Năng Lực Đổi Mớ...
2024-10-23 13:25:09
Lại nói, chữ của nữ thích khách kia rất đẹp, nhìn thôi cũng cảnh đẹp ý vui, chữ của mình cũng đẹp như vậy thì tốt… Lý Nặc vừa xuất hiện ý nghĩ này, liền thấy bức tranh của nữ thích khách kia lại sáng lên.
Lý Nặc hơi sững sờ, ý thức được gì đó, liền cầm bút lên viết vài chữ, không có gì bất ngờ, chữ của hắn lại là Trâm Hoa Tiểu Giai xinh đẹp.
Năng lực mất đi lại trở về, Lý Nặc lại không vui mừng gì.
Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, bất cứ thứ gì cũng có giá.
Hắn lập tức đứng lên, cẩn thận kiểm tra thân thể, phát hiện không thiếu linh kiện nào, cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Lúc này Lý Nặc mới thả lòng, khép Pháp Điển lại.
Ánh mắt đảo qua trang bìa Pháp Điển, ngay sau đó liền nhìn chằm chằm vào đó.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 25 ngày.
Thân thể Lý Nặc chấn động, mặt mũi tràn đầy khó tin, không phải đâu, vừa rồi vẫn còn 26 ngày, sao lại ít đi một ngày rồi?
Giờ còn chưa đến 0 giờ, trời còn chưa tối kìa!
Chờ đã, lẽ nào thắp sáng bức tranh của nữ thích khách kia… cái giá để nhận được năng lực của nàng là tuổi thọ của mình?
Mặc dù chỉ mất một ngày, nhưng đối với người chỉ còn chưa đến một tháng như Lý Nặc mà nói, đây vẫn là một đả kích nặng nề, chữ đẹp thì có tác dụng gì, hơn nữa rất có thể hắn đổi một ngày tuổi thọ chỉ để lấy thẻ trải nghiệm một ngày, hoàn toàn là lãng phí sinh mệnh.
Một khắc đồng hồ sau, Lý Nặc mới bớt đau lòng.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, thẻ trải nghiệm cũng có cái tốt của thẻ trải nghiệm, ít nhất hắn cũng không cần lo mình vô tình ‘mượn’ đồ của người khác.
Tuy nhiên, tranh tên gian phu của tiểu thiếp kia này vẫn luôn tối, có phải là do tên này không có năng lực hay năng khiếu nào đang nói hay không?
Về phần tiểu thiếp của Trịnh viên ngoại, tranh của nàng dù sáng, nhưng Lý Nặc căn bản không biết mình đạt được năng lực gì từ nàng, Pháp Điển cũng không nhắc nhở gì về chuyện này, hắn chỉ có thể tự mày mò.
Lý Nặc lắc đầu, thở phào một hơi xong, tạm thời bỏ qua mấy chuyện này, tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Ngô quản gia đứng ngoài cửa sổ, nhìn Lý Nặc đang tập trung đọc sách, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Ông biết ngay, con trai của lão gia sao có thể là kẻ ngốc chứ?
So với thiếu gia trước kia, thiếu gia bây giờ mới giống con trai của Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh.
Ông nhìn lão gia và thiếu gia lớn lên, hai ngày nay, ông rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng lúc trẻ của lão gia trên người thiếu gia, hai người đều thông minh nhạy bén và chăm chỉ hiếu học, ngay cả tướng mạo cũng anh tuấn hơn người.
Mọi người đều nói thiếu gia không xứng với thiếu phu nhân, bây giờ xem ra, hai người một văn một võ, quả thực là một đôi trời sinh.
Trong lòng đang nghĩ vậy, một bóng người chợt đi vào, Ngô quản gia vội vàng hành lễ: “Thiếu phu nhân. . .”
Lý Nặc đang đọc sách trong phòng, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Tống Giai Nhân đứng bên ngoài, trong lòng hơi lo lắng, lẽ nào là vì chuyện mình trộm túi tiền?
Mắt thấy nữ nhân này giơ tay lên, Lý Nặc vô thức đưa tay bảo vệ đầu.
Tống Giai Nhân vén sợi tóc loạn trên trán, nói: “Chuẩn bị một chút, rồi theo ta. . .”
. . .
Sắc trời dần tối, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi ra khỏi Lý phủ.
Lý Nặc ở trong buồng xe, thì ra nương tử không tìm hắn tính sổ, mà hôm nay là đại thọ 60 của lão phu nhân Tống gia, Tống Giai Nhân là cháu gái, tự nhiên cần về phủ chúc thọ, làm trượng phu của nàng, Lý Nặc tự nhiên phải đi cùng, đáng ra Lý Nặc phải đi từ sớm, nhưng cả ngày hôm nay hắn đều ở huyện nha, bây giờ đi thì có vẻ hơi muộn.
Lý Nặc nghe Ngô quản gia nói, Tống gia là nhà tướng, khi Đại Hạ khai quốc, Tống gia từng đi theo Cao Tổ và lập công lao lớn, bây giờ dù không bằng trước kia, nhưng vẫn là quyền quý ở Trường An.
Mà Lý gia thì xuất thân bần hàn, từ thế hệ của cha hắn mới bước vào con đường làm quan, Lý Nặc xem như là quan nhị đại danh xứng với thực.
Nghe nói thời trẻ, cha của Lý Nặc và cha của Tống Giai Nhân là bạn thân, khi đó phu nhân hai nhà đều có thai, thế là ước định, nếu đều là nam hoặc nữ thì kết làm bái kim lan, nếu một nam một nữ thì kết làm phu thê, cho nên mới có chuyện hôm nay.
Điều này khiến Lý Nặc không khỏi cảm khái, vì một lời hứa hẹn của mười mấy năm trước, Tống gia lại nguyện ý gả con gái ưu tú cho một kẻ ngốc, người cổ đại thật là hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Tuy nhiên, Tống gia cũng không tính là thiệt.
Từ góc độ cá nhân, nương tử gả cho hắn, là cóc ghẻ ăn được thịt thiên nga, cải trắng bị heo gặm.
Nhưng từ góc độ gia tộc, Tống gia kết thân với Lý gia, hoàn toàn là trèo cao.
Coi như gia chủ của Tống gia bây giờ, chính là đại bá của Tống Giai Nhân, cũng chỉ là võ tướng ngũ phẩm mà thôi.
Mà phụ thân của hắn, lại là đại quan chính tam phẩm, hai người hơn nhau tận bốn cấp, quyền lực và tài nguyên trong tay thì khác nhau một trời một vực.
Nhìn như vậy, thật ra hắn mới là cải trắng. . .
Lý Nặc hơi sững sờ, ý thức được gì đó, liền cầm bút lên viết vài chữ, không có gì bất ngờ, chữ của hắn lại là Trâm Hoa Tiểu Giai xinh đẹp.
Năng lực mất đi lại trở về, Lý Nặc lại không vui mừng gì.
Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, bất cứ thứ gì cũng có giá.
Hắn lập tức đứng lên, cẩn thận kiểm tra thân thể, phát hiện không thiếu linh kiện nào, cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Lúc này Lý Nặc mới thả lòng, khép Pháp Điển lại.
Ánh mắt đảo qua trang bìa Pháp Điển, ngay sau đó liền nhìn chằm chằm vào đó.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 25 ngày.
Thân thể Lý Nặc chấn động, mặt mũi tràn đầy khó tin, không phải đâu, vừa rồi vẫn còn 26 ngày, sao lại ít đi một ngày rồi?
Giờ còn chưa đến 0 giờ, trời còn chưa tối kìa!
Chờ đã, lẽ nào thắp sáng bức tranh của nữ thích khách kia… cái giá để nhận được năng lực của nàng là tuổi thọ của mình?
Mặc dù chỉ mất một ngày, nhưng đối với người chỉ còn chưa đến một tháng như Lý Nặc mà nói, đây vẫn là một đả kích nặng nề, chữ đẹp thì có tác dụng gì, hơn nữa rất có thể hắn đổi một ngày tuổi thọ chỉ để lấy thẻ trải nghiệm một ngày, hoàn toàn là lãng phí sinh mệnh.
Một khắc đồng hồ sau, Lý Nặc mới bớt đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, thẻ trải nghiệm cũng có cái tốt của thẻ trải nghiệm, ít nhất hắn cũng không cần lo mình vô tình ‘mượn’ đồ của người khác.
Tuy nhiên, tranh tên gian phu của tiểu thiếp kia này vẫn luôn tối, có phải là do tên này không có năng lực hay năng khiếu nào đang nói hay không?
Về phần tiểu thiếp của Trịnh viên ngoại, tranh của nàng dù sáng, nhưng Lý Nặc căn bản không biết mình đạt được năng lực gì từ nàng, Pháp Điển cũng không nhắc nhở gì về chuyện này, hắn chỉ có thể tự mày mò.
Lý Nặc lắc đầu, thở phào một hơi xong, tạm thời bỏ qua mấy chuyện này, tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Ngô quản gia đứng ngoài cửa sổ, nhìn Lý Nặc đang tập trung đọc sách, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Ông biết ngay, con trai của lão gia sao có thể là kẻ ngốc chứ?
So với thiếu gia trước kia, thiếu gia bây giờ mới giống con trai của Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh.
Ông nhìn lão gia và thiếu gia lớn lên, hai ngày nay, ông rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng lúc trẻ của lão gia trên người thiếu gia, hai người đều thông minh nhạy bén và chăm chỉ hiếu học, ngay cả tướng mạo cũng anh tuấn hơn người.
Mọi người đều nói thiếu gia không xứng với thiếu phu nhân, bây giờ xem ra, hai người một văn một võ, quả thực là một đôi trời sinh.
Trong lòng đang nghĩ vậy, một bóng người chợt đi vào, Ngô quản gia vội vàng hành lễ: “Thiếu phu nhân. . .”
Lý Nặc đang đọc sách trong phòng, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Tống Giai Nhân đứng bên ngoài, trong lòng hơi lo lắng, lẽ nào là vì chuyện mình trộm túi tiền?
Mắt thấy nữ nhân này giơ tay lên, Lý Nặc vô thức đưa tay bảo vệ đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Giai Nhân vén sợi tóc loạn trên trán, nói: “Chuẩn bị một chút, rồi theo ta. . .”
. . .
Sắc trời dần tối, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi ra khỏi Lý phủ.
Lý Nặc ở trong buồng xe, thì ra nương tử không tìm hắn tính sổ, mà hôm nay là đại thọ 60 của lão phu nhân Tống gia, Tống Giai Nhân là cháu gái, tự nhiên cần về phủ chúc thọ, làm trượng phu của nàng, Lý Nặc tự nhiên phải đi cùng, đáng ra Lý Nặc phải đi từ sớm, nhưng cả ngày hôm nay hắn đều ở huyện nha, bây giờ đi thì có vẻ hơi muộn.
Lý Nặc nghe Ngô quản gia nói, Tống gia là nhà tướng, khi Đại Hạ khai quốc, Tống gia từng đi theo Cao Tổ và lập công lao lớn, bây giờ dù không bằng trước kia, nhưng vẫn là quyền quý ở Trường An.
Mà Lý gia thì xuất thân bần hàn, từ thế hệ của cha hắn mới bước vào con đường làm quan, Lý Nặc xem như là quan nhị đại danh xứng với thực.
Nghe nói thời trẻ, cha của Lý Nặc và cha của Tống Giai Nhân là bạn thân, khi đó phu nhân hai nhà đều có thai, thế là ước định, nếu đều là nam hoặc nữ thì kết làm bái kim lan, nếu một nam một nữ thì kết làm phu thê, cho nên mới có chuyện hôm nay.
Điều này khiến Lý Nặc không khỏi cảm khái, vì một lời hứa hẹn của mười mấy năm trước, Tống gia lại nguyện ý gả con gái ưu tú cho một kẻ ngốc, người cổ đại thật là hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Tuy nhiên, Tống gia cũng không tính là thiệt.
Từ góc độ cá nhân, nương tử gả cho hắn, là cóc ghẻ ăn được thịt thiên nga, cải trắng bị heo gặm.
Nhưng từ góc độ gia tộc, Tống gia kết thân với Lý gia, hoàn toàn là trèo cao.
Coi như gia chủ của Tống gia bây giờ, chính là đại bá của Tống Giai Nhân, cũng chỉ là võ tướng ngũ phẩm mà thôi.
Mà phụ thân của hắn, lại là đại quan chính tam phẩm, hai người hơn nhau tận bốn cấp, quyền lực và tài nguyên trong tay thì khác nhau một trời một vực.
Nhìn như vậy, thật ra hắn mới là cải trắng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro