Hâm Mộ Lẫn Nhau
2024-10-23 13:25:09
Lý do của Lý Nặc rất đầy đủ.
Tống Giai Nhân cũng không biết phải nói gì.
Tâm tư của hắn ngây thơ và ngay thẳng tựa như một đứa bé.
Nhìn Lý Nặc, Tống Giai Nhân bỗng nhiên ý thức được gì đó, hỏi: “Huynh nhớ được chuyện trước kia rồi?”
Lý Nặc hơi sững sờ, sau đó nói: “Chỉ nhớ được chuyện này.”
Tống Giai Nhân không nói gì.
Hắn có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại rất trẻ con, bảo sao Mộ Nhi lại thích hắn như vậy, hai đứa bé, đương nhiên có thể chơi với nhau.
Lúc này, Tống Mộ Nhi ngửa đầu nhìn Lý Nặc, nói: “Lý Nặc ca ca, chúng ta đi đá cầu nhé. . .”
Lý Nặc sờ đầu nàng, nói: “Muội đi chơi với Giai Nhân tỷ tỷ đi, ca ca muốn đọc sách. . .”
Tống Mộ Nhi cũng không quấn lấy Lý Nặc, nàng cất cầu đi, ngoan ngoãn nói: “Vậy muội cũng không đá, muội còn bài tập toán chưa làm xong, Lý Nặc ca ca đọc sách, muội ngồi cạnh làm bài tập có được không nha?”
Lý Nặc cười nói: “Đương nhiên là được.”
Nhìn Mộ Nhi hiểu chuyện như vậy, hắn không khỏi cảm khái, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau, lại lớn lên với nhau, nhưng vì sao tính cách của Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi lại khác biệt lớn như vậy. . .
Một người luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người điêu ngoa tùy hứng chỉ biết khóc, so sánh hai người, hắn đương nhiên thích Mộ Nhi hơn.
Lại nói, nương tử cũng vậy mà, cả ngày đều đi cùng Mộ Nhi. . .
Hắn không được phụ xướng phu tùy?
Lúc này trong phòng hơi tối, Lý Nặc đọc sách trong đình ở sân, Tống Mộ Nhi lấy ra một cuốn sách nhỏ trong túi xách, lúc thì cắn đầu bút, khi thì cắn ngón tay, lông mày dần dần nhíu lại. . .
Lý Nặc đang đọc ‘luật Đại Hạ’, hôm nay khi phá án, hắn phát hiện luật pháp Đại Hạ có rất nhiều chỗ khác biệt với luật pháp hiện đại, rất nhiều luật lệ mang đầy sắc thái phong kiến.
Nếu phán quyết theo luật pháp hiện đại, đôi khi sẽ vi phạm luật pháp Đại Hạ.
Có một nguyên nhân rất lớn là do lễ pháp, ví dụ như hôn nhân đi, hiện đại là tự do hôn nhân, nhưng tại đây, hôn nhân cần nghe lệnh của cha mẹ, như vậy cuộc hôn nhân này mới hợp lễ pháp, mới thu hoạch được tán thành từ công chúng và được bảo vệ bởi pháp luật, nếu không chính là bỏ trốn, mà bỏ trốn thì không được luật pháp bảo vệ, nếu bắt được nam nữ bỏ trốn, gia đình hai bên có quyền lực nhất định trong việc xử lý.
Còn có một phận nguyên nhân là do tôn ti.
Tại hiện đại, người người bình đẳng trước mặt pháp luật… chí ít thì mặt ngoài là như vậy.
Nhưng tại đây, người và người là khác nhau, quân quyền lớn hơn thần quyền, quan quyền lớn hơn dân quyền, chủ quyền lớn hơn bộc quyền, ví dụ như, chủ nhân đánh chết nô tỳ hoặc hạ nhân, chỉ phạt chút tiền là xong, mà nô tỳ phạm thượng, bình thường đều là treo cổ cất bước, quyền quý ức hiếp dân chúng, có thể được miễn phạt ở trình độ nhất định, bình dân mạo phạm quyền quý, thì tội thêm một bậc.
Tuy nhiên, dựa theo các điển tịch của Pháp gia, Lý Nặc cũng phát hiện ra, cường giả Pháp gia tựa như không tuân theo luật pháp của một triều đại nào cả.
Mỗi một triều đại đều có pháp luật riêng, mà theo thời gian trôi qua, thế cục không ngừng biến hóa, không phải tất cả pháp luật đều là chính xác và chính nghĩa, đôi khi còn thay đổi liên tục.
Thứ Pháp gia tuân theo, không phải pháp luật trên giấy, mà là pháp ở trong lòng.
Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, Pháp gia chấp pháp, chấp chính là pháp ở trong lòng, chú không câu nệ tại luật pháp của triều đại, có đôi khi thậm chí sẽ nghịch luật mà đi, mỗi một đệ tử Pháp gia đều có lý giải khác nhau về chữ ‘Pháp’ này.
“Pháp trong lòng. . .”
Lý Nặc nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm ba chữ này, suy nghĩ thâm ý trong đó.
Tu ‘Pháp’ thật ra là tu ‘Tâm’, chỉ cần hắn cảm thấy là đúng, thì hoàn toàn không cần tham khảo luật pháp, mà Lý Nặc cũng không quen nhìn luật pháp Đại Hạ, dưới tình huống này, hắn tu Pháp chính là đang vi phạm.
Nói chính xác hơn, ngày nào Lý Nặc cũng đang vi phạm pháp luật.
Dù sao hắn cũng không phải quan, lại thẩm án xử án, đây là vi phạm pháp luật Đại Hạ.
Nhưng đối với đệ tử Pháp gia mà nói, ‘Pháp trong lòng’ lớn hơn ‘Pháp trên giấy’.
Hắn chỉ cần dựa theo lòng mình, thực hiện chính nghĩa trong lòng, sớm muộn gì cũng bước vào con đường Pháp gia.
Lúc này, Tống Giai Nhân đang lau kiếm trong sân bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Nặc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng cảm nhận được một loại khí tức kỳ dị trên người Lý Nặc.
Nhưng khi nàng nhìn qua, thì cảm giác đó đã biến mất.
Một lát sau, Lý Nặc dần dần tỉnh lại.
Trên sách nói, mỗi một đệ tử Pháp gia đều có con đường thuộc về mình, quá câu nệ vào pháp trên giấy, rất khó có hành động lớn, điểm này Lý Nặc cũng có chút lĩnh ngộ, pháp luật vốn là để giữ gìn công bằng và chính nghĩa, nhưng đại đa số thời gian, nó lại là công cụ giữ gìn lợi ích cho kẻ thống trị, Pháp gia tu đến cuối cùng, nhất định phải xung đột với giai cấp thống trị, cho nên, cường giả Pháp gia xưa nay đều không có kết cục tốt.
Tống Giai Nhân cũng không biết phải nói gì.
Tâm tư của hắn ngây thơ và ngay thẳng tựa như một đứa bé.
Nhìn Lý Nặc, Tống Giai Nhân bỗng nhiên ý thức được gì đó, hỏi: “Huynh nhớ được chuyện trước kia rồi?”
Lý Nặc hơi sững sờ, sau đó nói: “Chỉ nhớ được chuyện này.”
Tống Giai Nhân không nói gì.
Hắn có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại rất trẻ con, bảo sao Mộ Nhi lại thích hắn như vậy, hai đứa bé, đương nhiên có thể chơi với nhau.
Lúc này, Tống Mộ Nhi ngửa đầu nhìn Lý Nặc, nói: “Lý Nặc ca ca, chúng ta đi đá cầu nhé. . .”
Lý Nặc sờ đầu nàng, nói: “Muội đi chơi với Giai Nhân tỷ tỷ đi, ca ca muốn đọc sách. . .”
Tống Mộ Nhi cũng không quấn lấy Lý Nặc, nàng cất cầu đi, ngoan ngoãn nói: “Vậy muội cũng không đá, muội còn bài tập toán chưa làm xong, Lý Nặc ca ca đọc sách, muội ngồi cạnh làm bài tập có được không nha?”
Lý Nặc cười nói: “Đương nhiên là được.”
Nhìn Mộ Nhi hiểu chuyện như vậy, hắn không khỏi cảm khái, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau, lại lớn lên với nhau, nhưng vì sao tính cách của Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi lại khác biệt lớn như vậy. . .
Một người luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người điêu ngoa tùy hứng chỉ biết khóc, so sánh hai người, hắn đương nhiên thích Mộ Nhi hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nói, nương tử cũng vậy mà, cả ngày đều đi cùng Mộ Nhi. . .
Hắn không được phụ xướng phu tùy?
Lúc này trong phòng hơi tối, Lý Nặc đọc sách trong đình ở sân, Tống Mộ Nhi lấy ra một cuốn sách nhỏ trong túi xách, lúc thì cắn đầu bút, khi thì cắn ngón tay, lông mày dần dần nhíu lại. . .
Lý Nặc đang đọc ‘luật Đại Hạ’, hôm nay khi phá án, hắn phát hiện luật pháp Đại Hạ có rất nhiều chỗ khác biệt với luật pháp hiện đại, rất nhiều luật lệ mang đầy sắc thái phong kiến.
Nếu phán quyết theo luật pháp hiện đại, đôi khi sẽ vi phạm luật pháp Đại Hạ.
Có một nguyên nhân rất lớn là do lễ pháp, ví dụ như hôn nhân đi, hiện đại là tự do hôn nhân, nhưng tại đây, hôn nhân cần nghe lệnh của cha mẹ, như vậy cuộc hôn nhân này mới hợp lễ pháp, mới thu hoạch được tán thành từ công chúng và được bảo vệ bởi pháp luật, nếu không chính là bỏ trốn, mà bỏ trốn thì không được luật pháp bảo vệ, nếu bắt được nam nữ bỏ trốn, gia đình hai bên có quyền lực nhất định trong việc xử lý.
Còn có một phận nguyên nhân là do tôn ti.
Tại hiện đại, người người bình đẳng trước mặt pháp luật… chí ít thì mặt ngoài là như vậy.
Nhưng tại đây, người và người là khác nhau, quân quyền lớn hơn thần quyền, quan quyền lớn hơn dân quyền, chủ quyền lớn hơn bộc quyền, ví dụ như, chủ nhân đánh chết nô tỳ hoặc hạ nhân, chỉ phạt chút tiền là xong, mà nô tỳ phạm thượng, bình thường đều là treo cổ cất bước, quyền quý ức hiếp dân chúng, có thể được miễn phạt ở trình độ nhất định, bình dân mạo phạm quyền quý, thì tội thêm một bậc.
Tuy nhiên, dựa theo các điển tịch của Pháp gia, Lý Nặc cũng phát hiện ra, cường giả Pháp gia tựa như không tuân theo luật pháp của một triều đại nào cả.
Mỗi một triều đại đều có pháp luật riêng, mà theo thời gian trôi qua, thế cục không ngừng biến hóa, không phải tất cả pháp luật đều là chính xác và chính nghĩa, đôi khi còn thay đổi liên tục.
Thứ Pháp gia tuân theo, không phải pháp luật trên giấy, mà là pháp ở trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, Pháp gia chấp pháp, chấp chính là pháp ở trong lòng, chú không câu nệ tại luật pháp của triều đại, có đôi khi thậm chí sẽ nghịch luật mà đi, mỗi một đệ tử Pháp gia đều có lý giải khác nhau về chữ ‘Pháp’ này.
“Pháp trong lòng. . .”
Lý Nặc nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm ba chữ này, suy nghĩ thâm ý trong đó.
Tu ‘Pháp’ thật ra là tu ‘Tâm’, chỉ cần hắn cảm thấy là đúng, thì hoàn toàn không cần tham khảo luật pháp, mà Lý Nặc cũng không quen nhìn luật pháp Đại Hạ, dưới tình huống này, hắn tu Pháp chính là đang vi phạm.
Nói chính xác hơn, ngày nào Lý Nặc cũng đang vi phạm pháp luật.
Dù sao hắn cũng không phải quan, lại thẩm án xử án, đây là vi phạm pháp luật Đại Hạ.
Nhưng đối với đệ tử Pháp gia mà nói, ‘Pháp trong lòng’ lớn hơn ‘Pháp trên giấy’.
Hắn chỉ cần dựa theo lòng mình, thực hiện chính nghĩa trong lòng, sớm muộn gì cũng bước vào con đường Pháp gia.
Lúc này, Tống Giai Nhân đang lau kiếm trong sân bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Nặc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng cảm nhận được một loại khí tức kỳ dị trên người Lý Nặc.
Nhưng khi nàng nhìn qua, thì cảm giác đó đã biến mất.
Một lát sau, Lý Nặc dần dần tỉnh lại.
Trên sách nói, mỗi một đệ tử Pháp gia đều có con đường thuộc về mình, quá câu nệ vào pháp trên giấy, rất khó có hành động lớn, điểm này Lý Nặc cũng có chút lĩnh ngộ, pháp luật vốn là để giữ gìn công bằng và chính nghĩa, nhưng đại đa số thời gian, nó lại là công cụ giữ gìn lợi ích cho kẻ thống trị, Pháp gia tu đến cuối cùng, nhất định phải xung đột với giai cấp thống trị, cho nên, cường giả Pháp gia xưa nay đều không có kết cục tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro