CUNG BIẾN
2024-10-23 12:52:31
Hoàng cung thường ngày canh phòng nghiêm ngặt nay càng là một con ruồi cũng không thể bay lọt. Từng tốp cấm vệ quân mang theo đao kiếm tuần tra, chẳng ai dám lơ là, nếu để kẻ có tâm tư trà trộn vào hoàng cung, mười cái đầu của bọn họ cũng không đủ chém.
Hoàng đế bị hạ độc vẫn chưa tỉnh lại, kẻ hạ độc lại tự sát, manh mối tạm thời đứt đoạn.
Đức phi một mực khẳng định là hoàng hậu, chỉ là thế lực của hoàng hậu lớn, không dễ gì lật đổ bà ấy. Cộng với Đức phi trước đó trong miệng bá quan cùng con dân Sở quốc đã là hoạ quốc yêu phi, nếu có loại trừ thì đương nhiên là Đức phi bà ta.
Cũng chẳng biết Đức phi kia nghĩ gì lại vào lúc này chọc giận hoàng hậu.
- Nhiên Nhi, chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch rồi sao, tại sao lại thất thủ?
- Mẫu phi đừng lo, tạm thời là như vậy, người ở trong cung trước, để hoàng hậu gỡ bỏ đề phòng mới đánh cho bà ta một đòn chí mạng
- Được, ta đợi tin của con
Chỉ vài ba câu của Sở Mạch Nhiên đã khiến bà ta tin tưởng, phải nói là quyền lực khiến tâm trí bà ta mơ hồ hay nói bà ta tin tưởng nữ nhi đây?
- Chủ nhân, có thư gửi tới
- Là của người nào?
- Không có danh tính, người đó bảo chủ nhân đọc thư sẽ biết
Nguyệt Nương kính cẩn đưa bức thư cho hắn ta, thái tử Yến quốc cầm lấy thư, nội dung bên trong khiến hắn ta đôi mày nhíu chặt.
- Ngươi lui xuống đi
Hắn ra lệnh cho Nguyệt Nương, nàng ta không nói gì liền lui ra ngoài.
Thái tử Yến quốc trầm ngâm suy tư, tình hình hiện tại của Yến quốc hắn rõ hơn ai hết, nếu nhân cơ hội hoàng đế ngã xuống mà ra tay thì chính là thời cơ tốt nhất, chỉ là người kia nói rất đúng, cho dù là hoàng đế có băng hà, binh lực Đại Sở cũng không hụt đi một binh một tốt nào, binh phù cũng không hề nằm trong tay hoàng đế, nếu tấn công vào lúc này ắt sẽ lộ đuôi cáo.
Về phía Man quốc, bọn họ thì không nghĩ vậy, lão hoàng đế của Man quốc sau khi nhận được tin truyền từ Sở quốc liền cho tập hợp binh lực đánh vào Sở quốc.
- Hoàng bá, lần này Man quốc tái xâm phạm biên cương, mọi việc nhờ vào người
- Thái tử yên tâm, ta nhất định không phụ sứ mệnh
Sở vương ôm quyền hành lễ, bộ giáp trên mình theo ông xống pha biết bao nhiêu trận mạc, nhuốm máu biết bao nhiêu quân thù nay lại phải một lần nữa mặc lên, tuy hiện tại chưa tìm thấy tung tích của Sở Thương Dạ còn có Nghề Thường nhưng việc quốc gia không thể trì hoãn.
- Ta đợi tin của hoàng bá bá
Sở Mạch Thần nhìn theo bóng lưng của Sở vương, hắn không phải hoàng đế, sẽ không vô cớ nghi kị mà hãm hại trung lương, mặc dù nói tình cảm hoàng gia không đáng nhắc đến nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ.
- Dạ Nhất, chuyện ta dặn, ngươi tiến hành thế nào rồi?
Bẩm chủ nhân, đã làm theo căn dặn của người, quả thật bên kia đã án binh bất động
- Ừm, còn về nữ nhân trong cung kia, bà ta có làm ra động tĩnh gì không?
- Bà ta mấy ngày hôm nay không ngừng ầm ĩ, chỉ là chẳng có ai quản
Hắn đi đến bên thư án ngồi xuống, chuyện lần này từ việc hoàng đế trúng độc hay việc Yến quốc cũng là do hắn nhúng tay vào.
Chỉ là kế hoạch lên sẵn từ lâu nhưng lại không ngờ được chuyện nàng cùng Sở Thương Dạ rơi xuống vách núi.
- Chủ nhân, chuyện tìm kiếm hai người thế tử, chúng ta có tiếp tục không?
- Tiếp tục tìm, ta tin tưởng hai người họ không có chuyện gì, chỉ là chưa thể trở về được thôi
Chuyện này có đánh chết hắn cũng không tin nàng xảy ra chuyện, hắn tin tưởng cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định hai người có thể an toàn trở về.
Tẩm cung ngày nào xa hoa, tráng lệ nay lại hoang tàn, đổ nát trông đến đáng thương, khi được sủng người khác sẽ ngước nhìn, khi mất đi vị thế thì cỏ cây cũng chẳng bằng, chỉ để cho người ta giẫm đạp.
Đức phi điên dại ngồi dưới đất, bà ta chẳng biết vì sao lại hoá điên, cả ngày hết la hét ầm ĩ lại cười ngây cười dại.
Sở Mạch Nhiên cũng không thấy trở lại nơi này, tẩm cung cũng không còn nô tỳ nào ở lại, thành ra bà ta chỉ còn cô độc ở nơi này, ngày ngày làm bạn với chuột bọ, côn trùng.
- Nhiên Nhi, Nhiên Nhi của ta, Nhiên Nhi của ta đến cứu ta rồi sao
- Đừng ngốc nghếch nữa, Đức phi nương nương
Sở Mạch Nhiên nhìn thấy bộ dạng của bà ta ngược lại không cảm thấy đau lòng lại chỉ hận không giết chết bà ta.
- Con nói gì vậy, sao lại lạnh nhạt, ta là mẫu phi của con mà
- Mẫu phi sao? À quên, nói cho bà biết, nữ nhân ngu xuẩn Sở Mạch Nhiên đã chết rồi, ta chỉ là thế chỗ nàng ta thôi
- Ngươi cái đồ tiện nhân, trả nữ nhi cho ta !
Đức phi càng trở nên điên loạn nhào đến muốn bóp cổ nữ nhân trước mặt, thân thủ nàng ta nhanh nhẹn tránh sang một bên, bà ta ngã nhào xuống đất.
-
- Bảo ta trả nữ nhi cho bà, vậy bà trả mẫu thân cùng tỷ tỷ ta cho ta đi
Năm đó mẫu thân cùng tỷ tỷ nàng ta được phân vào cung của Đức phi, chỉ là tỷ tỷ nàng ta vô tình ngã trước mặt Đức phi mẫu thân nàng ta xin tội cho nữ nhi mà cả hai đều bị loạn côn đánh chết.
Nàng ta lúc đó chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn hai người thân của mình bị đánh chết, nàng ta biết cho dù xông ra bản thân cũng sẽ mất mạng, chi bằng sống sót tìm cơ hội báo thù.
Sau đó vì cơ duyên nên được Sở Thương Dạ thu nhận, được huấn luyện thành sát thủ, hôm ở Vân sơn, nàng ta được phải giả trang thành Sở Mạch Nhiên, nàng ta liền biết cơ hội báo thù của mình đến rồi.
Tẩm cung Đức phi sau khi nàng ta rời đi liền bốc cháy dữ dội, đương nhiên bà ta cũng chôn thân trong biển lửa.
Hoàng đế bị hạ độc vẫn chưa tỉnh lại, kẻ hạ độc lại tự sát, manh mối tạm thời đứt đoạn.
Đức phi một mực khẳng định là hoàng hậu, chỉ là thế lực của hoàng hậu lớn, không dễ gì lật đổ bà ấy. Cộng với Đức phi trước đó trong miệng bá quan cùng con dân Sở quốc đã là hoạ quốc yêu phi, nếu có loại trừ thì đương nhiên là Đức phi bà ta.
Cũng chẳng biết Đức phi kia nghĩ gì lại vào lúc này chọc giận hoàng hậu.
- Nhiên Nhi, chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch rồi sao, tại sao lại thất thủ?
- Mẫu phi đừng lo, tạm thời là như vậy, người ở trong cung trước, để hoàng hậu gỡ bỏ đề phòng mới đánh cho bà ta một đòn chí mạng
- Được, ta đợi tin của con
Chỉ vài ba câu của Sở Mạch Nhiên đã khiến bà ta tin tưởng, phải nói là quyền lực khiến tâm trí bà ta mơ hồ hay nói bà ta tin tưởng nữ nhi đây?
- Chủ nhân, có thư gửi tới
- Là của người nào?
- Không có danh tính, người đó bảo chủ nhân đọc thư sẽ biết
Nguyệt Nương kính cẩn đưa bức thư cho hắn ta, thái tử Yến quốc cầm lấy thư, nội dung bên trong khiến hắn ta đôi mày nhíu chặt.
- Ngươi lui xuống đi
Hắn ra lệnh cho Nguyệt Nương, nàng ta không nói gì liền lui ra ngoài.
Thái tử Yến quốc trầm ngâm suy tư, tình hình hiện tại của Yến quốc hắn rõ hơn ai hết, nếu nhân cơ hội hoàng đế ngã xuống mà ra tay thì chính là thời cơ tốt nhất, chỉ là người kia nói rất đúng, cho dù là hoàng đế có băng hà, binh lực Đại Sở cũng không hụt đi một binh một tốt nào, binh phù cũng không hề nằm trong tay hoàng đế, nếu tấn công vào lúc này ắt sẽ lộ đuôi cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phía Man quốc, bọn họ thì không nghĩ vậy, lão hoàng đế của Man quốc sau khi nhận được tin truyền từ Sở quốc liền cho tập hợp binh lực đánh vào Sở quốc.
- Hoàng bá, lần này Man quốc tái xâm phạm biên cương, mọi việc nhờ vào người
- Thái tử yên tâm, ta nhất định không phụ sứ mệnh
Sở vương ôm quyền hành lễ, bộ giáp trên mình theo ông xống pha biết bao nhiêu trận mạc, nhuốm máu biết bao nhiêu quân thù nay lại phải một lần nữa mặc lên, tuy hiện tại chưa tìm thấy tung tích của Sở Thương Dạ còn có Nghề Thường nhưng việc quốc gia không thể trì hoãn.
- Ta đợi tin của hoàng bá bá
Sở Mạch Thần nhìn theo bóng lưng của Sở vương, hắn không phải hoàng đế, sẽ không vô cớ nghi kị mà hãm hại trung lương, mặc dù nói tình cảm hoàng gia không đáng nhắc đến nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ.
- Dạ Nhất, chuyện ta dặn, ngươi tiến hành thế nào rồi?
Bẩm chủ nhân, đã làm theo căn dặn của người, quả thật bên kia đã án binh bất động
- Ừm, còn về nữ nhân trong cung kia, bà ta có làm ra động tĩnh gì không?
- Bà ta mấy ngày hôm nay không ngừng ầm ĩ, chỉ là chẳng có ai quản
Hắn đi đến bên thư án ngồi xuống, chuyện lần này từ việc hoàng đế trúng độc hay việc Yến quốc cũng là do hắn nhúng tay vào.
Chỉ là kế hoạch lên sẵn từ lâu nhưng lại không ngờ được chuyện nàng cùng Sở Thương Dạ rơi xuống vách núi.
- Chủ nhân, chuyện tìm kiếm hai người thế tử, chúng ta có tiếp tục không?
- Tiếp tục tìm, ta tin tưởng hai người họ không có chuyện gì, chỉ là chưa thể trở về được thôi
Chuyện này có đánh chết hắn cũng không tin nàng xảy ra chuyện, hắn tin tưởng cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định hai người có thể an toàn trở về.
Tẩm cung ngày nào xa hoa, tráng lệ nay lại hoang tàn, đổ nát trông đến đáng thương, khi được sủng người khác sẽ ngước nhìn, khi mất đi vị thế thì cỏ cây cũng chẳng bằng, chỉ để cho người ta giẫm đạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đức phi điên dại ngồi dưới đất, bà ta chẳng biết vì sao lại hoá điên, cả ngày hết la hét ầm ĩ lại cười ngây cười dại.
Sở Mạch Nhiên cũng không thấy trở lại nơi này, tẩm cung cũng không còn nô tỳ nào ở lại, thành ra bà ta chỉ còn cô độc ở nơi này, ngày ngày làm bạn với chuột bọ, côn trùng.
- Nhiên Nhi, Nhiên Nhi của ta, Nhiên Nhi của ta đến cứu ta rồi sao
- Đừng ngốc nghếch nữa, Đức phi nương nương
Sở Mạch Nhiên nhìn thấy bộ dạng của bà ta ngược lại không cảm thấy đau lòng lại chỉ hận không giết chết bà ta.
- Con nói gì vậy, sao lại lạnh nhạt, ta là mẫu phi của con mà
- Mẫu phi sao? À quên, nói cho bà biết, nữ nhân ngu xuẩn Sở Mạch Nhiên đã chết rồi, ta chỉ là thế chỗ nàng ta thôi
- Ngươi cái đồ tiện nhân, trả nữ nhi cho ta !
Đức phi càng trở nên điên loạn nhào đến muốn bóp cổ nữ nhân trước mặt, thân thủ nàng ta nhanh nhẹn tránh sang một bên, bà ta ngã nhào xuống đất.
-
- Bảo ta trả nữ nhi cho bà, vậy bà trả mẫu thân cùng tỷ tỷ ta cho ta đi
Năm đó mẫu thân cùng tỷ tỷ nàng ta được phân vào cung của Đức phi, chỉ là tỷ tỷ nàng ta vô tình ngã trước mặt Đức phi mẫu thân nàng ta xin tội cho nữ nhi mà cả hai đều bị loạn côn đánh chết.
Nàng ta lúc đó chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn hai người thân của mình bị đánh chết, nàng ta biết cho dù xông ra bản thân cũng sẽ mất mạng, chi bằng sống sót tìm cơ hội báo thù.
Sau đó vì cơ duyên nên được Sở Thương Dạ thu nhận, được huấn luyện thành sát thủ, hôm ở Vân sơn, nàng ta được phải giả trang thành Sở Mạch Nhiên, nàng ta liền biết cơ hội báo thù của mình đến rồi.
Tẩm cung Đức phi sau khi nàng ta rời đi liền bốc cháy dữ dội, đương nhiên bà ta cũng chôn thân trong biển lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro