Trời Sinh Tra Á...
2024-10-23 13:25:09
Bùi Triết nhìn vào một tên bộ khoái, phân phó: “Tra xét thân phận của hai người kia!”
Rất nhanh, tên bộ khoái đã trở lại, tay còn cầm một phần hồ sơ, Bùi Triết cầm lên nhìn lướt qua, lập tức nghĩ đến gì đó, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là. . .”
Lý Nặc hỏi: “Bùi đại nhân nhìn ra gì rồi?”
Bùi Triết đưa hồ sơ cho Lý Nặc, sau đó mới nhớ ra, vị này không biết quá nhiều chữ, nói: “Nam tử kia tên Thôi Trạch, là một phú thương mới ở Trường An, nữ tử kia là Trương Tiểu Vân, tiểu thiếp thứ tám mới vào phủ từ nửa năm trước của Trịnh viên ngoại. . . Thôi Trạch và Trịnh viên ngoại không oán không thù, không có động cơ gây án, nhưng nếu gã và Trương Tiểu Vân có gian tình, vậy tất cả đều hợp lý.”
Trong các vụ án mạng, tỷ lệ giết người vì tình và báo thù là nhiều nhất, Trịnh viên ngoại thiện chí giúp người, không có kẻ thù, như vậy giết người vì tình là rất có thể, Trịnh viên ngoại đã 50, không còn ở độ tuổi như long như hổ, trong nhà thê thiếp thành đàn, tất nhiên khó mà thỏa mãn tất cả.
Mà tiểu thiếp phòng thứ tám kia lại đang tuổi sung sức, cần mưa móc thoải mái, Thôi Trạch trẻ tuổi anh tuấn, nam nữ trẻ tuổi va chạm ra tia lửa cũng là rất bình thường.
Vụ án này, chín phần là đã xong.
Vừa rồi Bùi Triết cũng quan sát, khi hai người kia bị tách ra, Thôi Trạch cũng nhìn Trương Tiểu Vân, trong mắt mang theo vẻ bối rối, tuy tất cả mọi người được thả đi, chỉ giữ lại bọn họ, bối rối cũng là đúng, nhưng Bùi Triết đã gặp quá nhiều phạm nhân, vẫn nhận ra một chút không bình thường trong ánh mắt hốt hoảng kia.
Tuy nhiên, những thứ này đều không quan trọng với Bùi Triết.
Vụ án gì gì đó còn không khiến ông rung động bằng Lý Nặc.
Cái gì gọi là trời sinh Tra Án Thánh Thể?
Chính là đây.
Không cần đến hiện trường, cũng không cần hiểu rõ tình tiết vụ án, không cần biết cái gì cả, chỉ dùng một đôi mắt, liền tìm ra hung thủ trong hơn 200 người tình nghi, đây là bản lĩnh nghịch thiên gì chứ?
Nếu vị này sinh ở 300 năm trước, e rằng Pháp gia sẽ có thêm một vị Thánh Nhân.
Đáng tiếc, bây giờ không phải thời loạn như chiến quốc, Chư Tử lần lượt về trời, Pháp gia cũng đã tàn lụi, coi như là Tra Án Thánh Thể thì cũng không thể đi quá xa trên con đường Pháp gia này, công khanh trong triều sẽ không cho pháp Pháp gia xuất hiện một vị Thánh Nhân, đáng tiếc, đáng tiếc.
Cảm thán một câu, ông lại nhìn về phía Lý Nặc, hỏi: “Công tử, tiếp đó phải làm sao?”
Trong lúc bất tri bất giác, ông đã coi Lý Nặc là tâm phúc.
Huyện nha Trường An.
Đại lao.
Thôi Trạch tựa trên bức tường lạnh buốt của phòng giam, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Không thể nào, không thể nào đâu, bọn họ đã làm không chê vào đâu được, ngay cả hạ nhân trong Trịnh phủ cũng không phát giác được thứ gì, huyện lệnh thẩm vấn cả buổi sáng cũng không nghi ngờ bọn họ, vì sao người kia lại biết được?
Nghĩ đến ánh mắt nhìn thấu tất cả kia, gã đã hoàn toàn luống cuống.
Nếu không biết bọn họ chính là hung thủ, người kia không thể chỉ giữ hai người họ mà lại thả tất cả người khác đi.
Càng quái lạ hơn là, gã đã bị nhốt một canh giờ, thế nhưng không có ai đến thẩm vấn gã, một canh giờ này phải nói là vô cùng đau khổ.
Bên ngoài phòng giam có tiếng bước chân, là ngục tốt đưa đồ ăn đến.
Từ sáng đến giờ, gần bốn canh giờ, chưa cơm nước gì, gã đã đói meo, cơm tù do huyện nha cung cấp chỉ là đậu hũ trắng và cơm, hơn nữa còn mang theo mùi thiu nhàn nhạt, không biết đã để bao lâu rồi.
Thôi Trạch xuất thân phú quý, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, thật sự khó nuốt nổi bát cơm thiu này.
Đúng lúc này, gã bỗng nhiên ngửi thấy một mùi đồ ăn nồng đậm.
Thôi Trạch cực kỳ quen thuộc với mùi này.
“Gà quay, cá chưng, thịt kho tàu, Phật Nhảy Tường, còn cả gạo trắng. . . đây là gạo thơm Đông Bắc!”
Rõ ràng đã đại nạn lâm đầu, nhưng giờ phút này, trong lòng Thôi Trạch vẫn sinh ra một loại phẫn uất, tất cả mọi người đều là phạm nhân, vì sao gã phải ăn cơm thiu trộn đậu hũ, người khác lại ăn ngon như vậy?
Hai tên cai ngục cầm đồ ăn đi ngang qua phòng giam của Thôi Trạch, dường như đang thuận miệng nói chuyện.
“Nữ tử kia khai rồi à?”
“Chứ sao, bằng không sao đại nhân lại cho ăn ngon như vậy, là ta thì ta cũng khai, kẻ khai sau chỉ có con đường chết, người khai trước dù không tránh được lưu vong, nhưng dù gì cũng còn chút hi vọng sống . . .”
Cái gì!
Lời nói của hai tên ngục tốt như lôi đình vang vọng trong đầu Thôi Trạch.
Nàng khai rồi?
Khai trước có thể miễn chết, vì sao không ai nói cho gã biết!
Đáng chết, tiện nhân kia cám dỗ gã trước, nàng nói hại chết Trịnh viên ngoại xong lại mưu đoạt gia sản, tất cả đều là ý của nàng, kết quả là, kẻ chết lại là mình, mẹ nó ai mà chịu được?
Hai tên ngục tốt đã đi xa, Thôi Trạch nắm lấy cửa phòng giam, dùng tất cả sức lực toàn thân để rống to: “Đại nhân, ta khai, ta khai hết!”
Cùng lúc đó.
Một bên khác của đại lao.
“Nam tử kia khai rồi?”
“Chứ sao, bằng không sao đại nhân lại cho ăn ngon như vậy. . .”
Trong một góc của phòng giam, nữ tử trẻ tuổi nghe thấy hai tên ngục tốt nói chuyện, lại nhìn đồ ăn ngon trong tay họ, mặc dù nàng không nói gì, nhưng lại khó nén nổi mất mát.
Nàng tất nhiên không có khả năng khai, nhưng theo nàng hiểu Thôi Trạch, đối phương không chống đỡ được kế ly gián rõ ràng này.
Quả nhiên, ngay sau đó, nàng liền nghe thấy loáng thoáng tiếng rống của Thôi Trạch.
Nhà giam mặc dù rộng lớn, hai người lại ở hai đầu, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rống của một người nam nhân trưởng thành.
Ngoại trừ mất mát ra, sâu trong mắt nàng còn có một tia sợ hãi và giải thoát.
Rất nhanh, tên bộ khoái đã trở lại, tay còn cầm một phần hồ sơ, Bùi Triết cầm lên nhìn lướt qua, lập tức nghĩ đến gì đó, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là. . .”
Lý Nặc hỏi: “Bùi đại nhân nhìn ra gì rồi?”
Bùi Triết đưa hồ sơ cho Lý Nặc, sau đó mới nhớ ra, vị này không biết quá nhiều chữ, nói: “Nam tử kia tên Thôi Trạch, là một phú thương mới ở Trường An, nữ tử kia là Trương Tiểu Vân, tiểu thiếp thứ tám mới vào phủ từ nửa năm trước của Trịnh viên ngoại. . . Thôi Trạch và Trịnh viên ngoại không oán không thù, không có động cơ gây án, nhưng nếu gã và Trương Tiểu Vân có gian tình, vậy tất cả đều hợp lý.”
Trong các vụ án mạng, tỷ lệ giết người vì tình và báo thù là nhiều nhất, Trịnh viên ngoại thiện chí giúp người, không có kẻ thù, như vậy giết người vì tình là rất có thể, Trịnh viên ngoại đã 50, không còn ở độ tuổi như long như hổ, trong nhà thê thiếp thành đàn, tất nhiên khó mà thỏa mãn tất cả.
Mà tiểu thiếp phòng thứ tám kia lại đang tuổi sung sức, cần mưa móc thoải mái, Thôi Trạch trẻ tuổi anh tuấn, nam nữ trẻ tuổi va chạm ra tia lửa cũng là rất bình thường.
Vụ án này, chín phần là đã xong.
Vừa rồi Bùi Triết cũng quan sát, khi hai người kia bị tách ra, Thôi Trạch cũng nhìn Trương Tiểu Vân, trong mắt mang theo vẻ bối rối, tuy tất cả mọi người được thả đi, chỉ giữ lại bọn họ, bối rối cũng là đúng, nhưng Bùi Triết đã gặp quá nhiều phạm nhân, vẫn nhận ra một chút không bình thường trong ánh mắt hốt hoảng kia.
Tuy nhiên, những thứ này đều không quan trọng với Bùi Triết.
Vụ án gì gì đó còn không khiến ông rung động bằng Lý Nặc.
Cái gì gọi là trời sinh Tra Án Thánh Thể?
Chính là đây.
Không cần đến hiện trường, cũng không cần hiểu rõ tình tiết vụ án, không cần biết cái gì cả, chỉ dùng một đôi mắt, liền tìm ra hung thủ trong hơn 200 người tình nghi, đây là bản lĩnh nghịch thiên gì chứ?
Nếu vị này sinh ở 300 năm trước, e rằng Pháp gia sẽ có thêm một vị Thánh Nhân.
Đáng tiếc, bây giờ không phải thời loạn như chiến quốc, Chư Tử lần lượt về trời, Pháp gia cũng đã tàn lụi, coi như là Tra Án Thánh Thể thì cũng không thể đi quá xa trên con đường Pháp gia này, công khanh trong triều sẽ không cho pháp Pháp gia xuất hiện một vị Thánh Nhân, đáng tiếc, đáng tiếc.
Cảm thán một câu, ông lại nhìn về phía Lý Nặc, hỏi: “Công tử, tiếp đó phải làm sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc bất tri bất giác, ông đã coi Lý Nặc là tâm phúc.
Huyện nha Trường An.
Đại lao.
Thôi Trạch tựa trên bức tường lạnh buốt của phòng giam, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Không thể nào, không thể nào đâu, bọn họ đã làm không chê vào đâu được, ngay cả hạ nhân trong Trịnh phủ cũng không phát giác được thứ gì, huyện lệnh thẩm vấn cả buổi sáng cũng không nghi ngờ bọn họ, vì sao người kia lại biết được?
Nghĩ đến ánh mắt nhìn thấu tất cả kia, gã đã hoàn toàn luống cuống.
Nếu không biết bọn họ chính là hung thủ, người kia không thể chỉ giữ hai người họ mà lại thả tất cả người khác đi.
Càng quái lạ hơn là, gã đã bị nhốt một canh giờ, thế nhưng không có ai đến thẩm vấn gã, một canh giờ này phải nói là vô cùng đau khổ.
Bên ngoài phòng giam có tiếng bước chân, là ngục tốt đưa đồ ăn đến.
Từ sáng đến giờ, gần bốn canh giờ, chưa cơm nước gì, gã đã đói meo, cơm tù do huyện nha cung cấp chỉ là đậu hũ trắng và cơm, hơn nữa còn mang theo mùi thiu nhàn nhạt, không biết đã để bao lâu rồi.
Thôi Trạch xuất thân phú quý, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, thật sự khó nuốt nổi bát cơm thiu này.
Đúng lúc này, gã bỗng nhiên ngửi thấy một mùi đồ ăn nồng đậm.
Thôi Trạch cực kỳ quen thuộc với mùi này.
“Gà quay, cá chưng, thịt kho tàu, Phật Nhảy Tường, còn cả gạo trắng. . . đây là gạo thơm Đông Bắc!”
Rõ ràng đã đại nạn lâm đầu, nhưng giờ phút này, trong lòng Thôi Trạch vẫn sinh ra một loại phẫn uất, tất cả mọi người đều là phạm nhân, vì sao gã phải ăn cơm thiu trộn đậu hũ, người khác lại ăn ngon như vậy?
Hai tên cai ngục cầm đồ ăn đi ngang qua phòng giam của Thôi Trạch, dường như đang thuận miệng nói chuyện.
“Nữ tử kia khai rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chứ sao, bằng không sao đại nhân lại cho ăn ngon như vậy, là ta thì ta cũng khai, kẻ khai sau chỉ có con đường chết, người khai trước dù không tránh được lưu vong, nhưng dù gì cũng còn chút hi vọng sống . . .”
Cái gì!
Lời nói của hai tên ngục tốt như lôi đình vang vọng trong đầu Thôi Trạch.
Nàng khai rồi?
Khai trước có thể miễn chết, vì sao không ai nói cho gã biết!
Đáng chết, tiện nhân kia cám dỗ gã trước, nàng nói hại chết Trịnh viên ngoại xong lại mưu đoạt gia sản, tất cả đều là ý của nàng, kết quả là, kẻ chết lại là mình, mẹ nó ai mà chịu được?
Hai tên ngục tốt đã đi xa, Thôi Trạch nắm lấy cửa phòng giam, dùng tất cả sức lực toàn thân để rống to: “Đại nhân, ta khai, ta khai hết!”
Cùng lúc đó.
Một bên khác của đại lao.
“Nam tử kia khai rồi?”
“Chứ sao, bằng không sao đại nhân lại cho ăn ngon như vậy. . .”
Trong một góc của phòng giam, nữ tử trẻ tuổi nghe thấy hai tên ngục tốt nói chuyện, lại nhìn đồ ăn ngon trong tay họ, mặc dù nàng không nói gì, nhưng lại khó nén nổi mất mát.
Nàng tất nhiên không có khả năng khai, nhưng theo nàng hiểu Thôi Trạch, đối phương không chống đỡ được kế ly gián rõ ràng này.
Quả nhiên, ngay sau đó, nàng liền nghe thấy loáng thoáng tiếng rống của Thôi Trạch.
Nhà giam mặc dù rộng lớn, hai người lại ở hai đầu, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rống của một người nam nhân trưởng thành.
Ngoại trừ mất mát ra, sâu trong mắt nàng còn có một tia sợ hãi và giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro