên mẫn cảm như vậy.
Tề Tu Viễn đè xuống cảm xúc thương tiếc ở trong mắt, nói: “Ngươi nghĩ ai?”
Hầu Kiếm ở phía sau Tề Tu Viễn cười hì hì nói: “Tứ công tử, đại công tử đã ở trên lầu từ sớm, cũng đã gọi xong đồ ăn chỉ chờ các ngươi đến, thấy Tứ công tử cùng biểu công tử có khách nhân, lúc này mới không ra mặt.”
“Vậy đồ ăn mà các ngươi kêu đều ăn xong rồi sao?”
Hầu Kiếm sửng sốt, không hiểu ý của Tứ công tử, sao hắn lại hỏi cái này, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không đâu, chúng ta kêu rất nhiều đồ ăn, đại công tử chỉ có một mình làm sao ăn cho hết?”
“Vậy các ngươi đã tính tiền chưa?”
“Còn chưa có kịp……”
Tề Hạo Nhiên liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Vậy vừa lúc, bụng của ta còn chưa có no, chúng ta lại ăn tiếp, ăn không hết thì đóng gói mang về.”
Hầu Kiếm cùng Phi Bạch trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tứ công tử.
Phạm Tử Câm nhăn mày lại, nhưng thấy đệ đệ của mình đang cười khanh khách, cũng biết khoảng thời gian trước hắn đã bị bỏ đói quá lâu, còn chưa lấy lại trạng thái cân bằng, trong lòng càng thêm áy náy, nếu không phải hắn liên lụy, dọc theo đường đi bọn họ cũng không đến mức chịu nhiều khổ.
Tề Tu Viễn thấy đệ đệ luôn luôn vô pháp vô thiên giống như một tiểu bá vương lại muốn đóng gói đồ ăn, trong lòng lập tức vỡ thành mấy mảnh, chỉ cảm thấy cả người đều ngâm mình trong nước đắng, vừa đau lòng vừa chua xót.
Hắn duỗi tay sờ sờ đầu của Tề Hạo Nhiên, đè xuống lệ ý ở trong mắt, gật đầu nói: “Tốt, chúng ta đi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì thì kêu, ăn xong rồi chúng ta lại kêu thêm mấy món mà ngươi thích ăn đóng gói mang về.”
Tề Hạo Nhiên ngây thơ nhìn đại ca, cảm thấy có gì đó không đúng, bất quá vừa rồi ăn cơm cùng cha con Mục gia đúng là hắn còn chưa ăn no.
Hắn nào biết Mục Dương Linh ăn uống cũng lớn như vậy, hắn thấy nàng ăn rất ngon, hiển nhiên là đói bụng không nhẹ, suy xét đến gia cảnh của nàng không tốt, cũng không duỗi chiếc đũa, hôm nay chạy cả ngày, hắn đã sớm đói, vẫn nên chạy nhanh đi ăn cơm.
Tề Tu Viễn đau lòng đệ đệ, mới vừa ngồi xuống bàn ăn, liền gọi tiểu nhị kêu thêm hai món ăn có thịt, nhìn đệ đệ ăn ngấu nghiến nói: “Ngươi ăn từ từ, không đủ chúng ta lại kêu thêm.”
Tề Hạo Nhiên vừa ăn vừa gật đầu, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, nói: “Đoán chừng đã đủ rồi.”
Phạm Tử Câm mắt trợn trắng, cầm lên chiếc đũa để dùng bữa, nói: “Đều sắp đuổi kịp thùng cơm.”
“Ăn nhiều thì mới lớn nhanh, hiện tại ta đã cao hơn ngươi, còn cường tráng hơn ngươi.” Tề Hạo Nhiên tự hào nói.
Phạm Tử Câm nghẹn, trả lời một cách mỉa mai, “Cũng không thể chỉ phát triển tứ chi.” Chính là đầu óc không phát triển.
Đáng tiếc Tề Hạo Nhiên không nghe ra ý tứ ẩn giấu của hắn, cảm thấy đắc ý lại nuốt một miệng đồ ăn.
Phạm Tử Câm là người châm chọc lại bị nghẹn họng.
Tề Tu Viễn mỉm cười ngồi nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, hắn đã thấy nhiều nên cũng không trách.
Chờ bọn họ ăn không sai biệt lắm, Tề Tu Viễn liền nói: “Nghỉ ngơi một lát, chờ chút nữa chúng ta sẽ về quân doanh, ngựa đã chuẩn bị xong.”
Phạm Tử Câm nghiêm mặt nói: “Đại biểu ca, chúng ta tiến quân doanh có được không?”
Tề Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tây doanh là địa bàn của ta, có ai dám nói không được? Sau khi các ngươi đến quân doanh, ta sẽ mời tiên sinh cho các ngươi, các ngươi sẽ đọc sách ở trong doanh trại.”
Tề Hạo Nhiên há to miệng, kêu rên nói: “Ta còn phải đọc sách? Không cần a, đại ca, ta muốn tòng quân luyện binh, ta không muốn đọc sách.”
Tề Tu Viễn hừ một tiếng, “Ngươi mới bao lớn? Thành thật đọc sách cho ta, nếu ta biết ngươi không nghe theo lời nói của tiên sinh, xem ta có đánh ngươi hay không.”
Tề Hạo Nhiên ngạnh cổ nói: “Ta vốn dĩ cũng không phải là người có thiên phú học tập, ta muốn tập võ thì có gì không đúng? Tóm lại ta không muốn đọc sách.”
Tề Tu Viễn bắt đầu ngứa tay, nhưng nghĩ đến việc bọn họ đang ở bên ngoài, hắn cũng mới vừa đoàn tụ cùng đệ đệ, nghiến răng, nói: “Chờ trở lại quân doanh lại nói tiếp.”
Tề Hạo Nhiên giống như cha nương chết, phát tiết bằng cách liên tục nhét đồ ăn vào trong miệng, quai hàm phình phình, đôi mắt còn trừng đến tròn tròn nhìn huynh trưởng.
Không nói Tề Tu Viễn, chính là Phạm Tử Câm cũng mềm lòng, không khỏi thay hắn nói lời tốt, “Đại biểu ca, Hạo Nhiên đúng thật không phải là người có thiên phú học tập, ta nhìn còn không bằng để hắn nửa ngày đọc sách, nửa ngày tập võ, bằng không cho dù bức hắn ở trong thư phòng, chỉ sợ hắn cũng không chú tâm lắng nghe tiên sinh giảng bài.”
Tề Hạo Nhiên phồng quai hàm liên tục gật đầu, đôi mắt to tròn chờ đợi nhìn đại ca, chỉ hận vừa rồi nhét đồ ăn vào trong miệng quá nhiều, hiện tại nói không ra lời, chỉ có thể “Ô ô” gật đầu.
Phạm Tử Câm đỡ trán, không đành lòng nhìn hắn.
Tề Tu Viễn trong mắt hiện lên ý cười, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Ta sẽ suy xét.”
Phạm Tử Câm cũng mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn Mục Dương Linh, nói: “Những lời nói này chỉ đến từ một phía của các ngươi, nói không chừng đây là việc làm tham ô của quan viên bản địa?”
“Hắn là hoàng đế, mặc kệ là tham quan, hay là ý của hắn thì đều là trách nhiệm của hắn.”
Tuy rằng thực vô lại, nhưng hai thiếu niên vẫn không có lời nào để phản bác.
Tề Hạo Nhiên nhăn chặt mày, lâm vào trầm tư nếu hắn là hoàng đế hắn sẽ giải quyết như thế nào.
Cảm xúc của Phạm Tử Câm cũng đi xuống, lại rất nhanh bắt được trọng điểm, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói hiện giờ giá lương thực ở nông thôn thì rẻ, mà trong thành thì quý?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Cũng không biết đây là việc làm của thương nhân, hay là của quan phủ, cũng có thể là bọn họ đã cấu kết với nhau, tất cả đều tham dự ở trong đó, dù sao thì hiện tại cuộc sống của chúng ta cũng trôi qua không tốt. Cũng may thuế lao dịch muốn thu lương thực, nếu cũng muốn thu bạc, bá tánh cũng không cần sống nữa.”
Bốn người dùng cơm, Mục Dương Linh rất cảm kích bọn họ, nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn các ngươi, hôm nào các ngươi đến thôn Lâm Sơn, ta sẽ mời các ngươi ăn đặc sản miền núi.”
Tề Hạo Nhiên sang sảng cười nói: “Đây chính là ngươi nói, lúc ta đến tìm ngươi thì ngươi không được thất hứa.”
Mục Dương Linh vỗ bộ ngực nói: “Ngài yên tâm, cái khác không có, riêng đặc sản miền núi thì ta đảm bảo có đủ.”
Mục Dương Linh cũng không mạnh miệng, ở Mục gia đặc sản miền núi cũng không tính là gì, nơi này gần núi, đặc sản trong núi ở chỗ bọn họ cũng không hiếm lạ.
Phạm Tử Câm thấy hai cha con bọn họ đã đi xa, mới hỏi Tề Hạo Nhiên, “Ngươi cần gì đối xử tốt với nàng như vậy?”
Tề Hạo Nhiên kỳ quái nhìn Phạm Tử Câm, “Chúng ta là bằng hữu a.”
Phạm Tử Câm trừu trừu khóe miệng, “Chúng ta mới gặp nàng được hai lần, tại sao lại thành bằng hữu?”
Tề Hạo Nhiên nhíu mày, không tán đồng nói: “Tử Câm, bệnh đa nghi của ngươi cũng quá nặng, ngày hôm qua nàng giúp chúng ta, hôm nay chúng ta giúp nàng, một đến một đi còn không phải là bằng hữu sao?”
“Tổ tiên của nàng có huyết thống của người Hồ, hơn nữa thân thủ của nàng cũng không tồi, chúng ta vẫn cần đề phòng một chút cho thỏa đáng.”
Tề Hạo Nhiên bĩu môi không ủng hộ, một cái tát ở phía sau sắp đánh về phía đầu của hắn, Tề Hạo Nhiên cảm nhận được tiếng gió, đầu lệch về một bên, tránh thoát một bàn tay, đôi mắt mở to, tay trái kéo Phạm Tử Câm đến phía sau, tay phải bắt lấy cánh tay kia, trừng mắt nhìn theo hướng của bàn tay, lúc này mới nhìn thấy đại ca đang đứng ở phía sau hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Hạo Nhiên ngạc nhiên, vội buông tay của đại ca ra, kêu lên: “Đại ca, tại sao lại là ngươi a?”
Tề Tu Viễn không dự đoán được đệ đệ có tính cảnh giác cao như vậy, nhìn thấy hắn làm ra các động tác liên tiếp, cảm thấy rất đau lòng, đứa nhỏ này chạy một đường từ phủ Lâm An đến nơi này, cũng không biết đã ăn bao nhiêu khổ mới trở nên mẫn cảm như vậy.
Tề Tu Viễn đè xuống cảm xúc thương tiếc ở trong mắt, nói: “Ngươi nghĩ ai?”
Hầu Kiếm ở phía sau Tề Tu Viễn cười hì hì nói: “Tứ công tử, đại công tử đã ở trên lầu từ sớm, cũng đã gọi xong đồ ăn chỉ chờ các ngươi đến, thấy Tứ công tử cùng biểu công tử có khách nhân, lúc này mới không ra mặt.”
“Vậy đồ ăn mà các ngươi kêu đều ăn xong rồi sao?”
Hầu Kiếm sửng sốt, không hiểu ý của Tứ công tử, sao hắn lại hỏi cái này, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không đâu, chúng ta kêu rất nhiều đồ ăn, đại công tử chỉ có một mình làm sao ăn cho hết?”
“Vậy các ngươi đã tính tiền chưa?”
“Còn chưa có kịp……”
Tề Hạo Nhiên liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Vậy vừa lúc, bụng của ta còn chưa có no, chúng ta lại ăn tiếp, ăn không hết thì đóng gói mang về.”
Hầu Kiếm cùng Phi Bạch trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tứ công tử.
Phạm Tử Câm nhăn mày lại, nhưng thấy đệ đệ của mình đang cười khanh khách, cũng biết khoảng thời gian trước hắn đã bị bỏ đói quá lâu, còn chưa lấy lại trạng thái cân bằng, trong lòng càng thêm áy náy, nếu không phải hắn liên lụy, dọc theo đường đi bọn họ cũng không đến mức chịu nhiều khổ.
Tề Tu Viễn thấy đệ đệ luôn luôn vô pháp vô thiên giống như một tiểu bá vương lại muốn đóng gói đồ ăn, trong lòng lập tức vỡ thành mấy mảnh, chỉ cảm thấy cả người đều ngâm mình trong nước đắng, vừa đau lòng vừa chua xót.
Hắn duỗi tay sờ sờ đầu của Tề Hạo Nhiên, đè xuống lệ ý ở trong mắt, gật đầu nói: “Tốt, chúng ta đi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì thì kêu, ăn xong rồi chúng ta lại kêu thêm mấy món mà ngươi thích ăn đóng gói mang về.”
Tề Hạo Nhiên ngây thơ nhìn đại ca, cảm thấy có gì đó không đúng, bất quá vừa rồi ăn cơm cùng cha con Mục gia đúng là hắn còn chưa ăn no.
Hắn nào biết Mục Dương Linh ăn uống cũng lớn như vậy, hắn thấy nàng ăn rất ngon, hiển nhiên là đói bụng không nhẹ, suy xét đến gia cảnh của nàng không tốt, cũng không duỗi chiếc đũa, hôm nay chạy cả ngày, hắn đã sớm đói, vẫn nên chạy nhanh đi ăn cơm.
Tề Tu Viễn đau lòng đệ đệ, mới vừa ngồi xuống bàn ăn, liền gọi tiểu nhị kêu thêm hai món ăn có thịt, nhìn đệ đệ ăn ngấu nghiến nói: “Ngươi ăn từ từ, không đủ chúng ta lại kêu thêm.”
Tề Hạo Nhiên vừa ăn vừa gật đầu, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, nói: “Đoán chừng đã đủ rồi.”
Phạm Tử Câm mắt trợn trắng, cầm lên chiếc đũa để dùng bữa, nói: “Đều sắp đuổi kịp thùng cơm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn nhiều thì mới lớn nhanh, hiện tại ta đã cao hơn ngươi, còn cường tráng hơn ngươi.” Tề Hạo Nhiên tự hào nói.
Phạm Tử Câm nghẹn, trả lời một cách mỉa mai, “Cũng không thể chỉ phát triển tứ chi.” Chính là đầu óc không phát triển.
Đáng tiếc Tề Hạo Nhiên không nghe ra ý tứ ẩn giấu của hắn, cảm thấy đắc ý lại nuốt một miệng đồ ăn.
Phạm Tử Câm là người châm chọc lại bị nghẹn họng.
Tề Tu Viễn mỉm cười ngồi nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, hắn đã thấy nhiều nên cũng không trách.
Chờ bọn họ ăn không sai biệt lắm, Tề Tu Viễn liền nói: “Nghỉ ngơi một lát, chờ chút nữa chúng ta sẽ về quân doanh, ngựa đã chuẩn bị xong.”
Phạm Tử Câm nghiêm mặt nói: “Đại biểu ca, chúng ta tiến quân doanh có được không?”
Tề Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tây doanh là địa bàn của ta, có ai dám nói không được? Sau khi các ngươi đến quân doanh, ta sẽ mời tiên sinh cho các ngươi, các ngươi sẽ đọc sách ở trong doanh trại.”
Tề Hạo Nhiên há to miệng, kêu rên nói: “Ta còn phải đọc sách? Không cần a, đại ca, ta muốn tòng quân luyện binh, ta không muốn đọc sách.”
Tề Tu Viễn hừ một tiếng, “Ngươi mới bao lớn? Thành thật đọc sách cho ta, nếu ta biết ngươi không nghe theo lời nói của tiên sinh, xem ta có đánh ngươi hay không.”
Tề Hạo Nhiên ngạnh cổ nói: “Ta vốn dĩ cũng không phải là người có thiên phú học tập, ta muốn tập võ thì có gì không đúng? Tóm lại ta không muốn đọc sách.”
Tề Tu Viễn bắt đầu ngứa tay, nhưng nghĩ đến việc bọn họ đang ở bên ngoài, hắn cũng mới vừa đoàn tụ cùng đệ đệ, nghiến răng, nói: “Chờ trở lại quân doanh lại nói tiếp.”
Tề Hạo Nhiên giống như cha nương chết, phát tiết bằng cách liên tục nhét đồ ăn vào trong miệng, quai hàm phình phình, đôi mắt còn trừng đến tròn tròn nhìn huynh trưởng.
Không nói Tề Tu Viễn, chính là Phạm Tử Câm cũng mềm lòng, không khỏi thay hắn nói lời tốt, “Đại biểu ca, Hạo Nhiên đúng thật không phải là người có thiên phú học tập, ta nhìn còn không bằng để hắn nửa ngày đọc sách, nửa ngày tập võ, bằng không cho dù bức hắn ở trong thư phòng, chỉ sợ hắn cũng không chú tâm lắng nghe tiên sinh giảng bài.”
Tề Hạo Nhiên phồng quai hàm liên tục gật đầu, đôi mắt to tròn chờ đợi nhìn đại ca, chỉ hận vừa rồi nhét đồ ăn vào trong miệng quá nhiều, hiện tại nói không ra lời, chỉ có thể “Ô ô” gật đầu.
Phạm Tử Câm đỡ trán, không đành lòng nhìn hắn.
Tề Tu Viễn trong mắt hiện lên ý cười, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Ta sẽ suy xét.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro