Hắc Thủ Sau Màn
2024-10-23 13:25:09
Gian phòng yên tĩnh, trên bồ đoàn, bóng người khoanh chân nhắm mắt từ từ mở mắt ra, nói: “Tiếp tục.”
Người kia chậm rãi nói: “Trịnh Thiên Hưng đã chết, hôm nay cả đám người Trịnh phủ đều bị đưa vào huyện nha Trường An, trước đây không lâu, trừ Hồ Điệp và Thôi Trạch, tất cả mọi người đều được thả ra, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều. . .”
Dừng lại một chút, gã lại nói: “Thôi Trạch kia chết thì chết, nhưng Hồ Điệp là người chúng ta bồi dưỡng mười mấy năm, sau này còn có thể dùng, đại nhân, có cần phái người. . .”
Nam tử được xưng là đại nhân kia nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn, nếu làm to chuyện, vậy chúng ta phí hết tâm tư đưa nàng đến bên cạnh Trịnh Thiên Hưng cũng có ích gì?”
Bờ môi người kia giật giật, không nói gì nữa.
Nam tử trầm mặc một lát, hỏi: “Với tâm tư của Hồ Điệp, chỉ giết một thương nhân tay trói gà không chặt, coi như mang theo một gánh nặng, thì cũng không để lại sơ hở gì mới đúng, sao lại bại lộ nhanh như vậy?”
Nói đến đây, người kia lại tức giận: “Vốn là không bị lộ, đêm qua Trịnh phủ rất nhiều người, huyện lệnh Trường An có hoài nghi thì cũng không hoài nghi Hồ Điệp, vụ án này quá nửa sẽ không có kết quả, ai ngờ lại có người nhảy ra, trợ giúp huyện lệnh phá án. . .”
Nam tử nhấp ngụm trà, nói: “Cũng không sao, chỉ tổn thất một nhân thủ mà thôi, chỉ cần không hỏng đại sự là được.”
Người kia vẫn không nuốt trôi cục tức này, cắn răng nói: “Hồ Điệp là một trong mấy người ưu tú nhất, mười mấy năm mới có thể bồi dưỡng được một người, qua một thời gian ngắn nữa là sẽ có tác dụng lớn, không ngờ lại tổn thất trên người một Trịnh Thiên Hưng cỏn con, thuộc hạ thật sự không nuốt được cục tức này, không chém người kia thành muôn mảnh, khó giải mối hận trong lòng.”
Nam tử vốn không muốn phức tạp, nhưng thấy thủ hạ tức giận như vậy, liền ra vẻ trấn an, suy nghĩ một chút vẫn nhận lời: “Đi thôi, nhớ là phải bí ẩn một chút, đừng để người khác nghi ngờ.”
Người kia lập tức mừng rỡ, ôm quyền nói: “Tạ đại nhân!”
Nam tử khoát tay, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, người này có thân phận gì?”
Người kia vừa đi vừa nói: “Lý Nặc, con trai Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh. . .”
“Quay lại!”
Nghe thấy tiếng sau lưng, người kia quay đầu, nghi ngờ nói: “Đại nhân, còn việc gì sao?”
Mí mắt nam nhân giật giật, nổi giận đùng đùng nói: “Khốn khiếp, bản quan tránh họ Lý còn không kịp, ngươi còn muốn chủ động chọc vào y, ngươi chán sống à?”
Người kia ngẩn người, không tin nói: “Đại nhân, Lý Huyền Tĩnh kia thật sự đáng sợ như vậy sao?”
Nam nhân hít sâu, bình tĩnh lại mới nói: “Ngươi không ở trong triều, không biết sự lợi hại của người này, chuyện này đến đây thôi, sau này không cần nhắc lại nữa, cũng không được gây sự với con trai của y!”
Người kia chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng nói: “Vâng. . .”
Giờ phút này, nam nhân kia đã đứng lên từ bồ đoàn, dạo bước trong phòng, thỉnh thoảng xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Lý Huyền Tĩnh. . . có phải y đã tra được gì không. . . không thể nào, việc này rất bí ẩn, chắc chỉ là trùng hợp thôi. . .”
Không biết qua bao lâu, nam tử nhìn về phía người sau lưng, hỏi: “Hồ Điệp có tin được không?”
Người kia gật đầu nói: “Đại nhân yên tâm, cho dù chết thì nàng cũng không nói thứ gì về chúng ta.”
“Không biết Lý Huyền Tĩnh xuất hiện có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng tuyệt đối không thể để Hồ Điệp rơi vào tay y, nếu không… Trường An sẽ máu chảy thành sông, cho dù là ta và ngươi đều thoát khỏi cái chết. . .” Nam nhân suy tư một lát, liền làm ra thủ thế cắt cổ, nói: “Đề phòng chuyện không may… ngươi hiểu ý bản quan chứ?”
“Vâng!” Người kia gật đầu, hỏi: “Vậy Thôi Trạch thì sao, có cần. . .”
Nam nhân phất tay, nói: “Không cần vẽ vời thêm chuyện, Thôi Trạch không biết gì cả, một khi xảy ra chuyện, trái lại sẽ làm người ta nghi ngờ, vụ án này có dính dáng đến Lý Huyền Tĩnh, nhất định phải cẩn thận lại cận thận, không thể để lộ dù chỉ một chút. . .”
…
Huyện nha Trường An.
Nhìn hai dòng chữ trên bìa Pháp Điển, nội tâm kích động không thôi.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 26 ngày.
Sáng hôm nay, hắn chỉ còn lại 10 ngày, hiện giờ đã tăng lên đến gần một tháng.
Trong đó, 6 ngày là đến từ Thôi Trạch, 3 năm tù và lưu vong 3000 dặm, mà có bị 100 trượng hay không, dường như không có tác dụng gì. Về phần nữ tử bị bị hình kia, đã giết Lý Nặc tăng tận 10 ngày, cũng là phán quyết tăng nhiều nhất cho đến lúc này.
Hình phạt của Đại Hạ chia làm 5 cấp, theo thứ tự là roi, trượng, tù, đày, chết.
Cho đến bây giờ, dựa theo Lý Nặc thí nghiệm, chỉ có hình phạt tù trở lên mới giúp hắn tăng tuổi thọ, Đại Hạ thì tù cao nhất là 3 năm, lưu vong cao nhất là 3000 dặm, cho nên tù và đày nhiều nhất là tăng 3 ngày, tử hình thì tăng 10 ngày.
Tính như vậy, thật ra phán chung thân hoặc lưu vong vạn dặm thì có lời hơn, nhưng bởi vì phạm nhân cũng cần ăn cơm, nuôi lâu thì lãng phí lương thực, Đại Hạ nhiều nhất cũng chỉ tù 3 năm, cảm thấy 3 năm tù vẫn chưa đủ đền tội, vậy thì lại thêm lưu vong, thêm lưu vong vẫn chưa đủ, không bằng trực tiếp chém cho xong.
Về phần tại sao lưu vong 3000 dặm là nhiều nhất, đó là vì xa hơn nữa thì không thuộc phạm vi quốc thổ Đại Hạ nữa rồi.
Người kia chậm rãi nói: “Trịnh Thiên Hưng đã chết, hôm nay cả đám người Trịnh phủ đều bị đưa vào huyện nha Trường An, trước đây không lâu, trừ Hồ Điệp và Thôi Trạch, tất cả mọi người đều được thả ra, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều. . .”
Dừng lại một chút, gã lại nói: “Thôi Trạch kia chết thì chết, nhưng Hồ Điệp là người chúng ta bồi dưỡng mười mấy năm, sau này còn có thể dùng, đại nhân, có cần phái người. . .”
Nam tử được xưng là đại nhân kia nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn, nếu làm to chuyện, vậy chúng ta phí hết tâm tư đưa nàng đến bên cạnh Trịnh Thiên Hưng cũng có ích gì?”
Bờ môi người kia giật giật, không nói gì nữa.
Nam tử trầm mặc một lát, hỏi: “Với tâm tư của Hồ Điệp, chỉ giết một thương nhân tay trói gà không chặt, coi như mang theo một gánh nặng, thì cũng không để lại sơ hở gì mới đúng, sao lại bại lộ nhanh như vậy?”
Nói đến đây, người kia lại tức giận: “Vốn là không bị lộ, đêm qua Trịnh phủ rất nhiều người, huyện lệnh Trường An có hoài nghi thì cũng không hoài nghi Hồ Điệp, vụ án này quá nửa sẽ không có kết quả, ai ngờ lại có người nhảy ra, trợ giúp huyện lệnh phá án. . .”
Nam tử nhấp ngụm trà, nói: “Cũng không sao, chỉ tổn thất một nhân thủ mà thôi, chỉ cần không hỏng đại sự là được.”
Người kia vẫn không nuốt trôi cục tức này, cắn răng nói: “Hồ Điệp là một trong mấy người ưu tú nhất, mười mấy năm mới có thể bồi dưỡng được một người, qua một thời gian ngắn nữa là sẽ có tác dụng lớn, không ngờ lại tổn thất trên người một Trịnh Thiên Hưng cỏn con, thuộc hạ thật sự không nuốt được cục tức này, không chém người kia thành muôn mảnh, khó giải mối hận trong lòng.”
Nam tử vốn không muốn phức tạp, nhưng thấy thủ hạ tức giận như vậy, liền ra vẻ trấn an, suy nghĩ một chút vẫn nhận lời: “Đi thôi, nhớ là phải bí ẩn một chút, đừng để người khác nghi ngờ.”
Người kia lập tức mừng rỡ, ôm quyền nói: “Tạ đại nhân!”
Nam tử khoát tay, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, người này có thân phận gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kia vừa đi vừa nói: “Lý Nặc, con trai Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh. . .”
“Quay lại!”
Nghe thấy tiếng sau lưng, người kia quay đầu, nghi ngờ nói: “Đại nhân, còn việc gì sao?”
Mí mắt nam nhân giật giật, nổi giận đùng đùng nói: “Khốn khiếp, bản quan tránh họ Lý còn không kịp, ngươi còn muốn chủ động chọc vào y, ngươi chán sống à?”
Người kia ngẩn người, không tin nói: “Đại nhân, Lý Huyền Tĩnh kia thật sự đáng sợ như vậy sao?”
Nam nhân hít sâu, bình tĩnh lại mới nói: “Ngươi không ở trong triều, không biết sự lợi hại của người này, chuyện này đến đây thôi, sau này không cần nhắc lại nữa, cũng không được gây sự với con trai của y!”
Người kia chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng nói: “Vâng. . .”
Giờ phút này, nam nhân kia đã đứng lên từ bồ đoàn, dạo bước trong phòng, thỉnh thoảng xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Lý Huyền Tĩnh. . . có phải y đã tra được gì không. . . không thể nào, việc này rất bí ẩn, chắc chỉ là trùng hợp thôi. . .”
Không biết qua bao lâu, nam tử nhìn về phía người sau lưng, hỏi: “Hồ Điệp có tin được không?”
Người kia gật đầu nói: “Đại nhân yên tâm, cho dù chết thì nàng cũng không nói thứ gì về chúng ta.”
“Không biết Lý Huyền Tĩnh xuất hiện có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng tuyệt đối không thể để Hồ Điệp rơi vào tay y, nếu không… Trường An sẽ máu chảy thành sông, cho dù là ta và ngươi đều thoát khỏi cái chết. . .” Nam nhân suy tư một lát, liền làm ra thủ thế cắt cổ, nói: “Đề phòng chuyện không may… ngươi hiểu ý bản quan chứ?”
“Vâng!” Người kia gật đầu, hỏi: “Vậy Thôi Trạch thì sao, có cần. . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân phất tay, nói: “Không cần vẽ vời thêm chuyện, Thôi Trạch không biết gì cả, một khi xảy ra chuyện, trái lại sẽ làm người ta nghi ngờ, vụ án này có dính dáng đến Lý Huyền Tĩnh, nhất định phải cẩn thận lại cận thận, không thể để lộ dù chỉ một chút. . .”
…
Huyện nha Trường An.
Nhìn hai dòng chữ trên bìa Pháp Điển, nội tâm kích động không thôi.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 26 ngày.
Sáng hôm nay, hắn chỉ còn lại 10 ngày, hiện giờ đã tăng lên đến gần một tháng.
Trong đó, 6 ngày là đến từ Thôi Trạch, 3 năm tù và lưu vong 3000 dặm, mà có bị 100 trượng hay không, dường như không có tác dụng gì. Về phần nữ tử bị bị hình kia, đã giết Lý Nặc tăng tận 10 ngày, cũng là phán quyết tăng nhiều nhất cho đến lúc này.
Hình phạt của Đại Hạ chia làm 5 cấp, theo thứ tự là roi, trượng, tù, đày, chết.
Cho đến bây giờ, dựa theo Lý Nặc thí nghiệm, chỉ có hình phạt tù trở lên mới giúp hắn tăng tuổi thọ, Đại Hạ thì tù cao nhất là 3 năm, lưu vong cao nhất là 3000 dặm, cho nên tù và đày nhiều nhất là tăng 3 ngày, tử hình thì tăng 10 ngày.
Tính như vậy, thật ra phán chung thân hoặc lưu vong vạn dặm thì có lời hơn, nhưng bởi vì phạm nhân cũng cần ăn cơm, nuôi lâu thì lãng phí lương thực, Đại Hạ nhiều nhất cũng chỉ tù 3 năm, cảm thấy 3 năm tù vẫn chưa đủ đền tội, vậy thì lại thêm lưu vong, thêm lưu vong vẫn chưa đủ, không bằng trực tiếp chém cho xong.
Về phần tại sao lưu vong 3000 dặm là nhiều nhất, đó là vì xa hơn nữa thì không thuộc phạm vi quốc thổ Đại Hạ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro