Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Đột Phá Thiên C...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Sau khi Sở Bình Phàm thành công đột phá, Phần thưởng mà Sở Huyền mong đợi cũng đã tới.
"Cháu trai của ký chủ, dưới sự dạy dỗ tận tình, nhập cực đạo, trong nháy mắt đã đột phá Chân cảnh, trở thành võ giả trẻ tuổi nhất đột phá Chân cảnh, ban thưởng 300 năm tu vi! "
"Ký chủ dạy dỗ ra võ giả đầu tiên đạt chín tuổi, đạt Chân cảnh nhập cực đạo, ban thưởng Cực Quang Thuật. "
Sở Huyền mừng đến phát khóc, hệ thống ban thưởng, đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Hơn nữa, không ngờ Sở Bình Phàm là Chân cảnh võ giả trẻ nhất từ trước tới nay?
Hơn nữa nó cũng là người đầu tiên, mới chín tuổi đã có tu vi Chân cảnh, nhập cực đạo.
Quả nhiên, đã vượt kỷ lục, cho nên phần thưởng mà hắn đạt được, càng thêm phong phú.
Trước tiên, Sở Huyền cũng không có nhận phần thưởng tu vi, mà là xem xét Cực Quang Thuật.
Đây là một bí thuật thân pháp.
Có thể hóa thân thành một tia sáng, trong chớp mắt liền dịch chuyển ra hơn ngàn dặm.
Hơn nữa, tu luyện tới cảnh giới đại thành, có thể bỏ qua không gian, cấm chế, kết giới, đi xuyên qua mà không gặp phải trở ngại gì.
Nếu luyện thành bí thuật này, khi gặp phải nguy hiểm, thì hầu như có thể giữ mạng.
Nhưng mà tu luyện Cực Quang Thuật, cũng không dễ dàng, như đám người Đinh Việt, nếu muốn tu luyện tới đại thành, chỉ sợ rất khó.
Có thể nhập môn đã xem như không tệ rồi.
Ngược lại bí thuật này rất thích hợp với Sở Bình Phàm, đối với người tu luyện cực đạo như Sở Bình Phàm, thì chuyện tu luyện Cực Quang Thuật dễ như ăn cơm uống nước.
( giải thích về cực đạo là gì : xem lại chương 20: )
"Thập Tam thúc, con đã đột phá. "
Sở Bình Phàm ôm đao gỗ, bước tới trước mặt Sở Huyền, ngẩng cao đầu nói.
"Tốt, rất tốt, con hãy tranh thủ trước hai mươi tuổi, đột phá đến Đế Cảnh. "
Sở Huyền xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, tâm trạng rất vui vẻ.
"Vâng, con nhất định sẽ cố gắng. "
Sở Bình Phàm gật đầu thật mạnh, nói rất nghiêm túc.
"Tu luyện, cũng phải chú ý kết hợp với nghỉ ngơi, nếu như chỉ cắm đầu tu luyện, ngược lại rất không tốt, tuổi của con vẫn còn nhỏ, không nên cứ suốt ngày vùi đầu tu luyện. "
Sở Huyền cũng không muốn Sở Bình Phàm chỉ biết tu luyện, nếu như vậy thì tuổi thơ của nó chã còn gì vui vẻ nữa, tuy là hắn biết rõ, trong lòng Sở Bình Phàm luôn kìm ném một cỗ lửa giận.
Nhưng hắn vẫn tận lực, giúp cho nó trải qua tuổi thơ mà những đứa trẻ nên có, cũng nên biết vô tư chơi đùa.
Hơn nữa, nếu chỉ biết là tu luyện, cũng không tốt trên con đường tu luyện, xảy ra chuyện không đáng có.
"Thập tam thúc, con đã biết rồi "
Sở Bình Phàm gật đầu nói.
"Nếu con muốn ra ngoài chơi, thì cũng được, nên đi ra ngoài thả lỏng một chút. "
Sở Huyền vẫy tay gọi Hám Thiên Kim Bằng bay tới.
"Ngươi chở Bình Phàm ra ngoài vui chơi một chút. "
Vừa thấy sắp được ra ngoài chơi, hai mắt Sở Bình Phàm sáng rực, đã mừng đến tít mắt.
Rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một đứa bé, tính cách vẫn còn ham chơi.
Ba năm này, bởi vì dưỡng đao, tu luyện Thiên Cực Đao Kinh, trong lòng có chướng ngại, cho nên mới không sinh ra hứng thú chơi đùa.
"Đi chơi thôi, tu luyện cũng không thể gấp được. "
Sở Huyền bèn xoa cái đầu nhỏ của nó.
"Vâng ạ ,Thập Tam thúc. "
Sở Bình Phàm đặt đao gỗ ra sau lưng, không có vỏ đao, cũng không cần dây buộc, đao gỗ trực tiếp dính chặt trên lưng nó.
Dường như đao gỗ đã trở thành một bộ phận của nó.
Ôm theo Thiên Linh Miêu, nhãy lên lưng Hám Thiên Kim Bằng, trực tiếp bay lên trời.
Thiên Linh Miêu là dị thú của thiên địa, hơn nữa còn là phần thưởng của hệ thống, cho nên cảnh giới của nó đề thăng rất nhanh.
Hiện tại, đã là Tôn cảnh tầng một.
Mà Hám Thiên Kim Bằng, thì là Tôn cảnh tầng ba.
Có hai sủng vật này bên cạnh, cộng với Sở Bình Phàm tu luyện cực đạo, có thể nói là ở Nam Châu đã không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Sau khi Sở Bình Phàm rời đi, Sở Huyền liền nhận lấy phần thưởng tu vi.
300 năm tu vi bắt đầu truyền vào người hắn.
Thực lực liên tục tăng lên, giây phút này, dường như đã vượt qua con lạch trời, đi tới một mảnh thiên địa mới.
Thần hồn đang lột xác.
Nhục thân cũng được lột xác.
Khí tức đại đạo từ khắp nơi truyền vào cơ thể hắn, pháp tắc hoà vào đạo vận, Vực chi lực cũng đang thay đổi, dường như lột xác biến thành một tiểu thiên địa.
Thiên địa duy ngã, thị vi Thiên Cảnh! ( hắn là thiên cảnh duy nhất trong tiểu thế giới này)
Bên trong vực chi lực của Thiên Cảnh, pháp tắc càng trở nên hoàn thiện, giống như một thế giới thu nhỏ, ở đây ý chí của ta chính là pháp tắc, bên trong vực này, ta chính là chúa tể!
Đây gọi là Thiên Cảnh!
Khi đột phá Thiên Cảnh, sẽ gặp phải kiếp nạn thiên địa, chỉ có vượt qua kiếp nạn thiên địa, mới có thể chân chính đột phá đến Thiên Cảnh, nếu không sẽ chết trong kiếp nạn, hoặc là bị trọng thương kéo dài hơi tàn, suốt đời không thể chạm tới Thiên Cảnh.
Trừ phi gặp được đại cơ duyên.
Nếu không, cuối cùng cũng chỉ hoá thành tro tàn, không thể nào chạm tới cánh cửa Thiên Cảnh.
Sở Huyền đang trong quá trình đột phá Thiên Cảnh, thần hồn đang lột xác, khí tức đại đạo đang kéo đến, trong cõi u minh, bắt được lực lượng pháp tắc của đại đạo.
Chỉ là vẫn còn mơ hồ.
Sở Huyền cũng không lạ gì với pháp tắc đại đạo, cảm ngộ của hắn đã chạm tới đại đạo, mạnh hơn nhiều so với những võ giả Thiên cảnh khác.
Sau khi Sở Bình Phàm thành công đột phá, Phần thưởng mà Sở Huyền mong đợi cũng đã tới.
"Cháu trai của ký chủ, dưới sự dạy dỗ tận tình, nhập cực đạo, trong nháy mắt đã đột phá Chân cảnh, trở thành võ giả trẻ tuổi nhất đột phá Chân cảnh, ban thưởng 300 năm tu vi! "
"Ký chủ dạy dỗ ra võ giả đầu tiên đạt chín tuổi, đạt Chân cảnh nhập cực đạo, ban thưởng Cực Quang Thuật. "
Sở Huyền mừng đến phát khóc, hệ thống ban thưởng, đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Hơn nữa, không ngờ Sở Bình Phàm là Chân cảnh võ giả trẻ nhất từ trước tới nay?
Hơn nữa nó cũng là người đầu tiên, mới chín tuổi đã có tu vi Chân cảnh, nhập cực đạo.
Quả nhiên, đã vượt kỷ lục, cho nên phần thưởng mà hắn đạt được, càng thêm phong phú.
Trước tiên, Sở Huyền cũng không có nhận phần thưởng tu vi, mà là xem xét Cực Quang Thuật.
Đây là một bí thuật thân pháp.
Có thể hóa thân thành một tia sáng, trong chớp mắt liền dịch chuyển ra hơn ngàn dặm.
Hơn nữa, tu luyện tới cảnh giới đại thành, có thể bỏ qua không gian, cấm chế, kết giới, đi xuyên qua mà không gặp phải trở ngại gì.
Nếu luyện thành bí thuật này, khi gặp phải nguy hiểm, thì hầu như có thể giữ mạng.
Nhưng mà tu luyện Cực Quang Thuật, cũng không dễ dàng, như đám người Đinh Việt, nếu muốn tu luyện tới đại thành, chỉ sợ rất khó.
Có thể nhập môn đã xem như không tệ rồi.
Ngược lại bí thuật này rất thích hợp với Sở Bình Phàm, đối với người tu luyện cực đạo như Sở Bình Phàm, thì chuyện tu luyện Cực Quang Thuật dễ như ăn cơm uống nước.
( giải thích về cực đạo là gì : xem lại chương 20: )
"Thập Tam thúc, con đã đột phá. "
Sở Bình Phàm ôm đao gỗ, bước tới trước mặt Sở Huyền, ngẩng cao đầu nói.
"Tốt, rất tốt, con hãy tranh thủ trước hai mươi tuổi, đột phá đến Đế Cảnh. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Huyền xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, tâm trạng rất vui vẻ.
"Vâng, con nhất định sẽ cố gắng. "
Sở Bình Phàm gật đầu thật mạnh, nói rất nghiêm túc.
"Tu luyện, cũng phải chú ý kết hợp với nghỉ ngơi, nếu như chỉ cắm đầu tu luyện, ngược lại rất không tốt, tuổi của con vẫn còn nhỏ, không nên cứ suốt ngày vùi đầu tu luyện. "
Sở Huyền cũng không muốn Sở Bình Phàm chỉ biết tu luyện, nếu như vậy thì tuổi thơ của nó chã còn gì vui vẻ nữa, tuy là hắn biết rõ, trong lòng Sở Bình Phàm luôn kìm ném một cỗ lửa giận.
Nhưng hắn vẫn tận lực, giúp cho nó trải qua tuổi thơ mà những đứa trẻ nên có, cũng nên biết vô tư chơi đùa.
Hơn nữa, nếu chỉ biết là tu luyện, cũng không tốt trên con đường tu luyện, xảy ra chuyện không đáng có.
"Thập tam thúc, con đã biết rồi "
Sở Bình Phàm gật đầu nói.
"Nếu con muốn ra ngoài chơi, thì cũng được, nên đi ra ngoài thả lỏng một chút. "
Sở Huyền vẫy tay gọi Hám Thiên Kim Bằng bay tới.
"Ngươi chở Bình Phàm ra ngoài vui chơi một chút. "
Vừa thấy sắp được ra ngoài chơi, hai mắt Sở Bình Phàm sáng rực, đã mừng đến tít mắt.
Rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một đứa bé, tính cách vẫn còn ham chơi.
Ba năm này, bởi vì dưỡng đao, tu luyện Thiên Cực Đao Kinh, trong lòng có chướng ngại, cho nên mới không sinh ra hứng thú chơi đùa.
"Đi chơi thôi, tu luyện cũng không thể gấp được. "
Sở Huyền bèn xoa cái đầu nhỏ của nó.
"Vâng ạ ,Thập Tam thúc. "
Sở Bình Phàm đặt đao gỗ ra sau lưng, không có vỏ đao, cũng không cần dây buộc, đao gỗ trực tiếp dính chặt trên lưng nó.
Dường như đao gỗ đã trở thành một bộ phận của nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôm theo Thiên Linh Miêu, nhãy lên lưng Hám Thiên Kim Bằng, trực tiếp bay lên trời.
Thiên Linh Miêu là dị thú của thiên địa, hơn nữa còn là phần thưởng của hệ thống, cho nên cảnh giới của nó đề thăng rất nhanh.
Hiện tại, đã là Tôn cảnh tầng một.
Mà Hám Thiên Kim Bằng, thì là Tôn cảnh tầng ba.
Có hai sủng vật này bên cạnh, cộng với Sở Bình Phàm tu luyện cực đạo, có thể nói là ở Nam Châu đã không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Sau khi Sở Bình Phàm rời đi, Sở Huyền liền nhận lấy phần thưởng tu vi.
300 năm tu vi bắt đầu truyền vào người hắn.
Thực lực liên tục tăng lên, giây phút này, dường như đã vượt qua con lạch trời, đi tới một mảnh thiên địa mới.
Thần hồn đang lột xác.
Nhục thân cũng được lột xác.
Khí tức đại đạo từ khắp nơi truyền vào cơ thể hắn, pháp tắc hoà vào đạo vận, Vực chi lực cũng đang thay đổi, dường như lột xác biến thành một tiểu thiên địa.
Thiên địa duy ngã, thị vi Thiên Cảnh! ( hắn là thiên cảnh duy nhất trong tiểu thế giới này)
Bên trong vực chi lực của Thiên Cảnh, pháp tắc càng trở nên hoàn thiện, giống như một thế giới thu nhỏ, ở đây ý chí của ta chính là pháp tắc, bên trong vực này, ta chính là chúa tể!
Đây gọi là Thiên Cảnh!
Khi đột phá Thiên Cảnh, sẽ gặp phải kiếp nạn thiên địa, chỉ có vượt qua kiếp nạn thiên địa, mới có thể chân chính đột phá đến Thiên Cảnh, nếu không sẽ chết trong kiếp nạn, hoặc là bị trọng thương kéo dài hơi tàn, suốt đời không thể chạm tới Thiên Cảnh.
Trừ phi gặp được đại cơ duyên.
Nếu không, cuối cùng cũng chỉ hoá thành tro tàn, không thể nào chạm tới cánh cửa Thiên Cảnh.
Sở Huyền đang trong quá trình đột phá Thiên Cảnh, thần hồn đang lột xác, khí tức đại đạo đang kéo đến, trong cõi u minh, bắt được lực lượng pháp tắc của đại đạo.
Chỉ là vẫn còn mơ hồ.
Sở Huyền cũng không lạ gì với pháp tắc đại đạo, cảm ngộ của hắn đã chạm tới đại đạo, mạnh hơn nhiều so với những võ giả Thiên cảnh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro