Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch)
Bôn Lôi Quyền
Nhất Thiền Tri Hạ
2024-10-31 23:38:17
Trong hồ sóng nước lấp loáng, sương trắng lượn lờ, có một đám cò trắng đang nhàn nhã tới lui bên trong bụi sen.
Nơi đây không người, hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Xuyên đứng vững bên bờ hồ, giải thích:
- Bộ quyền pháp này gọi là Chân Sơn Vân quyền, tương truyền là người ở Chân Sơn Vân sáng tạo, động tác thư giãn, rất dễ dàng học theo, các biij phận toàn thân đều có thể rèn luyện. Tuy không có bất kỳ uy lực gì, nhưng cũng cường thân kiện thể, tĩnh tâm nâng cao tinh thần, rất có ích lợi đối với người đọc sách các ngươi.
- Thanh Chu, nhìn kỹ, ta trước đánh chậm qua một lần, sau đó sẽ dạy người từng chiêu từng thức.
Tần Xuyên nói xong, hai chân mở rộng, gối có chút hạ xuống, hai tay ôm tròn, bắt đầu đánh ra một chiêu một thức.
Ra quyền, mở rộng cánh tay, nhảy tới, quay ra sau...
Khi thì như viên hầu (khỉ) đứng thẳng vọng nguyệt (ngắm trăng), khi thì như sóc nhẹ nhàng hái trái cây, lại khi thì như cây tùng ngạo nghễ đón gió...
Quả thật là động tác thư giãn, như mây bay nhẹ nhàng, nhàn nhã tản bộ, nhìn xem cực dễ luyện theo.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, nhìn kỹ, đều khắc thật sâu mỗi chiêu mỗi thức vào trong đầu.
Chiêu thức không nhiều.
Tần Xuyên đánh xong một bộ, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Bộ quyền pháp này đối với người luyện võ mà nói, nhìn mấy lần thì có thể ghi nhớ, bất quá đối với người đọc sách các ngươi mà nói, vẫn còn có chút khó khăn. Có chút chiêu thức, đoán chừng ngươi rất khó làm được. Bất quá không sao, từ từ sẽ quen, dù sao chỉ là cường thân kiện thể, không vội vã nhất thời.
- Đến, ta dạy ngươi từng chiêu một.
Nói xong, Tần Xuyên làm một động tác nâng tay.
Lạc Thanh Chu đi theo hạ đầu gối giương cánh tay.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, lập tức “A” một tiếng, nói:
- Rất tiêu chuẩn, Thanh Chu, tư thế ngươi nâng tay cũng không giống như một thư sinh tay trói gà không chặt nha.
Lạc Thanh Chu tiếp đó chậm rãi đánh một quyền.
Ánh mắt Tần Xuyên sáng lên, không tiếp tục động, nói:
- Tiếp tục, đều đánh ra hết tất cả chiêu thức ngươi vừa mới nhớ kỹ, quên thì trước có thể không đánh.
Lạc Thanh Chu lại ra một quyền.
Lập tức cất bước, mở rộng hai tay, lại một quyền...
Toàn bộ động tác cũng không dừng lại, như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tần Xuyên càng đậm, lập tức thu công, ở một bên nín thở ngưng thần, xem xét tỉ mỉ.
Trong đầu Lạc Thanh Chu rõ ràng hiện ra một chiêu một thức Tần Xuyên vừa mới đánh, thân thể rất nhẹ nhàng làm theo.
Hơn mười phút sau.
Lạc Thanh Chu đánh xong trọn bộ quyền pháp, không bỏ sót một chiêu một thức nào.
Tần Xuyên ở một bên nhìn mà mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:
- Thanh Chu, thì ra bộ quyền pháp này ngươi đã học qua?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Lúc nhị ca vừa mới đánh, ta đều ghi tạc trong lòng.
Tần Xuyên nghe xong, càng thêm kinh ngạc:
- Cái trí nhớ này của ngươi cũng quá siêu phàm rồi.
Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:
- Cả ngày ta đều học thuộc lòng, từ từ tôi luyện. Những chiêu thức này tương đối đơn giản, cũng không nhiều, cho nên mới có thể nhớ kỹ, nếu lại phức tạp thêm một chút, nhiều một ít, khẳng định ta không nhớ được.
Lời này đương nhiên là giả.
Hắn bây giờ đã gặp qua là không quên, không có cái gì không nhớ được.
Mặt mũi Tần Xuyên vẫn như cũ tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn:
- Chiêu thức bộ quyền pháp này hoàn toàn dễ nhớ, nhưng ngươi có thể nhẹ nhàng đánh ra toàn bộ, thật không đơn giản. Ngươi đã từng luyện quyền?
Lạc Thanh Chu đang chờ hắn hỏi như thế, liền đáp:
- Ta luyện quyền ngẫu nhiên lung tung. Không có người truyền thụ, lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy Lạc Ngọc đánh quyền, ta học lén mấy chiêu, có đôi khi đọc sách đau lưng, đi ra ngoài viện đánh mấy lần, cảm giác thoải mái hơn.
Tần Xuyên sáng mắt lên, sắc mặt có chút ngưng trọng:
- Lạc Ngọc? Lúc hắn tu luyện, làm sao có thể để ngươi trông thấy?
Tân Xuyên lại lập tức nói:
- Cũng có chút ít khả năng. Ngươi là thư sinh, chưa hề luyện qua võ, hắn hẳn là không phòng bị ngươi.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Trong lúc ta vô tình nhìn thấy mấy chiêu, mơ hồ nhớ kỹ một chút, có khả năng đánh ra sẽ có sai lầm.
- Thì ra là thế.
Tần Xuyên nhẹ gật đầu, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu, ngươi đánh mấy chiêu, ta xem thử có nhận biết hay không.
Lạc Thanh Chu cũng không do dự, lập tức triển khai tư thế, đánh lên.
Vẻn vẹn học được mấy chiêu.
Hắn cố ý đánh mềm nhũn, không có uy thế gì.
Từ khi luyện da, mấy chiêu đánh ra đã rất có một phen uy thế.
Bất quá bây giờ còn không thể bại lộ.
Chỉ đánh hai chiêu, Tần Xuyên liền nhìn ra, bật cười nói:
- Thì ra là Bôn Lôi Quyền. Ta nói sao hắn lại không cẩn thận để ngươi nhìn lén.
Lạc Thanh Chu dừng lại nói:
- Nhị ca, cái này gọi Bôn Lôi Quyền à? Ta nhìn hắn đánh từ chậm biến nhanh, mà âm thanh cũng càng ngày càng vang, rất có uy thế.
Tần Xuyên cười giải thích:
- Bộ quyền pháp này lưu truyền rất rộng, trước kia người luyện võ ngay từ đầu đều sẽ học bộ quyền pháp này. Bất quá bởi vì thanh thế lớn, uy lực nhỏ, tiến bộ rất khó, thời gian dần trôi qua liền bị đào thải.
- Thanh thế lớn, uy lực nhỏ?
Nơi đây không người, hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Xuyên đứng vững bên bờ hồ, giải thích:
- Bộ quyền pháp này gọi là Chân Sơn Vân quyền, tương truyền là người ở Chân Sơn Vân sáng tạo, động tác thư giãn, rất dễ dàng học theo, các biij phận toàn thân đều có thể rèn luyện. Tuy không có bất kỳ uy lực gì, nhưng cũng cường thân kiện thể, tĩnh tâm nâng cao tinh thần, rất có ích lợi đối với người đọc sách các ngươi.
- Thanh Chu, nhìn kỹ, ta trước đánh chậm qua một lần, sau đó sẽ dạy người từng chiêu từng thức.
Tần Xuyên nói xong, hai chân mở rộng, gối có chút hạ xuống, hai tay ôm tròn, bắt đầu đánh ra một chiêu một thức.
Ra quyền, mở rộng cánh tay, nhảy tới, quay ra sau...
Khi thì như viên hầu (khỉ) đứng thẳng vọng nguyệt (ngắm trăng), khi thì như sóc nhẹ nhàng hái trái cây, lại khi thì như cây tùng ngạo nghễ đón gió...
Quả thật là động tác thư giãn, như mây bay nhẹ nhàng, nhàn nhã tản bộ, nhìn xem cực dễ luyện theo.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, nhìn kỹ, đều khắc thật sâu mỗi chiêu mỗi thức vào trong đầu.
Chiêu thức không nhiều.
Tần Xuyên đánh xong một bộ, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Bộ quyền pháp này đối với người luyện võ mà nói, nhìn mấy lần thì có thể ghi nhớ, bất quá đối với người đọc sách các ngươi mà nói, vẫn còn có chút khó khăn. Có chút chiêu thức, đoán chừng ngươi rất khó làm được. Bất quá không sao, từ từ sẽ quen, dù sao chỉ là cường thân kiện thể, không vội vã nhất thời.
- Đến, ta dạy ngươi từng chiêu một.
Nói xong, Tần Xuyên làm một động tác nâng tay.
Lạc Thanh Chu đi theo hạ đầu gối giương cánh tay.
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, lập tức “A” một tiếng, nói:
- Rất tiêu chuẩn, Thanh Chu, tư thế ngươi nâng tay cũng không giống như một thư sinh tay trói gà không chặt nha.
Lạc Thanh Chu tiếp đó chậm rãi đánh một quyền.
Ánh mắt Tần Xuyên sáng lên, không tiếp tục động, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiếp tục, đều đánh ra hết tất cả chiêu thức ngươi vừa mới nhớ kỹ, quên thì trước có thể không đánh.
Lạc Thanh Chu lại ra một quyền.
Lập tức cất bước, mở rộng hai tay, lại một quyền...
Toàn bộ động tác cũng không dừng lại, như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tần Xuyên càng đậm, lập tức thu công, ở một bên nín thở ngưng thần, xem xét tỉ mỉ.
Trong đầu Lạc Thanh Chu rõ ràng hiện ra một chiêu một thức Tần Xuyên vừa mới đánh, thân thể rất nhẹ nhàng làm theo.
Hơn mười phút sau.
Lạc Thanh Chu đánh xong trọn bộ quyền pháp, không bỏ sót một chiêu một thức nào.
Tần Xuyên ở một bên nhìn mà mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:
- Thanh Chu, thì ra bộ quyền pháp này ngươi đã học qua?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Lúc nhị ca vừa mới đánh, ta đều ghi tạc trong lòng.
Tần Xuyên nghe xong, càng thêm kinh ngạc:
- Cái trí nhớ này của ngươi cũng quá siêu phàm rồi.
Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:
- Cả ngày ta đều học thuộc lòng, từ từ tôi luyện. Những chiêu thức này tương đối đơn giản, cũng không nhiều, cho nên mới có thể nhớ kỹ, nếu lại phức tạp thêm một chút, nhiều một ít, khẳng định ta không nhớ được.
Lời này đương nhiên là giả.
Hắn bây giờ đã gặp qua là không quên, không có cái gì không nhớ được.
Mặt mũi Tần Xuyên vẫn như cũ tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn:
- Chiêu thức bộ quyền pháp này hoàn toàn dễ nhớ, nhưng ngươi có thể nhẹ nhàng đánh ra toàn bộ, thật không đơn giản. Ngươi đã từng luyện quyền?
Lạc Thanh Chu đang chờ hắn hỏi như thế, liền đáp:
- Ta luyện quyền ngẫu nhiên lung tung. Không có người truyền thụ, lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy Lạc Ngọc đánh quyền, ta học lén mấy chiêu, có đôi khi đọc sách đau lưng, đi ra ngoài viện đánh mấy lần, cảm giác thoải mái hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Xuyên sáng mắt lên, sắc mặt có chút ngưng trọng:
- Lạc Ngọc? Lúc hắn tu luyện, làm sao có thể để ngươi trông thấy?
Tân Xuyên lại lập tức nói:
- Cũng có chút ít khả năng. Ngươi là thư sinh, chưa hề luyện qua võ, hắn hẳn là không phòng bị ngươi.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Trong lúc ta vô tình nhìn thấy mấy chiêu, mơ hồ nhớ kỹ một chút, có khả năng đánh ra sẽ có sai lầm.
- Thì ra là thế.
Tần Xuyên nhẹ gật đầu, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu, ngươi đánh mấy chiêu, ta xem thử có nhận biết hay không.
Lạc Thanh Chu cũng không do dự, lập tức triển khai tư thế, đánh lên.
Vẻn vẹn học được mấy chiêu.
Hắn cố ý đánh mềm nhũn, không có uy thế gì.
Từ khi luyện da, mấy chiêu đánh ra đã rất có một phen uy thế.
Bất quá bây giờ còn không thể bại lộ.
Chỉ đánh hai chiêu, Tần Xuyên liền nhìn ra, bật cười nói:
- Thì ra là Bôn Lôi Quyền. Ta nói sao hắn lại không cẩn thận để ngươi nhìn lén.
Lạc Thanh Chu dừng lại nói:
- Nhị ca, cái này gọi Bôn Lôi Quyền à? Ta nhìn hắn đánh từ chậm biến nhanh, mà âm thanh cũng càng ngày càng vang, rất có uy thế.
Tần Xuyên cười giải thích:
- Bộ quyền pháp này lưu truyền rất rộng, trước kia người luyện võ ngay từ đầu đều sẽ học bộ quyền pháp này. Bất quá bởi vì thanh thế lớn, uy lực nhỏ, tiến bộ rất khó, thời gian dần trôi qua liền bị đào thải.
- Thanh thế lớn, uy lực nhỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro