TRỞ LẠI
2024-10-23 12:52:31
- Đồ nhi ngoan, con ngồi yên ở đó đi mà, đường quậy nữa, trả sách cho ta đi
Sư phụ nàng một bên hốt hoảng, đống sách của ông dùng mấy chục năm tìm về suýt thì bị nàng đem đốt để nướng cá rồi.
- Sư phụ, người muốn lấy lại sao?
- Đương nhiên muốn, đồ nhi à, ngoan, trả cho ta nào
- Không được, người phải nói cho con biết, tại sao mấy hôm nay A Dạ không được vui
Mấy ngày gần đây sau khi xuống thị trấn trở về Sở Thương Dạ liền có bộ dạng mặt ủ mày chau, tuy trước mặt nàng cố làm ra vẻ không có chuyện gì nghiêm trọng nhưng nàng cảm thấy hắn tâm sự rất nặng nề.
Bọn họ đều hợp sức lại giấu nàng, tuy biết bọn họ nghĩ muốn tốt cho nàng nhưng giấu diếm lại càng khiến nàng lo lắng hơn nữa, vả lại nàng cũng có cảm giác gì đó rất khó chịu trong lòng, giống như sắp xảy ra chuyện vậy.
- Làm sao ta biết được chứ, đồ nhi à, đừng làm khó sư phụ mà
- Người lừa con, rõ ràng người biết
- Tiểu Nghê, nàng đừng làm khó ông ấy nữa, ta nói nàng biết
Sở Thương Dạ từ ngoài cửa đi vào đến cạnh nàng, chuyện xảy ra sớm muộn cũng có ngày nàng biết được, hắn không nên giấu nàng.
Hắn đem bức thư nhận được đưa cho nàng xem, mấy ngày trước xuống thị trấn là muốn liên lạc với Tư Dạ, không ngờ lại nhận được tin tức như vậy.
- Nói như vậy, Mục Chính Viễn từ lâu đã muốn tạo phản, ông ta muốn làm ngư ông đắc lợi
- Đúng vậy, hiện tại Sở Mạch Thần không rõ tung tích, Mục Chính Viễn nhiếp chính tổ chức đại điển đăng cơ cho Sở Mạch Chương
- Tại sao ông ta bản thân không tự đăng cơ lại nhường vị trí kia cho Sở Mạch Chương?
Giang sơn là của Sở gia, ông ta danh bất chính ngôn bất thuận, nếu vào lúc này soán ngôi Sở gia sẽ bị đàm tiếu, huống hồ hoàng đế còn chưa băng hà
Tuy thế lực Mạch gia lớn mạnh nhưng không thể ngăn được miệng lưỡi thế gian, cho dù chặn được miệng bọn họ thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ.
Hoàng đế mặc dù hoang dâm vô độ nhưng chính sự ít nhiều có quan tâm đến, nếu không có hoàng đế thì cũng có một Sở vương rất được lòng dân.
Sở gia từ khi khai quốc đã mở mang dân trí, mở rộng lãnh thổ, làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, cho dù hoàng đế thật sự băng hà, thái tử có mất tích thì cũng không đến lượt ngoại tộc như Mục gia.
Chỉ là rơi vào tay Mục gia hay vào tay Sở Mạch Chương thì có khác gì ?
- Con người Sở Mạch Chương này tính tình tàn bạo, chẳng khác gì hoàng đế, nếu giao cho hắn ta thì công sức chúng ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?
- Nàng nói đúng, việc cấp bách là tìm được thái tử, liên lạc với phụ vương tìm ra cách để đối phó
Đại điển đăng cơ sẽ là vào mười ngày sau, bọn họ chỉ còn lại thời gian mười ngày, nếu để Sở Mạch Chương thật sự đăng cơ e rằng Sở vương phủ cùng Diệp gia chắc chắn bất lợi.
Trước đó phe cánh của Sở Mạch Chương trên triều đình đối đầu với Diệp Uất Trì, nay nếu đăng cơ thì đầu tiên chính là Sở vương phủ sau đó sẽ đến lượt Diệp gia.
- Không biết phụ thân cùng a nương có khoẻ không, ta chỉ lo bọn họ bị gây khó dễ
-
- Tin tức truyền đến nói hai người họ vì nàng rơi xuống vách núi mà đau lòng sinh bệnh, phụ thân nàng đã cáo bệnh đóng cửa không vào triều, chắc là tạm thời sẽ không sao
Nhưng cũng nên nói với họ một tiếng, nếu không họ sẽ lo lắng, còn có chỗ phụ vương thì sao?
Lúc bọn họ rơi xuống vách núi, sư phụ nàng vừa hay bói một quẻ biết được nàng sẽ có nguy hiểm nên đến cứu giúp, nàng cùng hắn được đưa về chỗ này dưỡng thương.
Từ lúc đó đến hiện tại nàng hoàn toàn không biết được gì về bên ngoài, chỉ có hắn biết nhưng lại giấu nàng.
- Phụ vương dẫn binh đánh Man quốc, hiện tại đang trên đường hồi kinh, ta đã gửi thư nói với ông ấy hẹn gặp nhau rồi
- Vậy chừng nào chúng ta xuống núi
- Tiểu tổ tông của ta ơi, con đang mang thai đó, con định xuống núi vác cái bụng lớn chạy khắp nơi sao?
Nói đến xuống núi sư phụ nàng liền ngăn cản, nhìn gương mặt đồng tình của Sở Thương Dạ liền biết hắn cũng không có ý định để nàng đi cùng.
- Sư phụ nàng nói đúng, nàng tạm thời ở lại nơi này, đợi thế cục ổn định ta đón nàng hồi kinh
- Không muốn, ta muốn đi cùng chàng
Nghê Thường giở chứng làm nũng, nước mắt lưng tròng, hai nam nhân ở đó sốt ruột đến dỗ dành, nữ nhân mang thai tâm tình thật dễ xúc động mà.
- Tiểu Nghê, ngoan, ta hứa sẽ đến tìm nàng sớm mà, nàng nghĩ xem, binh đao không có mắt, nàng theo cùng sẽ rất nguy hiểm
-
- Nhưng chàng đang trúng độc, không thể sử dụng võ công mà, chàng đi cũng sẽ nguy hiểm
- Đồ nhi yên tâm, sư phụ giải độc cho hắn, đảm bảo hắn mạnh như trâu, con đừng lo
- Thật sao?
Nàng hỏi lại, hai khoé mắt vẫn là lệ đang chực trào, chỉ cần là một lời nói phật ý nàng liền có thể tuôn ra thành dòng cho mà xem.
- Ta nói thật, sư phụ là người lớn sao lại lừa các con làm gì
Sư phụ nàng khẳng định chắc chắn, nếu không sợ là cả ngọn núi sẽ sụp đổ mất.
- Vậy được rồi, ở lại thì ở lại, nhưng mà trong vòng một tháng phải đến đón ta đó
- Được
Sở Thương Dạ gật đầu, hắn luyến tiếc nhìn nàng, nếu không phải vì không tiện để nàng theo, hắn cũng không muốn cùng nàng tách ra.
Tình thế hiện tại rất nguy hiểm, Mục Chính Viễn là một lão hồ ly, ông ta chắc chắc không dễ đối phó, hắn còn biết Tần gia đã theo phe Mục Chính Viễn, lần này tuy hắn hứa với nàng nhưng hắn lại không chắc còn có thể quay về được không.
Sư phụ nàng một bên hốt hoảng, đống sách của ông dùng mấy chục năm tìm về suýt thì bị nàng đem đốt để nướng cá rồi.
- Sư phụ, người muốn lấy lại sao?
- Đương nhiên muốn, đồ nhi à, ngoan, trả cho ta nào
- Không được, người phải nói cho con biết, tại sao mấy hôm nay A Dạ không được vui
Mấy ngày gần đây sau khi xuống thị trấn trở về Sở Thương Dạ liền có bộ dạng mặt ủ mày chau, tuy trước mặt nàng cố làm ra vẻ không có chuyện gì nghiêm trọng nhưng nàng cảm thấy hắn tâm sự rất nặng nề.
Bọn họ đều hợp sức lại giấu nàng, tuy biết bọn họ nghĩ muốn tốt cho nàng nhưng giấu diếm lại càng khiến nàng lo lắng hơn nữa, vả lại nàng cũng có cảm giác gì đó rất khó chịu trong lòng, giống như sắp xảy ra chuyện vậy.
- Làm sao ta biết được chứ, đồ nhi à, đừng làm khó sư phụ mà
- Người lừa con, rõ ràng người biết
- Tiểu Nghê, nàng đừng làm khó ông ấy nữa, ta nói nàng biết
Sở Thương Dạ từ ngoài cửa đi vào đến cạnh nàng, chuyện xảy ra sớm muộn cũng có ngày nàng biết được, hắn không nên giấu nàng.
Hắn đem bức thư nhận được đưa cho nàng xem, mấy ngày trước xuống thị trấn là muốn liên lạc với Tư Dạ, không ngờ lại nhận được tin tức như vậy.
- Nói như vậy, Mục Chính Viễn từ lâu đã muốn tạo phản, ông ta muốn làm ngư ông đắc lợi
- Đúng vậy, hiện tại Sở Mạch Thần không rõ tung tích, Mục Chính Viễn nhiếp chính tổ chức đại điển đăng cơ cho Sở Mạch Chương
- Tại sao ông ta bản thân không tự đăng cơ lại nhường vị trí kia cho Sở Mạch Chương?
Giang sơn là của Sở gia, ông ta danh bất chính ngôn bất thuận, nếu vào lúc này soán ngôi Sở gia sẽ bị đàm tiếu, huống hồ hoàng đế còn chưa băng hà
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy thế lực Mạch gia lớn mạnh nhưng không thể ngăn được miệng lưỡi thế gian, cho dù chặn được miệng bọn họ thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ.
Hoàng đế mặc dù hoang dâm vô độ nhưng chính sự ít nhiều có quan tâm đến, nếu không có hoàng đế thì cũng có một Sở vương rất được lòng dân.
Sở gia từ khi khai quốc đã mở mang dân trí, mở rộng lãnh thổ, làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, cho dù hoàng đế thật sự băng hà, thái tử có mất tích thì cũng không đến lượt ngoại tộc như Mục gia.
Chỉ là rơi vào tay Mục gia hay vào tay Sở Mạch Chương thì có khác gì ?
- Con người Sở Mạch Chương này tính tình tàn bạo, chẳng khác gì hoàng đế, nếu giao cho hắn ta thì công sức chúng ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?
- Nàng nói đúng, việc cấp bách là tìm được thái tử, liên lạc với phụ vương tìm ra cách để đối phó
Đại điển đăng cơ sẽ là vào mười ngày sau, bọn họ chỉ còn lại thời gian mười ngày, nếu để Sở Mạch Chương thật sự đăng cơ e rằng Sở vương phủ cùng Diệp gia chắc chắn bất lợi.
Trước đó phe cánh của Sở Mạch Chương trên triều đình đối đầu với Diệp Uất Trì, nay nếu đăng cơ thì đầu tiên chính là Sở vương phủ sau đó sẽ đến lượt Diệp gia.
- Không biết phụ thân cùng a nương có khoẻ không, ta chỉ lo bọn họ bị gây khó dễ
-
- Tin tức truyền đến nói hai người họ vì nàng rơi xuống vách núi mà đau lòng sinh bệnh, phụ thân nàng đã cáo bệnh đóng cửa không vào triều, chắc là tạm thời sẽ không sao
Nhưng cũng nên nói với họ một tiếng, nếu không họ sẽ lo lắng, còn có chỗ phụ vương thì sao?
Lúc bọn họ rơi xuống vách núi, sư phụ nàng vừa hay bói một quẻ biết được nàng sẽ có nguy hiểm nên đến cứu giúp, nàng cùng hắn được đưa về chỗ này dưỡng thương.
Từ lúc đó đến hiện tại nàng hoàn toàn không biết được gì về bên ngoài, chỉ có hắn biết nhưng lại giấu nàng.
- Phụ vương dẫn binh đánh Man quốc, hiện tại đang trên đường hồi kinh, ta đã gửi thư nói với ông ấy hẹn gặp nhau rồi
- Vậy chừng nào chúng ta xuống núi
- Tiểu tổ tông của ta ơi, con đang mang thai đó, con định xuống núi vác cái bụng lớn chạy khắp nơi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến xuống núi sư phụ nàng liền ngăn cản, nhìn gương mặt đồng tình của Sở Thương Dạ liền biết hắn cũng không có ý định để nàng đi cùng.
- Sư phụ nàng nói đúng, nàng tạm thời ở lại nơi này, đợi thế cục ổn định ta đón nàng hồi kinh
- Không muốn, ta muốn đi cùng chàng
Nghê Thường giở chứng làm nũng, nước mắt lưng tròng, hai nam nhân ở đó sốt ruột đến dỗ dành, nữ nhân mang thai tâm tình thật dễ xúc động mà.
- Tiểu Nghê, ngoan, ta hứa sẽ đến tìm nàng sớm mà, nàng nghĩ xem, binh đao không có mắt, nàng theo cùng sẽ rất nguy hiểm
-
- Nhưng chàng đang trúng độc, không thể sử dụng võ công mà, chàng đi cũng sẽ nguy hiểm
- Đồ nhi yên tâm, sư phụ giải độc cho hắn, đảm bảo hắn mạnh như trâu, con đừng lo
- Thật sao?
Nàng hỏi lại, hai khoé mắt vẫn là lệ đang chực trào, chỉ cần là một lời nói phật ý nàng liền có thể tuôn ra thành dòng cho mà xem.
- Ta nói thật, sư phụ là người lớn sao lại lừa các con làm gì
Sư phụ nàng khẳng định chắc chắn, nếu không sợ là cả ngọn núi sẽ sụp đổ mất.
- Vậy được rồi, ở lại thì ở lại, nhưng mà trong vòng một tháng phải đến đón ta đó
- Được
Sở Thương Dạ gật đầu, hắn luyến tiếc nhìn nàng, nếu không phải vì không tiện để nàng theo, hắn cũng không muốn cùng nàng tách ra.
Tình thế hiện tại rất nguy hiểm, Mục Chính Viễn là một lão hồ ly, ông ta chắc chắc không dễ đối phó, hắn còn biết Tần gia đã theo phe Mục Chính Viễn, lần này tuy hắn hứa với nàng nhưng hắn lại không chắc còn có thể quay về được không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro