Nương Tử Lưu Manh

KHẢI HOÀN TRỞ V...

2024-10-23 12:52:31

- Chủ nhân, ta về rồi !

Tư Dạ mới sáng sớm đã đập cửa phòng, Sở Thương Dạ đang ôm nương tử không nỡ buông tay thế nhưng cũng đành ngồi dậy khoác áo ngoài rồi đi ra gặp.

- Tình hình ở biên quan sao rồi?

- Bẩm chủ nhân, vương gia liên tiếp thắng trận đang trên đường hồi kinh, ngài ấy bảo thuộc hạ về trước báo tin

- Ừm, ta biết rồi

Hắn gật đầu, bên trong phòng nàng cũng đã tỉnh dậy, đương nhiên nàng cũng đều đã nghe thấy.

- Nương tử dậy rồi?

- Ừm, nghe nói phụ vương sắp về rồi

- Đúng vậy, nàng cùng ta đón phụ vương, thế nào?

Được thôi, phải rồi, Đông Phong đâu?

Nàng ngó nghiêng, Tư Dạ đã trở về không lý nào lại không thấy Đông Phong đâu. Kể từ khi Tư Dạ đem nàng ấy theo cùng đã hơn một tháng nàng không gặp nàng ấy rồi.

- Tiểu thư, muội ở đây- Đông Phong của ta đã về rồi, ta nhớ muội chết đi được

- Muội cũng nhớ tiểu thư

Hai chủ tớ ôm nhau nhảy nhót như hài tử, hai nam nhân bên cạnh nhìn hai người mà cũng vui lây.

- Được rồi, nàng để Đông Phong lui xuống nghỉ ngơi, dù sao đi đường mệt nhọc

- Ừm, là ta không suy nghĩ chu toàn, muội cùng Tư Dạ mau lui xuống nghỉ ngơi đi

- Tiểu thư, gì mà muội cùng Tư Dạ chứ

-

- Ta nói sai cái gì sao?

Nàng gãi đầu quay sang hỏi hắn, bên này Tư Dạ cùng Đông Phong lại ngượng ngùng cắn môi.

- Nàng nói như vậy dễ gây hiểu lầm đấy

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ồ, vậy hai ngươi hiểu lầm như thế nào nhỉ?

Nàng híp mắt cười trêu chọc, Đông Phong bị nàng chọc cho xấu hổ chạy về phòng, không nghĩ tới hai người này vậy mà phát sinh tình cảm, xem ra nàng phải làm bà mối một lần tác hợp cho bọn họ rồi.

- Đúng rồi, lần này ám sát thất bại chắc chắn hoàng đế sẽ không bỏ qua, sắp tới chúng ta phải cẩn thận một chút

- Ta biết màTrên đường phố theo đoàn người ngựa tiến vào mà hò reo, Sở vương cùng Sở

vương phi cưỡi ngựa song song đi tới.

-

- Phụ vương, mẫu phi, hai người khải hoàn trở về rồi

- Ừm, Thương Dạ, các con hồi phủ trước, ta cùng mẫu phi các con vào cung rồi sẽ hồi phủ sau

- Dạ vâng

- Tiểu Nghê, có muốn vào cung cùng ta không?

Tiêu Nhu lên tiếng hỏi nàng, tức phụ này bà nhìn liền thấy vừa mắt, Nghệ Thường đương nhiên đối bà cũng có hảo cảm rất lớn.

- Dạ muốn, cho Tiểu Nghê đi với

- Được, lên ngựa đi cùng ta đi

Sở vương phi ý muốn nàng cưỡi chung ngựa đủ thấy bà thiên vị đến cỡ nào, nàng theo hai người vào cung Sở Thương Dạ hắn cũng muốn theo, nhưng đâu thể nào cùng phụ vương hắn cưỡi chung một con ngựa, nhìn vào có hơi kì quặc.

Ban đầu định là cùng nương tử ngồi chung xe ngựa hồi phủ trước thế nhưng giữa chừng lại đổi ý.

Hắn tội nghiệp leo lên xe ngựa đi theo đoàn người vào cung, bên này Nghề Thường cưỡi ngựa cùng Tiêu Nhu liền hưởng lây vinh quang của hai người.

Đây cũng chính là cho thế nhân thấy vị trí của thế tử phi trong lòng Sở vương phi, cũng nói cho hoàng đế biết đừng tuỳ tiện động vào nàng.- Mẫu phi, người thật uy phong a!

- Ây da, con khen ta làm ta ngại đó

- Hai người đó, một xướng một hoạ, lão già ta đây cũng muốn tham gia

Sở vương đi đến nắm tay vương phi của ông, chỉ tội cho Sở Thương Dạ bị nàng bỏ rơi đi một mình bây giờ mới bước đến. Hắn một bộ uất ức nhìn Nghê Thường khiến nàng không dám nhìn hắn.

- Ba người đủ rồi đó, bỏ ta một mình ngồi xe ngựa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Được rồi, có gì thì nói với phu nhân của con đi kìa, liên quan gì đến hai bọn ta

- Hai nam nhân này thật phiền phức, đi nào, ta dẫn Tiểu Nghê vào cung

Sở vương phi dẫn nàng vào trong cung, hai phụ tử bị phu nhân bỏ rơi cũng lục tục tự giác đi theo phía sau, phận làm nam nhân thật khổ a, hình như bọn họ có nói gì chọc đến nương tử đâu!

- Chúng thần tham kiến hoàng thượng

Hoàng huynh, hoàng tẩu, mọi người miễn lễ

Lão cáo già hoàng đế ngoài mặt tươi cười đón tiếp nhưng trong bụng đã không vui vẻ gì, kế hoạch lần này thất bại phải biết rằng muốn loại trừ Sở vương là chuyện không dễ.

Cái Sở vương có mà ông ta không có chính là danh chính ngôn thuận, lòng dân trước nay cũng thiên về Sở vương, làm hoàng đế như ông ta sao lại không có nghi kị.-

Hoàng thượng, ngài bị sao vậy ?

Hoàng đế ngồi đỡ trán, nàng nhìn bộ dạng này liền biết cả đêm qua ông ta không ngủ được, phải công nhận thuốc của hắn hiệu quả rất tốt nha !

- Trẫm không sao, đi đường mệt nhọc, hoàng huynh cứ trở về nghĩ ngơi, trẫm đã cho chuẩn bị yến tiệc vào tối nay

- Vậy thần cùng vương phi xin cáo lui

Sở Mạch Quân cùng Tiêu Nhu đi trước, Sở Thương Dạ nắm tay nàng đi theo sau, hắn tuyệt không để nương cướp phu nhân của hắn nữa đâu.

- Liên quan đến nàng đúng không?

- Chuyện gì ?

- Hoàng đế đó

- Chàng nói xem, nhưng mà phải công nhận thuốc của chàng mạnh thật đấy

Hai người đi sát nhau không ngừng thì thầm to nhỏ, bên này Sở vương cùng vương phi của ông cũng mặc cho hai người tình tứ, cứ như vậy thời điểm được bế tôn tử của hai người rất nhanh sẽ đến rồi.

- Đó là đương nhiên

- Xem kìa, mới khen có một tý

- Nương tử hiếm lắm mới khen vi phu đóNàng đưa tay lên véo má hắn, Sở Thương Dạ cũng mặc nàng làm càng, nếu không phải vì ở đây còn có người khác thì hành động của hai người sẽ còn quá đáng hơn.

Thân ảnh nguyệt nha dừng trước cửa ngự thư phòng nhìn theo bóng lưng hai người, hắn có chút ghen tỵ rồi, nếu như hắn gặp nàng ở kinh thành trước Sở Thương Dạ có phải là nàng hiện tại trở thành nương tử của Sở Mạch Thần hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Lưu Manh

Số ký tự: 0