Giải Vây (2)
2024-10-23 13:25:09
Đám người Tống gia mặc dù cảm thấy thơ không tệ lắm, nhưng không ngờ vậy vị khách khứa tu Nho gia lại đánh giá cao như vậy, thế mà còn có thể lưu truyền thiên cổ.
Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, cũng chỉ vì hai chữ danh và lợi, ai mà không muốn lưu truyền thiên cổ?
Nói vậy, món quà mừng thọ quý giá nhất chính là bài thơ này?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn vào Lý Nặc và Tống Giai Nhân với ánh mắt khác.
Lý Nặc không hề lo lắng với nội dung bài thơ.
Thứ mà người xưa viết ra, lưu truyền mấy trăm hơn ngàn năm, để một người hiện đại như hắn nhìn thấy và đọc được, tự nhiên không cần phải bàn về chất lượng.
Trong đám khách khứa của Tống gia, hiển nhiên cũng có người hiểu chuyện.
Nguy cơ được giải trừ, Lý Nặc cảm tạ vị tiền bối Lý gia kia một phen, đang định kéo Tống Giai Nhân lùi lại, bỗng nhiên có người mở miệng nói: “Hai người mà chỉ tặng tổ mẫu một bài thơ?”
Lý Nặc quay đầu nhìn qua, người nói chuyện chính là Tống Thiến.
Nàng là con gái nhị bá Tống Liễm, là đường tỷ của Tống Giai Nhân. (Đường tỷ = chị họ bên nội, biểu tỷ thì là bên ngoại)
Đám người Tống gia nghe vậy thì sắc mặt đều hơi thay đổi.
Tống Liễm thậm chí còn hận không thể vá miệng nữ nhi lại.
Một tên ngốc có thể đọc một bài thơ, không làm loạn tiệc mừng thọ của lão phu nhân, đó đã là cảm ơn trời đất rồi, thế mà lại còn có người nhảy ra làm khó, ngại bữa tiệc này quá thuận lợi sao?
Tống lão phu nhân cười ha ha, giải vây cho Lý Nặc và Tống Giai Nhân: “Hai đứa là người một nhà, đưa một bài thơ là đủ rồi! Ta rất thích bài thơ này, tặng hai con đôi trân châu này, hi vọng hai con có thể quý trọng lẫn nhau.”
Lão phu nhân cười lấy ra đôi trân châu do phu thê Tống Cẩn vừa tặng, thả một viên vào tay Lý Nặc, một viên vào tay Tống Giai Nhân.
Tống Liễm thấy vậy cũng thở phào.
Xem ra lão phu nhân rất thích món quà này, hôm nay Lý Nặc và Tống Giai Nhân cũng là tiểu bối đầu tiên được lão phu nhân đáp lễ.
Thấy tổ mẫu bảo vệ Tống Giai Nhân như vậy, Tống Thiến lại bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người nhà, người khác cũng là người nhà, dựa vào cái gì mà được đối xử đặc thù. . .”
Tống Thiến cực kỳ không cam lòng.
Trước khi Tống Giai Nhân ra đời, nàng mới là hòn ngọc quý của Tống gia.
Tất cả mọi người đều sủng ái và dỗ dành nàng.
Nhưng sau khi Tống Giai Nhân ra đời, nhất là khi Tống Giai Nhân thể hiện ra thiên phú Võ đạo kinh người, thì mặc kệ Tống Giai Nhân đi đâu, đều sẽ trở thành tiêu điểm.
Nhắc đến tiểu thư Tống gia, mọi người sẽ chỉ nghĩ đến Tống Giai Nhân, không ai biết Tống Thiến nàng.
Cho nên, từ nhỏ nàng đã không thích vị đường muội này.
Thứ duy nhất nàng thấy dễ chịu, chính là mình gả cho một trượng phu tốt, mà Tống Giai Nhân thì gả cho một kẻ ngốc, chỉ nghĩ đến đây thì nội tâm nàng mới dễ chịu hơn chút.
Mãi đến đêm nay, nhìn thấy Tống Giai Nhân và trượng phu nổi bật trong bữa tiệc mừng thọ này, Tống Thiến lại ghen ghét, nhịn không được mà mở miệng lẩm bẩm một câu.
Giọng của Tống Thiến tuy nhỏ, nhưng mọi người chung quanh đều nghe thấy.
Bầu không khí trong thọ đường có hơi xấu hổ.
Sắc mặt Tống Liễm tái xanh, nhưng trước mặt mọi người, TỐng Liễm cũng không tiện làm gì, bằng không bầu không khí sẽ càng xấu hơn.
Khi bầu không khí ngột ngạt này bắt đầu lan tràn, Lý Nặc ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra bài thơ vừa rồi là Giai Nhân làm, con còn một bài thơ khác hiến cho lão phu nhân. . .”
Người Tống gia nhìn Tống Giai Nhân một chút, hoàn toàn không tin lời nói của Lý Nặc.
Giai Nhân biết làm thơ, không khác gì mặt trời mọc phía tây.
Chẳng lẽ là, Lý Huyền Tĩnh đã ngờ tới chuyện này, cho nên cố ý chuẩn bị hai bài thơ?
. . .
Nghiêm chỉnh mà nói, Lý Nặc xem như biết hai bài thơ chúc thọ.
Nói đến thì bài thứ hai này còn nổi tiếng hơn bài thứ nhất, nhưng nó lại hơi đặc thù, có nguy hiểm làm lão phu nhân tức giận đến chảy máu não, cho nên vừa rồi Lý Nặc đã loại bỏ nó, bây giờ bị ép đến bất đắc dĩ, đành phải lấy ra.
Tống lão phu nhân hiền từ nhìn Lý Nặc, nói: “Vậy lão thân cũng muốn nghe một chút. . .”
Lý Nặc cười ha ha nói: “Tống lão phu nhân không phải người. . .”
Khuôn mặt tươi cười của lão phu nhân và đám khách khứa đều cứng đờ, sắc mặt đám người Tống gia thì biến đổi.
Đáng chết, rốt cuộc vẫn bị tên ngốc này phá hỏng!
Tống Liễm tức giận không thôi, đều tại nữ nhi của mình, vì sao lại nói câu kia chứ!
Không chờ người Tống gia hành động, Lý Nặc lại chỉ bức Dao Trì Thánh Mẫu Hạ Thọ Đồ trên tường và nói: “Dao Trì Thánh Mẫu hạ phàm trần.”
Tống lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó lại tươi cười rực rỡ.
Dao Trì Thánh Mẫu là tiên nữ đứng đầu, là tiên không phải người, câu này không phải mắng người, mà là lấy lòng, vừa hay chọc trúng chỗ ngứa của bà.
Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, cũng chỉ vì hai chữ danh và lợi, ai mà không muốn lưu truyền thiên cổ?
Nói vậy, món quà mừng thọ quý giá nhất chính là bài thơ này?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn vào Lý Nặc và Tống Giai Nhân với ánh mắt khác.
Lý Nặc không hề lo lắng với nội dung bài thơ.
Thứ mà người xưa viết ra, lưu truyền mấy trăm hơn ngàn năm, để một người hiện đại như hắn nhìn thấy và đọc được, tự nhiên không cần phải bàn về chất lượng.
Trong đám khách khứa của Tống gia, hiển nhiên cũng có người hiểu chuyện.
Nguy cơ được giải trừ, Lý Nặc cảm tạ vị tiền bối Lý gia kia một phen, đang định kéo Tống Giai Nhân lùi lại, bỗng nhiên có người mở miệng nói: “Hai người mà chỉ tặng tổ mẫu một bài thơ?”
Lý Nặc quay đầu nhìn qua, người nói chuyện chính là Tống Thiến.
Nàng là con gái nhị bá Tống Liễm, là đường tỷ của Tống Giai Nhân. (Đường tỷ = chị họ bên nội, biểu tỷ thì là bên ngoại)
Đám người Tống gia nghe vậy thì sắc mặt đều hơi thay đổi.
Tống Liễm thậm chí còn hận không thể vá miệng nữ nhi lại.
Một tên ngốc có thể đọc một bài thơ, không làm loạn tiệc mừng thọ của lão phu nhân, đó đã là cảm ơn trời đất rồi, thế mà lại còn có người nhảy ra làm khó, ngại bữa tiệc này quá thuận lợi sao?
Tống lão phu nhân cười ha ha, giải vây cho Lý Nặc và Tống Giai Nhân: “Hai đứa là người một nhà, đưa một bài thơ là đủ rồi! Ta rất thích bài thơ này, tặng hai con đôi trân châu này, hi vọng hai con có thể quý trọng lẫn nhau.”
Lão phu nhân cười lấy ra đôi trân châu do phu thê Tống Cẩn vừa tặng, thả một viên vào tay Lý Nặc, một viên vào tay Tống Giai Nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Liễm thấy vậy cũng thở phào.
Xem ra lão phu nhân rất thích món quà này, hôm nay Lý Nặc và Tống Giai Nhân cũng là tiểu bối đầu tiên được lão phu nhân đáp lễ.
Thấy tổ mẫu bảo vệ Tống Giai Nhân như vậy, Tống Thiến lại bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người nhà, người khác cũng là người nhà, dựa vào cái gì mà được đối xử đặc thù. . .”
Tống Thiến cực kỳ không cam lòng.
Trước khi Tống Giai Nhân ra đời, nàng mới là hòn ngọc quý của Tống gia.
Tất cả mọi người đều sủng ái và dỗ dành nàng.
Nhưng sau khi Tống Giai Nhân ra đời, nhất là khi Tống Giai Nhân thể hiện ra thiên phú Võ đạo kinh người, thì mặc kệ Tống Giai Nhân đi đâu, đều sẽ trở thành tiêu điểm.
Nhắc đến tiểu thư Tống gia, mọi người sẽ chỉ nghĩ đến Tống Giai Nhân, không ai biết Tống Thiến nàng.
Cho nên, từ nhỏ nàng đã không thích vị đường muội này.
Thứ duy nhất nàng thấy dễ chịu, chính là mình gả cho một trượng phu tốt, mà Tống Giai Nhân thì gả cho một kẻ ngốc, chỉ nghĩ đến đây thì nội tâm nàng mới dễ chịu hơn chút.
Mãi đến đêm nay, nhìn thấy Tống Giai Nhân và trượng phu nổi bật trong bữa tiệc mừng thọ này, Tống Thiến lại ghen ghét, nhịn không được mà mở miệng lẩm bẩm một câu.
Giọng của Tống Thiến tuy nhỏ, nhưng mọi người chung quanh đều nghe thấy.
Bầu không khí trong thọ đường có hơi xấu hổ.
Sắc mặt Tống Liễm tái xanh, nhưng trước mặt mọi người, TỐng Liễm cũng không tiện làm gì, bằng không bầu không khí sẽ càng xấu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bầu không khí ngột ngạt này bắt đầu lan tràn, Lý Nặc ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra bài thơ vừa rồi là Giai Nhân làm, con còn một bài thơ khác hiến cho lão phu nhân. . .”
Người Tống gia nhìn Tống Giai Nhân một chút, hoàn toàn không tin lời nói của Lý Nặc.
Giai Nhân biết làm thơ, không khác gì mặt trời mọc phía tây.
Chẳng lẽ là, Lý Huyền Tĩnh đã ngờ tới chuyện này, cho nên cố ý chuẩn bị hai bài thơ?
. . .
Nghiêm chỉnh mà nói, Lý Nặc xem như biết hai bài thơ chúc thọ.
Nói đến thì bài thứ hai này còn nổi tiếng hơn bài thứ nhất, nhưng nó lại hơi đặc thù, có nguy hiểm làm lão phu nhân tức giận đến chảy máu não, cho nên vừa rồi Lý Nặc đã loại bỏ nó, bây giờ bị ép đến bất đắc dĩ, đành phải lấy ra.
Tống lão phu nhân hiền từ nhìn Lý Nặc, nói: “Vậy lão thân cũng muốn nghe một chút. . .”
Lý Nặc cười ha ha nói: “Tống lão phu nhân không phải người. . .”
Khuôn mặt tươi cười của lão phu nhân và đám khách khứa đều cứng đờ, sắc mặt đám người Tống gia thì biến đổi.
Đáng chết, rốt cuộc vẫn bị tên ngốc này phá hỏng!
Tống Liễm tức giận không thôi, đều tại nữ nhi của mình, vì sao lại nói câu kia chứ!
Không chờ người Tống gia hành động, Lý Nặc lại chỉ bức Dao Trì Thánh Mẫu Hạ Thọ Đồ trên tường và nói: “Dao Trì Thánh Mẫu hạ phàm trần.”
Tống lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó lại tươi cười rực rỡ.
Dao Trì Thánh Mẫu là tiên nữ đứng đầu, là tiên không phải người, câu này không phải mắng người, mà là lấy lòng, vừa hay chọc trúng chỗ ngứa của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro