Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Truy Kích

Úc Vũ Trúc

2024-11-23 09:18:39

Mục Dương Linh mang theo bọn họ quét dọn chiến trường, 55 người, cuối cùng chỉ còn lại có 42 người, Mục Dương Linh lấy ra thi thể của người thôn Lâm Sơn, kêu người đào một cái hố ngay tại chỗ, nói: “Quay đầu lại để cho người nhà bọn họ tới nơi này nhặt xác đi.”

Lưu Vĩnh đi đến bên người Mục Dương Linh, nhìn người Hồ có tử trạng thê thảm trên mặt đất, nghi hoặc nói: “Không phải nói người Hồ thiện chiến, năm người Hán đều đánh không lại một người Hồ sao?”

Mục Dương Linh ngồi xổm xuống xem xét một chút, tuy rằng nhìn thấy trên người bọn hắn đều mặc quần áo của người Hồ, nhưng cũng không phải là quần áo của quân lính, sắc mặt nàng trầm ngưng, “Bọn họ không phải là binh sĩ, chỉ là bá tánh bình thường của người Hồ.”

“Vậy thôn trưởng bọn họ có thể gặp gỡ binh sĩ hay không?” Bá tánh bình thường của người Hồ đã lợi hại như vậy, người tham gia quân ngũ còn lợi hại như thế nào nữa?

“Nghỉ ngơi ngay tại chỗ, mười lăm phút sau chúng ta lập tức rời đi.”

Lưu Hiên chạy đến bên người Mục Dương Linh, thấp giọng hỏi: “Những nữ nhân bên núi lõm thì làm sao bây giờ? Có muốn mang theo các nàng không?”

“Không được, chúng ta ngay cả tánh mạng của mình đều giữ không nổi, sao có thể kéo các nàng theo? Cứ để cho các nàng trốn tránh ở bên núi lõm, chỉ cần các nàng không bò ra ngoài, cũng không phát ra tiếng vang, thì sẽ không có người phát hiện ra các nàng.”

Mục Dương Linh mang theo người đuổi theo Mục Thạch bọn họ, lúc này trời đã hơi sáng, thời điểm Mục Dương Linh đuổi theo bọn họ, bọn họ cách huyện thành cũng không xa.

Các thôn dân nhìn thấy bọn họ mang theo vết thương cùng máu trở về vừa mừng vừa sợ, ở trong đó không tìm được người nhà của mình thì đau thương khóc thành tiếng, bọn họ biết thân nhân của bọn họ vĩnh viễn không về được.

Mục Dương Linh chạy đến phía trước đi tìm Mục Thạch, Thư Uyển Nương nhìn thấy nữ nhi chật vật thành như vậy, làm sao không biết bọn họ có việc gạt mình, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để dò hỏi, chỉ lôi kéo Mục Dương Linh đánh giá trên dưới, nhìn thấy bàn tay của nàng chỉ bị nứt ra, trên người không có những vết thương khác thì lúc này mới yên lòng.

Mục Dương Linh từ sớm đã không còn sức lực, rốt cuộc thì nàng chỉ mới có chín tuổi, từ canh ba nàng đã bắt đầu chạy trốn cùng giết địch cho đến bây giờ, hiện giờ bất quá là gắng gượng mà thôi.

Mục Thạch cũng không nhiều lời, hắn lấy ra lương khô nhét vào miệng nàng, liền nhét nàng vào phía dưới chăn, nói: “Ngươi ngủ một lát, cha đẩy xe, không lâu là có thể đến huyện thành.”

Mí mắt của Mục Dương Linh có chút nặng, nhưng vẫn nói: “Cha, những người Hồ đó không phải là binh sĩ, vậy quân Kim đi nơi nào? Không có quân đội đi đầu, bọn họ sẽ không có lá gan xông lên……”

“Được rồi, chúng ta chỉ cần có thể chạy trốn, quân Kim đi nơi nào là chuyện của triều đình.” Mục Thạch không thèm để ý, ấn nữ nhi nằm xuống, nâng lên xe đẩy tay liền đẩy đi.

Những người khác thấy vậy liền vội vàng cầm đồ vật đuổi theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng đi không đến ba mươi phút, Mục Thạch dừng bước chân, tất cả thôn dân của thôn Lâm Sơn ở phía sau cũng đều dừng bước chân, đưa mắt nhìn ánh lửa tận trời ở phía trước.

Lưu Hòa run rẩy đi đến bên người Mục Thạch, chỉ vào ánh lửa kia hỏi hắn, “Đó là cái gì? Đó là cái gì?”

Trong đầu Mục Thạch chỉ vang lên câu hỏi mà vừa rồi Mục Dương Linh đã hỏi hắn, “Quân Kim đi nơi nào?”

Thôn dân chạy trốn cả một đêm đều quỳ rạp xuống đất, “Huyện thành không còn, chúng ta còn có thể chạy trốn tới nơi nào a?”

Chỉ vừa mới chợp mắt Mục Dương Linh giật mình tỉnh dậy, vừa mở to mắt liền nhìn thấy ánh lửa tận trời ở phía trước, nàng biến sắc, xoay người xuống xe, “Cha, quân Kim còn ở trong thành sao?”

“Nhất định vẫn còn ở đó,” Mục Thạch nói: “Ngọn lửa này vừa mới bốc lên, trước đó còn không có nhìn thấy.”

“Bọn hắn đốt thành thì đi chỗ nào?” Mục Dương Linh trở nên nôn nóng, lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì sau khi đi đến thế giới này nàng chỉ biết an nhàn ở một góc trời mà không có nghĩ mọi cách đi tìm hiểu nó.

Vẫn là Lưu Hòa lấy lại bình tĩnh trước, “Đoạt được huyện thành, sau đó sẽ đến phiên hương trấn ở phía dưới, trên đường gặp được thôn trang chắc chắn bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua, bọn hắn vòng qua Hưng Thành Quan, tránh đi Tây doanh, là vì Đả Thảo Cốc.”

Vừa nói ra lời này, sắc mặt của mọi người càng tái xanh.

Người Hán đều biết, nếu để người Hồ công thành đoạt đất, trừ bỏ tàn sát thành trì ở biên quan vẫn ngoan cố chống lại, lúc khác nhiều nhất cũng chỉ cướp đoạt lương thực cùng tài vật mà thôi, nhưng nếu là Đả Thảo Cốc, người Hồ sẽ tàn sát già trẻ cũng không lưu, cướp bóc nữ nhân cùng lương thực tài vật, phóng hỏa đốt thôn chỉ là thái độ bình thường.

“Chúng ta không thể ở lại đường lớn,” Lưu Đại Tiền nói: “Quân Kim vừa ra khỏi thành liền nhìn thấy chúng ta.”

“Chúng ta đã đi vào ngõ cụt,” Lưu Tam thúc ngồi xổm trên mặt đất ảo não ôm đầu.

Vừa nói ra lời này lập tức có người nghi ngờ cha con Mục gia, “Nếu chúng ta còn ở trong thôn, nói không chừng cũng không có chuyện gì. “

Lưu Hòa liền đánh quải trượng qua, quát: “Nếu không chạy ra khỏi thôn, các ngươi sẽ giống như những người tử thủ ở trong thôn, thôn Tây Sơn ít người hơn thôn Lâm Sơn chúng ta sao? Bây giờ còn có thôn Tây Sơn sao?”

Mọi người cúi đầu không nói lời nào.

Lưu Hòa quay đầu đi hỏi Mục Dương Linh, “A Linh, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sau khi tiểu nhi tử trở về hắn đã cẩn thận hỏi bọn họ quá trình giết địch, tuy rằng hắn chưa chính mắt nhìn thấy, nhưng cũng ý thức được thiên phú đánh trận của Mục Dương Linh càng hơn Mục Thạch một bậc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Dương Linh không chút nghĩ ngợi nói: “Chúng ta đi về hướng bắc, đi đến Gia Lăng Thủy, đi dọc theo Gia Lăng Thủy phía trên chính là Tây doanh.”

“Không thể đi a, nhi tử của ta đi báo tin, đến bây giờ còn chưa trở về đâu.” Tam thúc bà chạy ra giữ chặt tay Mục Dương Linh nói: “A Linh a, ngươi nhanh chóng nghĩ một biện pháp cứu biểu cữu bọn họ đi, tối hôm qua bọn họ chạy đi báo tin, đến bây giờ còn chưa trở về, ngươi nói xem bọn họ có thể bị giữ lại ở huyện thành hay không?”

“Sẽ không,” Mục Dương Linh nâng cằm lên ý bảo bọn họ nhìn phía trước, “Huyện thành vừa mới mở cửa ở thành đông, người có thể trốn đều đã chạy ra khỏi thành, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp vào thành.”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, thì phát hiện phía trước loáng thoáng đang có một đám người vọt tới, người có thị lực tốt thì bò lên trên cây đại thụ ở bên cạnh nhìn xung quanh, la lớn: “Không tốt, đằng trước đều là người đang chạy trốn, còn nhiều hơn cả chúng ta, đoán chừng có hơn một ngàn người.”

Mục Dương Linh nhanh chóng đưa ra quyết định, “Người ở phía sau quay đầu xếp thành đội ngũ hình vuông thứ nhất, từng người từng người quay đầu đi ngược lại, nơi này là đội ngũ hình vuông thứ năm, lập tức đi về phía trước, rẽ vào đường nhỏ đi Gia Lăng Thủy, nhanh!”

Người ở phía sau vội vàng xoay người chạy về phía trước, Mục Thạch cũng chạy nhanh xoay xe đẩy tay một vòng, người của thôn Lâm Sơn vội vàng chạy trốn về hướng Gia Lăng Thủy.

Mã Lưu thị gắt gao lôi kéo Tú Hồng, sắc mặt xanh trắng, rốt cuộc thì tuổi của bà đã lớn, chạy hơn phân nửa buổi tối, vừa lạnh vừa mệt, sớm đã có chút chịu không nổi.

Mục Dương Linh phát hiện bà khác thường, nàng tiến lên nhặt ra hai bao hành lý trên xe đẩy tay ném vào trong cánh rừng bên cạnh, sau đó xách hai người đặt ở trên xe đẩy tay, nàng cùng phụ thân một người một bên đẩy xe đẩy tay chạy như bay về phía trước.

“A Linh, dì bà không ngồi……”

“Ngài cứ ngồi đấy,” Mục Dương Linh đánh gãy lời nói của bà, nói: “Thân thể của ngài còn chưa đủ một cái xánh tay, không nặng, quay đầu lại nương của ta còn cần ngài chiếu cố đâu.”

Mục Dương Linh mang theo mọi người một đường chạy về hướng của Gia Lăng Thủy mà đi, còn người trốn ra từ huyện thành đều chạy trốn ở tứ phía, quân Kim cưỡi ngựa chạy theo ở phía sau, ở ngã rẽ nhìn thấy có rất nhiều dấu chân chạy về hướng Gia Lăng Thủy, A Tốc cầm đầu hô: “Nơi này có rất nhiều bước chân, khẳng định có không ít người đã chạy trốn về hướng này, trong đó còn có dấu vết của xe đẩy tay, xe bò, một tiểu đội đi với ta đuổi bắt bọn họ.”

Một tiểu đội có 21 người, lập tức có 21 con ngựa ở trên đường nhỏ đuổi theo.

Mục Dương Linh căn bản không nghĩ tới việc muốn quét dọn dấu vết trên đường đi, một là phía sau đi theo rất nhiều nạn dân, không cần thiết, hai là, không có thời gian a.

Cho nên Lưu Vĩnh được bố trí nhiệm vụ điều tra ở phía sau chạy như bay tới nói có tiếng vó ngựa đang chạy về phía bọn họ, Mục Dương Linh đã không kịp làm ra nhiều bố trí, chỉ có thể kêu những người sống sót đêm qua cầm đao đi ra, yểm hộ tất cả thôn dân rời đi.

Mục Thạch cùng Thư Uyển Nương chỉ kịp nhìn nữ nhi một cái, ngay cả một câu đều không kịp nói, Mục Dương Linh liền mang theo người chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Số ký tự: 0