Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Bị Bắn Thành Tổ...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Chúc Cường phát hiện vẻ mặt của Chu Yến trở nên vặn vẹo, ánh mắt tràn đầy sự tà ác và biến thái.
Trong lòng hắn khẽ run rẩy, cái bà nương này lại nổi lên ý nghĩ xấu xa gì rồi?
Vội vàng truyền âm qua: "Đừng để ý tới con trai của Sở Thu Lạc, làm chính sự quan trọng hơn."
"Không, bây giờ ta có một cái ý tưởng!"
Hai mắt Chu Yến càng ngày càng sáng, khóe miệng nhếc lên, nụ cười trên mặt nàng ta càng trở nên tà ác hơn.
"Ngươi nói xem, nếu như ta sinh cho Sở Thu Lạc đứa cháu trai, cho lão quỷ Sở Thiên Minh kia đứa chắt trai thì sẽ như thế nào?"
"Nghĩ thôi cũng cảm thấy thật kích thích!"
Hai mắt Chúc Cường liền trợn tròn, trái tim hắn trở nên lạnh lẽo run rẩy, móa nó, cái bà nương này quá tà ác đi!
Nụ cười trên mặt Chu Yến càng ngày càng trở nên biến thái.
"Nếu thật như vậy, Sở gia có thể sẽ giết ta hay không? Hoặc là, có thể sẽ giết con trai của Sở Thu Lạc hay không? Hoặc là sẽ giết cháu trai của Sở Thu Lạc ?"
"Nếu như có một ngày, Sở Thu Lạc trở về thì sẽ như thế nào?"
Chúc Cường sợ tới giật bắn người, nghĩ tới tình cảnh kia, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như việc này thật làm được, ngoài việc Sở gia sẽ mất hết thể diện ra, Sở Thu Lạc sẽ như thế nào?
Sở Thiên Minh lại sẽ đối đãi như thế nào?
Đậu xanh rau muống!
Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút mong đợi.
"Việc chính quan trọng hơn, đừng có làm liều?"
Chúc Cường rất mong đợi điều đó trong lòng, nhưng cảm thấy chuyện này quá phức tạp và mất nhiều thời gian nên mở miệng khuyên nhủ.
"Ngươi không hiểu, nếu đã tới đây thì phải nắm con trai Sở Thu Lạc vào trong tay, ngộ nhỡ bị phát hiện thì cũng còn con tin."
Chu Yến đi từng bước một đi về phía tiểu viện.
"Hắc Nguyệt lâu có bán thông tin của chúng ta cho Sở gia hay không?"
Có con tin trong tay, dường như có thể toàn thân mà trở ra, Chúc Cường theo đó lo lắng mà nói.
"Hừ, Hắc Nguyệt lâu còn âm hiểm xảo trá hơn cả bọn mình, làm sao lại bán hành tung chúng ta cho Sở gia?"
Chu Yến cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ khi nào Sở gia bị thương nặng, thì tình báo của bọn hắn mới bán ra được với cái giá cao hơn."
Chúc Cường nghĩ cũng phải, nếu không phải Hắc Nguyệt lâu âm thầm bắn ra tình báo hỗ trợ, thì thế lực Tà giáo ở Sở quận sớm đã bị thanh lý rồi.
Hắc Nguyệt lâu có lòng dạ hiểm độc, vì đạt được lợi ích tối đa mà bất chấp thủ đoạn, châm ngòi ly gián.
Tuy nhiên, Hắc Nguyệt lâu quá cường đại, cho dù là Tà Vương đình thì cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Sở Huyền chỉ biết câm nín.
Lại có Tà Giáo đồ tới nhận lấy cái chết.
Các ngươi muốn gây chuyện, làm ơn đi vòng qua chỗ ở của ta giùm cái.
Vì sao mà cứ nhất định phải nhắm vào ta chứ?
Lần này lại là hai tên cường giả Hư cảnh của Tà giáo, là trưởng lão cao tầng cấp một.
Trang phục trên người bọn họ lại có thể dung nhập vào bóng tối, giống như ẩn thân vào hư không, cho dù là võ giả Hư cảnh thì cũng không dễ dàng phát giác được.
Trang phục đặc biệt như vậy, chắc chắn là mua được từ Hắc Nguyệt lâu.
Hành động lần này của Tà giáo lại phải bỏ ra một cái giá lớn nữa.
Cũng đã phái tới hai tên trưởng lão Hư cảnh.
Chu Yến và Chúc Cường tiến vào tiểu viện rất thuận lợi, liếc mắt là thấy được Sở Huyền đang nằm ở trên ghế trong sân.
"Thật đẹp trai, không hổ danh là con trai của Sở Thu Lạc!"
Hai mắt Chu Yến sáng rực lên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
"Hả?"
Sở Huyền hơi nhướng mày, nữ tử này có dáng người xinh đẹp, thế nhưng trên mặt lại đủ màu sắc, đó là gương mặt gì?
Tu luyện tà công tới mức làm cho gương mặt biến dạng?
"Tiểu tử, đi cùng với tỷ tỷ nào, tỷ tỷ sẽ thương yêu ngươi thật tốt, chắc chắn sẽ sinh cho ngươi đứa con mập mạp kháu khỉnh!"
Nụ cười trên mặt của Chu Yến dần dần trở nên tà ác, giơ tay chộp về phía Sở Huyền!
Bớ làng nước ơi, thật kinh khủng!
Sở Huyền sắp nôn rồi, toàn thân đều nổi da gà.
Lão yêu bà hãy nhận lấy cái chết!
Vốn là hắn có ý định bắt người để thẩm vấn một phen, sau đó trồng hồn ấn vào, để cho đối phương trở về lừa giết cường giả Tà giáo.
Chu Yến vừa mở miệng đã làm hắn phun cơm.
"Lão yêu bà chết đi!"
Hắn giơ tay chỉ một cái, một tia chớp từ đầu ngón ta bắn ra ngoài.
Bôn Lôi chỉ!
Nụ cười biến thái của Chu Yến liền cứng lại.
Không tốt!
Linh lực toàn thân bùng lên, muốn chống lại.
Sở Huyền nín giận mà xuất thủ, làm sao nàng ta có thể chống đỡ?
Roẹt !
Lôi điện trực tiếp đục thủng một lỗ sâu hoắm trên mặt của nàng.
"Buồn nôn chết ta rồi!"
Ngón tay Sở Huyền liên tục điểm về trước mặt, từng luồng lôi đình bắn toé sáng cả một góc trời.
Phốc phốc phốc!
Trên người Chu Yến lấp lóe lôi quang, khói đen bốc lên cuồn cuộn, thi thể còn chưa có ngã xuống thì đã bị bắn thành tổ ong!
Chúc Cường ở bên cạnh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan tràn cả người xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quá kinh khủng!
Tên này mới bao tuổi ?
Còn kinh khủng hơn so với Sở Thu Lạc trước đây.
Trốn!
Nhất định phải trốn!
Chúc Cường thầm Chu Yến chết bầm, nảy ra cái ý tưởng biến thái đó làm cái gì, bây giờ thì tốt rồi, nhiệm vụ chưa hoàn thành, đã bị người ta bắn thành tổ ong!
Thân hình khẽ động, nhanh chóng lui lại!
Ầm ầm!
Không biết vì sao, sau khi hắn lui lại, trước mắt lại là một mảnh quay cuồng, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Cách đó không xa, rõ ràng chính là bức tường bao quanh tiểu viện.
Cho dù xông lên như thế nào thì cũng không thể nào tới gần được.
ừng ực!
Chúc Cường phát hiện vẻ mặt của Chu Yến trở nên vặn vẹo, ánh mắt tràn đầy sự tà ác và biến thái.
Trong lòng hắn khẽ run rẩy, cái bà nương này lại nổi lên ý nghĩ xấu xa gì rồi?
Vội vàng truyền âm qua: "Đừng để ý tới con trai của Sở Thu Lạc, làm chính sự quan trọng hơn."
"Không, bây giờ ta có một cái ý tưởng!"
Hai mắt Chu Yến càng ngày càng sáng, khóe miệng nhếc lên, nụ cười trên mặt nàng ta càng trở nên tà ác hơn.
"Ngươi nói xem, nếu như ta sinh cho Sở Thu Lạc đứa cháu trai, cho lão quỷ Sở Thiên Minh kia đứa chắt trai thì sẽ như thế nào?"
"Nghĩ thôi cũng cảm thấy thật kích thích!"
Hai mắt Chúc Cường liền trợn tròn, trái tim hắn trở nên lạnh lẽo run rẩy, móa nó, cái bà nương này quá tà ác đi!
Nụ cười trên mặt Chu Yến càng ngày càng trở nên biến thái.
"Nếu thật như vậy, Sở gia có thể sẽ giết ta hay không? Hoặc là, có thể sẽ giết con trai của Sở Thu Lạc hay không? Hoặc là sẽ giết cháu trai của Sở Thu Lạc ?"
"Nếu như có một ngày, Sở Thu Lạc trở về thì sẽ như thế nào?"
Chúc Cường sợ tới giật bắn người, nghĩ tới tình cảnh kia, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như việc này thật làm được, ngoài việc Sở gia sẽ mất hết thể diện ra, Sở Thu Lạc sẽ như thế nào?
Sở Thiên Minh lại sẽ đối đãi như thế nào?
Đậu xanh rau muống!
Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút mong đợi.
"Việc chính quan trọng hơn, đừng có làm liều?"
Chúc Cường rất mong đợi điều đó trong lòng, nhưng cảm thấy chuyện này quá phức tạp và mất nhiều thời gian nên mở miệng khuyên nhủ.
"Ngươi không hiểu, nếu đã tới đây thì phải nắm con trai Sở Thu Lạc vào trong tay, ngộ nhỡ bị phát hiện thì cũng còn con tin."
Chu Yến đi từng bước một đi về phía tiểu viện.
"Hắc Nguyệt lâu có bán thông tin của chúng ta cho Sở gia hay không?"
Có con tin trong tay, dường như có thể toàn thân mà trở ra, Chúc Cường theo đó lo lắng mà nói.
"Hừ, Hắc Nguyệt lâu còn âm hiểm xảo trá hơn cả bọn mình, làm sao lại bán hành tung chúng ta cho Sở gia?"
Chu Yến cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ khi nào Sở gia bị thương nặng, thì tình báo của bọn hắn mới bán ra được với cái giá cao hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc Cường nghĩ cũng phải, nếu không phải Hắc Nguyệt lâu âm thầm bắn ra tình báo hỗ trợ, thì thế lực Tà giáo ở Sở quận sớm đã bị thanh lý rồi.
Hắc Nguyệt lâu có lòng dạ hiểm độc, vì đạt được lợi ích tối đa mà bất chấp thủ đoạn, châm ngòi ly gián.
Tuy nhiên, Hắc Nguyệt lâu quá cường đại, cho dù là Tà Vương đình thì cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Sở Huyền chỉ biết câm nín.
Lại có Tà Giáo đồ tới nhận lấy cái chết.
Các ngươi muốn gây chuyện, làm ơn đi vòng qua chỗ ở của ta giùm cái.
Vì sao mà cứ nhất định phải nhắm vào ta chứ?
Lần này lại là hai tên cường giả Hư cảnh của Tà giáo, là trưởng lão cao tầng cấp một.
Trang phục trên người bọn họ lại có thể dung nhập vào bóng tối, giống như ẩn thân vào hư không, cho dù là võ giả Hư cảnh thì cũng không dễ dàng phát giác được.
Trang phục đặc biệt như vậy, chắc chắn là mua được từ Hắc Nguyệt lâu.
Hành động lần này của Tà giáo lại phải bỏ ra một cái giá lớn nữa.
Cũng đã phái tới hai tên trưởng lão Hư cảnh.
Chu Yến và Chúc Cường tiến vào tiểu viện rất thuận lợi, liếc mắt là thấy được Sở Huyền đang nằm ở trên ghế trong sân.
"Thật đẹp trai, không hổ danh là con trai của Sở Thu Lạc!"
Hai mắt Chu Yến sáng rực lên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
"Hả?"
Sở Huyền hơi nhướng mày, nữ tử này có dáng người xinh đẹp, thế nhưng trên mặt lại đủ màu sắc, đó là gương mặt gì?
Tu luyện tà công tới mức làm cho gương mặt biến dạng?
"Tiểu tử, đi cùng với tỷ tỷ nào, tỷ tỷ sẽ thương yêu ngươi thật tốt, chắc chắn sẽ sinh cho ngươi đứa con mập mạp kháu khỉnh!"
Nụ cười trên mặt của Chu Yến dần dần trở nên tà ác, giơ tay chộp về phía Sở Huyền!
Bớ làng nước ơi, thật kinh khủng!
Sở Huyền sắp nôn rồi, toàn thân đều nổi da gà.
Lão yêu bà hãy nhận lấy cái chết!
Vốn là hắn có ý định bắt người để thẩm vấn một phen, sau đó trồng hồn ấn vào, để cho đối phương trở về lừa giết cường giả Tà giáo.
Chu Yến vừa mở miệng đã làm hắn phun cơm.
"Lão yêu bà chết đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn giơ tay chỉ một cái, một tia chớp từ đầu ngón ta bắn ra ngoài.
Bôn Lôi chỉ!
Nụ cười biến thái của Chu Yến liền cứng lại.
Không tốt!
Linh lực toàn thân bùng lên, muốn chống lại.
Sở Huyền nín giận mà xuất thủ, làm sao nàng ta có thể chống đỡ?
Roẹt !
Lôi điện trực tiếp đục thủng một lỗ sâu hoắm trên mặt của nàng.
"Buồn nôn chết ta rồi!"
Ngón tay Sở Huyền liên tục điểm về trước mặt, từng luồng lôi đình bắn toé sáng cả một góc trời.
Phốc phốc phốc!
Trên người Chu Yến lấp lóe lôi quang, khói đen bốc lên cuồn cuộn, thi thể còn chưa có ngã xuống thì đã bị bắn thành tổ ong!
Chúc Cường ở bên cạnh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan tràn cả người xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quá kinh khủng!
Tên này mới bao tuổi ?
Còn kinh khủng hơn so với Sở Thu Lạc trước đây.
Trốn!
Nhất định phải trốn!
Chúc Cường thầm Chu Yến chết bầm, nảy ra cái ý tưởng biến thái đó làm cái gì, bây giờ thì tốt rồi, nhiệm vụ chưa hoàn thành, đã bị người ta bắn thành tổ ong!
Thân hình khẽ động, nhanh chóng lui lại!
Ầm ầm!
Không biết vì sao, sau khi hắn lui lại, trước mắt lại là một mảnh quay cuồng, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Cách đó không xa, rõ ràng chính là bức tường bao quanh tiểu viện.
Cho dù xông lên như thế nào thì cũng không thể nào tới gần được.
ừng ực!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro