Biện Pháp Tăng...
2024-10-23 13:25:09
Không có thời gian để trì hoãn, Lý Nặc lập tức rời giường, nói: “Đi huyện nha!”
Ngô quản gia sững sờ: “A, thiếu gia, đến huyện nha làm gì?”
Lý Nặc vừa mặc quần áo vừa nói: “Đừng hỏi nhiều, đi cùng ta là được . . .”
Ngô quản gia ngăn lại, nói: “Thiếu gia có chuyện gì thì sai người dưới hoặc lão nô tự mình đi là được. . .”
Lý Nặc nói với vẻ không cho nghi ngờ: “Không được, ta muốn đích thân đi.”
Nghe thiếu gia kiên quyết như vậy, Ngô quản gia đành phải nói: “Vậy được, lão nô đi chuẩn bị.”
Một lát sau, Lý Nặc ngơ ngác nhìn mấy chục người cường tráng trước mắt, rất im lặng nói với Ngô quản gia: “Chỉ đến huyện nha một chuyến mà thôi, không cần chơi lớn như vậy chứ?”
Những người này đều rất cao to khôi ngô cường tráng, trên người có một loại khí tức hung hãn, trong đám người còn có một người mang theo hòm thuốc, chắc là đại phu. . .
Người biết họ áp giải thích khách thì không sao, người không biết có lẽ sẽ cho rằng thiếu gia nhà nào mang đám chó săn ra ngoài cướp đoạt dân nữ.
Đối mặt với sự chất vấn của Lý Nặc, Ngô quản gia lại rất kiên quyết, nói: “Không được, bọn họ sẽ phụ trách an toàn cho thiếu gia!”
Lý Nặc còn muốn nói gì đó, một bóng người đi vào sân, thản nhiên nói: “Ta đi cùng.”
Ngô quản gia nghe vậy thì lập tức tươi cười, nói: “Thiếu phu nhân đi cùng thì không cần bọn họ nữa. . .”
Lý Nặc yên lặng giây lát, quay đầu nói với Ngô quản gia: “Ta cảm thấy, nhiều người vẫn tốt hơn, nhiều người cũng náo nhiệt, đúng không. . .”
Lúc này, ánh mắt của nữ tử kia quét qua Ngô quản gia.
Ngô quản gia nhìn nữ tử kia một chút, lại nhìn Lý Nặc một chút, nghiêm túc nói: “Lão nô cảm thấy, vẫn là nghe thiếu phu nhân đi. . .”
Mặc dù Ngô quản gia vẫn luôn rất cung kính với hắn, khiến Lý Nặc cảm nhận được tôn ti trật tự của xã hội phong kiến, nhưng đến giờ Lý Nặc mới hiểu được, trong nhà này thì hắn cũng chỉ là đệ đệ. . .
…
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy chậm rãi tiến lên trên đầu đường Trường An.
Lý Nặc ngồi trên xe, nhân lúc chưa đến huyện nha, hắn vén rèm cửa lên, quan sát tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nơi này rất giống Hoa Hạ cổ đại, xe ngựa đi một đường, Lý Nặc không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào của khoa học kỹ thuật.
Một lát sau, Lý Nặc buông rèm cửa xuống, ánh mắt trở lại trong buồng xe.
Đối diện với hắn là nữ tử thanh lãnh, nàng ôm trường kiếm trong ngực, ánh mắt nhìn vào Lý Nặc, nhưng không mở miệng nói gì.
Dưới ánh mắt của nàng, Lý Nặc như ngồi trên bàn chông, toàn thân nữ nhân này đều viết đầy nguy hiểm, đá Lý Nặc một cước, đến giờ vẫn không chịu xin lỗi.
Cũng may là chỉ một khắc sau, xe ngựa đã dừng lại, Ngô quản gia vén rèm lên, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến huyện nha rồi.”
Lý Nặc như trút được gánh nặng, lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Hai tên nha dịch đang nói chuyện trước cổng huyện nha, nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nha môn, vị bộ khoái lớn tuổi hơn lập tức giật mình, rèm cửa thêu ba đám mây, nói rõ chủ nhân của chiếc xe ngựa này là quan chính tam phẩm, phải biết, huyện lệnh Trường An cũng chỉ là quan ngũ phẩm mà thôi.
không biết ngọn gió nào đã thổi vị đại thần này đến huyện nha?
Y không dám thất lễ, một đường khom lưng cúi người tiến lên, cung kính hỏi: “Bái kiến mấy vị đại nhân, không biết ti chức có thể làm gì cho mấy vị đại nhân?”
. . .
Huyện nha.
Trên công đường.
Huyện lệnh đang thẩm tra và xử lý một vụ án trộm cướp, hai kẻ tình nghi đều cho mình là đúng, để ông không phân biệt được, đang lúc phiền muộn, một vị bộ khoái vội vã chạy vào, nói nhỏ bên tai ông: “Đại nhân, người của phủ Đại Lý Tự Khanh đến. . .”
“Ai đến cơ?”
Nghe thấy bốn chữ ‘Đại Lý Tự Khanh’, huyện lệnh lập tức quên luôn vụ án trước mắt, đầu óc rối bời cũng tỉnh táo lại, mờ mịt đứng lên, chân đá phải góc bàn mà hồn nhiên không biết, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn bốn chữ ‘Đại Lý Tự Khanh’.
Sau đó, ông bắt đầu hồi tưởng lại.
Trừ mấy ngày trước trốn đi thanh lâu một chuyến, gần đây ông không phạm lỗi gì cả, tuy nói triều đình không đề xướng quan viên đi chơi gái, thế nhưng cũng không hạ lệnh cấm chỉ, lại nói, chơi gái chỉ là chuyện nhỏ, Đại Lý Tự cũng không cần thiết. . .
Trong thời gian mấy hơi thở, mồ hôi trên trán ông đã to như hạt đậu.
Mấy chữ Đại Lý Tự Khanh này, quả nhiên khiến cho đám quan lại trong Trường An nghe vào đã sợ mất mật, quan hơn một cấp đè chết người, Đại Lý Tự Khanh không chỉ hơn ông bốn cấp, mà còn nắm giữ vận mạng của đám quan lại bọn họ.
Giữa hè nóng bức, trên công đường lại lạnh đến đáng sợ.
Ông nhớ rất rõ, huyện lệnh Trường An đời trước, chính là chết trong tay Đại Lý Tự Khanh. . .
Hôm nay lại đến tìm mình làm gì?
Chẳng lẽ là vì vụ án lúc sáng sớm, đáng chết, đáng chết, nhất định là bọn họ không hài lòng với mức xử phạt kia, lần này xong đời!
Ông cũng chỉ thấy tiểu cô nương kia đáng thương, nhất thời mềm lòng, nên cố gắng giữ cho nàng một mạng, bây giờ thì hay rồi, mình cũng bị chôn cùng luôn.
Nho Thánh trên cao, Chư Tử hiển linh, mất mũ quan thì cũng thôi, chỉ hi vọng tên lang sói kia có thể nương tay, tha cho mình một con đường sống. . .
Haiz, chuyện này chỉ sợ là không thể, tên lang sói kia có tiếng là ăn tươi nuốt sống, chỉ sợ mình không sống nổi rồi, không biết người nhà có sống nổi không, hi vọng người kia nể tình đều là đệ tử Nho gia, tha cho vợ con của mình. . .
Ngô quản gia sững sờ: “A, thiếu gia, đến huyện nha làm gì?”
Lý Nặc vừa mặc quần áo vừa nói: “Đừng hỏi nhiều, đi cùng ta là được . . .”
Ngô quản gia ngăn lại, nói: “Thiếu gia có chuyện gì thì sai người dưới hoặc lão nô tự mình đi là được. . .”
Lý Nặc nói với vẻ không cho nghi ngờ: “Không được, ta muốn đích thân đi.”
Nghe thiếu gia kiên quyết như vậy, Ngô quản gia đành phải nói: “Vậy được, lão nô đi chuẩn bị.”
Một lát sau, Lý Nặc ngơ ngác nhìn mấy chục người cường tráng trước mắt, rất im lặng nói với Ngô quản gia: “Chỉ đến huyện nha một chuyến mà thôi, không cần chơi lớn như vậy chứ?”
Những người này đều rất cao to khôi ngô cường tráng, trên người có một loại khí tức hung hãn, trong đám người còn có một người mang theo hòm thuốc, chắc là đại phu. . .
Người biết họ áp giải thích khách thì không sao, người không biết có lẽ sẽ cho rằng thiếu gia nhà nào mang đám chó săn ra ngoài cướp đoạt dân nữ.
Đối mặt với sự chất vấn của Lý Nặc, Ngô quản gia lại rất kiên quyết, nói: “Không được, bọn họ sẽ phụ trách an toàn cho thiếu gia!”
Lý Nặc còn muốn nói gì đó, một bóng người đi vào sân, thản nhiên nói: “Ta đi cùng.”
Ngô quản gia nghe vậy thì lập tức tươi cười, nói: “Thiếu phu nhân đi cùng thì không cần bọn họ nữa. . .”
Lý Nặc yên lặng giây lát, quay đầu nói với Ngô quản gia: “Ta cảm thấy, nhiều người vẫn tốt hơn, nhiều người cũng náo nhiệt, đúng không. . .”
Lúc này, ánh mắt của nữ tử kia quét qua Ngô quản gia.
Ngô quản gia nhìn nữ tử kia một chút, lại nhìn Lý Nặc một chút, nghiêm túc nói: “Lão nô cảm thấy, vẫn là nghe thiếu phu nhân đi. . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Ngô quản gia vẫn luôn rất cung kính với hắn, khiến Lý Nặc cảm nhận được tôn ti trật tự của xã hội phong kiến, nhưng đến giờ Lý Nặc mới hiểu được, trong nhà này thì hắn cũng chỉ là đệ đệ. . .
…
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy chậm rãi tiến lên trên đầu đường Trường An.
Lý Nặc ngồi trên xe, nhân lúc chưa đến huyện nha, hắn vén rèm cửa lên, quan sát tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nơi này rất giống Hoa Hạ cổ đại, xe ngựa đi một đường, Lý Nặc không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào của khoa học kỹ thuật.
Một lát sau, Lý Nặc buông rèm cửa xuống, ánh mắt trở lại trong buồng xe.
Đối diện với hắn là nữ tử thanh lãnh, nàng ôm trường kiếm trong ngực, ánh mắt nhìn vào Lý Nặc, nhưng không mở miệng nói gì.
Dưới ánh mắt của nàng, Lý Nặc như ngồi trên bàn chông, toàn thân nữ nhân này đều viết đầy nguy hiểm, đá Lý Nặc một cước, đến giờ vẫn không chịu xin lỗi.
Cũng may là chỉ một khắc sau, xe ngựa đã dừng lại, Ngô quản gia vén rèm lên, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến huyện nha rồi.”
Lý Nặc như trút được gánh nặng, lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Hai tên nha dịch đang nói chuyện trước cổng huyện nha, nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nha môn, vị bộ khoái lớn tuổi hơn lập tức giật mình, rèm cửa thêu ba đám mây, nói rõ chủ nhân của chiếc xe ngựa này là quan chính tam phẩm, phải biết, huyện lệnh Trường An cũng chỉ là quan ngũ phẩm mà thôi.
không biết ngọn gió nào đã thổi vị đại thần này đến huyện nha?
Y không dám thất lễ, một đường khom lưng cúi người tiến lên, cung kính hỏi: “Bái kiến mấy vị đại nhân, không biết ti chức có thể làm gì cho mấy vị đại nhân?”
. . .
Huyện nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên công đường.
Huyện lệnh đang thẩm tra và xử lý một vụ án trộm cướp, hai kẻ tình nghi đều cho mình là đúng, để ông không phân biệt được, đang lúc phiền muộn, một vị bộ khoái vội vã chạy vào, nói nhỏ bên tai ông: “Đại nhân, người của phủ Đại Lý Tự Khanh đến. . .”
“Ai đến cơ?”
Nghe thấy bốn chữ ‘Đại Lý Tự Khanh’, huyện lệnh lập tức quên luôn vụ án trước mắt, đầu óc rối bời cũng tỉnh táo lại, mờ mịt đứng lên, chân đá phải góc bàn mà hồn nhiên không biết, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn bốn chữ ‘Đại Lý Tự Khanh’.
Sau đó, ông bắt đầu hồi tưởng lại.
Trừ mấy ngày trước trốn đi thanh lâu một chuyến, gần đây ông không phạm lỗi gì cả, tuy nói triều đình không đề xướng quan viên đi chơi gái, thế nhưng cũng không hạ lệnh cấm chỉ, lại nói, chơi gái chỉ là chuyện nhỏ, Đại Lý Tự cũng không cần thiết. . .
Trong thời gian mấy hơi thở, mồ hôi trên trán ông đã to như hạt đậu.
Mấy chữ Đại Lý Tự Khanh này, quả nhiên khiến cho đám quan lại trong Trường An nghe vào đã sợ mất mật, quan hơn một cấp đè chết người, Đại Lý Tự Khanh không chỉ hơn ông bốn cấp, mà còn nắm giữ vận mạng của đám quan lại bọn họ.
Giữa hè nóng bức, trên công đường lại lạnh đến đáng sợ.
Ông nhớ rất rõ, huyện lệnh Trường An đời trước, chính là chết trong tay Đại Lý Tự Khanh. . .
Hôm nay lại đến tìm mình làm gì?
Chẳng lẽ là vì vụ án lúc sáng sớm, đáng chết, đáng chết, nhất định là bọn họ không hài lòng với mức xử phạt kia, lần này xong đời!
Ông cũng chỉ thấy tiểu cô nương kia đáng thương, nhất thời mềm lòng, nên cố gắng giữ cho nàng một mạng, bây giờ thì hay rồi, mình cũng bị chôn cùng luôn.
Nho Thánh trên cao, Chư Tử hiển linh, mất mũ quan thì cũng thôi, chỉ hi vọng tên lang sói kia có thể nương tay, tha cho mình một con đường sống. . .
Haiz, chuyện này chỉ sợ là không thể, tên lang sói kia có tiếng là ăn tươi nuốt sống, chỉ sợ mình không sống nổi rồi, không biết người nhà có sống nổi không, hi vọng người kia nể tình đều là đệ tử Nho gia, tha cho vợ con của mình. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro