Mạch Nước Ngầm
2024-10-23 13:25:09
Trong lòng nghĩ vậy, Lý Nặc liếc nhìn Pháp Điển, phát hiện thời gian trên trang bìa đã đổi mới.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 10 ngày.
Tuổi thọ của hắn đã biến thành 10 ngày, Lý Nặc không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc đã qua 0 giờ, xem ra mỗi ngày 0 giờ sẽ đổi mới.
Lý Nặc tắt đèn, bò lên giường đi ngủ.
Đối với hắn của trước kia, 0 giờ đi ngủ đã tính là sớm, làm việc cả đêm mới là bình thường.
Cho nên khi đến thế giới này, hắn từ chối thức đêm, bắt đầu từ bây giờ.
Giày vò một ngày, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Lý Nặc rất nhanh đã ngủ say.
Cùng lúc đó, trong một tiểu viện khác, một gian phòng sáng đèn.
Ngô quản gia đặt bánh ngọt lên bàn, vừa cười vừa nói: “Thật sự là ông trời phù hộ, thiếu gia đập đầu một cái, thế mà biến thành thông minh rồi, cộng số hàng ngàn mà có thể nói ra đáp án ngay, còn nữa, dáng vẻ trên công đường của thiếu gia rất có phong phạm của lão gia lúc còn trẻ, tiếc là lão gia không nhìn thấy. . .”
Trước bàn là một vị nam tử trung niên.
Người này thân thể thẳng tắp, bề ngoài đoan chính anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, giữa hàng lông màu lộ vẻ uy nghiêm và cơ trí, ba chòm râu trên môi và dưới cằm được tu bổ chỉnh tề, tăng thêm cho y mấy phần bình tĩnh và ổn trọng.
Trung niên cầm miếng bánh ngọt lên ăn, chậm rãi nhấm nuốt, trên mặt không cảm xúc, hai đầu lông mày có một loại mỏi mệt nhàn nhạt, chỉ có lúc Ngô quản gia nói đến thiếu gia, thì trong mắt mới hiện ra một tia nhu hòa hiếm thấy.
Ngô quản gia mở miệng nói: “Thiếu gia rất khác với trước kia, lão gia có muốn đi gặp thiếu gia không?”
Trung niên nhìn về phía tiểu viện đã tối đèn, khẽ lắc đầu nói: “Nó đã ngủ rồi, không cần quấy rầy, để nó nghỉ ngơi đi.”
“Lão gia ít về nhà, mỗi lần đều về khuya lại đi sớm, lâu rồi chưa gặp thiếu gia. . .” Ngô quản gia thở dài, nói: “Nhưng năm nay thiếu gia đúng là đã bị quấy nhiễu rất nhiều, để thiếu gia nghỉ ngơi cũng tốt.”
Trung niên lại hỏi: “Điều tra thân phận của thích khách chưa?”
Ngô quản gia chợt quỳ trên mặt đất, tự trách nói: “Là con gái của huyện lệnh Thanh Hà – Cố Văn Hàn đã bị lão gia phán xử trảm từ một năm trước, đều do lão nô sơ sẩy, để nàng ta trà trộn vào phủ, suýt nữa tạo thành họa lớn, mời lão gia trách phạt.”
Trung niên đỡ Ngô quản gia dậy, nói: “Đừng tự trách, trong thiên hạ này, người muốn giết bản quan nhiều như cá diếc sang sông, cho dù cẩn thận hơn thì cũng có chỗ sơ hở, việc này không trách ông… không sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Ngô quản gia gật đầu, lại dặn dò: “Lão gia cũng nghỉ sớm đi.”
Ngô quản gia vừa đi tới cửa, trung niên đột nhiên hỏi: “Trong phủ không nên thiếu nha hoàn mới đúng, là ai đưa nàng ta vào phủ?”
Ngô quản gia ngẩn người, nói: “Một tháng trước, ba nha hoàn trong phủ đã tích đủ tiền chuộc thân nên muốn rời đi, lão gia từng nói, không làm khó dễ hạ nhân muốn rời đi, nên lão nô liền trả lại văn tự bán mình và để các nàng rời đi. Ba nha hoàn rời đi, trong phủ không đủ người, lão nô lại tuyển thêm ba người, không ngờ lại bị nữ thích khách kia trà trộn vào, nàng ta không có cơ sở Võ đạo, nên lão nô không đề phòng. . .”
Trung niên vuốt râu, hỏi: “Ông đích thân đi nhận người?”
Ngô quản gia lắc đầu nói: “Khi đó lão nô đi bắt dế mèn với thiếu gia, để Vương mụ đến trạm giao dịch chọn người.”
“Nha hoàn rời đi đã vào phủ bao lâu?”
“Để lão nô nghĩ lại… hình như hai người 3 năm, một người 4 năm.”
Trung niên chậm rãi nói: “Lúc nha hoàn vào phủ, trên người không có đồng nào, mỗi tháng có một lượng bạc tiền lương, một năm 12 lượng, trong phủ không cần chi tiêu, trừ mua chút son phấn bột nước, ngẫu nhiên ra ngoài mua ít bánh ngọt hay mứt quả, thì gần như không cần tiêu xài, coi như bọn họ tích lũy được 10 lượng một năm, ba năm cũng là 30 lượng, bốn năm là 40 lượng, tiền chuộc thân là 100 lượng… ông có nghĩ đến tiền chuộc thân của họ là từ đâu không?”
Ngô quản gia sững sờ, gãi đầu một cái rồi nói: “Lão nô quả thực không nghĩ nhiều như vậy. . .”
Trung niên lắc đầu, lại hỏi: “Vương mụ đâu?”
Ngô quản gia nói: “Cũng đã ngủ rồi, nói đến thì hình như cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy Vương mụ. . .”
Trung niên nhẹ giọng thở dài, nói: “Vương mụ. . .”
Ngô quản gia rốt cuộc ý thức được ý đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, cả kinh nói: “Ý của lão gia là, có người cho ba nha hoàn kia tiền chuộc thân, sau đó thừa cơ để Vương mụ đưa thích khách vào phủ, hành thích thiếu gia. . .”
Ngô quản gia đột nhiên vỗ đùi một cái, nói: “Vương mụ đáng chết, bảo sao hôm đó lại ân cần như vậy, thì ra đã có mưu đồ từ trước, đồ ăn cây táo rào cây sung, để lão nô đi tìm. . .”
Nói xong, Ngô quản gia liền lao ra ngoài như một cơn gió.
Trung niên đứng trước bàn, lại cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, dáng vẻ không chút hoang mang.
Một lát sau, Ngô quản gia trở về, lẩm bẩm: “Không thấy Vương mụ đâu cả, đáng chết. . .”
Trung niên không hề bất ngờ, dường như đã đoán được từ trước.
Y chậm rãi dạo bước, lấy ba nén hương từ trên bàn đọc sách, mượn ánh nến để nhóm lửa, sau đó cắm vào lư hương, hơi xúc động lại hơi tiếc nuối nói: “Nhớ không nhầm thì Vương mụ đã vào phủ được 10 năm rồi?”
Ngô quản gia tức giận nói: “Ròng rã 10 năm, nuôi một con chó còn hơn. . .”
Trung niên khẽ lắc đầu, nói: “Người sống một đời, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Nhìn ba nén hương trong lư hương, trung niên cyus người vái một cái.
Ngô quản gia tò mò hỏi: “Ba nén hương, lão gia đang tế ai vậy?”
Trung niên cũng không giải thích, chỉ nói: “Đã muộn rồi, đi nghỉ đi.”
. . .
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 10 ngày.
Tuổi thọ của hắn đã biến thành 10 ngày, Lý Nặc không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc đã qua 0 giờ, xem ra mỗi ngày 0 giờ sẽ đổi mới.
Lý Nặc tắt đèn, bò lên giường đi ngủ.
Đối với hắn của trước kia, 0 giờ đi ngủ đã tính là sớm, làm việc cả đêm mới là bình thường.
Cho nên khi đến thế giới này, hắn từ chối thức đêm, bắt đầu từ bây giờ.
Giày vò một ngày, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Lý Nặc rất nhanh đã ngủ say.
Cùng lúc đó, trong một tiểu viện khác, một gian phòng sáng đèn.
Ngô quản gia đặt bánh ngọt lên bàn, vừa cười vừa nói: “Thật sự là ông trời phù hộ, thiếu gia đập đầu một cái, thế mà biến thành thông minh rồi, cộng số hàng ngàn mà có thể nói ra đáp án ngay, còn nữa, dáng vẻ trên công đường của thiếu gia rất có phong phạm của lão gia lúc còn trẻ, tiếc là lão gia không nhìn thấy. . .”
Trước bàn là một vị nam tử trung niên.
Người này thân thể thẳng tắp, bề ngoài đoan chính anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, giữa hàng lông màu lộ vẻ uy nghiêm và cơ trí, ba chòm râu trên môi và dưới cằm được tu bổ chỉnh tề, tăng thêm cho y mấy phần bình tĩnh và ổn trọng.
Trung niên cầm miếng bánh ngọt lên ăn, chậm rãi nhấm nuốt, trên mặt không cảm xúc, hai đầu lông mày có một loại mỏi mệt nhàn nhạt, chỉ có lúc Ngô quản gia nói đến thiếu gia, thì trong mắt mới hiện ra một tia nhu hòa hiếm thấy.
Ngô quản gia mở miệng nói: “Thiếu gia rất khác với trước kia, lão gia có muốn đi gặp thiếu gia không?”
Trung niên nhìn về phía tiểu viện đã tối đèn, khẽ lắc đầu nói: “Nó đã ngủ rồi, không cần quấy rầy, để nó nghỉ ngơi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão gia ít về nhà, mỗi lần đều về khuya lại đi sớm, lâu rồi chưa gặp thiếu gia. . .” Ngô quản gia thở dài, nói: “Nhưng năm nay thiếu gia đúng là đã bị quấy nhiễu rất nhiều, để thiếu gia nghỉ ngơi cũng tốt.”
Trung niên lại hỏi: “Điều tra thân phận của thích khách chưa?”
Ngô quản gia chợt quỳ trên mặt đất, tự trách nói: “Là con gái của huyện lệnh Thanh Hà – Cố Văn Hàn đã bị lão gia phán xử trảm từ một năm trước, đều do lão nô sơ sẩy, để nàng ta trà trộn vào phủ, suýt nữa tạo thành họa lớn, mời lão gia trách phạt.”
Trung niên đỡ Ngô quản gia dậy, nói: “Đừng tự trách, trong thiên hạ này, người muốn giết bản quan nhiều như cá diếc sang sông, cho dù cẩn thận hơn thì cũng có chỗ sơ hở, việc này không trách ông… không sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Ngô quản gia gật đầu, lại dặn dò: “Lão gia cũng nghỉ sớm đi.”
Ngô quản gia vừa đi tới cửa, trung niên đột nhiên hỏi: “Trong phủ không nên thiếu nha hoàn mới đúng, là ai đưa nàng ta vào phủ?”
Ngô quản gia ngẩn người, nói: “Một tháng trước, ba nha hoàn trong phủ đã tích đủ tiền chuộc thân nên muốn rời đi, lão gia từng nói, không làm khó dễ hạ nhân muốn rời đi, nên lão nô liền trả lại văn tự bán mình và để các nàng rời đi. Ba nha hoàn rời đi, trong phủ không đủ người, lão nô lại tuyển thêm ba người, không ngờ lại bị nữ thích khách kia trà trộn vào, nàng ta không có cơ sở Võ đạo, nên lão nô không đề phòng. . .”
Trung niên vuốt râu, hỏi: “Ông đích thân đi nhận người?”
Ngô quản gia lắc đầu nói: “Khi đó lão nô đi bắt dế mèn với thiếu gia, để Vương mụ đến trạm giao dịch chọn người.”
“Nha hoàn rời đi đã vào phủ bao lâu?”
“Để lão nô nghĩ lại… hình như hai người 3 năm, một người 4 năm.”
Trung niên chậm rãi nói: “Lúc nha hoàn vào phủ, trên người không có đồng nào, mỗi tháng có một lượng bạc tiền lương, một năm 12 lượng, trong phủ không cần chi tiêu, trừ mua chút son phấn bột nước, ngẫu nhiên ra ngoài mua ít bánh ngọt hay mứt quả, thì gần như không cần tiêu xài, coi như bọn họ tích lũy được 10 lượng một năm, ba năm cũng là 30 lượng, bốn năm là 40 lượng, tiền chuộc thân là 100 lượng… ông có nghĩ đến tiền chuộc thân của họ là từ đâu không?”
Ngô quản gia sững sờ, gãi đầu một cái rồi nói: “Lão nô quả thực không nghĩ nhiều như vậy. . .”
Trung niên lắc đầu, lại hỏi: “Vương mụ đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô quản gia nói: “Cũng đã ngủ rồi, nói đến thì hình như cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy Vương mụ. . .”
Trung niên nhẹ giọng thở dài, nói: “Vương mụ. . .”
Ngô quản gia rốt cuộc ý thức được ý đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, cả kinh nói: “Ý của lão gia là, có người cho ba nha hoàn kia tiền chuộc thân, sau đó thừa cơ để Vương mụ đưa thích khách vào phủ, hành thích thiếu gia. . .”
Ngô quản gia đột nhiên vỗ đùi một cái, nói: “Vương mụ đáng chết, bảo sao hôm đó lại ân cần như vậy, thì ra đã có mưu đồ từ trước, đồ ăn cây táo rào cây sung, để lão nô đi tìm. . .”
Nói xong, Ngô quản gia liền lao ra ngoài như một cơn gió.
Trung niên đứng trước bàn, lại cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, dáng vẻ không chút hoang mang.
Một lát sau, Ngô quản gia trở về, lẩm bẩm: “Không thấy Vương mụ đâu cả, đáng chết. . .”
Trung niên không hề bất ngờ, dường như đã đoán được từ trước.
Y chậm rãi dạo bước, lấy ba nén hương từ trên bàn đọc sách, mượn ánh nến để nhóm lửa, sau đó cắm vào lư hương, hơi xúc động lại hơi tiếc nuối nói: “Nhớ không nhầm thì Vương mụ đã vào phủ được 10 năm rồi?”
Ngô quản gia tức giận nói: “Ròng rã 10 năm, nuôi một con chó còn hơn. . .”
Trung niên khẽ lắc đầu, nói: “Người sống một đời, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Nhìn ba nén hương trong lư hương, trung niên cyus người vái một cái.
Ngô quản gia tò mò hỏi: “Ba nén hương, lão gia đang tế ai vậy?”
Trung niên cũng không giải thích, chỉ nói: “Đã muộn rồi, đi nghỉ đi.”
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro