Tu Hú Chiếm Tổ...
2024-10-23 13:25:09
Bùi Triết từng gặp vô số con cháu quan lại ở Trường An.
Bọn họ có người thích chơi gái, là khách quý của các đại thanh lâu, có người thích cá cược, thường xuyên trà trộn trong các sòng bạc, còn có người thích ăn uống, thường lưu luyến trong các quán rượu, cũng có người thích mang theo một đám chó săn đi hoành hành bá đạo. . .
Đương nhiên, cũng có không ít các thanh niên tài tuổi, còn nhỏ tuổi đã tinh thông lục nghệ.
Duy chỉ chưa từng thấy ai giống Lý Nặc.
Thân là con em quyền quý đỉnh cấp Trường An, lại không có sở thích gì khác ngoài thăng đường phá án, xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của bách tính.
Làm huyện lệnh, Bùi Triết cũng cảm thấy đau đầu với những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Vì sao tên này còn thích thú?
Quả nhiên, sở thích của con em quyền quý đúng là không thể tính toán theo lẽ thường. . .
Nói thật, Lý Nặc cũng không muốn xử lý mấy vấn để nhỏ này.
Sáng hôm nay, hắn đã xử lý tất cả năm bản án.
Nhưng đều là vụ án nhỏ, không phải đánh nhau thì là tranh chấp tài sản, hoặc là gút mắc trong hôn nhân, nặng nhất cũng chỉ là quất roi, tạm giam vài ngày, bận rộn cả sáng mà không kiếm được nửa ngày tuổi thọ.
Có thể tăng tuổi thọ, ít nhất cũng phải phán tù.
Xử lý xong vụ án cuối cùng, Lý Nặc nhìn huyện lệnh bên cạnh, hỏi: “Ta tu hú chiếm tổ chim khách, phán quyết bản án của Bùi đại nhân, Bùi đại nhân sẽ không giận chứ?”
Bùi Triết liên tục khoát tay, nói: “Không có không có. . .”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nặc cười cười, lại hỏi: “Còn bản án nào khác không?”
Bùi Triết lắc đầu, nói: “Hôm nay không có.”
Ông cũng không rảnh rỗi như Lý Nặc.
Làm huyện lệnh, chức trách của ông có rất nhiều, ví dụ như giáo hóa bách tính, bắt trộm cướp, khuyên dân nuôi tằm, xử án phá án, chinh nạp thuế khóa lao dịch, sửa cầu xây đường, trợ tai tế bần… vân vân.
Xử án phán án chỉ là một phần nhỏ trong chức trách của ông, cách mấy ngày lại rút ra chút thời gian để xử thì đã là không tệ rồi.
Trừ phi là án mạng hoặc các vấn đề đặc biệt, bằng không bình thường chỉ xử lý mấy vụ án nhỏ như ngày hôm nay, mà thường thì cần chuẩn bị hai ba ngày, cần thông báo trước cho người liên quan, đồng thời để bộ khoái điều tra, vân vân… Bản án của hôm nay đã bị Lý Nặc dành hết.
Nhưng Lý Nặc này xử án cũng rất khá, có bài bản hẳn hoi, còn giống quan phụ mẫu hơn cả Bùi Triết ông.
Mặc dù Lý Nặc còn chưa quá quen với luật Đại Hạ, mỗi lần phán quyết cần lật sách ra xem, nhưng khi xử án lại rất tự tin, loại khí thế kia làm cho Bùi Triết có cảm giác như Lý Nặc đã đắm chìm nhiều năm trong đạo này.
Lý Nặc và huyện lệnh cũng coi như nửa cái đồng nghiệp, biết quá trình của nghề này.
Thời hiện đại, mở phiên tòa cũng không phải nói mở là mở, cũng phải chuẩn bị không ít thứ.
Nhưng còn nguyên cả buổi chiều, hắn không thể nhàn rỗi được, thế là bảo huyện lệnh chuyển những bản án ngày mai qua chiều hôm nay, cũng bảo bộ khoái đi thông báo cho những người tương quan.
Bùi Triết cũng không nói gì.
Mặc dù Lý Nặc không phải quan viên trong huyện nha, không có quyền xử án, nhưng ai bảo mình không thể đắc tội với cha của Lý Nặc chứ, huống chi đây cũng coi như làm việc cho dân, người ta là quyền quý đỉnh cấp trong Trường An, lại không giống các thiếu gia ăn chơi khác, một không tai họa bách tính, hai không nguy hại triều đình, không chơi gái cá cược, không ỷ thế hiếp người, có chút sở thích đặc thù thì có sao?
Nếu vị thiếu gia này thích xử án, vậy thì cho hắn chơi đi, cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho mình.
Tuy nhiên, những việc này cần chút thời gian, vừa hay đã đến giờ cơm trưa, Bùi Triết khách sáo hỏi: “Sắp đến giờ cơm trưa, hôm nay tiện nội gói sủi cảo, công tử muốn ăn cùng không?”
Theo ông, loại công tử thế gia vọng tộc như Lý Nặc sẽ cực kỳ coi trọng về ăn uống, nên chắc sẽ không đáp ứng.
Ông chỉ muốn nói mình muốn đi ăn cơm, thuận miệng khách sáo một câu.
“Sủi cảo?” Ai ngờ Lý Nặc lại nhíu mày, nói: “Sáng nay đi hơi vội nên chưa ăn sáng, vừa hay hơi đói bụng. . .”
Bùi Triết sững sờ, thử thăm dò: “Vậy… cùng đi chứ?”
Lý Nặc đang đói đây, không kịp chờ đợi nói: “Đi thôi, ta rất thích ăn sủi cảo, vừa hay có thể nếm thử tay nghề của phu nhân. . .”
Bùi Triết thấy Lý Nặc dứt khoát như vậy, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi lo lắng bất an.
Ông nhất thời không đoán được, rốt cuộc Lý Nặc thích là sủi cảo hay là thứ gì khác. . .
Huyện nha Trường An.
Hậu viện.
Mãi đến khi nhìn thấy Lý Nặc ăn tận hai bát sủi cảo, lại uống cạn cả nước canh, thỏa mãn dựa vào ghế mà ợ một cái, cũng không quá chú ý đến phu nhân nhà mình, thì Bùi Triết mới yên tâm.
Xem ra là Lý Nặc thích sủi cảo thật.
Đồng thời, trong lòng ông cũng hơi nghi hoặc, ông ăn sủi cảo của phu nhân nhà mình đã gần 20 năm, cũng không cảm thấy ngon lành gì, chẳng lẽ đây là sủi cảo nhà khác thì ngon hơn nhà mình?
Bọn họ có người thích chơi gái, là khách quý của các đại thanh lâu, có người thích cá cược, thường xuyên trà trộn trong các sòng bạc, còn có người thích ăn uống, thường lưu luyến trong các quán rượu, cũng có người thích mang theo một đám chó săn đi hoành hành bá đạo. . .
Đương nhiên, cũng có không ít các thanh niên tài tuổi, còn nhỏ tuổi đã tinh thông lục nghệ.
Duy chỉ chưa từng thấy ai giống Lý Nặc.
Thân là con em quyền quý đỉnh cấp Trường An, lại không có sở thích gì khác ngoài thăng đường phá án, xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của bách tính.
Làm huyện lệnh, Bùi Triết cũng cảm thấy đau đầu với những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Vì sao tên này còn thích thú?
Quả nhiên, sở thích của con em quyền quý đúng là không thể tính toán theo lẽ thường. . .
Nói thật, Lý Nặc cũng không muốn xử lý mấy vấn để nhỏ này.
Sáng hôm nay, hắn đã xử lý tất cả năm bản án.
Nhưng đều là vụ án nhỏ, không phải đánh nhau thì là tranh chấp tài sản, hoặc là gút mắc trong hôn nhân, nặng nhất cũng chỉ là quất roi, tạm giam vài ngày, bận rộn cả sáng mà không kiếm được nửa ngày tuổi thọ.
Có thể tăng tuổi thọ, ít nhất cũng phải phán tù.
Xử lý xong vụ án cuối cùng, Lý Nặc nhìn huyện lệnh bên cạnh, hỏi: “Ta tu hú chiếm tổ chim khách, phán quyết bản án của Bùi đại nhân, Bùi đại nhân sẽ không giận chứ?”
Bùi Triết liên tục khoát tay, nói: “Không có không có. . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nặc cười cười, lại hỏi: “Còn bản án nào khác không?”
Bùi Triết lắc đầu, nói: “Hôm nay không có.”
Ông cũng không rảnh rỗi như Lý Nặc.
Làm huyện lệnh, chức trách của ông có rất nhiều, ví dụ như giáo hóa bách tính, bắt trộm cướp, khuyên dân nuôi tằm, xử án phá án, chinh nạp thuế khóa lao dịch, sửa cầu xây đường, trợ tai tế bần… vân vân.
Xử án phán án chỉ là một phần nhỏ trong chức trách của ông, cách mấy ngày lại rút ra chút thời gian để xử thì đã là không tệ rồi.
Trừ phi là án mạng hoặc các vấn đề đặc biệt, bằng không bình thường chỉ xử lý mấy vụ án nhỏ như ngày hôm nay, mà thường thì cần chuẩn bị hai ba ngày, cần thông báo trước cho người liên quan, đồng thời để bộ khoái điều tra, vân vân… Bản án của hôm nay đã bị Lý Nặc dành hết.
Nhưng Lý Nặc này xử án cũng rất khá, có bài bản hẳn hoi, còn giống quan phụ mẫu hơn cả Bùi Triết ông.
Mặc dù Lý Nặc còn chưa quá quen với luật Đại Hạ, mỗi lần phán quyết cần lật sách ra xem, nhưng khi xử án lại rất tự tin, loại khí thế kia làm cho Bùi Triết có cảm giác như Lý Nặc đã đắm chìm nhiều năm trong đạo này.
Lý Nặc và huyện lệnh cũng coi như nửa cái đồng nghiệp, biết quá trình của nghề này.
Thời hiện đại, mở phiên tòa cũng không phải nói mở là mở, cũng phải chuẩn bị không ít thứ.
Nhưng còn nguyên cả buổi chiều, hắn không thể nhàn rỗi được, thế là bảo huyện lệnh chuyển những bản án ngày mai qua chiều hôm nay, cũng bảo bộ khoái đi thông báo cho những người tương quan.
Bùi Triết cũng không nói gì.
Mặc dù Lý Nặc không phải quan viên trong huyện nha, không có quyền xử án, nhưng ai bảo mình không thể đắc tội với cha của Lý Nặc chứ, huống chi đây cũng coi như làm việc cho dân, người ta là quyền quý đỉnh cấp trong Trường An, lại không giống các thiếu gia ăn chơi khác, một không tai họa bách tính, hai không nguy hại triều đình, không chơi gái cá cược, không ỷ thế hiếp người, có chút sở thích đặc thù thì có sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu vị thiếu gia này thích xử án, vậy thì cho hắn chơi đi, cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho mình.
Tuy nhiên, những việc này cần chút thời gian, vừa hay đã đến giờ cơm trưa, Bùi Triết khách sáo hỏi: “Sắp đến giờ cơm trưa, hôm nay tiện nội gói sủi cảo, công tử muốn ăn cùng không?”
Theo ông, loại công tử thế gia vọng tộc như Lý Nặc sẽ cực kỳ coi trọng về ăn uống, nên chắc sẽ không đáp ứng.
Ông chỉ muốn nói mình muốn đi ăn cơm, thuận miệng khách sáo một câu.
“Sủi cảo?” Ai ngờ Lý Nặc lại nhíu mày, nói: “Sáng nay đi hơi vội nên chưa ăn sáng, vừa hay hơi đói bụng. . .”
Bùi Triết sững sờ, thử thăm dò: “Vậy… cùng đi chứ?”
Lý Nặc đang đói đây, không kịp chờ đợi nói: “Đi thôi, ta rất thích ăn sủi cảo, vừa hay có thể nếm thử tay nghề của phu nhân. . .”
Bùi Triết thấy Lý Nặc dứt khoát như vậy, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi lo lắng bất an.
Ông nhất thời không đoán được, rốt cuộc Lý Nặc thích là sủi cảo hay là thứ gì khác. . .
Huyện nha Trường An.
Hậu viện.
Mãi đến khi nhìn thấy Lý Nặc ăn tận hai bát sủi cảo, lại uống cạn cả nước canh, thỏa mãn dựa vào ghế mà ợ một cái, cũng không quá chú ý đến phu nhân nhà mình, thì Bùi Triết mới yên tâm.
Xem ra là Lý Nặc thích sủi cảo thật.
Đồng thời, trong lòng ông cũng hơi nghi hoặc, ông ăn sủi cảo của phu nhân nhà mình đã gần 20 năm, cũng không cảm thấy ngon lành gì, chẳng lẽ đây là sủi cảo nhà khác thì ngon hơn nhà mình?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro