Nương Tử Lưu Manh

KHÔNG NỠ

2024-10-23 12:52:31

Nghê Thường ôm bụng, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trên gương mặt trắng bệch đến khiến người bên cạnh hốt hoảng.

- Tiểu Nghê, ngươi sao vậy, Đông Phong mau gọi người đến

- Vâng công chúa

Đông Phong vội vã chạy đi tìm Sở Thương Dạ, Bạch Linh Uyển lo lắng nhìn nàng, Nghê Thường mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố trấn an nàng ấy.

- Ta không sao, chỉ là đau bụng một chút, sẽ hết nhanh thôi mà

- Xin lỗi, Tiểu Nghê

- Ngươi có lỗi gì chứ, đầu liên quan gì đến ngươi

Nàng càng đối tốt với nàng ấy càng khiến nàng ấy cảm thấy áy náy, Nghê Thường tốt với nàng ấy như vậy, sao nàng ấy còn mặt mũi nhìn nàng đây!

- Tiểu Nghê, nàng sao vậy, để ta xem xem

- Đừng lo, ta chỉ có chút đau bụng thôi

-

Nàng đó, chỉ biết trấn an người khác, bản thân đã đau đến như vậy rồi

Sở Thương Dạ vội đến bắt mạch, giữa hai hàng lông mày vẫn là nhíu chặt, tâm Bạch Linh Uyển treo lơ lửng sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.

- Sao vậy?

- Nàng lại lén ta ăn uống linh tinh rồi đúng không?

- Ta chỉ ăn có một xíu thôi mà

Nàng cười hề hề, hắn nhìn nàng muốn mắng cho vài câu nhưng lại không nỡ.

- Nàng đang mang thai đó, sau này ăn uống phải chú ý một chút, sau này việc ăn uống của nàng ta sẽ phụ trách

- Có cần làm đến mức như vậy không

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng bĩu môi, mang thai một chút thôi mà lại nhiều rắc rối như vậy, không được chạy nhảy cũng không thể ăn uống tuỳ ý, vậy bảo nàng làm cái gì đây?

Tâm Bạch Linh Uyển dần thả lỏng, cũng may là nàng không có chuyện gì, cũng may là nàng vẫn chưa có ăn điểm tâm, nếu không sau này lương tâm của nàng ấy sẽ không yên.

Mọi chuyện vẫn là trước thời điểm nàng đau bụng một lúc, khi nàng định bỏ miếng điểm tâm vào miệng Bạch Linh Uyển kịp thời ngăn nàng lại.

- Khoan đã!

- Có chuyện gì sao?

- Thật ra thì điểm tâm đó... có vấn đề

Trở lại hiện tại, Bạch Linh Uyển đối với chất vấn của Sở Thương Dạ chỉ có thể im lặng không nói gì, nàng ấy không thể nói kẻ sai khiến đằng sau, tính mạng của mẫu phi nàng ấy vẫn còn phụ thuộc vào người kia.

- A Dạ, đừng làm khó nàng ấy, chẳng phải nàng ấy vẫn không có làm hại ta sao?

- Tiểu Nghê, ta xin lỗi

- Đừng nói vậy, ta biết ngươi là bị ép buộc, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói ra

Đối với người khác nàng vẫn là mềm lòng, nàng biết Bạch Linh Uyển chí ít là không tình nguyện, lúc nàng ấy ngăn cản nàng ăn miếng điểm tâm đó đã nói lên tất cả.

- Ta làm sao còn mặt mũi nhờ các ngươi chứ, dù sao cũng đa tạ, ta không xứng để ngươi tốt với ta như vậy

- Aiz, ngươi trở về trước đi, vẫn là câu nói cũ, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm bọn ta

- Um

Nàng nhìn theo bóng lưng Bạch Linh Uyển rời đi mà thở dài, có kẻ muốn hại đến hài tử trong bụng nàng, hôm nay nàng ấy thất bại, sau này sẽ vẫn còn có kẻ khác đến, xem ra sắp tới sẽ không còn yên bình nữa rồi.

- Chủ nhân, công chúa thất bại rồi

- Ta biết rồi, vẫn là không trông chờ vào người khác được, ngươi tự mình ra tay đi, làm cẩn thận một chút

- Thuộc hạ đã rõ

- Thái tử điện hạ, nghe nói thế tử phi có hỷ rồi

-

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Dạ Nhất, ta không còn cơ hội rồi đúng không?

Sở Mạch Thần hỏi Dạ Nhất, hắn biết cơ hội của bản thân đã mất từ lâu rồi chỉ là vẫn một mực cố chấp, hai chữ ái tình không dễ buông xuống như vậy.

- Điện hạ, trên thế gian này có hàng vạn nữ tử, có nữ tử nào có thể từ chối người, sao người lại cố chấp với thế tử phi như vậy

- Ngươi không hiểu, thế gian này chỉ có nàng ấy đặc biệt nhất

Dạ Nhất thầm than trong lòng, chủ nhân nhà hắn quả thật hết thuốc chữa rồi, chung quy người chưa từng vướng phải ái tình sẽ không hiểu được.

- Phái ám vệ âm thầm bảo vệ nàng ấy, đừng để nàng ấy chịu chút thương tổn nào

- Thuộc hạ tuân lệnh

Mệnh lệnh của hắn Dạ Nhất cũng chỉ đành tuân theo, chủ tử nhà hắn mệnh thật khổ, khó khăn lắm mới để ý một người thế nhưng lại cầu mà không có được.

Tin tức nàng mang thai không nghi ngờ cũng đã truyền đến chỗ hoàng đế, đương nhiên ông ta cũng sẽ không buông tha cho nàng cùng hài tử, tốt nhất vẫn là diệt trừ hậu hoạn về sau.

Nghê Nhi à, có cứ yên tâm trở lại vương phủ dưỡng thai cho tốt, chúng ta thường đến thăm con mà

- Bà ấy nói đúng, ở vương phủ an toàn hơn, nếu con nhớ hai người họ thì đón họ về ở cùng

- Không cần đâu, nương, mẫu phi, hai người thật tốt

Nghê Thường tâm trạng không khỏi vui vẻ, nàng không cần khó xử, cho dù là nương nàng hay mẫu phi của hắn, cả hai đều đối với nàng cưng chiều vô hạn.

Về phía hai người Sở vương, họ đoán trước sẽ có một số người không chịu ngồi yên, cách tốt nhất là để Nghê Thường trở lại vương phủ.

Sở vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, muốn ra tay phải nói không dễ dàng, còn có bọn họ ở đó, ai có thể ra tay.

- Tiểu Nghê, nàng đang nghĩ gì mà lại ngẩng người ra đó vậy?

- Ta cảm thấy có chút bất an, chàng nói xem hài tử của chúng ta có thể bình an không?

- Đương nhiên có thể, có ta ở đây, nàng đừng lo, mọi chuyện cứ giao cho ta là được

Sở Thương Dạ ôm lấy nương tử mà trấn an, đời này chỉ cần hắn còn một hơi thở sẽ không để ai thương tổn nàng, hài tử của hai người hắn cũng nhất định bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Lưu Manh

Số ký tự: 0