RẮC RỐI TỰ TÌM...
2024-10-23 12:52:31
Vầng dương vừa ló sau mái ngói của Sở vương phủ, đến người hầu đang quét lá cây ở sân chính nghe thấy động tĩnh liền né đi.
- Dạ ca ca
Bọn họ đương nhiên là né vị tam công chúa không biết xấu hổ là gì kia rồi, nàng ta tuy là công chúa nhưng sinh ra là nữ nhi của một cung nữ thấp kém, dựa vào cái gì mỗi lần đến đây đều chèn ép bọn nô tài như bọn họ.
Huống hồ thế tử phi đối xử với bọn họ rất tốt, vị này nhìn bộ dạng là muốn cướp phu quân của người khác rồi.
- Đào hoa của chàng tới tìm kìa!
- Ta không có liên quan gì đến việc này đâu nha
Sở Thương Dạ vừa giải thích với nàng tay vừa cân thuốc gói lại, hằng ngày nàng đều ngồi xem hắn phân loại thuốc đến nỗi quá quen với việc này.
- Chàng không ra ngoài đó một lúc nàng ta tìm vào phá tanh banh thuốc của chàng bây giờ
- Nàng ta dám
- Nói vậy xem ra nàng ta vẫn nể mặt chàng
- Đó là đương nhiên
- Thế nhưng nàng ta chẳng nể mặt ta đâu
- Ta bảo vệ nàng
Hắn cười ôn nhu véo vào mũi nàng, tiếng cười của hắn trầm thấp lại như nắng ấm sưởi ấm trái tim nàng, Diệp Nghê Thường ngây ngốc nhìn hắn, mùi thuốc thoang thoảng khiến lòng nàng an tĩnh lại, đây có phải là nàng động lòng rồi không, nhưng nào có thể nhanh như vậy được, nàng không phải người dễ dãi nha!
- Nàng đói chưa, chúng ta đi dùng bữa sáng thôi
- Ừm, chàng nhắc tới ta liền thấy đói
Phu thê bọn họ tình tứ dắt nhau đi dùng bữa hoàn toàn bỏ quên chuyện của tam công chúa kia, bản thân nàng ta thì đang phát hoả tìm nha hoàn, gia đinh để trút giận mà chẳng có bóng người.
- Cả phủ Sở vương người đâu hết rồi, mau cút ra đây cho bổn công chúa
- Công chúa, người bình tĩnh, thế tử cùng thế tử phi đang bận không tiếp ngài được, thỉnh ngài mau hồi cung
Lão quản gia đáng thương đứng ra dàn xếp, chủ tử không muốn gặp, người kia lại là công chúa, ông đành liều mạng đem thân già ra mạo hiểm thôi.
- Bận rồi thì ta đợi, hôm nay không gặp được Dạ ca ca, ta sẽ không rời đi
- Chuyện này...
- Quản gia, ông lui đi
- Vâng
Hoa Thế Lan dẫn theo nha hoàn thân cận đi tới, nhìn điệu bộ này chắc chắn không có gì tốt đẹp.
- Tham kiến tam công chúa
- Trắc vương phi, hình như ta không quen bà, không phải loại người nào ta cũng kết giao
- Công chúa đừng nói vậy, ta đến là muốn giúp người mà
- Giúp ta? Bà nói đi
- Hai người bọn họ đoán chừng đang dùng bữa, người bây giờ biết bọn họ ở đâu rồi đúng không?
- Ta biết rồi, thế nhưng đừng nghĩ như vậy là ta biết ơn bà, hừ
Sở Mạch Nhiên ngang ngạnh rời đi, Hoa Thế Lan bị nàng ta không đặt vào trong mắt liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
- Tiện nhân, tưởng mình cao quý lắm sao, hừ, tốt nhất các ngươi nên đấu đá đến ngươi sống ta chết
Vài ngày trước nàng chọc giận bà ta, con người nhỏ nhen, ham hư vinh như bà ta chỉ hận không thể kéo hắn cùng nàng rơi đài.
Hiện tại cho dù hại nàng sứt đầu mẻ trán, trạch viện của hắn gà bay chó sủa, ngày ngày không yên thì bà ta cũng hả dạ.
- Dạ ca ca
Nàng ta tự nhiên như ở trong cung của mình xông vào trong nơi hai người dùng bữa, đám người hầu dù có muốn cũng chẳng dám cản nàng ta.
- Công chúa, người đến vương phủ là có chuyện gì?
Sở Thương Dạ vờ như không hiểu mà hỏi nàng ta, đối với nữ nhân đeo bám phu quân nhà mình, Diệp Nghê Thường thật sự có phần chán ghét.
- Ta đến tìm huynh đó
- Công chúa, không có việc gì thì xin người về cho, phu nhân nhà ta sẽ không vui, ta cũng không muốn nàng ấy không vui
- Huynh vì một nữ nhân như nàng ta mà nói như vậy với ta, huynh biết ta thích huynh mà
- Công chúa, người nói đùa rồi
Từ thích trong miệng nàng ta hiểu theo nghĩa nào mới đúng đây, là tình cảm nam nữ hay là xem hắn là một món đồ yêu thích muốn nắm trong lòng bàn tay.
Tiên đế có rất ít hoàng tử, công chúa, đa phần đều chết yểu, đến khi hoàng đế đăng cơ lại càng ít, chỉ còn lại phụ vương hắn cùng trưởng công chúa.
Thân phận công chúa của Sở Mạch Nhiên dù nói gì đi nữa cũng khó thoát khỏi bị đưa đi hoà thân, hiện tại ở chiến trường phụ vương hắn còn đang đánh nhau với Man quốc, cho dù kết quả sau cùng là thắng hay bại, hoàng đế chắn chắc sẽ phải đưa công chúa hoà thân để hoà hoãn.
Bản thân Sở Mạch Nhiên không muốn đi hoà thân liền tính toán tìm một nhà tốt để gả đi, mà cả gia thế cùng dung mạo thì chỉ có Sở Thương Dạ là phù hợp.
- Thích ? Công chúa cho ta hỏi người thích phu quân nhà ta ở điểm nào? Gia thế hay dung mạo?
- Ta chỉ đơn giản thích huynh ấy thôi, không liên quan đến gia thế hay dung mạo
Sở Mạch Nhiên bị nàng chọc trúng tim đen, nàng ta liền bày bộ mặt chân tình nhìn Sở Thương Dạ.
- Chậc, gương mặt này không biết còn tưởng người mới là thế tử phi đấy, giữa ban ngày ban mặt mà câu dẫn phu quân người khác, giáo dưỡng của một công chúa thì ra là tốt đến như vậy
- Ngươi... hỗn xược, dám nói chuyện với bổn công chúa như vậy, có tin ta xử chết ngươi không?
- Sở Mạch Nhiên! Nàng ấy là phu nhân của ta, trước mặt ta ngươi lại dám đòi xử chết nàng ấy, có phải là những năm qua ta quá nhân từ với ngươi rồi không?!
Đôi mắt sắc bén của Sở Thương Dạ quét qua người Sở Mạch Nhiên, nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước, khi hắn thật sự nổi giận trông rất đáng sợ.
- Ta... ta...
- Công chúa, thỉnh người hồi cung, người đâu, tiễn khách
Sở Thương Dạ trực tiếp ra lệnh đuổi người, làm đến nước này nàng ta không còn lý do gì để ở lại nơi này, chỉ là chuyện hôm nay nàng ta sẽ nhớ kỹ.
- Dạ ca ca
Bọn họ đương nhiên là né vị tam công chúa không biết xấu hổ là gì kia rồi, nàng ta tuy là công chúa nhưng sinh ra là nữ nhi của một cung nữ thấp kém, dựa vào cái gì mỗi lần đến đây đều chèn ép bọn nô tài như bọn họ.
Huống hồ thế tử phi đối xử với bọn họ rất tốt, vị này nhìn bộ dạng là muốn cướp phu quân của người khác rồi.
- Đào hoa của chàng tới tìm kìa!
- Ta không có liên quan gì đến việc này đâu nha
Sở Thương Dạ vừa giải thích với nàng tay vừa cân thuốc gói lại, hằng ngày nàng đều ngồi xem hắn phân loại thuốc đến nỗi quá quen với việc này.
- Chàng không ra ngoài đó một lúc nàng ta tìm vào phá tanh banh thuốc của chàng bây giờ
- Nàng ta dám
- Nói vậy xem ra nàng ta vẫn nể mặt chàng
- Đó là đương nhiên
- Thế nhưng nàng ta chẳng nể mặt ta đâu
- Ta bảo vệ nàng
Hắn cười ôn nhu véo vào mũi nàng, tiếng cười của hắn trầm thấp lại như nắng ấm sưởi ấm trái tim nàng, Diệp Nghê Thường ngây ngốc nhìn hắn, mùi thuốc thoang thoảng khiến lòng nàng an tĩnh lại, đây có phải là nàng động lòng rồi không, nhưng nào có thể nhanh như vậy được, nàng không phải người dễ dãi nha!
- Nàng đói chưa, chúng ta đi dùng bữa sáng thôi
- Ừm, chàng nhắc tới ta liền thấy đói
Phu thê bọn họ tình tứ dắt nhau đi dùng bữa hoàn toàn bỏ quên chuyện của tam công chúa kia, bản thân nàng ta thì đang phát hoả tìm nha hoàn, gia đinh để trút giận mà chẳng có bóng người.
- Cả phủ Sở vương người đâu hết rồi, mau cút ra đây cho bổn công chúa
- Công chúa, người bình tĩnh, thế tử cùng thế tử phi đang bận không tiếp ngài được, thỉnh ngài mau hồi cung
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão quản gia đáng thương đứng ra dàn xếp, chủ tử không muốn gặp, người kia lại là công chúa, ông đành liều mạng đem thân già ra mạo hiểm thôi.
- Bận rồi thì ta đợi, hôm nay không gặp được Dạ ca ca, ta sẽ không rời đi
- Chuyện này...
- Quản gia, ông lui đi
- Vâng
Hoa Thế Lan dẫn theo nha hoàn thân cận đi tới, nhìn điệu bộ này chắc chắn không có gì tốt đẹp.
- Tham kiến tam công chúa
- Trắc vương phi, hình như ta không quen bà, không phải loại người nào ta cũng kết giao
- Công chúa đừng nói vậy, ta đến là muốn giúp người mà
- Giúp ta? Bà nói đi
- Hai người bọn họ đoán chừng đang dùng bữa, người bây giờ biết bọn họ ở đâu rồi đúng không?
- Ta biết rồi, thế nhưng đừng nghĩ như vậy là ta biết ơn bà, hừ
Sở Mạch Nhiên ngang ngạnh rời đi, Hoa Thế Lan bị nàng ta không đặt vào trong mắt liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
- Tiện nhân, tưởng mình cao quý lắm sao, hừ, tốt nhất các ngươi nên đấu đá đến ngươi sống ta chết
Vài ngày trước nàng chọc giận bà ta, con người nhỏ nhen, ham hư vinh như bà ta chỉ hận không thể kéo hắn cùng nàng rơi đài.
Hiện tại cho dù hại nàng sứt đầu mẻ trán, trạch viện của hắn gà bay chó sủa, ngày ngày không yên thì bà ta cũng hả dạ.
- Dạ ca ca
Nàng ta tự nhiên như ở trong cung của mình xông vào trong nơi hai người dùng bữa, đám người hầu dù có muốn cũng chẳng dám cản nàng ta.
- Công chúa, người đến vương phủ là có chuyện gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Thương Dạ vờ như không hiểu mà hỏi nàng ta, đối với nữ nhân đeo bám phu quân nhà mình, Diệp Nghê Thường thật sự có phần chán ghét.
- Ta đến tìm huynh đó
- Công chúa, không có việc gì thì xin người về cho, phu nhân nhà ta sẽ không vui, ta cũng không muốn nàng ấy không vui
- Huynh vì một nữ nhân như nàng ta mà nói như vậy với ta, huynh biết ta thích huynh mà
- Công chúa, người nói đùa rồi
Từ thích trong miệng nàng ta hiểu theo nghĩa nào mới đúng đây, là tình cảm nam nữ hay là xem hắn là một món đồ yêu thích muốn nắm trong lòng bàn tay.
Tiên đế có rất ít hoàng tử, công chúa, đa phần đều chết yểu, đến khi hoàng đế đăng cơ lại càng ít, chỉ còn lại phụ vương hắn cùng trưởng công chúa.
Thân phận công chúa của Sở Mạch Nhiên dù nói gì đi nữa cũng khó thoát khỏi bị đưa đi hoà thân, hiện tại ở chiến trường phụ vương hắn còn đang đánh nhau với Man quốc, cho dù kết quả sau cùng là thắng hay bại, hoàng đế chắn chắc sẽ phải đưa công chúa hoà thân để hoà hoãn.
Bản thân Sở Mạch Nhiên không muốn đi hoà thân liền tính toán tìm một nhà tốt để gả đi, mà cả gia thế cùng dung mạo thì chỉ có Sở Thương Dạ là phù hợp.
- Thích ? Công chúa cho ta hỏi người thích phu quân nhà ta ở điểm nào? Gia thế hay dung mạo?
- Ta chỉ đơn giản thích huynh ấy thôi, không liên quan đến gia thế hay dung mạo
Sở Mạch Nhiên bị nàng chọc trúng tim đen, nàng ta liền bày bộ mặt chân tình nhìn Sở Thương Dạ.
- Chậc, gương mặt này không biết còn tưởng người mới là thế tử phi đấy, giữa ban ngày ban mặt mà câu dẫn phu quân người khác, giáo dưỡng của một công chúa thì ra là tốt đến như vậy
- Ngươi... hỗn xược, dám nói chuyện với bổn công chúa như vậy, có tin ta xử chết ngươi không?
- Sở Mạch Nhiên! Nàng ấy là phu nhân của ta, trước mặt ta ngươi lại dám đòi xử chết nàng ấy, có phải là những năm qua ta quá nhân từ với ngươi rồi không?!
Đôi mắt sắc bén của Sở Thương Dạ quét qua người Sở Mạch Nhiên, nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước, khi hắn thật sự nổi giận trông rất đáng sợ.
- Ta... ta...
- Công chúa, thỉnh người hồi cung, người đâu, tiễn khách
Sở Thương Dạ trực tiếp ra lệnh đuổi người, làm đến nước này nàng ta không còn lý do gì để ở lại nơi này, chỉ là chuyện hôm nay nàng ta sẽ nhớ kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro