Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Bôn Lôi Chỉ !
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Linh khí rất phù hợp với Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, võ giả ở vào khoảng ba cảnh giới này đều có thể phát uy ra uy lực của Linh khí.
Nhưng Linh khí đối với võ giả Hợp cảnh trở lên thì không còn tác dụng tăng cường, thậm chí linh khí còn không thể nào tiếp nhận nổi linh lực của võ giả Hợp cảnh, từ đó xuất hiện tình huống hư hại.
Thông thường Bảo khí thích hợp cho võ giả Hợp cảnh, Chân cảnh hoặc là mới vào Đế cảnh sử dụng.
Võ giả dưới Hợp cảnh cũng có thể sử dụng Bảo khí nhưng lại không cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Bảo khí, đồng thời còn phải tiêu hao rất nhiều linh lực.
Bởi thế suy cho cùng thì uy lực Bảo khí vẫn mạnh hơn Linh khí, dưới tình huống hai bên chiến đấu với nhau có thực lực ngang nhau, một người cầm Linh khí, một người cầm Bảo khí, dù là không cách nào phát huy ra uy năng Bảo khí, khả năng rất lớn người cầm Bảo khí sẽ chiến thắng.
Mà Đế binh thì là loại vũ khí thuộc tầng lớp cao hơn nữa, không phải là loại mà Linh khí và Bảo khí có thể so bì.
Sở Huyền trạch hai mươi ngày đã đạt được một thanh Bảo khí thượng phẩm, còn cường đại hơn so với vũ khí trấn tộc của Sở gia, cho nên làm sao mà hắn không cao hứng cho được?
Nếu như có thể trạch đủ một năm, thì Đế binh cũng không còn là ảo tưởng.
Toàn thân Trảm Linh đao trắng như tuyết, thân đao mơ hồ có linh khí lưu chuyển, chỉ bằng mắt thường là có thể nhận ra thanh đao này không tầm thường.
Sở Huyền kiểm tra tin tức liên quan tới Trảm Linh đao, thì lại phát hiện đây là một thanh bảo khí chuyên công kích ý chí tinh thần.
Đối với võ giả mà nói, nếu như ý chí tinh thần bị tổn thương, thì khó chữa trị hơn so với nhục thân, linh vật, đan dược có thể trị liệu ý chí tinh thần đều rất khan hiếm, mà đã khan hiếm thì sẽ rất đắt.
Một khi ý chí tinh thần bị tổn thương tới mức nghiêm trọng không cách nào khôi phục thì con đường tu luyện gần như là tương đương với chấm dứt.
Trảm Linh đao có thể gây tổn thương nhục thân đối thủ, đồng thời còn công kích ý chí tinh thần, cũng có thể tập trung tấn công duy nhất vào ý chí tinh thần.
Từ xưa đến nay rất khó phòng chống công kích đến từ tinh thần, trừ khi có bảo vật bảo vệ ý chí tinh thần, hoặc là bí thuật bảo vệ ý chí tinh thần, bằng không thì chỉ có thể dựa vào ý chí tinh thần tự chống đỡ.
Sở Huyền thu Trảm Linh đao vào, trước mắt lấy thực lực Huyền cảnh tầng sáu của hắn, chỉ cần không gặp phải võ giả Linh cảnh, dùng Trảm Linh đao tập kích bất ngờ, cho dù Huyền cảnh tầng chín cũng có thể bị ngã ngựa.
Huống hồ, hắn còn tu luyện Đế kinh, võ giả cùng cảnh giới, thực lực của hắn chiếm ưu thế.
Còn có mười ngày nữa là đủ một tháng.
Sở Huyền mong chờ phần thưởng tròn một tháng, không biết sẽ ra đồ tốt gì.
Chắc chắn sẽ không thể kém hơn Trảm Linh đao.
Nuốt một viên Đại Huyền đan và một viên Dưỡng Thần đan vào mồm, Sở Huyền lại nằm trên ghế, rất thong thả vừa đọc sách, vừa luyện hóa dược lực.
Dựa theo tốc độ tu luyện trước mắt, hẳn là ngày mai có thể đột phá tới Huyền cảnh tầng bảy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Huyền cảm thấy sau khi mình đột phá Huyền cảnh thì giống như tư chất của mình được tăng lên rất nhiều.
Tuyệt đối thuộc về thiên kiêu cấp một.
Sở Huyền suy đoán có lẽ là từ Phàm nhập Huyền, vượt qua con lạch trời Huyền quan kia, cả người đều thăng hoa, cho nên tư chất cũng được thăng hoa theo.
Ngày thứ hai mươi mốt, Sở Huyền đột phá Huyền cảnh tầng bảy một cách thuận lợi.
Tầng bảy là thuộc về cảnh giới hậu kỳ, đây là một bước nhỏ, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.
Ngày hôm nay, hệ thống ban thưởng cho hắn một môn võ kỹ.
Chính là Bôn Lôi chỉ!
Có thể ngưng tụ linh lực trong cơ thể hóa thành lôi đình, uy lực kinh người, nhất là có năng lực khắc chế loại Tà công và yêu vật.
Uy lực của Bôn Lôi chỉ có thể tăng lên theo cảnh giới võ giả, uy lực liên tục đề thăng, sẽ không bởi vì cảnh giới của võ giả tăng lên mà mất hết tác dụng, cho dù tu luyện tới cảnh giới Đế cảnh, Bôi Lôi chỉ vẫn còn là một môn võ kỹ tấn công rất mạnh.
Sở Huyền bỏ ra thời gian một giờ đã lĩnh ngộ được Bôn Lôi chỉ, có thể sử dụng một cách tự nhiên theo ý mình, ngưng tụ linh lực hóa thành lôi đình tụ trên đầu ngón tay.
Có thể bắn ra vô số đạo lôi đình.
Từ trong miệng nô bộc đưa cơm, Sở Huyền biết được Sở gia đang triển khai hành động tiêu diệt toàn bộ thế lực Tà giáo ở Sở Quận, một lần hành động này đã tiêu diệt mấy phân bộ Tà giáo ẩn giấu ở trong Sở Quận.
Lần này đã giết chết ba tên đường chủ Linh cảnh của Tà giáo, hơn mười thành viên nòng cốt Huyền cảnh.
Trong lần thanh trừ Tà giáo này, Sở Thanh lộ ra thủ đoạn ngoài ý muốn, làm cho Sở Thiên Minh rất cao hứng.
Khen rằng Sở gia có người kế tục.
Sở Vân vừa rời khỏi lãnh địa gia tộc cũng tham gia hành động, đã chém chết một tên thành viên Huyền cảnh tầng một của Tà giáo.
Lần hành động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo này ở Sở Quận, tuy rằng nhậ được thắng lợi lớn, nhưng lại để cho một tên trưởng lão Hư cảnh của Tà giáo chạy trốn.
Đồng thời đã tuyên bố, sẽ tiến hành trả thù đối với Sở gia.
Trước mắt, một tên tộc lão Hư cảnh của Sở gia và hai tên đại quản sự của Sở gia đang truy sát tên trưởng lão Tà giáo này.
Linh khí rất phù hợp với Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, võ giả ở vào khoảng ba cảnh giới này đều có thể phát uy ra uy lực của Linh khí.
Nhưng Linh khí đối với võ giả Hợp cảnh trở lên thì không còn tác dụng tăng cường, thậm chí linh khí còn không thể nào tiếp nhận nổi linh lực của võ giả Hợp cảnh, từ đó xuất hiện tình huống hư hại.
Thông thường Bảo khí thích hợp cho võ giả Hợp cảnh, Chân cảnh hoặc là mới vào Đế cảnh sử dụng.
Võ giả dưới Hợp cảnh cũng có thể sử dụng Bảo khí nhưng lại không cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Bảo khí, đồng thời còn phải tiêu hao rất nhiều linh lực.
Bởi thế suy cho cùng thì uy lực Bảo khí vẫn mạnh hơn Linh khí, dưới tình huống hai bên chiến đấu với nhau có thực lực ngang nhau, một người cầm Linh khí, một người cầm Bảo khí, dù là không cách nào phát huy ra uy năng Bảo khí, khả năng rất lớn người cầm Bảo khí sẽ chiến thắng.
Mà Đế binh thì là loại vũ khí thuộc tầng lớp cao hơn nữa, không phải là loại mà Linh khí và Bảo khí có thể so bì.
Sở Huyền trạch hai mươi ngày đã đạt được một thanh Bảo khí thượng phẩm, còn cường đại hơn so với vũ khí trấn tộc của Sở gia, cho nên làm sao mà hắn không cao hứng cho được?
Nếu như có thể trạch đủ một năm, thì Đế binh cũng không còn là ảo tưởng.
Toàn thân Trảm Linh đao trắng như tuyết, thân đao mơ hồ có linh khí lưu chuyển, chỉ bằng mắt thường là có thể nhận ra thanh đao này không tầm thường.
Sở Huyền kiểm tra tin tức liên quan tới Trảm Linh đao, thì lại phát hiện đây là một thanh bảo khí chuyên công kích ý chí tinh thần.
Đối với võ giả mà nói, nếu như ý chí tinh thần bị tổn thương, thì khó chữa trị hơn so với nhục thân, linh vật, đan dược có thể trị liệu ý chí tinh thần đều rất khan hiếm, mà đã khan hiếm thì sẽ rất đắt.
Một khi ý chí tinh thần bị tổn thương tới mức nghiêm trọng không cách nào khôi phục thì con đường tu luyện gần như là tương đương với chấm dứt.
Trảm Linh đao có thể gây tổn thương nhục thân đối thủ, đồng thời còn công kích ý chí tinh thần, cũng có thể tập trung tấn công duy nhất vào ý chí tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ xưa đến nay rất khó phòng chống công kích đến từ tinh thần, trừ khi có bảo vật bảo vệ ý chí tinh thần, hoặc là bí thuật bảo vệ ý chí tinh thần, bằng không thì chỉ có thể dựa vào ý chí tinh thần tự chống đỡ.
Sở Huyền thu Trảm Linh đao vào, trước mắt lấy thực lực Huyền cảnh tầng sáu của hắn, chỉ cần không gặp phải võ giả Linh cảnh, dùng Trảm Linh đao tập kích bất ngờ, cho dù Huyền cảnh tầng chín cũng có thể bị ngã ngựa.
Huống hồ, hắn còn tu luyện Đế kinh, võ giả cùng cảnh giới, thực lực của hắn chiếm ưu thế.
Còn có mười ngày nữa là đủ một tháng.
Sở Huyền mong chờ phần thưởng tròn một tháng, không biết sẽ ra đồ tốt gì.
Chắc chắn sẽ không thể kém hơn Trảm Linh đao.
Nuốt một viên Đại Huyền đan và một viên Dưỡng Thần đan vào mồm, Sở Huyền lại nằm trên ghế, rất thong thả vừa đọc sách, vừa luyện hóa dược lực.
Dựa theo tốc độ tu luyện trước mắt, hẳn là ngày mai có thể đột phá tới Huyền cảnh tầng bảy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Huyền cảm thấy sau khi mình đột phá Huyền cảnh thì giống như tư chất của mình được tăng lên rất nhiều.
Tuyệt đối thuộc về thiên kiêu cấp một.
Sở Huyền suy đoán có lẽ là từ Phàm nhập Huyền, vượt qua con lạch trời Huyền quan kia, cả người đều thăng hoa, cho nên tư chất cũng được thăng hoa theo.
Ngày thứ hai mươi mốt, Sở Huyền đột phá Huyền cảnh tầng bảy một cách thuận lợi.
Tầng bảy là thuộc về cảnh giới hậu kỳ, đây là một bước nhỏ, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm nay, hệ thống ban thưởng cho hắn một môn võ kỹ.
Chính là Bôn Lôi chỉ!
Có thể ngưng tụ linh lực trong cơ thể hóa thành lôi đình, uy lực kinh người, nhất là có năng lực khắc chế loại Tà công và yêu vật.
Uy lực của Bôn Lôi chỉ có thể tăng lên theo cảnh giới võ giả, uy lực liên tục đề thăng, sẽ không bởi vì cảnh giới của võ giả tăng lên mà mất hết tác dụng, cho dù tu luyện tới cảnh giới Đế cảnh, Bôi Lôi chỉ vẫn còn là một môn võ kỹ tấn công rất mạnh.
Sở Huyền bỏ ra thời gian một giờ đã lĩnh ngộ được Bôn Lôi chỉ, có thể sử dụng một cách tự nhiên theo ý mình, ngưng tụ linh lực hóa thành lôi đình tụ trên đầu ngón tay.
Có thể bắn ra vô số đạo lôi đình.
Từ trong miệng nô bộc đưa cơm, Sở Huyền biết được Sở gia đang triển khai hành động tiêu diệt toàn bộ thế lực Tà giáo ở Sở Quận, một lần hành động này đã tiêu diệt mấy phân bộ Tà giáo ẩn giấu ở trong Sở Quận.
Lần này đã giết chết ba tên đường chủ Linh cảnh của Tà giáo, hơn mười thành viên nòng cốt Huyền cảnh.
Trong lần thanh trừ Tà giáo này, Sở Thanh lộ ra thủ đoạn ngoài ý muốn, làm cho Sở Thiên Minh rất cao hứng.
Khen rằng Sở gia có người kế tục.
Sở Vân vừa rời khỏi lãnh địa gia tộc cũng tham gia hành động, đã chém chết một tên thành viên Huyền cảnh tầng một của Tà giáo.
Lần hành động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo này ở Sở Quận, tuy rằng nhậ được thắng lợi lớn, nhưng lại để cho một tên trưởng lão Hư cảnh của Tà giáo chạy trốn.
Đồng thời đã tuyên bố, sẽ tiến hành trả thù đối với Sở gia.
Trước mắt, một tên tộc lão Hư cảnh của Sở gia và hai tên đại quản sự của Sở gia đang truy sát tên trưởng lão Tà giáo này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro