Quan Chiến
Úc Vũ Trúc
2024-11-23 09:18:39
Lưu Đình mang theo mọi người trốn ra bên ngoài, Mục Dương Linh một đường chạy về hướng đông, chờ chạy được một khoảng xa thì lấy ra một con thỏ cắt cổ ném ở trên đường, sau đó tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cách một đoạn đường lại ném xuống một con thỏ đã cắt cổ ……
Chỉ hy vọng loại máu mới mẻ này có thể dẫn chúng nó tới đây.
Mục Dương Linh đứng ở trong rừng, nghe được động tĩnh đang hướng về bên này của nàng thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nàng chạy nhanh về hướng đông.
Dẫn chúng nó tới đây, cũng không thể bồi thêm chính mình a.
Mục Dương Linh vừa chạy vừa tìm cây cối cao lớn rắn chắc, chạy gần bảy tám phút mới nhìn thấy một cây đại thụ vươn cành rộng mở, nhánh cây cũng thô to như một người trường thành, cành lá cũng tươi tốt, tăng thêm thân cây lại cao ngất, Mục Dương Linh không chút nghĩ ngợi, vươn cánh tay bò lên.
Một gấu cùng một hổ đang tranh đấu đến vui vẻ, tuy rằng có thắng có bại, nhưng đột nhiên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, liền biết có con mồi lớn đang đột kích.
Gấu cùng hổ cũng không ngu ngốc, hai chúng nó tranh đấu, cuối cùng không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, đã có thêm sự lựa chọn, chúng nó tự nhiên cũng vui vẻ muốn tiếp tục sống sót.
Cho nên hai con mãnh thú này một bên đề phòng một bên đánh nhau chạy về phía con mồi đã bị cắt cổ.
Bản tính của động vật làm cho chúng nó đi theo mùi máu tươi mới mẻ, kết quả mới đi được vài bước, thì phát hiện con mồi chính là một con thỏ trên người đầy máu.
Trong nháy mắt gấu cùng hổ đều phẫn nộ, chúng nó còn chưa biết bản thân đã bị thiết kế, chỉ cảm thấy con mồi cũng quá keo kiệt, thế nhưng chỉ ném xuống một con thỏ, đều chưa đủ tắc kẽ răng, hai chúng nó cũng không cần thiết vì một ngụm ăn mà đánh nhau, trong núi rừng thật sự có quá nhiều con thỏ, nếu chúng nó muốn ăn, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn được.
Cho nên bọn nó đã tiếp tục đuổi theo, kết quả đuổi tới phía dưới một cây đại thụ, hai con mãnh thú đã mất đi tung tích của con mồi, ngay cả khí vị cũng đều phai nhạt.
Hai con mãnh thú ở dưới gốc cây gấp đến xoay quanh, cuối cùng gấu đen tức giận gào một tiếng về phía lão hổ, trước khi mùa đông đến nó cần phải dự trữ nhiều con mồi, nếu không sẽ bị đông chết đói chết ở trong núi rừng.
Gấu đen phát động công kích về phía lão hổ.
Lão hổ cũng không cam lòng yếu thế, nó khom thân mình hét lớn một tiếng, vọt về phía gấu đen, trong nháy mắt hai con mãnh thú đã đánh đến trời đất u ám, thỉnh thoảng còn va chạm vào cây cối ở bên cạnh, hoặc đánh ngã cả thân cây, hoặc bị bắn ngược trở lại, trong lúc nhất thời bên trong núi rừng toàn là tiếng hổ gầm hùng rống, đao quang kiếm ảnh.
Mục Dương Linh ghé vào trên cây, ôm chặt lấy nhánh cây dưới thân, nàng cảm thấy nếu mình bị một trong hai con mãnh thú ở phía dưới đụng cho rớt xuống, khẳng định cặn bã đều không còn.
Cuối cùng thì lão hổ đã bị gấu đen chụp một chưởng đánh bay vào thân cây đại thụ, Mục Dương Linh chỉ cảm thấy thân thể bị xóc nẩy một chút, nàng gắt gao nhắm mắt lại, sau đó thì nghe được lão hổ hét thảm một tiếng “Ngao”, cúi đầu nhìn xuống dưới, thì nhìn thấy lão hổ đã bị gấu đen chụp ngã xuống mặt đất, hơi thở đã thoi thóp.
Mục Dương Linh đem hô hấp hạ xuống càng nhẹ, đem thân mình rút ở trên cây, cũng không dám nhúc nhích.
Con gấu đen lấy tay đánh vào đầu của lão hổ, cuối cùng thì chụp một chưởng, đưa lão hổ đến thế giới cực lạc, nó cũng nằm ngã trên mặt đất.
Tuy rằng nó đã chụp chết lão hổ, nhưng nó bị thương cũng không nhẹ, nó ngã xuống đất liếm miệng vết thương.
Nó cũng biết mùi máu tươi ở nơi này sẽ đưa tới rất nhiều địch nhân, cho nên chỉ đơn giản liếm một chút miệng vết thương quan trọng liền đứng lên ngậm lão hổ rời đi.
Mục Dương Linh vẫn luôn ngốc tại trên cây, sau khi xác định gấu đen đã đi xa cũng không còn nhìn thấy bóng dáng thì lúc này nàng mới nhanh chóng trượt từ thân cây xuống đất, không chút nghĩ ngợi chạy về phương hướng của nhà mình.
Mới chạy được một nửa đường, thì gặp được Mục Thạch đang có sắc mặt xanh mét, ở phía sau còn có hai mươi thanh niên trai tráng trên tay cầm theo gậy gộc.
“A Linh!” Mục Thạch nhìn thấy nữ nhi, hét lớn một tiếng.
“Cha,” Mục Dương Linh chạy như bay về phía phụ thân, nói: “Cha, gấu đen cùng lão hổ đánh nhau, gấu đen đã đánh chết lão hổ, chúng ta nhanh đi ra ngoài, bằng không gấu đen chạy tới thì không xong.”
Mặc dù Mục Thạch có lòng muốn giáo huấn nữ nhi thì lúc này cũng không phải là thời điểm để nói chuyện, hắn giữ chặt nữ nhi nhìn đám người ở phía sau Lưu Đình nói: “Chúng ta đi mau.”
Chờ đến khi đoàn người đi ra khỏi núi rừng, người già trẻ nhỏ của toàn thôn đều đứng chờ ở bên ngoài, đôi mắt của Thư Uyển Nương đỏ bừng gắt gao nắm tay của nhi tử, thấy trượng phu mang theo nữ nhi ra ngoài, lập tức thở ra một hơi, nàng vội đỡ bụng đi về phía trước.
Mục Dương Linh ngoan ngoãn đứng ở một bên kêu một tiếng “Nương”.
Mục Thạch hướng Lưu Hòa gật đầu, giương giọng nói: “Đa tạ các vị hương thân, những ngày gần đây bên trong núi rừng sẽ rất nguy hiểm, mọi người tận lực không cần tới gần, chuyện săn thú chờ ta và tiểu nữ thương lượng cùng các lão nhân trong thôn rồi mới quyết định.”
Người trong thôn đi săn bắt con thỏ ăn được ngon ngọt, nghe thấy lời này đều có chút thấp thỏm, sợ Mục Thạch bởi vì chuyện của Mục Dương Linh mà không đồng ý cho nàng vào núi.
“Đều do Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử, A Linh đã sớm kêu chúng ta rời núi, nếu không phải bọn họ làm chậm trễ, chúng ta cũng sẽ không bị lão hổ cùng gấu đen đuổi theo, nàng cũng sẽ không cần dẫn dắt gấu đen cùng lão hổ rời đi để cho chúng ta có cơ hội chạy trốn.”
“Đúng vậy, đều do Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử, nếu không phải hai người bọn họ, nói không chừng chúng ta đã ra ngoài cũng sẽ không nghe thấy tiếng gầm, mỗi ngày A Linh đều vào núi, đã 3-4 năm, một chút nguy hiểm cũng không có, khẳng định nàng có thể cảm nhận được động tĩnh sau đó thì rời khỏi.”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử.
Lưu Đại Tráng là tiểu nhi tử của Lưu Hòa, lúc này hắn rất xấu hổ hận không thể chui vào trong động, Phương Trụ Tử lại nhảy dựng lên nói: “Đánh rắm, lúc nào thì chúng ta đã làm chậm trễ thời gian? Nếu A Linh phát hiện sớm thì chúng ta còn sẽ đi vệ sinh sao?”
Mọi người đều không nghĩ tới Phương Trụ Tử lại có da mặt dày như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Lưu Đại Tráng chạy đi tìm phụ thân, hắn biết, nếu bởi vì bọn họ mà người trong thôn mất đi cơ hội vào núi, khẳng định hắn sẽ bị nước miếng làm cho chết đuối, đặc biệt là nhà hắn.
Thái tổ phụ của hắn là tộc trưởng của Lưu gia, mãi cho đến thời của phụ thân hắn đều là tộc trưởng, thậm chí đại ca của hắn cũng sẽ là tộc trưởng đời kế tiếp, nếu bởi vì hắn mà uy tín trong nhà bị giảm xuống, cuối cùng mất đi vị trí của tộc trưởng, hắn chết muôn lần cũng không thể thoái thác được tội lỗi của mình.
Cho nên Lưu Đại Tráng không chút suy nghĩ liền đi tìm phụ thân nói về cây nhân sâm, hổ thẹn nói: “Ta muốn đào nhân sâm ra ngoài, trong nhà cũng có thể dư dả, nhưng ta cùng Phương Trụ Tử chưa từng đào qua nhân sâm, cho nên không dám xuống tay, lúc này mới trì hoãn thời gian. Cha, ta nói ra chuyện nhân sâm để bồi thường cho người trong thôn đi.”
Lưu Hòa trầm tư một chút, hỏi: “Nhân sâm là do ngươi phát hiện? Không phải Phương Trụ Tử?”
“Là do ta phát hiện, sau đó nói cho Phương Trụ Tử.”
“Việc này còn có ai biết?”
“A Viên ca cũng biết, sau khi hắn tới tìm chúng ta, thì ta đã nói cho hắn biết.”
Lúc này Lưu Hòa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Rất tốt, chúng ta lấy đồ vật này ra cũng không sợ Phương Trụ Tử phản đối.” Nói xong lời cuối cùng, Lưu Hòa nghiến răng nghiến lợi.
Nhi tử của mình thì chính mình hiểu, che giấu chuyện nhân sâm khẳng định là ý tứ của Phương Trụ Tử, kéo dài thời gian khẳng định cũng là Phương Trụ Tử.
Tuy rằng nhi tử của mình cũng có tư tâm, nhưng đứa nhỏ này từ trước đến nay đều mềm lòng, khẳng định làm không được chuyện che giấu này, huống chi hắn cũng không biết đào nhân sâm.
Lưu Hòa tiếc hận, nếu sau khi nhi tử phát hiện cũng không nói cho Phương Trụ Tử thì thật tốt, lấy cách làm người của hắn, khẳng định hắn sẽ chạy về tìm Lưu Đình, khẳng định Lưu Đình sẽ nói cho Mục Dương Linh, lúc đó bọn họ đào không được nhân sâm cũng sẽ không chậm trễ thời gian trốn ra bên ngoài.
Bất quá ý niệm chợt lóe mà qua, Lưu Hòa cảm thấy may mắn, may mắn Mục Dương Linh cơ linh, bằng không lần này nếu có người chết ở trong rừng, Lưu Hòa hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, bởi vì chuyện này là do con của hắn gây nên.
Lưu Hòa mang theo nhi tử đi đến nhà Mục Thạch, việc này còn phải để Mục Thạch quyết định.
Chỉ hy vọng loại máu mới mẻ này có thể dẫn chúng nó tới đây.
Mục Dương Linh đứng ở trong rừng, nghe được động tĩnh đang hướng về bên này của nàng thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nàng chạy nhanh về hướng đông.
Dẫn chúng nó tới đây, cũng không thể bồi thêm chính mình a.
Mục Dương Linh vừa chạy vừa tìm cây cối cao lớn rắn chắc, chạy gần bảy tám phút mới nhìn thấy một cây đại thụ vươn cành rộng mở, nhánh cây cũng thô to như một người trường thành, cành lá cũng tươi tốt, tăng thêm thân cây lại cao ngất, Mục Dương Linh không chút nghĩ ngợi, vươn cánh tay bò lên.
Một gấu cùng một hổ đang tranh đấu đến vui vẻ, tuy rằng có thắng có bại, nhưng đột nhiên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, liền biết có con mồi lớn đang đột kích.
Gấu cùng hổ cũng không ngu ngốc, hai chúng nó tranh đấu, cuối cùng không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, đã có thêm sự lựa chọn, chúng nó tự nhiên cũng vui vẻ muốn tiếp tục sống sót.
Cho nên hai con mãnh thú này một bên đề phòng một bên đánh nhau chạy về phía con mồi đã bị cắt cổ.
Bản tính của động vật làm cho chúng nó đi theo mùi máu tươi mới mẻ, kết quả mới đi được vài bước, thì phát hiện con mồi chính là một con thỏ trên người đầy máu.
Trong nháy mắt gấu cùng hổ đều phẫn nộ, chúng nó còn chưa biết bản thân đã bị thiết kế, chỉ cảm thấy con mồi cũng quá keo kiệt, thế nhưng chỉ ném xuống một con thỏ, đều chưa đủ tắc kẽ răng, hai chúng nó cũng không cần thiết vì một ngụm ăn mà đánh nhau, trong núi rừng thật sự có quá nhiều con thỏ, nếu chúng nó muốn ăn, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn được.
Cho nên bọn nó đã tiếp tục đuổi theo, kết quả đuổi tới phía dưới một cây đại thụ, hai con mãnh thú đã mất đi tung tích của con mồi, ngay cả khí vị cũng đều phai nhạt.
Hai con mãnh thú ở dưới gốc cây gấp đến xoay quanh, cuối cùng gấu đen tức giận gào một tiếng về phía lão hổ, trước khi mùa đông đến nó cần phải dự trữ nhiều con mồi, nếu không sẽ bị đông chết đói chết ở trong núi rừng.
Gấu đen phát động công kích về phía lão hổ.
Lão hổ cũng không cam lòng yếu thế, nó khom thân mình hét lớn một tiếng, vọt về phía gấu đen, trong nháy mắt hai con mãnh thú đã đánh đến trời đất u ám, thỉnh thoảng còn va chạm vào cây cối ở bên cạnh, hoặc đánh ngã cả thân cây, hoặc bị bắn ngược trở lại, trong lúc nhất thời bên trong núi rừng toàn là tiếng hổ gầm hùng rống, đao quang kiếm ảnh.
Mục Dương Linh ghé vào trên cây, ôm chặt lấy nhánh cây dưới thân, nàng cảm thấy nếu mình bị một trong hai con mãnh thú ở phía dưới đụng cho rớt xuống, khẳng định cặn bã đều không còn.
Cuối cùng thì lão hổ đã bị gấu đen chụp một chưởng đánh bay vào thân cây đại thụ, Mục Dương Linh chỉ cảm thấy thân thể bị xóc nẩy một chút, nàng gắt gao nhắm mắt lại, sau đó thì nghe được lão hổ hét thảm một tiếng “Ngao”, cúi đầu nhìn xuống dưới, thì nhìn thấy lão hổ đã bị gấu đen chụp ngã xuống mặt đất, hơi thở đã thoi thóp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Dương Linh đem hô hấp hạ xuống càng nhẹ, đem thân mình rút ở trên cây, cũng không dám nhúc nhích.
Con gấu đen lấy tay đánh vào đầu của lão hổ, cuối cùng thì chụp một chưởng, đưa lão hổ đến thế giới cực lạc, nó cũng nằm ngã trên mặt đất.
Tuy rằng nó đã chụp chết lão hổ, nhưng nó bị thương cũng không nhẹ, nó ngã xuống đất liếm miệng vết thương.
Nó cũng biết mùi máu tươi ở nơi này sẽ đưa tới rất nhiều địch nhân, cho nên chỉ đơn giản liếm một chút miệng vết thương quan trọng liền đứng lên ngậm lão hổ rời đi.
Mục Dương Linh vẫn luôn ngốc tại trên cây, sau khi xác định gấu đen đã đi xa cũng không còn nhìn thấy bóng dáng thì lúc này nàng mới nhanh chóng trượt từ thân cây xuống đất, không chút nghĩ ngợi chạy về phương hướng của nhà mình.
Mới chạy được một nửa đường, thì gặp được Mục Thạch đang có sắc mặt xanh mét, ở phía sau còn có hai mươi thanh niên trai tráng trên tay cầm theo gậy gộc.
“A Linh!” Mục Thạch nhìn thấy nữ nhi, hét lớn một tiếng.
“Cha,” Mục Dương Linh chạy như bay về phía phụ thân, nói: “Cha, gấu đen cùng lão hổ đánh nhau, gấu đen đã đánh chết lão hổ, chúng ta nhanh đi ra ngoài, bằng không gấu đen chạy tới thì không xong.”
Mặc dù Mục Thạch có lòng muốn giáo huấn nữ nhi thì lúc này cũng không phải là thời điểm để nói chuyện, hắn giữ chặt nữ nhi nhìn đám người ở phía sau Lưu Đình nói: “Chúng ta đi mau.”
Chờ đến khi đoàn người đi ra khỏi núi rừng, người già trẻ nhỏ của toàn thôn đều đứng chờ ở bên ngoài, đôi mắt của Thư Uyển Nương đỏ bừng gắt gao nắm tay của nhi tử, thấy trượng phu mang theo nữ nhi ra ngoài, lập tức thở ra một hơi, nàng vội đỡ bụng đi về phía trước.
Mục Dương Linh ngoan ngoãn đứng ở một bên kêu một tiếng “Nương”.
Mục Thạch hướng Lưu Hòa gật đầu, giương giọng nói: “Đa tạ các vị hương thân, những ngày gần đây bên trong núi rừng sẽ rất nguy hiểm, mọi người tận lực không cần tới gần, chuyện săn thú chờ ta và tiểu nữ thương lượng cùng các lão nhân trong thôn rồi mới quyết định.”
Người trong thôn đi săn bắt con thỏ ăn được ngon ngọt, nghe thấy lời này đều có chút thấp thỏm, sợ Mục Thạch bởi vì chuyện của Mục Dương Linh mà không đồng ý cho nàng vào núi.
“Đều do Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử, A Linh đã sớm kêu chúng ta rời núi, nếu không phải bọn họ làm chậm trễ, chúng ta cũng sẽ không bị lão hổ cùng gấu đen đuổi theo, nàng cũng sẽ không cần dẫn dắt gấu đen cùng lão hổ rời đi để cho chúng ta có cơ hội chạy trốn.”
“Đúng vậy, đều do Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử, nếu không phải hai người bọn họ, nói không chừng chúng ta đã ra ngoài cũng sẽ không nghe thấy tiếng gầm, mỗi ngày A Linh đều vào núi, đã 3-4 năm, một chút nguy hiểm cũng không có, khẳng định nàng có thể cảm nhận được động tĩnh sau đó thì rời khỏi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Đại Tráng cùng Phương Trụ Tử.
Lưu Đại Tráng là tiểu nhi tử của Lưu Hòa, lúc này hắn rất xấu hổ hận không thể chui vào trong động, Phương Trụ Tử lại nhảy dựng lên nói: “Đánh rắm, lúc nào thì chúng ta đã làm chậm trễ thời gian? Nếu A Linh phát hiện sớm thì chúng ta còn sẽ đi vệ sinh sao?”
Mọi người đều không nghĩ tới Phương Trụ Tử lại có da mặt dày như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Lưu Đại Tráng chạy đi tìm phụ thân, hắn biết, nếu bởi vì bọn họ mà người trong thôn mất đi cơ hội vào núi, khẳng định hắn sẽ bị nước miếng làm cho chết đuối, đặc biệt là nhà hắn.
Thái tổ phụ của hắn là tộc trưởng của Lưu gia, mãi cho đến thời của phụ thân hắn đều là tộc trưởng, thậm chí đại ca của hắn cũng sẽ là tộc trưởng đời kế tiếp, nếu bởi vì hắn mà uy tín trong nhà bị giảm xuống, cuối cùng mất đi vị trí của tộc trưởng, hắn chết muôn lần cũng không thể thoái thác được tội lỗi của mình.
Cho nên Lưu Đại Tráng không chút suy nghĩ liền đi tìm phụ thân nói về cây nhân sâm, hổ thẹn nói: “Ta muốn đào nhân sâm ra ngoài, trong nhà cũng có thể dư dả, nhưng ta cùng Phương Trụ Tử chưa từng đào qua nhân sâm, cho nên không dám xuống tay, lúc này mới trì hoãn thời gian. Cha, ta nói ra chuyện nhân sâm để bồi thường cho người trong thôn đi.”
Lưu Hòa trầm tư một chút, hỏi: “Nhân sâm là do ngươi phát hiện? Không phải Phương Trụ Tử?”
“Là do ta phát hiện, sau đó nói cho Phương Trụ Tử.”
“Việc này còn có ai biết?”
“A Viên ca cũng biết, sau khi hắn tới tìm chúng ta, thì ta đã nói cho hắn biết.”
Lúc này Lưu Hòa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Rất tốt, chúng ta lấy đồ vật này ra cũng không sợ Phương Trụ Tử phản đối.” Nói xong lời cuối cùng, Lưu Hòa nghiến răng nghiến lợi.
Nhi tử của mình thì chính mình hiểu, che giấu chuyện nhân sâm khẳng định là ý tứ của Phương Trụ Tử, kéo dài thời gian khẳng định cũng là Phương Trụ Tử.
Tuy rằng nhi tử của mình cũng có tư tâm, nhưng đứa nhỏ này từ trước đến nay đều mềm lòng, khẳng định làm không được chuyện che giấu này, huống chi hắn cũng không biết đào nhân sâm.
Lưu Hòa tiếc hận, nếu sau khi nhi tử phát hiện cũng không nói cho Phương Trụ Tử thì thật tốt, lấy cách làm người của hắn, khẳng định hắn sẽ chạy về tìm Lưu Đình, khẳng định Lưu Đình sẽ nói cho Mục Dương Linh, lúc đó bọn họ đào không được nhân sâm cũng sẽ không chậm trễ thời gian trốn ra bên ngoài.
Bất quá ý niệm chợt lóe mà qua, Lưu Hòa cảm thấy may mắn, may mắn Mục Dương Linh cơ linh, bằng không lần này nếu có người chết ở trong rừng, Lưu Hòa hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, bởi vì chuyện này là do con của hắn gây nên.
Lưu Hòa mang theo nhi tử đi đến nhà Mục Thạch, việc này còn phải để Mục Thạch quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro