Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Dám Khinh Thườn...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Đinh Việt vẫn đứng yên, chờ đợi hắn ra tay.
Hắn cũng không muốn giết Ứng Kiếm Không.
Giết hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hắn muốn trở thành tảng đá đè nặng trên người Ứng Kiếm Không, khiến cho hắn vừa hận lại vừa bất đắc dĩ, hận không thể đánh bại mình, lại không thể làm được gì.
Trở thành tâm ma của hắn.
Khiến cho hắn khắc ghi trong tâm trí, một phế vật đã từng bị hắn chà đạp, lại đả bại hắn, vượt qua hắn, bất luận hắn có cố gắng đuổi theo ra sao, vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của mình mà thôi.
Từng giây từng phút đều sống trong sự giày vò, sống trong hối tiếc tự giễu.
Gần nửa ngày sau, thương thế Ứng Kiếm Không đã khỏi hẳn.
Thực lực lại khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Mà lực lượng của Phiêu Hoa Các, cũng đã chạy tới nơi.
Người dẫn đội, là một mỹ phụ xinh đẹp.
Thực lực cũng là bán Đế.
Nhìn thấy ngọn núi của mình đã bị Đinh Việt chiếm lấy, sắc mặt trở nên âm trầm, đang định ra tay trục xuất Đinh Việt.
Thì lại bị Hàn Ánh Mộng cuống quít ngăn cản.
Thực lực Đinh Việt quá khủng bố, Phiêu Hoa Các tùy tiện đắc tội một cường giả có tiềm lực như vậy, vô cùng hậu hoạn.
Cũng không phải chỉ có mỗi ngọn núi của Đinh Việt.
Hơn nữa, cho dù có xuất thủ, cũng chưa chắc có thể lấy được chỗ tốt từ Đinh Việt.
Không thấy vị bán Đế của Cửu Kiếm Sơn, còn chưa có ra tay sao.
Chính là bởi vì hắn không có nắm chắc.
Nếu không đã sớm ra tay, đánh bay gã khí đồ của Cửu Kiếm Sơn này rồi. (khí đồ : kẻ bị vứt bỏ)
Phiêu Hoa Các cưỡng chế chiếm lấy một ngọn núi bên cạnh, gần sát bên ngọn núi của Đinh Việt.
Lúc này, Ứng Kiếm Không lại rút kiếm.
Khí thế toàn hắn ngưng tụ mà không phát.
Cả người giống như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Hắn cũng không nóng lòng ra tay.
Dù cho Đinh Việt vẫn dửng dưng, không để ý đến hắn, hắn vẫn áp chế bản thân bình tĩnh lại.
Nóng nảy chỉ khiến tâm tình hỗn loạn.
"Lần này, ta sẽ không dễ dàng thua ngươi ! "
Ứng Kiếm Không tràn đầy tin tưởng.
Đinh Việt vẫn khinh thường nhìn hắn.
Một cơn giói thổ qua, đột nhiên ngọn núi của Đinh Việt, tràn ngập một cỗ ý chí khắc nghiệt.
"Là thứ mà chỉ Cửu Kiếm Sơn có! "
Sắc mặt Liễu Bình Phong trở nên nặng nề.
" Đó là Kiếm Ý! "
Thần sắc Tà Vương cũng ngưng trọng.
Đây là Ứng Kiếm Không đang ngưng tụ Kiếm Ý, thi triển tuyệt kỹ Duy Nhất Kiếm của Cửu Kiếm Sơn!
Duy Nhất Kiếm, chỉ chém ra một kiếm!
Sau một kiếm này, cả người đều tiến vào trạng thái suy yếu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục lại.
Nhưng mà một kiếm này, cực kỳ cường đại!
Võ giả cùng cảnh giới, từ trước đến nay không có ai có thể ngăn cản một chiêu này!
Huống chi, lúc này Ứng Kiếm Không, đang không ngừng tụ thế, ngưng luyện ra Kiếm Ý.
Hắn tụ thế càng lâu, thì uy lực một kiếm này lại càng lớn.
Đây cũng không phải là một kiếm trong chiến đấu có thể thi triển ra.
Đây mới đúng là quyết đấu đỉnh phong.
Trong lúc Ứng Kiếm Không đang tụ thế, ngưng luyện ra Kiếm Ý. Thì Đinh Việt vẫn đứng yên, lười nhác chẳng thèm ngó tới.
Chỉ dựa vào thái độ của đôi bên, đã phân ra cao thấp!
Trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, sắc mặt lão giả rất ngưng trọng, nhìn thấy thái độ bất cần của Đinh Việt, trong lòng lão cảm thấy nặng nề.
Nếu như Ứng Kiếm Không thi triển ra Duy Nhất Kiếm, chỉ sợ chưa chắc chiếm được ưu thế.
Tựa hồ thắng bại đã định.
Kế tiếp hắn muốn nhìn xem, Ứng Kiếm Không có thể lợi dụng Duy Nhất Kiếm, đả thương Đinh Việt.
Thậm chí, dùng lần này để suy đoán, thực lực cụ thể của Đinh Việt ra sao.
Nếu như có thể đánh chết.
Lão giả Cửu Kiếm Sơn sẽ không bỏ qua cơ hội ra tay, chỉ là một kẻ bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ, há có thể mang lòng oán giận với Cửu Kiếm Sơn?
Liễu Bình Phong thì trở nên kiên định, quyết tâm lôi kéo Đinh Việt về Đế Quốc Đại Càn
Đinh Việt càng mạnh, thì sẽ càng có lợi đối với Đế Quốc Đại Càn.
Dùng Đinh Việt kiềm chế Cửu Kiếm Sơn, như vậy Đế Quốc Đại Càn có thể thâu tóm địa bàn của Tần quốc.
Mất đi sự ủng hộ của Cửu Kiếm Sơn, chỉ dựa vào một mình Tần Khả Vận, làm sao có thể khống chế địa bàn lớn như thế.
Trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, có một nữ tử diễm lệ, ánh mắt nhìn về phía Đinh Việt tràn đầy phẫn hận cùng chán ghét!
Đều do hắn, khiến cho Kiếm Không ca ca xấu hổ như thế, mất mặt như thế!
Gia hỏa đáng giận!
Trên ngọn núi Thiên Đỉnh Sơn, nữ tử áo tím đứng bên cạnh lão giả râu đỏ, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Gia gia, Kiếm Không ca ca có thể đánh bại hắn không? "
Sắc mặt Lão giả râu đỏ trầm trọng, tuy là hắn rất muốn an ủi cháu gái của mình, nhưng bất luận thế nào, Ứng Kiếm Không cũng không có khả năng chiến thắng.
Thậm chí còn không thể uy hiếp được Đinh Việt.
Nhìn bộ dạng trấn định của hắn, vẫn ôm bảo kiếm trước ngực, ngạo nghễ khinh thường mọi người.
Trừ phi hắn là người ngu, mới có thể tự tin đối mặt với Duy Nhất Kiếm của Ứng Kiếm Không.
Nếu như hắn không phải người ngu, thì chứng tỏ hắn nắm chắc phần thắng !
Trước khi Đinh Việt xuất hiện, hắn còn cho rằng, cháu rể của mình là thiên kiêu mạnh nhất Nam Châu.
Nhưng từ khi Đinh Việt xuất hiện, đã áp chế danh tiếng Ứng Kiếm Không.
Ứng Kiếm Không đã tụ thế đến đỉnh phong, ngưng luyện ra toàn bộ Kiếm Ý, cả người tản ra khí tức đang sợ.
Bùn đất, núi đá xung quanh hắn, dưới ảnh hưởng của Kiếm Ý, đã xuất hiện vô số vết nứt.
"Đinh Việt, ngươi dám khinh thường ta như thế, sẽ phải trả giá thật đắt ! "
Đinh Việt vẫn đứng yên, chờ đợi hắn ra tay.
Hắn cũng không muốn giết Ứng Kiếm Không.
Giết hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hắn muốn trở thành tảng đá đè nặng trên người Ứng Kiếm Không, khiến cho hắn vừa hận lại vừa bất đắc dĩ, hận không thể đánh bại mình, lại không thể làm được gì.
Trở thành tâm ma của hắn.
Khiến cho hắn khắc ghi trong tâm trí, một phế vật đã từng bị hắn chà đạp, lại đả bại hắn, vượt qua hắn, bất luận hắn có cố gắng đuổi theo ra sao, vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của mình mà thôi.
Từng giây từng phút đều sống trong sự giày vò, sống trong hối tiếc tự giễu.
Gần nửa ngày sau, thương thế Ứng Kiếm Không đã khỏi hẳn.
Thực lực lại khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Mà lực lượng của Phiêu Hoa Các, cũng đã chạy tới nơi.
Người dẫn đội, là một mỹ phụ xinh đẹp.
Thực lực cũng là bán Đế.
Nhìn thấy ngọn núi của mình đã bị Đinh Việt chiếm lấy, sắc mặt trở nên âm trầm, đang định ra tay trục xuất Đinh Việt.
Thì lại bị Hàn Ánh Mộng cuống quít ngăn cản.
Thực lực Đinh Việt quá khủng bố, Phiêu Hoa Các tùy tiện đắc tội một cường giả có tiềm lực như vậy, vô cùng hậu hoạn.
Cũng không phải chỉ có mỗi ngọn núi của Đinh Việt.
Hơn nữa, cho dù có xuất thủ, cũng chưa chắc có thể lấy được chỗ tốt từ Đinh Việt.
Không thấy vị bán Đế của Cửu Kiếm Sơn, còn chưa có ra tay sao.
Chính là bởi vì hắn không có nắm chắc.
Nếu không đã sớm ra tay, đánh bay gã khí đồ của Cửu Kiếm Sơn này rồi. (khí đồ : kẻ bị vứt bỏ)
Phiêu Hoa Các cưỡng chế chiếm lấy một ngọn núi bên cạnh, gần sát bên ngọn núi của Đinh Việt.
Lúc này, Ứng Kiếm Không lại rút kiếm.
Khí thế toàn hắn ngưng tụ mà không phát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người giống như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Hắn cũng không nóng lòng ra tay.
Dù cho Đinh Việt vẫn dửng dưng, không để ý đến hắn, hắn vẫn áp chế bản thân bình tĩnh lại.
Nóng nảy chỉ khiến tâm tình hỗn loạn.
"Lần này, ta sẽ không dễ dàng thua ngươi ! "
Ứng Kiếm Không tràn đầy tin tưởng.
Đinh Việt vẫn khinh thường nhìn hắn.
Một cơn giói thổ qua, đột nhiên ngọn núi của Đinh Việt, tràn ngập một cỗ ý chí khắc nghiệt.
"Là thứ mà chỉ Cửu Kiếm Sơn có! "
Sắc mặt Liễu Bình Phong trở nên nặng nề.
" Đó là Kiếm Ý! "
Thần sắc Tà Vương cũng ngưng trọng.
Đây là Ứng Kiếm Không đang ngưng tụ Kiếm Ý, thi triển tuyệt kỹ Duy Nhất Kiếm của Cửu Kiếm Sơn!
Duy Nhất Kiếm, chỉ chém ra một kiếm!
Sau một kiếm này, cả người đều tiến vào trạng thái suy yếu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục lại.
Nhưng mà một kiếm này, cực kỳ cường đại!
Võ giả cùng cảnh giới, từ trước đến nay không có ai có thể ngăn cản một chiêu này!
Huống chi, lúc này Ứng Kiếm Không, đang không ngừng tụ thế, ngưng luyện ra Kiếm Ý.
Hắn tụ thế càng lâu, thì uy lực một kiếm này lại càng lớn.
Đây cũng không phải là một kiếm trong chiến đấu có thể thi triển ra.
Đây mới đúng là quyết đấu đỉnh phong.
Trong lúc Ứng Kiếm Không đang tụ thế, ngưng luyện ra Kiếm Ý. Thì Đinh Việt vẫn đứng yên, lười nhác chẳng thèm ngó tới.
Chỉ dựa vào thái độ của đôi bên, đã phân ra cao thấp!
Trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, sắc mặt lão giả rất ngưng trọng, nhìn thấy thái độ bất cần của Đinh Việt, trong lòng lão cảm thấy nặng nề.
Nếu như Ứng Kiếm Không thi triển ra Duy Nhất Kiếm, chỉ sợ chưa chắc chiếm được ưu thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tựa hồ thắng bại đã định.
Kế tiếp hắn muốn nhìn xem, Ứng Kiếm Không có thể lợi dụng Duy Nhất Kiếm, đả thương Đinh Việt.
Thậm chí, dùng lần này để suy đoán, thực lực cụ thể của Đinh Việt ra sao.
Nếu như có thể đánh chết.
Lão giả Cửu Kiếm Sơn sẽ không bỏ qua cơ hội ra tay, chỉ là một kẻ bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ, há có thể mang lòng oán giận với Cửu Kiếm Sơn?
Liễu Bình Phong thì trở nên kiên định, quyết tâm lôi kéo Đinh Việt về Đế Quốc Đại Càn
Đinh Việt càng mạnh, thì sẽ càng có lợi đối với Đế Quốc Đại Càn.
Dùng Đinh Việt kiềm chế Cửu Kiếm Sơn, như vậy Đế Quốc Đại Càn có thể thâu tóm địa bàn của Tần quốc.
Mất đi sự ủng hộ của Cửu Kiếm Sơn, chỉ dựa vào một mình Tần Khả Vận, làm sao có thể khống chế địa bàn lớn như thế.
Trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, có một nữ tử diễm lệ, ánh mắt nhìn về phía Đinh Việt tràn đầy phẫn hận cùng chán ghét!
Đều do hắn, khiến cho Kiếm Không ca ca xấu hổ như thế, mất mặt như thế!
Gia hỏa đáng giận!
Trên ngọn núi Thiên Đỉnh Sơn, nữ tử áo tím đứng bên cạnh lão giả râu đỏ, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Gia gia, Kiếm Không ca ca có thể đánh bại hắn không? "
Sắc mặt Lão giả râu đỏ trầm trọng, tuy là hắn rất muốn an ủi cháu gái của mình, nhưng bất luận thế nào, Ứng Kiếm Không cũng không có khả năng chiến thắng.
Thậm chí còn không thể uy hiếp được Đinh Việt.
Nhìn bộ dạng trấn định của hắn, vẫn ôm bảo kiếm trước ngực, ngạo nghễ khinh thường mọi người.
Trừ phi hắn là người ngu, mới có thể tự tin đối mặt với Duy Nhất Kiếm của Ứng Kiếm Không.
Nếu như hắn không phải người ngu, thì chứng tỏ hắn nắm chắc phần thắng !
Trước khi Đinh Việt xuất hiện, hắn còn cho rằng, cháu rể của mình là thiên kiêu mạnh nhất Nam Châu.
Nhưng từ khi Đinh Việt xuất hiện, đã áp chế danh tiếng Ứng Kiếm Không.
Ứng Kiếm Không đã tụ thế đến đỉnh phong, ngưng luyện ra toàn bộ Kiếm Ý, cả người tản ra khí tức đang sợ.
Bùn đất, núi đá xung quanh hắn, dưới ảnh hưởng của Kiếm Ý, đã xuất hiện vô số vết nứt.
"Đinh Việt, ngươi dám khinh thường ta như thế, sẽ phải trả giá thật đắt ! "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro