Nương Tử Lưu Manh

VỪA ĂN CƯỚP VỪA...

2024-10-23 12:52:31

- Tiểu Nghê đừng đánh nữa, nàng ta thảm lắm rồi

Hắn đứng trên bờ lóng nga lóng ngóng sợ nàng sẽ rơi xuống nữa, mặc dù gần bờ rất nông nhưng ra xa một chút là vực nước sâu rất nguy hiểm.

- Mau đỡ lão nương lên, hôm nay như vậy đủ rồi

Sở Thương Dạ bất đắc dĩ đến kéo nàng lên, cả người Nghê Thường ướt sũng, hắn đem lớp y phục ngoài của mình khoác lên cho nàng.

- Phụ vương xin lỗi nhé, hôm nay đánh hăng quá quên mất trong hồ còn có cá

Nàng áy náy xin lỗi Sở vương, ông ấy cũng không trách nàng gì, dù sao cũng là mấy con cá, chẳng phải nương tử ông yêu thích tức phụ này rất nhiều sao, như vậy để ông có cớ đến tìm nương tử bắt đền.

- Không sao, ta tìm mẫu thân mấy đứa bắt đền

Sở vương mới đó đã nhanh đến tìm Tiêu Nhu, đau lòng ngày hôm nay Tiêu Nhu không dỗ không được.

- Có liên quan gì sao?

- Có chứ, mẫu thân rất xem trọng nàng, ông ấy vừa hay có cớ để mẫu thân dỗ dành ông ấy

- Chàng nói ra như vậy không sợ phụ vương mất mặt à

- Chuyện đó trên dưới phủ đều biết mà

Nghê Thường gật gù, xem ra là gió tầng nào gặp mây tầng ấy, tình cảnh của hai nhà gần như giống nhau, sau này nàng tha hồ bắt nạt hắn.

- Chuyện hôm nay nàng ta nhất định không bỏ qua, chắc chắn sẽ đến tìm hoàng thượng

- Vậy thì chúng ta đến tìm hoàng đế kia trước

Hoàng đế bên này vừa hạ triều liền một phen nhức đầu, ngự thư phòng của ông ta liền đem so sánh như cái chợ.

Đầu tiên là Diệp Nghê Thường đến tìm ông ta cáo trạng Lưu Dục Lê, tiếp đó là Lưu Dục Lê đến khóc lóc muốn tố cáo Diệp Nghê Thường đánh nàng ta.

Cả hai vừa gặp đã như kẻ thù truyền kiếp mà xông vào đấu võ mồm, nếu không phải đây là ngự thư phòng của hoàng đế thì chỉ sợ là xảy ra một trận đánh nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng thượng người xem, ta nể tình công chúa từ xa đến nên mời ngài ấy dạo chơi vương phủ, ai mà ngờ được ngài ấy lại độc chết cả đám cá chép

trong nhà ta, phải biết chúng giá trị liên thành a!...

...Phụ vương ta đau lòng đến sinh bệnh rồi

Nàng như một oán phụ khóc lóc ầm ĩ, Lưu Dục Lê đương nhiên không cam tâm, nàng ta bị đánh thê thảm còn không đánh trả được cái nào, bây giờ lại thành ra nàng ta gây chuyện ở vương phủ.

- Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi đánh ta

-

- Công chúa, ta biết ta chỉ là nữ nhi nhà quan, không bằng được người, nhưng sao người có thể làm như vậy

Tiếng khóc của nàng khiến ai nấy đinh tai nhức óc, hoàng đế khi không lại bị

bắt ngồi ở đây nghe kể lể, thật là chẳng biết giẫm phải vận xui gì.

- Ngươi khóc lóc gì chứ, ta bị đánh còn chưa khóc đây này

- Im lặng một chút cho trẫm, các ngươi đây là ra thể thống gì!

Hoàng đế tức giận đập bàn cái đùng, Nghê Thường được dịp càng khóc lớn hơn, tiếng khóc của nàng còn có thêm nội lực trong đó, đúng thật khiến người ta nhức đầu.

- Được rồi, trẫm bồi thường cho các ngươi là được rồi, đừng om sòm nữa

Công chúa Man quốc vừa đến nếu bắt đền nàng ta, nàng ta lại nói hoàng đế ông ta bắt nạt, mà không đền thì ông ta sẽ đau đầu đến chết mất thôi.

- Vậy đa tạ hoàng thượng trước, nếu người không còn chuyện gì khác ta về phủ trước đợi nhé

- Đi đi

Lúc này ông ta chỉ hận không có cách nào đưa hai nữ nhân rắc rối này đi càng nhanh càng tốt, bộ bọn họ chê hoàng đế như ông ta chưa đủ bận rộn hay sao?

- Ngươi muốn gì hả, vừa ăn cướp lại còn la làng

- Ngươi đến phủ ta gây chuyện trước, ta chỉ đánh cướp thôi

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngươi không giành nam nhân với ta thì làm sao có cớ sự này

- Cái gì là nam nhân của ngươi hả, rõ ràng là của ta nha

Hai người cứ hễ đến gần liền như mồi lửa với thuốc nổ, hễ châm lửa là nổ một cái đùng, thật là chẳng muốn để hai người chạm mặt.

- Tất cả đều tại người

- Tại ngươi đó, đồ nếu đã là nằm trong tay ta ai cũng đừng hòng giành

- Nương tử đừng cãi nữa, chúng ta hồi phủ trước

Sở Thương Dạ khó khăn lắm mới chen vào giữa hai người được, kết quả có ai để ý đến hắn đâu.

- Chàng im miệng, để ta làm rõ với nàng ta

- Ngươi mới không rõ ràng

- Cái đồ ngu này nói bao nhiêu mới thấu đây hả?

Nghê Thường chống nạnh chửi Lưu Dục Lê, nàng ta cũng xắn tay áo định chính thức vào hiệp đấu võ mồm thứ hai, Tư Dạ được hắn ra hiệu nhanh tay nhanh chân túm lấy Lưu Dục Lê mang đi.

- Nàng bớt giận đi, về phủ trước đã, còn không về là không kịp bữa trưa đâu đó

- Hoàng huynh, huynh thấy sao về đối tượng liên hôn

Nữ nhân trên người toát lên vẻ cao quý, từng cử chỉ hành động đều đúng mực, có thể thấy con người này trầm ổn không dễ đối phó như nữ nhân Man quốc kia.

- Hiện tại thái tử không có thực quyền, thực chất chỉ là thanh đao trong tay hoàng đế, nhưng ta tin hắn có dã tâm không nhỏ, Sở vương lại khác, ông ta nắm một phần ba binh lực Sở quốc, thực lực không tầm thường

- Còn vị thế tử Sở vương Sở Thương Dạ ?

- Hắn tuy bề ngoài là một kẻ yếu ớt bệnh tật nhưng tương lai có thể thừa kế Sở vương, cũng không tệ thế nhưng ba người kia muội phải suy nghĩ cho kỹ

Sở Thương Dạ cũng là một lựa chọn không tồi, nếu thành công liên hôn thì với tính cách của người kia sẽ không chấp nhận, nếu xảy ra xích mích hắn cũng có lợi, một mũi tên trúng hai đích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Lưu Manh

Số ký tự: 0