Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch)
Âm Thầm Đấu Đá
Nhất Thiền Tri Hạ
2024-10-31 23:38:17
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Lục Nga, ngươi với Tiểu Hà có phải thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp hay không?
Lục Nga nghe vậy, dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi nghe ai nói? Có chứng cứ sao?
Lạc Thanh Chu híp mắt:
- Mấy ngày trước đây cánh tay Tiểu Điệp bị thương, có phải là ngươi nhéo không?
Lục Nga hừ lạnh nói:
- Tiểu tiện nhân kia mách lẻo với ngươi?
Lập tức cười nhạo nói:
- Thật buồn cười, tiểu tiện nhân kia trời sinh dâm đãng, lúc trước muốn câu dẫn Nhị công tử, Đại phu nhân muốn dìm giếng, kết quả bị tiện nhân... Bị mẫu thân ngươi cứu đi, giờ còn không chết tâm, lại câu dẫn ngươi, muốn trèo lên đầu cành làm Phượng Hoàng, kết quả lại không nghĩ rằng ngươi phải đi....
- Bốp!
Không đợi nàng ta nói xong, Lạc Thanh Chu hung hăng một bạt tai tát lên mặt nàng ta, trực tiếp khiến thân thể nàng ta lảo đảo, ngã nằm trên đất.
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
Lục Nga nằm rạp trên mặt đất, che lấy bên mặt nóng rát, lập tức vừa sợ vừa giận:
- Ta là nha hoàn của Nhị công tử! Ngươi....
- Ta là công tử Thành Quốc phủ! Là chủ tử của ngươi!
Không đợi nàng nói xong, mắt Lạc Thanh Chu sáng như đuốc, khí thế bức người nói:
- Cho dù chỉ là một đứa con thứ, cũng là chủ tử của ngươi! Mà ngươi, chẳng qua là một tiểu nha hoàn đê tiện dùng tiền mua, ta đánh ngươi thì sao? Ngươi phạm thượng, thái độ bất kính với bản công tử, miệng còn ô uế, bản công tử ra tay dạy dỗ ngươi, chẳng lẽ không nên sao?
Lục Nga che bên mặt đau đớn, trên mặt đầy vẻ hận thù nhìn chằm chằm hắn.
Đồng thời, ánh mắt lấp lóe, trong lòng âm thầm kinh nghi.
Trong ấn tượng của nàng ta, đứa nhà quê không biết sinh ra từ góc sơn thôn nào này từ trước đến nay đều khúm núm, nhát gan khiếp nhược, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với các nàng cũng không dám, hôm nay sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác?
Chẳng lẽ cảm thấy ở rể Tần gia liền có chỗ dựa?
Quá buồn cười!
Đợi nàng ta đi bẩm báo công tử nhà mình...
- Ngươi nếu muốn đi cáo trạng, cho dù đi…
Trên mặt Lạc Thanh Chu đột nhiên hiện ra một nụ cười lạnh:
- Theo ta được biết, Đại phu nhân sớm đã phân phó, khoảng thời gian này Nhị công tử đang luyện võ chuẩn bị thi cử, không cho phép người nhàn rỗi quấy rầy. Ngươi ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, cả ngày câu dẫn Nhị công tử, khiến cho hắn trầm mê nữ sắc, xao nhãng công khóa, ta nếu đi nói cho Đại phu nhân, ngươi chỉ sợ lập tức sẽ bị loạn côn đánh chết, hoặc là bị Đại phu nhân dìm giếng?
Vừa nghe lời này, Lục Nga lập tức biến sắc:
- Ngươi... nói bậy! Ta không có câu dẫn Nhị công tử!
Lạc Thanh Chu cười lạnh nói:
- Ngươi có câu dẫn hay không, cũng không phải ngươi nói là được. Nếu ta nói với Đại phu nhân, Đại phu nhân tự nhiên sẽ tìm những người khác hỏi rõ ràng, nếu như hỏi tới chỗ Tiểu Hà, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ giúp ngươi giấu diếm sao?
- Ngươi... Ngươi....
Lục Nga vừa muốn đứng lên, nghe xong lời này, bị dọa chân mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Lần sau nếu còn dám khi dễ Tiểu Điệp, trước tiên nghĩ kỹ xem ngươi có mấy cái đầu có thể rớt.
Lạc Thanh Chu lạnh giọng nói xong, bước nhanh rời khỏi.
Đối với loại nha hoàn hiếp yếu sợ mạnh này mà nói, một người luôn nhượng bộ, nhẫn nhịn, sẽ chỉ làm cho họ càng không biết giới hạn, được một tấc lại muốn thêm một thước.
Tiểu Điệp là người của hắn.
Ngoại trừ hắn, ai cũng không có tư cách khi dễ.
Dù sao ván đã đóng thuyền, hắn lập tức liền phải đi ở rể Tần gia, lúc này tiểu nha hoàn này đi cáo trạng, vị Nhị công tử kia cũng sẽ không làm gì hắn.
Dù sao cái công cụ như hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cho nên, hắn cũng lười giả bộ nữa.
Xuyên qua hành lang, đi tới Động Đình hiên của Lạc Ngọc.
Ngoài viện liền gặp Tiểu Hà cùng vài nha hoàn khác.
Tiểu Hà nhìn thấy hắn, vội vàng thúc giục nói:
- Mau đi với ta, Nhị công tử đã chờ ngươi lâu rồi.
Nói xong liền dẫn hắn vào cửa sân.
Xuyên qua vườn hoa, đi về phía sân luyện võ nhỏ.
Tiểu Hà kỳ quái hỏi:
- Lục Nga đâu? Không về cùng ngươi sao?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Nửa đường rời khỏi, đoán chừng là bụng không thoải mái, đi nhà xí.
Tiểu Hà nhíu nhíu mày lại, không nói tiếp nữa.
Lạc Thanh Chu lại nghe được lời trong lòng của nàng: Chẳng lẽ tới tháng? Khó trách vừa rồi chuẩn bị dùng miệng hầu hạ Nhị công tử, đồ đĩ thỏa! Nguyền rủa ngươi rơi xuống nhà xí bị dìm chết đuối đi!
Lạc Thanh Chu:....
Quả nhiên, cho dù là ở đâu, thời đại nào, đều không tránh được cạnh tranh.
Trong phủ này ngoài mặt nhìn thấy gió êm sóng lặng, hài hài hòa hợp, kì thực khắp nơi đều là lục đục đấu đá, âm mưu tính toán với nhau.
Nha hoàn ở tầng dưới cùng nhất trong phủ, muốn đứng lên, chỉ có thể liều mạng tính toán, biểu hiện.
Đối thủ càng ít, tự nhiên càng có cơ hội.
Hai nha hoàn Tiểu Hà và Lục Nga bình thường nhìn quan hệ rất tốt, luôn luôn cười cười nói nói với nhau, náo náo nhiệt nhiệt, nhìn thân mật vô cùng, không ngờ sau lưng lại nguyền rủa tính toán đối phương.
- Lục Nga, ngươi với Tiểu Hà có phải thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp hay không?
Lục Nga nghe vậy, dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi nghe ai nói? Có chứng cứ sao?
Lạc Thanh Chu híp mắt:
- Mấy ngày trước đây cánh tay Tiểu Điệp bị thương, có phải là ngươi nhéo không?
Lục Nga hừ lạnh nói:
- Tiểu tiện nhân kia mách lẻo với ngươi?
Lập tức cười nhạo nói:
- Thật buồn cười, tiểu tiện nhân kia trời sinh dâm đãng, lúc trước muốn câu dẫn Nhị công tử, Đại phu nhân muốn dìm giếng, kết quả bị tiện nhân... Bị mẫu thân ngươi cứu đi, giờ còn không chết tâm, lại câu dẫn ngươi, muốn trèo lên đầu cành làm Phượng Hoàng, kết quả lại không nghĩ rằng ngươi phải đi....
- Bốp!
Không đợi nàng ta nói xong, Lạc Thanh Chu hung hăng một bạt tai tát lên mặt nàng ta, trực tiếp khiến thân thể nàng ta lảo đảo, ngã nằm trên đất.
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
Lục Nga nằm rạp trên mặt đất, che lấy bên mặt nóng rát, lập tức vừa sợ vừa giận:
- Ta là nha hoàn của Nhị công tử! Ngươi....
- Ta là công tử Thành Quốc phủ! Là chủ tử của ngươi!
Không đợi nàng nói xong, mắt Lạc Thanh Chu sáng như đuốc, khí thế bức người nói:
- Cho dù chỉ là một đứa con thứ, cũng là chủ tử của ngươi! Mà ngươi, chẳng qua là một tiểu nha hoàn đê tiện dùng tiền mua, ta đánh ngươi thì sao? Ngươi phạm thượng, thái độ bất kính với bản công tử, miệng còn ô uế, bản công tử ra tay dạy dỗ ngươi, chẳng lẽ không nên sao?
Lục Nga che bên mặt đau đớn, trên mặt đầy vẻ hận thù nhìn chằm chằm hắn.
Đồng thời, ánh mắt lấp lóe, trong lòng âm thầm kinh nghi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ấn tượng của nàng ta, đứa nhà quê không biết sinh ra từ góc sơn thôn nào này từ trước đến nay đều khúm núm, nhát gan khiếp nhược, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với các nàng cũng không dám, hôm nay sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác?
Chẳng lẽ cảm thấy ở rể Tần gia liền có chỗ dựa?
Quá buồn cười!
Đợi nàng ta đi bẩm báo công tử nhà mình...
- Ngươi nếu muốn đi cáo trạng, cho dù đi…
Trên mặt Lạc Thanh Chu đột nhiên hiện ra một nụ cười lạnh:
- Theo ta được biết, Đại phu nhân sớm đã phân phó, khoảng thời gian này Nhị công tử đang luyện võ chuẩn bị thi cử, không cho phép người nhàn rỗi quấy rầy. Ngươi ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, cả ngày câu dẫn Nhị công tử, khiến cho hắn trầm mê nữ sắc, xao nhãng công khóa, ta nếu đi nói cho Đại phu nhân, ngươi chỉ sợ lập tức sẽ bị loạn côn đánh chết, hoặc là bị Đại phu nhân dìm giếng?
Vừa nghe lời này, Lục Nga lập tức biến sắc:
- Ngươi... nói bậy! Ta không có câu dẫn Nhị công tử!
Lạc Thanh Chu cười lạnh nói:
- Ngươi có câu dẫn hay không, cũng không phải ngươi nói là được. Nếu ta nói với Đại phu nhân, Đại phu nhân tự nhiên sẽ tìm những người khác hỏi rõ ràng, nếu như hỏi tới chỗ Tiểu Hà, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ giúp ngươi giấu diếm sao?
- Ngươi... Ngươi....
Lục Nga vừa muốn đứng lên, nghe xong lời này, bị dọa chân mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Lần sau nếu còn dám khi dễ Tiểu Điệp, trước tiên nghĩ kỹ xem ngươi có mấy cái đầu có thể rớt.
Lạc Thanh Chu lạnh giọng nói xong, bước nhanh rời khỏi.
Đối với loại nha hoàn hiếp yếu sợ mạnh này mà nói, một người luôn nhượng bộ, nhẫn nhịn, sẽ chỉ làm cho họ càng không biết giới hạn, được một tấc lại muốn thêm một thước.
Tiểu Điệp là người của hắn.
Ngoại trừ hắn, ai cũng không có tư cách khi dễ.
Dù sao ván đã đóng thuyền, hắn lập tức liền phải đi ở rể Tần gia, lúc này tiểu nha hoàn này đi cáo trạng, vị Nhị công tử kia cũng sẽ không làm gì hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cái công cụ như hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cho nên, hắn cũng lười giả bộ nữa.
Xuyên qua hành lang, đi tới Động Đình hiên của Lạc Ngọc.
Ngoài viện liền gặp Tiểu Hà cùng vài nha hoàn khác.
Tiểu Hà nhìn thấy hắn, vội vàng thúc giục nói:
- Mau đi với ta, Nhị công tử đã chờ ngươi lâu rồi.
Nói xong liền dẫn hắn vào cửa sân.
Xuyên qua vườn hoa, đi về phía sân luyện võ nhỏ.
Tiểu Hà kỳ quái hỏi:
- Lục Nga đâu? Không về cùng ngươi sao?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Nửa đường rời khỏi, đoán chừng là bụng không thoải mái, đi nhà xí.
Tiểu Hà nhíu nhíu mày lại, không nói tiếp nữa.
Lạc Thanh Chu lại nghe được lời trong lòng của nàng: Chẳng lẽ tới tháng? Khó trách vừa rồi chuẩn bị dùng miệng hầu hạ Nhị công tử, đồ đĩ thỏa! Nguyền rủa ngươi rơi xuống nhà xí bị dìm chết đuối đi!
Lạc Thanh Chu:....
Quả nhiên, cho dù là ở đâu, thời đại nào, đều không tránh được cạnh tranh.
Trong phủ này ngoài mặt nhìn thấy gió êm sóng lặng, hài hài hòa hợp, kì thực khắp nơi đều là lục đục đấu đá, âm mưu tính toán với nhau.
Nha hoàn ở tầng dưới cùng nhất trong phủ, muốn đứng lên, chỉ có thể liều mạng tính toán, biểu hiện.
Đối thủ càng ít, tự nhiên càng có cơ hội.
Hai nha hoàn Tiểu Hà và Lục Nga bình thường nhìn quan hệ rất tốt, luôn luôn cười cười nói nói với nhau, náo náo nhiệt nhiệt, nhìn thân mật vô cùng, không ngờ sau lưng lại nguyền rủa tính toán đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro